Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật
  3. Chương 1 : Tận thế
Trước /70 Sau

Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật

Chương 1 : Tận thế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong tiệm cơm nhỏ, không khí có chút nóng.

“…… mấy ngày trước, vài nhà thiên văn học đã phát hiện 1 thiên thạch đang bay về phía Trái Đất, dự tính 12 giờ hôm nay tới phụ cận Trái Đất. Trên internet có nhiều người tung tin đồn thất thiệt liên quan tới thiên thạch sắp va chạm Trái Đất. Chúng tôi yêu cầu mọi người không tin vào những tin không xác thực. Hôm nay chúng tôi mời một chuyên gia thiên văn học đến từ đại học XX để giải thích cặn kẽ chuyện này ……”

Cái ti vi cũ rích đang phát tin tức mới nhất hiện nay. Mấy thực khách vừa ăn vừa xem ti vi, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng nói mấy câu, cười khẽ, tựa hồ như đang cười nhạo mấy tin đồn về ngày tận thế gần đây.

Diệp Thùy đứng ở tiệm cơm, xem chương trình đang chiếu trên ti vi. Khi vị chuyên gia kia đang phân tích rất chuyên nghiệp lai lịch viên thiên thạch này, bà chủ tiệm cơm đã đem hộp cơm đưa tới : “Cơm đùi gà của cậu đã xong . ”

“Tiền đây ”. Diệp Thùy nhận lấy hộp cơm, đem 12 tệ đã cầm sẵn trong tay đưa cho lão bản, quay người đi ra khỏi tiệm cơm. Lúc đi ra cửa tiệm cơm, hắn thấy lão bản kia đang tiện tay đem mấy tờ phiếu nhét vào túi, quay ra nói chuyện với một nam trung niên khách quen: “ Cái thiên thạch này chắc chắn sẽ không đụng vào Trái Đất đi ? Ta cảm giác có chút không ổn ? ”

“ Yên tâm đi, bà chủ cho rằng đây là bom tấn Hollywood hay truyện khoa huyễn sao ? Hừ, ngày tận thế ư? Thật buồn cười ……” Nam trung niên đó dùng giọng trầm ổn nói. Diệp Thùy vẫn luôn chú ý lắng nghe chuyên gia trong ti vi nói.

Diệp Thùy không để ý nữa, cầm hộp cơm hướng khu chung cư đi tới. Tin tức liên quan tới viên thiên thạch kia hai ngày nay hắn cũng có lưu ý, bất quá hắn cũng không để tâm. Ngày tận thế ? Thiên thạch đụng Trái Đất? Trong phim ảnh quá nhiều, nhìn quá nhiều, thế nào cũng không có nổi cảm giác cấp bách. Trong lòng tự hiểu chuyện như vậy chẳng có khả năng xảy ra. Huống chi, coi như là thật đi, chắc sẽ có anh hùng xuất hiện cứu vớt thế giới ……

   Ừm, tối nay tìm mấy bộ mạt thế đọc cho hợp không khí.

Nghĩ như vậy hắn đi vào khu chung cư, vòng qua công viên, tiếng mèo có chút thê lương đột nhiên vang lên. Dưới gốc cây, một lão thái thái còng lưng đang quơ một cây gậy trúc vung lên đánh liên tiếp vào con mèo mun trốn ở trong bụi cỏ.

Tình cảnh như vậy, Diệp Thùy không phải là mới thấy lần đầu.

Lão thái đó là hàng xóm sống cùng chung cư hắn ở tầng 4, họ Ngô. Mà mèo mun kia nghe nói là mèo Ngô lão thái trước kia nuôi. Cái con mèo mun hình thể cường trán nằm ở dưới đất, hướng về phía lão thái kêu từng tiếng thảm thiết. Lông đen thoạt nhìn rất hỗn loạn. Mà trông nó rất kinh khủng. Một nửa đầu đều là sẹo, mù một mắt, một tai cũng dính toàn máu đen bê bết.

Diệp Thùy nghe người ta nói, trước kia con mèo mun này không cẩn thận bị đập trúng đầu nên bị thương như vậy. Lúc ấy cho là mèo không cứu được , Ngô lão thái liền vứt nó trong vườn. Nhưng nào biết mèo mun sinh mệnh ương ngạnh, lại sống sót. Chẳng qua là dáng vẻ trở nên rất kinh khủng. Nó nhớ Ngô lão, toàn chui vào trong nhà Ngô lão thái. Mỗi lần đều bị Ngô lão thái cho đuổi ra. Mèo biến thành như vậy, Ngô lão thái còn muốn? Nhưng mỗi lần đuổi đi, mấy ngày sau nó lại chạy về. Vì vậy Ngô lão thái nhiều lần đều trực tiếp dùng gậy trúc xua đuổi .

   Chuyện này đã kéo dài 3,4 năm , Diệp Thùy vào tiểu khu được nửa năm, cũng thấy qua ba bốn lần .

  “ Lão thái thái , mèo này lại sao vậy ? ” Đại thẩm mập nhìn cười hỏi , “ Nhìn bác tức giận quá, đừng bị chọc tức thì khổ thân thể . ”

  “ Buổi sáng ta vừa mới mua hai con cá để trong chậu nước, đảo mắt liền bị nó đớp một con, tức chết ta !” Ngô lão thái vừa nói chuyện, vừa giận dữ, lại quơ múa gậy trúc đánh mèo mun kia hai cái , mèo mun phát ra tiếng thê lương thảm thiết .

“ Ta để tạm 2 ngày nữa, dứt khoát tìm người đem mèo này bắt đi, gần thôn Vương có người ta quen biết, chỉ là mèo này lại xấu xí lại hung dữ, chắc người ta cũng không muốn . ” Lão thái thái cầm gậy trúc nói.

  “ Bọn họ bắt chó mèo để làm đồ nhậu đi ? Thế cũng được, con mèo này cả ngày trộm thịt nhà lão thái thái, có khi người ta còn thích loại mèo béo mập này đây. ” Bác đại thẩm cười nói .

Lão thái thái cầm gậy trúc gật đầu liên tục : “Nói là làm, hôm nào tìm người tới đây bắt nó đi. Còn có mấy con chó mèo hoang trong chỗ chúng ta nữa, cũng bắt luôn, mấy con này quá phiền người .”

  Ngô lão thái thần sắc lúc này mới hòa hoãn xuống , đem gậy trúc đập xuống đất mấy cái , liền cười nói hai người kia rồi cùng đi ra.

Diệp Thùy đứng ở bên cạnh có chút kinh ngạc? Cái này không phải là ăn thịt chó mèo sao ? Đây cũng quá tàn nhẫn ……

  Tiểu khu chỗ hắn ở không nhỏ, vườn hoa rất lớn, chẳng qua quản lý sơ sài. Mấy năm này có rất nhiều chó mèo hoang, cũng không biết đại thẩm đó tùy tiện nói hay là muốn làm thật. Nghĩ tới tương lai những mèo chó này có thể gặp sắp tai ương, Diệp Thùy cũng không khỏi vì chúng lo lắng. Tiếp theo lại nghĩ đến bây giờ là tận thế, không khỏi cười khổ một tiếng, đây coi như là tận thế của chó mèo sao?

Con kia mèo mun một thân chật vật, nhìn Ngô lão thái rời đi mà kêu ô ô hai tiếng. Cũng không biết bây giờ nó nghĩ gì trong lòng, Diệp Thùy vốn là chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên có chút không đành lòng. Suy nghĩ một chút, hắn thừa dịp không người liền đứng ở trước mặt con kia mèo mun, mở ra hộp cơm lấy ra đùi gà để trước mặt mèo mun : “ Ăn đi, biết ngươi lẻn về nhà Ngô lão thái là do ngươi nhớ chủ, đáng tiếc ……”

Mèo mun kia nghi ngờ nhìn Diệp Thùy một cái, trong miệng kêu một tiếng, ngửi ngửi đùi gà Diệp Thùy lấy ra, bắt đầu từ từ tiến lại ăn.

Diệp Thùy đang muốn đứng dậy, lại nghe bên trong bụi cỏ lại truyền ra “ Meoww”. Tiếp theo một con mèo màu trắng nhỏ bò ra, nó nhỏ một chút so với mèo mun. Thoạt nhìn vừa gầy vừa đáng thương. Lông trắng dính đầy mảnh vụn nhưng nhìn ra được nó vốn là một con mèo rất đẹp. Nó sợ run bò qua tới, không ngừng kêu, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm đùi gà trước mặt mèo mun, xem bộ dáng là muốn ăn một ít.

  “ MEWWW ! "

Nhìn vậy, mèo mun không muốn chia sẻ cùng nó. Thấy mèo trắng đến gần, trong miệng kêu một trận gào thét đầy uy hiếp , ngay cả Diệp Thùy cũng giật nảy mình còn mèo trắng thì vèo một tiếng chạy trốn bên trong bụi cỏ .

Tiếp theo mèo mun tha đùi gà, độc nhãn nhìn lại Diệp Thùy một cái rồi chậm rãi đi vào trong bụi cỏ dại .

Diệp Thùy nhìn mèo mun, trong lòng đột nhiên dâng lên nào đó cảm giác kỳ quái, phảng phất con mèo mun này có nhân tính …… Hắn rất nhanh liền lắc đầu một cái, nhìn về phía con mèo trắng núp ở trong bụi cỏ .

“ Con mèo này ……” Diệp Thùy nhíu mày một cái , mơ hồ nhớ lại hình như mỹ nữ hàng xóm có nuôi một con mèo thoạt nhìn giống như vậy ? Diệp Thùy cẩn thận quan sát, phát hiện cổ mèo trắng có một thẻ tên nho nhỏ, đó là hình một đóa hoa hồng. Thấy cái thẻ này , Diệp Thùy cuối cùng xác nhận, đây chính là con mèo của mỹ nữ hàng xóm!

Hắn từng thấy cô hàng xóm kia ôm con mèo nhỏ đi ra khỏi phòng. Bởi vì con mèo nhỏ bị nàng ôm trước ngực, hình hoa hồng đúng rơi vào bên trong, thoạt nhìn đầy mị hoặc. Diệp Thùy cũng nhớ dáng vẻ con mèo trắng này … Nhưng mà, con mèo trắng này làm sao lại bị lạc vào đây?

   Suy nghĩ một chút, cuối cùng Diệp Thùy thận trọng đưa tay ra, muốn đem con này mèo trắng ôm đi trả lại cho Trương Thiến. Một mặt là vì thấy nó đáng thương, một mặt cũng là không chừng có thể làm quen với mỹ nữ ……

Hắn động tác rất cẩn thận như sợ con mèo này sợ chạy mất . Nhưng nó cũng không sợ hắn, phát ra tiếng nhu nhu, mặc cho Diệp Thùy bế nó lên, thậm chí nó còn cọ cọ cái đầu nhỏ lên tay hắn.

Diệp Thùy thấy nó có vẻ rất hoài niệm cảm giác được người vuốt ve.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khuy Thiên Chi Kính

Copyright © 2022 - MTruyện.net