Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đống thùng giấy đang chất đống bên trái trước cửa căn hộ ở tầng 2. Trên thùng giấy là 2 nam nhân tương đối cường tráng. Bọn họ đang cầm dây kẽm, cố gắng mở cửa phòng. trong đó có Lâm Kiệt từng động thủ với Diệp Thùy. Cửa sắt phòng trộm rất khó mở, huống chi bây giờ con người bị biến thành người tý hon, tuy nhiên xem ra bọn hắn có thể mở được.
Khi Diệp Thùy xuất hiện, Lâm Kiệt ôm dây kẽm không ngừng cạy hô to: "Nhanh nhanh, ta nghe thấy tiếng chốt mở rồi, cha ta trước kia là thợ khóa, khi còn bé ta thấy cha ta mở cái loại cửa chống trộm này..." Tiểu ca này không ngờ cũng là một nhân tài kỹ thuật.
Những người sống sót còn lại đều đứng quanh ở dưới. Trong đó có mập đại thẩm, nữ nhân gầy gò, còn có lão gia tử nói mèo biến thành yêu quái cầm muôi múc canh làm vũ khí. Tất cả đều ăn mặc lam lũ như dân chạy nạn. Đường Hạo cũng tương tự, hắn vẫn ở trần, nhưng phía dưới đổi thành quần làm bằng khăn tay. Không có trang phục của mập mạp, Đường Hạo ăn mặc đủ để thể hiện quyền uy của hắn trong nhóm này. Trương Thiến vẫn mặc váy trắng đơn sơ làm bằng khăn giấy, sốt ruột đứng ở cạnh Đường Hạo.
Nguyên bản mỹ nữ làm Diệp Thùy tâm động YY lúc này đã chật vật không ít, nhưng so với những người khác vẫn tốt hơn nhiều. Nàng cùng Đường Hạo rõ ràng thân thiết. Bây giờ dung mạo cùng vóc người đẹp đã không còn là ưu thế lớn, nhưng ít nhiều vẫn là sẽ được ưu ái.
Khi thấy Diệp Thùy cùng Tiểu Bạch từ trên tầng xuống, mọi người đều hoảng loạn, cảnh giác nhìn Diệp Thùy. Nhưng họ đối với Bạch Miêu đã không có cảm giác kinh sợ như trước. Nửa tháng trôi qua, Diệp Thùy vẫn bình yên vô sự chứng minh con mèo trắng có chút khác biệt với con mèo đen kia. Ánh mắt Đường Hạo còn mang vài phần sốt ruột. Những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc kệ là Diệp Thùy có thể bảo lưu sức mạnh hay Bạch Miêu đều khiến hắn 10 phần mong đợi. Mạt thế sau hắn biết hạng người gì có thể dùng. Nếu Diệp Thùy gia nhập phía bên mình thì tốt...
"Tiểu Diệp, hơn nửa tháng không gặp, thấy ngươi không có việc gì ta cũng an tâm. Tiểu Hồ cùng Tiểu Vũ hiện tại thế nào? Ngươi tới làm gì " nhìn thấy Diệp Thùy từ trên thân Tiểu Bạch nhảy xuống, hắn liền đi tới cười hỏi. Giọng điệu thân thiện như thể đã quên 20 ngày trước hắn từng xúi người khác giết Diệp Thùy. Vừa nói chuyện vừa liên tục liếc nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm ở một bên.
"Chúng tôi ổn và đang chuẩn bị rời đi nơi này." Diệp Thùy mặc dù có lòng muốn cứu những người này nhưng hảo cảm đối với bọn họ cũng không có bao nhiêu, ngữ khí có chút lãnh đạm. Hắn nói dứt khoát, "Bọn tôi dùng một máy bay trực thăng điều khiển từ xa để rời đi nơi này từ trên không."
Nếu nói máy bay trực thăng điều khiển thành phi hành khí hoặc là Phi Miêu hào, Diệp Thùy có chút xấu hổ.
Những người sống sót xôn xao, tựa hồ hết sức kinh ngạc, Đường Hạo cũng ngạc nhiên, Trương Thiến lại có chút vội vàng hỏi: " Máy bay trực thăng điều khiển từ xa thật sự có thể đem chúng ta rời đi sao?"
"Không sai, ở lại đây chỉ là chờ chết." Diệp Thùy xác nhận nói.
"Vậy ta..." Trương Thiến lập tức liền muốn đứng ra, nhưng Đường Hạo thô bạo giữ lại tay Trương Thiến khiến Trương Thiến đau kêu một tiếng. Cô xoay đầu e ngại nhìn Đường Hạo một chút, run run đứng trở về cạnh hắn.
Đường Hạo hiện lên vẻ không thích, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, hắn nhìn Diệp Thùy nói: "Dùng máy bay trực thăng điều khiển từ xa rời đi, cái này chỉ sợ không an toàn? Huống chi ta cảm thấy ở lại đây tốt hơn. Tiểu Diệp, ngươi chỉ sợ không biết, lũ mèo đang tụ tập canh giữ ở bên ngoài. Nếu máy bay trực thăng không cẩn thận rơi xuống, chúng ta nếu không bị ngã chết thì cũng bị chúng ăn hết!"
Xem ra Đường Hạo cũng quan sát tình hình bên ngoài. Nhưng Diệp Thùy đối với mèo bầy hiểu rõ ràng hơn, hắn nhẫn nại giải thích: "Trên lầu có ống nhòm, ta một mực quan sát động tĩnh của bầy mèo. Con mèo đen kia lãnh đạo toàn bộ tiểu khu. Người sống sót trong mấy tòa nhà kia ước chừng đều đã bị chúng nó bắt giữ. Mèo đen sớm muộn cũng sẽ tấn công nơi này. Thực tế nó còn đang đặc biệt "quan tâm" chỗ chúng ta, ở lại nơi này không có đường sống, không bằng cùng ta liều mạng. Mập mạp đã cải tạo máy bay trực thăng đầy đủ, ta tin tưởng có thể mang chúng ta thoát khỏi tòa nhà này."
"Cái này..." Đường Hạo do dự có nên tin tưởng Diệp Thùy, mà những người khác cũng đang thảo luận. Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để Diệp Thùy nghe rõ.
"Cái đồ chơi máy bay kia có thể bay bao xa, cháu của ta cũng có một cái, đồ chơi trẻ con có thể mang chúng ta rời đi ? Đây không phải muốn chết sao " mập đại thẩm thấp giọng hoài nghi nói.
"Ta cảm thấy ở lại nơi này an toàn hơn..." Một nữ nhân dáng người gầy gò chừng ba mươi tuổi nói. Diệp Thùy đối với người này có chút ấn tượng. Trước kia trông nàng như quý phụ nhưng bây giờ tóc tai bù xù toàn thân bẩn thỉu như ăn xin.
"Thế nhưng là hắn nói mèo đen sớm muộn cũng sẽ tấn công nơi này, đến lúc đó chúng ta cũng nguy..." Có người run rẩy chen miệng nói.
"Ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Mèo đen muốn tấn công nơi này thì đã sớm tiến vào rồi, còn cần chờ gì nửa tháng. Hắn đây là đang lừa chúng ta. Ta nhìn hắn nói muốn dẫn chúng ta rời đi nhất định là có âm mưu!" Lão già cầm muôi phản bác, nói chuyện đầy căm phẫn như đã xác định Diệp Thùy có âm mưu đen tối. Hắn lại gần Đường Hạo bảo: "Tiểu Đường ngươi chớ tin hắn nói mò, hắn cùng con mèo yêu này là cùng một loại, chắc chắn không có ý tốt. Nói không chừng hắn định bắt chúng ta cho con mèo này ăn, không sai, chính là như vậy!"
Những người khác dường như cũng tin tưởng lão già, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Diệp Thùy cùng Tiểu Bạch —— Dưới tình huống như vậy bất luận cái thuyết pháp hoang đường gì họ đều có thể đồng ý.
Diệp Thùy rất khó coi, đám người này là có chứng vọng tưởng bị hại sao? Hắn hảo tâm muốn cho hắn bọn họ một cái cơ hội thoát thân, bọn hắn ngược lại hoài nghi mình rắp tâm không tốt.
Đường Hạo lộ một tia không kiên nhẫn, tựa hồ có chút phản cảm lão đại gia kia. Mặc dù tình huống bây giờ có chút làm cho người không sáng suốt, nhưng hắn vẫn không tin động vật thành tinh. Trong nhóm này hắn coi như vẫn đủ lý trí. Hắn hừ một tiếng, định nói thì nghe "Két" một tiếng, cửa chống trộm rốt cục cũng mở ra.
Vốn hai người phụ trách mở khóa đã dừng khi Diệp Thùy đến, nghe phía dưới thảo luận. Sau đó Lâm Kiệt vô tình cạy ra dây kẽm, nương theo một trận âm thanh ken két, cửa chống trộm được chậm rãi mở ra.
Những người kia không để ý tới Diệp Thùy, nhao nhao hùm sức đẩy cánh cửa sắt.
Mạt thế đến, trọng yếu nhất là các loại đồ ăn cùng vật tư. Người tý hon tiêu hao rất ít nhưng ai biết được họ sẽ ở chỗ này ở bao lâu. Vì vậy họ rất ráo riết tìm vật tư. Tuy Đường Hạo đặt ra quy định phân chia công bằng nhưng mỗi người đều có ý giữ riêng. Đường Hạo đối với mọi người chút không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào ngăn được. Trên thực tế chính hắn cũng đang lặng lẽ trữ vật tư, hắn chỉ huy nhóm người nói trắng ra là cũng là vì tư tâm của mình.
Diệp Thùy có chút bất đắc dĩ nhìn quanh. Những người sống sót đã đẩy cánh cửa an ninh và trèo lên ngưỡng cửa để tìm kiếm thức ăn —— Diệp Thùy thấy hành vi hiện tại của bọn hắn chẳng khác gì động vật kiếm ăn.
"Xem ra đám người này định tử thủ ở nơi này." Diệp Thùy có chút thất vọng lắc lắc đầu. Bọn họ đánh mất tính người, dần quen với lối sống như động vật càng làm Diệp Thùy thấy bi ai. Bắn đi đến cạnh Tiểu Bạch , "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi."
"Meo ~" Tiểu Bạch trầm thấp kêu, chuẩn bị chở Diệp Thùy rời đi.
Ngay tại lúc này, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền ra từ sau cánh cửa, là tiếng của mập đại thẩm. Nàng là người đầu tiên đi vào trong nhà.
"Không phải ai nói gia đình này không có nuôi sủng vật sao? Đó là cái gì " Đường Hạo vội vàng từ ngưỡng cửa bò ra, trong miệng hoảng sợ hô lớn.
Những người khác cũng đều tranh nhau chen lấn lao ra. Hành lang loạn thành một bầy. Tiếng la khóc, tiếng kêu sợ hãi không ngừng. Diệp Thùy thấy Trương Thiến không cẩn thận rách mất váy, xuân quang lộ hẳn. Nhưng lúc này hắn thực sự không hào hứng, hắn nhìn chằm chằm vào phía sau cửa, từ sau lưng lấy xuống thanh tiễn đao.
"Ta nhớ nhà bọn hắn rõ ràng không có sủng vật ..." nữ nhân gầy gò bò qua cánh cửa kinh hô. Tiếng kêu thê lương thảm thiết của mập đại thẩm không ngừng truyền tới làm người ta có thể tượng tượng thảm trạng của đại thẩm.
"Là chuột, vừa mới ta thấy rõ, đó là chuột..." Một người vừa bò qua ngưỡng cửa thất kinh hô.
"Không phải chuột, là hamster ! Ta nhớ ra rồi, người nhà này nuôi Hamster, hắn còn nói với ta Hamster nhà hắn mới đẻ, có muốn nhận nuôi một cái..." Một người đàn ông gầy yếu mang kính mắt tựa ở ngưỡng cửa thở hồng hộc,hối hận nói:"Ta làm sao lại quên!"
"Tại sao ngươi không nhớ sớm hơn!"Đường Hạo tức giận nhảy từ ngưỡng cửa xuống hướng người kia gào thét.
Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, đến từ lão đại gia cầm muôi. Lần này Diệp Thùy thấy rõ ràng. Con Hamster nhào tới người kia, hàm răng khổng lồ cắn xuống, rựt đứt một cái cánh tay. Hamster vốn là sủng vật nhưng khi con người bị biến nhỏ, nó không khác gì sói đói. Chưa kể hiện tại chúng cũng có trí khôn...