Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật
  3. Chương 44 : Miêu kỵ sĩ
Trước /70 Sau

Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật

Chương 44 : Miêu kỵ sĩ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Diệp Thùy nghe thấy dị động, hắn cho rằng mình đã bị lũ mèo phát giác nên không rảnh lo che dấu tiếng động. Hiện tại quan trọng là nhanh chóng mang đồ sạc và cùng Tiểu Bạch chạy khỏi nơi này. Cho nên lúc leo lên cửa xe nhảy ra ngoài, dừng ở cây sồi xanh thì hắn có gây ra ít tiếng lạo xạo. Ngay lúc đó, com Teddy đang xxx tức khắc hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Nó thấy hai điểm hoàng quang giữa đêm, không cầm lòng nổi mà sủa lên “Gâu gâu” hai tiếng.

Lúc đó phảng phất như có đàn chim bay vụt lên, mấy con mèo đang tuần tra ở phụ cận đồng loạt kêu lên. Cơ hồ chỉ trong giây lát, tiếng kêu của chúng lan nhanh hơn cả dịch bệnh. Trong công viên, lãnh thổ của lũ mèo liên tiếp không ngừng vang vọng lên tiếng mèo báo hiệu.

Giờ khắc này trong lòng Diệp Thùy có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Hắn rất có xúc động muốn thay Husky đập cho đôi cẩu nam cẩu nữ này một trận. Ngay lập tức, hắn nhảy lên lưng Tiểu Bạch. Một tay giữ đồ sạc để trong túi bóng trên buộc trên lưng Tiểu Bạch, tay kia rút Bạch Miêu Yển Nguyệt đao.

Lũ mèo nhanh chóng tụ tập lại đây, Diệp Thùy cầm lông Tiểu Bạch ra hiệu cho nàng tùy theo hướng đó chạy đi. Đây là thành quả luyện tập của Diệp Thùy và Tiểu bạch. Hiện tại trời tối, dù Tiểu Bạch vô pháp nhìn thấy, Diệp Thùy vẫn có thể điều khiển nàng thành thục. Cách phối hợp của bọn họ thập phần ăn ý. Mập mạp còn khen ngợi gọi là miêu kỵ sĩ.

Tiểu Bạch chạy như điên, Diệp Thùy không thể bảo Tiểu Bạch trực tiếp trở về phòng trên tầng hai kia. Tuyệt đối không thể để lũ mèo phát hiện ra nơi đó.

“Mieoww ——” Con mèo hoa vừa tuần tra ở đây lập tức nhào tới từ phía trước. Tuy nó không thể nhìn thấy xung quanh nhưng cảm giác vẫn thập phần nhanh nhạy, nó đã nhận ra thân ảnh Diệp Thùy và Tiểu Bạch. Nhưng mà Diệp Thùy càng thấy rõ nhất cử nhất động của nó.

Diệp Thùy co hai chân lại rồi duỗi thẳng. Đây là ra hiệu cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lập tức nằm phục áp sát mặt đất, né tránh mèo hoa. Khi Diệp Thùy cảm giác mèo hoa đang phi qua đỉnh đầu hắn, hắn lập tức vung Bạch Miêu Yển Nguyệt đao, Xoẹt —— Trong đêm, lưỡi đao tản ra hàn ý âm lãnh. Con mèo hoa hét thảm một tiếng rồi ngã xuống. Trong tầm nhìn cảm ứng nhiệt, Diệp Thùy thấy màu hỏa hồng sắc của máu vương vãi trên đất, trên lưỡi dao cũng dây chút hồng sắc.

Diệp Thùy túm túm lông Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên, chạy như bay theo hướng hướng được chỉ.

Bốn phía tiếng mèo kêu vang lên liên miên không dứt. Thời khắc tối mịt mù trước lúc ban mai, Diệp Thùy quay đầu nhìn xung quanh. Dấu đỏ cách hắn gần nhất là hai con chó không biết liêm sỉ kia. Con chó bướm đã hoảng loạn định bỏ chạy, nhưng bọn chúng vẫn chưa xxx xong nên chỗ đó vẫn dính liền với nhau. Con Teddy chỉ biết ghé vào người nó kêu thảm thiết…… Tình cảnh này làm Diệp Thùy thấy thực hả giận.

Trong đêm đen, Tiểu Bạch chạy như bay, xung quanh tối đen như mực, nàng hoàn toàn dựa vào chỉ đạo của Diệp Thùy. Cái này như là bịt mắt chạy như điên. Để làm được điều này thì con vật phải có tín nhiệm tuyệt đối với người hướng dẫn. Chỉ cần hơi chần chừ một chút là sẽ phải phải sai lầm. May mà lúc này, Tiểu Bạch tuyệt đối tín nhiệm Diệp Thùy.

Đàn mèo hoàn toàn bị kinh động, có bốn con mèo chặn đường. Trong tầm nhìn của Diệp Thùy, chúng dữ tợn bò lại đây, trong miệng gầm gừ uy hiếp. Diệp Thùy túm lông sau lưng Tiểu Bạch, hướng về phía trước đề. Vì thế Tiểu Bạch lập tức dùng toàn lực nhảy dựng lên, thân ảnh bay qua đầu mấu con mèo kia, nhảy đến tận bên kia.

"MEOWW", một con mèo hung hãn dị thường ý thức được Tiểu Bạch phóng qua. Nó gào rống dữ tợn. Lúc Tiểu Bạch đáp xuống, nó xông tới trong nháy mắt. Lúc đáp xuống. Tiểu Bạch phải dừng một lúc để ổn định. Diệp Thùy nhanh chóng xoay người, nhìn đòan hỏa hồng sắc đang nhào tới. Hắn liền vung lưỡi đao Bạch Miêu Yển Nguyệt đao dài 18cm đâm thẳng tới.

“Meooooo ——” lưỡi đao sắc bén hình thoi đối chiến với con mèo. Dưới quán tính, lưỡi dao đâm thẳng mấy tấc vào con mèo. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, con mèo ngã lăn dưới mặt đất. Tiểu Bạch đã hồi sức, vội ly khai. Trong tiếng kêu thảm thiết của con mèo kia cùng tiếng rống giận của lũ còn lại, Tiểu Bạch nháy mắt đi xa.

“MEOOOWWWW ——”

Chỗ xa xa còn có tiếng kêu càng thêm thê lương bén nhọn vang tới. Diệp Thùy nhận ra đó là tiếng của Đại Hắc. Trong khoảng thời gian này hắn nghĩ Diệp Thùy đã trốn khỏi tiểu khu. Hiện tại phát giác nhân loại hắn căm thù vẫn luôn ẩn nấp ở đây làm hắn phẫn nộ đến bùng nổ.

Cơn phẫn nộ của Đại Hắc vượt quá tưởng tượng. Vì muốn bắt Diệp Thùy mà hắn không tiếc ra lệnh cho tất cả mèo trong tiểu khu tập trung tới truy sát Diệp Thùy. Trong tiếng rống đầy giận dữ của nó, từng con mèo điên truy kích Diệp Thùy và Tiểu Bạch đang hoảng loạn chạy trốn. Dù trong bóng tối, bọn chúng như người mù nhưng giác quan nhanh nhạy và hoàng quang mỏng manh trong mắt Diệp Thùy vẫn đủ để chúng phát hiện ra. Từng con mèo không ngừng xúm lại đây, chặn đường Diệp Thùy.

Diệp Thùy cưỡi Tiểu Bạch chiến tướng thời xưa, liên tiếp xử lý mấy con mèo đuổi tới. Bình nước chanh và súng mập mạp chế tạo cũng phát huy tác dụng. Nhưng chính lúc này, hắn cảm giác cả người vô lực choáng váng. Tầm nhìn cảm ứng đã sắp đến cực hạn. Còn một lúc nữa trời mới sáng, hắn và Tiểu Bạch còn chưa có hy vọng thoát khỏi lũ mèo đang truy đuổi này.

Thời khắc này, Diệp Thùy đành phải dùng phương án dự phòng cuối cùng.

Hắn túm lông Tiểu Bạch ra hiệu cho nàng chạy như bay hướng chỗ gò đất trong công viên. Hắn có thể cảm giác được sau vài phút chạy hết tốc lực, Tiểu Bạch đã tới cực hạn. Trong công viên mặt đất mọc đầy cỏ dại, còn có ít nhánh cây ngáng đường. Tốc độ của Tiểu Bạch đã cực chậm, không cẩn thận quấy một chút, thiếu chút bị ngã. Một con mèo đuổi tới, Diệp Thùy bổ Bạch Miểu Nguyệt đao tới. Giữa tiếng kêu gào thê thảm do con mèo lăn ngã xuống đất, Diệp Thùy đã nhìn thấy hy vọng - đoàn hỏa hồng sắc cực lớn, đó là Husky.

Tầm nhìn nhiệt đã tới cực hạn. Hoàng quanh trong mắt Diệp Thùy nhanh chóng thối lui. Một khắc cuối cùng hắn thấy dưới gốc lựu, Husky ngẩng đầu lên phát hiện Tiểu Bạch đang chạy như điên đến. Cảm giác toàn thân suy yếu ập tới, Diệp Thùy không tự chủ được mà ngã khỏi người Tiểu Bạch. Hắn lăn mấy vòng rồi đụng vào một thứ gì đó mềm mềm hơi ướt. Hắn biết đó là chăn Husky dùng làm ổ.

Tiểu Bạch cảm giác được Diệp Thùy rơi khỏi lưng mình, nàng kêu một tiếng rồi đuổi theo Diệp Thùy nhưng chợt ngừng lại.

Khi Diệp Thùy chống Bạch Miêu Yển Nguyệt đao đứng dậy. Hắn cảm thấy hơi thở ôn ướt từ cao hơn chậm rãi xuống. Tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng Diệp Thùy biết đó là Husky. Có lẽ nó đã ngửi ra mùi của Diệp Thùy.

“Husky.” Diệp Thùy vừa thở phì phò vừa nói.

“Ngao ô?” Husky kêu một tiếng, giọng chút nghi hoặc và vài phần kinh hỉ.

Trong lúc giao lưu ngắn ngủi, tiếng mèo liên miên không dứt ập tới. Xung quanh ổ Husky nhanh chóng bị đàn mèo vây quanh lên. Bất thình lình, có ánh sáng từ ngọn đồi bên kia tới, là một cái đèn pin. Sau khi có được trí tuệ, lũ mèo hiểu được cách sử dụng đèn pin này cũng không khiến người giật mình. Lúc Diệp Thùy quay ra, lũ mèo tách ra hai bên nhừng đường cho Đại Hắc tiến đến.

Nó cầm cái đèn pin, khuôn mặt dữ tợn, độc nhãn lập loè hung tợn, phẫn nộ. Bóng nó dưới ánh đèn pin hắt lên cực lớn, bao phủ cả người Diệp Thùy..…

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net