Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh đèn hắt xuống từ gò đất, bóng bụi cỏ bị kéo dài trên mặt đất lưu lại hắc ảnh loang lổ dữ tợn. Từng con mèo ngồi xổm ở đó, đôi mắt tràn ngập mong chờ và tò mò nhìn Đại Hắc và nhân loại đã gây cho bọn hắn rất nhiều phiền toái đang đứng ở giữa. Lúc Đại Hắc vừa mới thành lập miêu đàn, hắn đã định ra quy tắc khiêu chiến. Hắn sẽ công bằng bằng cách khiêu chiến con mèo mạnh nhất trong tiểu miêu đàn. Nếu nó bị hắn đánh bại thì phải gia nhập miêu đàn của hắn . Nếu chiến thắng hắn thì có thể bình yên rời đi.
Nửa tháng đầu, Đại Hắc đã trải qua rất nhiều tràng khiêu chiến nhưng không có một con mèo nào có thể đánh bại hắn. Chuỗi chiến thắng này làm hắn được tất cả những con mèo khác kính trọng, miêu đàn càng ngày càng thêm lớn mạnh. Sau đó không có một con mèo nào dám khiêu chiến hắn…… Thẳng đến hiện tại nhưng kẻ khiêu chiến là một nhân loại.
Đại Hắc cũng không có vì Diệp Thùy là nhân loại nhỏ yếu mà coi khinh. Độc nhãn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thùy, cái đuôi không ngừng động, chuẩn bị tấn công chớp nhoáng.
Tiểu Bạch và Husky khẩn trương nhìn Diệp Thùy. Tiểu Bạch vốn khinh Husky túng mà không thèm đứng chung một chỗ, lúc này đã lặng lẽ dựa sát vào người Husky,đối với Husky tới nói…… Kỳ thật hiện tại hắn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra lắm. Nhân loại hắn vất vả nhặt được không có chết nhưng lại trêu chọc miêu đàn, hiện tại còn muốn đánh nhau với con mèo đen đáng sợ kia!
Kỳ thật lúc nhìn thấy Diệp Thùy xuất hiện ở trước mặt, hắn cũng đã hiểu rõ. Tuy hắn hơi ngáo nhưng không ngốc. Hắn biết đại khái hành vi đại náo miêu đàn lúc trước của mình chính là đại ân đối với Diệp Thùy. Có lẽ là nhân loại lợi dụng hắn nhưng hắn cũng không để ý. Thực tế, thấy Diệp Thùy còn sống, trong lòng hắn vẫn cao hứng là chính. Hắn thấy Diệp Thùy trở về ỷ lại vào mình cảm giác thực thỏa mãn.
Chỉ là…… Miêu đàn thật sự rất đáng sợ, Diệp Thùy còn dám đi khiêu chiến con mèo đen kia. Hắn lo lắng nhìn nhân loại kia nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác mong chờ. Lúc ấy Đại Hắc tấu hắn mấy cú thật là đau muốn chết, người này sẽ báo thù cho hắn đi? Husky đắm chìm trong tưởng tượng mà quên mất Diệp Thùy vượt qua muôn ngàn đắng cay dẫn Đại Hắc đến đây là vì tìm hắn tới chống lưng, không phải muốn thay hắn báo thù a.
Lúc trước sử dụng tầm nhìn cảm ứng nhiệt cảm làm thể lực và tinh lực của Diệp Thùy đã tiêu hao phần lớn. Trạng thái hiện tại của hắn cũng không quá hảo. Diệp Thùy vốn không có tự tin sẽ chién thắng Đạio Hắc, hiện tại càng không cần phải nói. Nhưng mà trong lúc hắn đưa ra lời khiêu chiến cũng đã nghĩ kỹ đối sách. Hắn gắt gao nắm Bạch Miêu Yển Nguyệt đao, mắt nhìn lướt qua phía chân trời. Lấy chiều cao 10cm thì tự nhiên không thể nhìn thấy đường chân trời nhưng hắn cảm giác nơi đó đã le lói ánh sáng ban mai. Sáng sớm sắp đến, thời khắc hắc ám nhất sắp qua đi.
Kế hoạch của hắn chỉ có thể thực hiện một lần, cho nên nhất định phải thành công!
Diệp Thùy hít sâu một hơi, nhìn Đại Hắc trước mặt, thân thể cong lên, hai chân phát lực, nhanh chóng nhằm về phía Đại Hắc, dùng hết toàn lực bức hết sức mạnh tiềm tàng. Bạch Miêu Yển Nguyệt đao trong tay hắn dưới ánh đèn pin mang theo một mảnh quang ngân, chém về phía cổ Đại Hắc. MEOWW. Đại Hắc chợt áp sát người xuống đất quay cuồng một vòng rồi trụ vững lại.
Một kích của Diệp Thùy thất bại, hai chân hắn vừa trụ vững lại thì đuôi mèo màu đen quẹt đến hông hắn. Hắn vội vàng nắm Bạch Miêu Yển Nguyệt đao. "Xoẹt" một tiếng, thân thể hắn bắn về phía sau. Cả người đập vào đống đất trên gò núi, hòn đất nứt toạc, bụi đất bắn lên.
Diệp Thùy ổn định thân hình, khi nhìn về phía Đại Hắc. Cùng một tiếng meoww bén nhọn, Đại Hắc lao người từ chỗ cao phác xuống.
Hắn vội vàng nắm lấy Bạch Miêu Yển Nguyệt đao, trong miệng "Uông" một tiếng, xoay người chém. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này khẩn cấp, hắn đã không rảnh xem chỗ tấn công có yếu hại hay không.
“Tạch!” Nơi đèn pin chiếu sáng hạ, bóng Đại Hắc chiếu vào mặt đất trở nên vặn vẹo, thuận thế lăn một vòng, một cái bóng khác giao phong xong, thân thể cũng ngã lăn sang một bên rồi bò dậy tiến về phía trước hai bước rồi lại ngã trên mặt đất, bóng dáng biến thành một cái bình phô hắc tuyến.
Tiểu Bạch và Husky đồng thời kêu một tiếng định nhào lên nhưng ngay lập tức đã có mấy con mèo ngăn bọn chúng lại. Khiêu chiến có ý nghĩa thiêng liêng trong mắt lũ mèo, không thể xâm phạm. Ngay lúc Husky lo lắng đến suýt bạo tẩu, thân ảnh vừa ngã xuống bắt lấy Bạch Miêu Yển Nguyệt đao mà đứng lên.
Diệp Thùy thở hổn hển, hắn bị một vuốt của Đại Hắc quét ở trên người, bay tứ tung đi. Bạch Miêu Yển Nguyệt đao tựa hồ cũng chém một vết ở tay Đại Hắc nhưng loại thương thế này đối với Đại Hắc không đáng kể chút nào. Lúc trước Diệp Thùy từng dùng Bạch Miêu Yển Nguyệt đao chém bay vài con mèo nhưng khi đối mặt với Đại Hắc lại toàn vô sức chống cự. Khả năng chiến đấu của Đại Hắc sớm đã hơn lũ mèo thường !
Hắn cảm giác mệt mỏi chưa từng thấy, rất muốn gục hung hăng ngủ một giấc nhưng hắn biết chính mình phải chiến đấu. Hắn nhìn Đại Hắc sắp chuẩn bị công kích, đôi mắt lặng lẽ nhìn lướt qua cái đèn pin trên gò núi, rồi lần nữa xông lên.
Phanh, cùng với gầm lên đầy giận dữ, thân thể Diệp Thùy lại bị móng vuốt hung hăng vồ vào người. Lúc này hắn dùng chuôi đao chặn móng vuốt của mèo đen nhưng thân thể vẫn bị lực táp mạnh mẽ bắn bay. Cơ thể chỉ nặng tầm mấy trăm g, dưới miêu trảo của mèo đen lập tức biến thành một đường parabol bắn bay lên ngọn đồi. Không hề nghi ngờ gì nữa, trước Đại Hắc, Diệp Thùy không hề có lực hoàn trả. Điều này làm cho lũ mèo xung quanh thi nhau bàn tán sôi nổi như vì hoan hô Đại Hắc cường đại.
Cả người Tiểu Bạch run rẩy như muốn nổ tung, Husky cũng theo bản năng mà căng thẳng. Nhưng Diệp Thùy vừa ngã bên cạnh đèn pin lại lần nữa gượng dậy. Dưới ánh sáng lóa mắt, vô số mèo cộng thêm một con chó tựa hồ đều thấy được trên mặt hắn hiện ra một tia cười. Đó là tư thái vài phần “Rốt cuộc thành công” cảm khái mỉm cười.
Đại Hắc đột nhiên cảm giác được cái gì không đúng. So với những con mèo khác còn đang ngơ ngác tự hỏi. Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong miệng gào rống đe dọa Diệp Thùy.
Nhưng đã chậm, tay Diệp Thùy đã chạm tới công tắc đèn. Bang, ánh đèn lóa mắt hoàn toàn tắt.
Từ quang minh trở lại hắc ám làm vô số con mèo lâm vào hoảng loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên. Mèo đen cũng tạm dừng lại, nhìn chằm chằm triền núi. Hắn đã biết kế hoạch của Diệp Thùy. Nhân loại này lại một lần cho hắn khiếp sợ, làm hắn lãnh hội sự đáng sợ của nhân loại. Hắn tận lực khôi phục tầm nhìn vừa chuyển từ sáng sang tối. Đồng tử nỗ lực muốn tụ tập từng tia quang mang mỏng manh.
Sau đó hắn thấy được hai điểm hoàng quang đang từ sườn núi lao xuống. “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân vang lên trong tiếng mèo kêu hỗn loạn. Nếu là ngày thường thì Đại Hắc có thể nhanh chóng xác định chỗ âm thanh phát ra, nhưng tiếng đàn mèo kêu loạn xạ do hoảng loạn khiến hắn vô pháp xác định chuẩn xác chỗ phát ra âm thanh kia.
Từ trước khi đánh nhau, trên thực tế Diệp Thùy vẫn luôn muốn tắt cái đèn pin kia đi. Ở trong bóng đêm có thể phát huy hết ưu thế của hắn!
Bất quá không quan hệ, Đại Hắc đã thấy được hoàng quang trong mắt Diệp Thùy. Hiện tại hắn đã không có tâm tình “thưởng thức người tài”. Miêu trảo giơ lên chuẩn bị đem Diệp Thùy chụp thành thịt vụn.
Gần, gần…… Nhưng đột nhiên, hai điểm hoàng quang kia liền biến mất.
Âm thanh đó vẫn vang lên xung quanh hắn, Đại Hắc có chút bất an đánh giá bốn phía. Thực mau, hắn ý thức được cái gì đó, cúi đầu. Hai điểm hoàng quang một lần nữa sáng lên dưới thân hắn.
Diệp Thùy liều mạng làm thân thể đã bị thương nặng. Hắn lại cưỡng chế sử dụng tầm nhìn cảm ứng nhiệt lần thứ hai trong cùng một giờ, thừa dịp đèn pin bị tắt đi để tiếp cận dưới thân Đại Hắc. Hoàng quang biến mất là do hắn nhắm hai mắt lại mà thôi. Hiện tại hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Lúc này hắn nắm chặt Bạch Miêu Yển Nguyệt đao, dùng hết lực lượng còn lại chém về phía trên, đây là đao cuối cùng hắn có thể chém ra lúc này.
Xoẹt ——
Miêu huyết phun tung toé ra. Trong tầm nhìn nhiệt cảm, máu đỏ phun tung toé, phảng phất như vô số đóa hoa huyết sắc chợt nở rộ. Lưỡi dao bén nhọn cắt từ bụng Đại Hắc rồi dần tới cổ nó. Trong mắt Diệp Thùy, nó mang vài phần thê lương mà mỹ lệ.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm thê lương của Đại Hắc, Diệp Thùy cũng vô lực chống đỡ, té lăn quay ra. Đôi mắt nóng rát rời khỏi tầm nhìn nhiệt cảm , mà mèo đen cũng oanh một tiếng, ngã xuống bên cạnh.
ps: Lúc viết chương này, ta cố ý đi tìm kiếm “ Cách hữu hiệu nhất để giết chết một con mèo”…… Kết quả không thu hoạch được gì, xem ra mọi người đều rất yêu quý động vật a, thực vui mừng……