Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả người Đại Hắc dính đầy máu ngã sang một bên, tiếng kêu thê lương thảm thiết của hắn át cả tiếng miêu đàn xôn xao. Mỗi con mèo đều kinh ngạc trước tiếng kêu này. Đại Hắc ở trong mắt chúng có địa vị như thần thánh thế mà lại kêu thảm thiết, hắn bị nhân loại kia đánh bại…… Ở khoảnh khắc đen tối nhất trước bình minh, cả công viên nội lặng ngắt như tờ.
Diệp Thùy ngã trên mặt đất. Đôi mắt nóng rát đau đến nói không nên lời, thân thể mềm nhũn như bông không còn một tia lực lượng, thậm chí còn không có sức cử động đầu ngón tay. Cảm giác choáng váng mãnh liệt mà quen thuộc tràn vào đầu hắn. Áp lực bức hết tiềm năng của thân thể để chiến đấu làm hắn được cơ hội tiến vào mộng cảnh. Đồng thời hắn đã sớm suy đoán rằng Đại Hắc có thể đạt được năng lực tiến hóa nào đó như con Hắc Sơn xà kia. Tuy không biết là gì, nhưng lần này có lẽ hắn sẽ có cơ hội tién hóa!
Hắn cũng không lo lắng sau khi té xỉu, thân thể sẽ phát sinh ngoài ý muốn. Còn Husky và Tiểu Bạch còn canh trừng ở bên người hắn. Hắn chắc chắn nếu Đại Hắc đã chết, Husky lại khăng khăng bảo hộ hắn thì không một con mèo có thể làm thương cơ thể hắn. Cứ như vậy, ý thức của hắn lại xuất hiện ở trong Hồng Sắc Thạch bia mộng cảnh. Không biết vì đã lần đi vào nơi này thứ ba hay sao mà cảm quan của hắn đối nơi này phảng phất trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn. Cái cảm giác nơi này vốn phảng phất tựa như ảo mộng đã hoàn toàn bất đồng. Hắn đánh giá từng con vật xung quanh rồi dừng lại ở con mèo phía trước.
Dựa theo cách hắn đạt được năng lực của Hắc Sơn xà, con mèo đại biểu cho miêu tộc này sẽ đi đến trước mặt hắn. Rồi từ trên người nó sẽ phân hoá ra một con mèo tới dung nhập vào người hắn. Hắn chờ đợi, nhưng con mèo kia vẫn luôn ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
“Đại Hắc không có năng lực lực tiến hóa? Hắn chỉ là một con mèo bình thường?” Trong trạng thái linh hồn, Diệp Thùy linh cảm thấy bất an, hắn nghĩ tới một khả năng càng thêm nghiêm trọng, khủng bố “Hoặc là…… Đại Hắc chưa chết ?”
……
Khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi trong công viên dần trôi qua. Rạng sáng, ánh sáng mặt trời dần le lói từ phía Đông. Trong công viên vẫn còn tối nhưng cũng đã đủ để Miêu đàn ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nửa người Đại Hắc nhuốm máu ngã trên mặt đất, nhân loại kia cũng ngã bên cạnh. Thoạt nhìn như lưỡng bại câu thương nhưng vẫn làm Miêu đàn kinh ngạc vạn phần. Thủ lĩnh Miêu đàn bị đánh thê thảm như vậy. Mấy con mèo nhìn về phía Diệp Thùy đang nằm, tức giận kêu đầy giận dữ rồi dần đi qua.
Tiểu Bạch vội chạy tới bảo vệ Diệp Thùy. Mèo trắng nhỏ gầy yếu trước tận thế thường xuyên bị lũ mèo hoang trong công viên khi dễ, chỉ biết khiếp đảm yếu đuối. Trước mặt mèo hoang luôn run sợ bần bật nhưng hiện tại nàng đã kiên cường hơn rất nhiều. Nàng xù lông hung hãn, đôi mắt nhìn quét qua lũ mèo đang vây quanh, kêu lên đầy rống giận. Cái khí thế “Ai dám động hắn ta liều mạng với kẻ đó”. Nhất thời làm Miêu đàn không dám lại gần.
Husky đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch. Bộ mặt "trông có vẻ nghiêm túc" phảng phất ngẩn người, tựa hồ không nghĩ con mèo trắng này lại hung dữ như vậy. Lúc này, con Husky vừa nhị lại túng đột nhiên cảm thấy mình không thể thua kém Tiểu Bạch được. Nhân loại kia chính là chủ nhân hắn nhặt được! Dù sao tên Đại Hắc hắn sợ nhất đã chết. Nghĩ đến đây hắn lập tức vọt tới, trực tiếp che cả người Tiểu Bạch, làm ra bộ dạng một chó một mèo bảo hộ một nhân loại tý hon, miệng không ngừng đe dọa, gào thét: “Wang.ô...meowwww……”
Miêu Quần đàn vừa bị Tiểu Bạch dọa sợ lùi bước đột nhiên ngừng lại. Bộ dạng của Tiểu Bạch vừa rồi thực hung tàn làm chúng nó kiêng kị vài phần. Nhưng không hiểu tại khi nhìn thấy Husky, cái cảm giác này lập tức liền phai nhạt rất nhiều. Diệp Thùy nằm dưới đất, Tiểu Bạch dùng thân thể bảo vệ Diệp Thùy, sau đó Husky lại dùng thân thể bảo vệ Tiểu Bạch…… Hình ảnh này thế nào cũng thấy buồn cười, hoàn toàn không có một chút khí thế. Nếu muốn hình dung thì hẳn là do khí chất "Nhị" của Husky đã hòa tan hết thảy……
“Meowww ——” Dưới sự dẫn dắt của một con mèo hổ đốm, khí thế Miêu đàn tức khắc đại trướng, từng con mèo xúm lại, chuẩn bị bao vây nơi này.
Tiểu Bạch đang đứng dưới thân Husky ngẩng đầu nhìn thoáng qua Husky, buồn bực kêu một tiếng: “Meoww……” Ta đã trấn trụ bọn chúng, con chó ngốc nhà ngươi lại đây hóng chuyện làm gì?
Husky trực tiếp liền túng xuống, khẩn trương nhìn Miêu đàn đang tới gần. Tiểu Bạch cảm giác được từng trận run rẩy lại truyền tới người mình. Nàng lại càng xem thường con Husky này hơn, có đồng đội là một con Husky ngốc vừa nhị lại túng thật mệt.
Nháy mắt đã thấy Miêu đàn sắp sửa phát động tấn công, Tiểu Bạch khẩn trương căng người để chuẩn bị sẵn sàng mở đường máu mang Diệp Thùy thoát đi, còn Husky thì vẫy run rẩy không ngừng. Ngay lúc đó, một tiếng mèo kêu chói tai bén nhọn vang lên ——
“MEOOOOWWW!!!”
Âm thanh kia mang theo thấu lực khủng bố, đem bầu không khí giương cung bạt kiếm trong công viên chấn nát như ly thủy tinh. Làm Miêu đàn đang muốn vây lên dừng bước, nhìn về phía Đại Hắc vốn đã chịu trọng thương suýt mất mạng, hắn đang chậm rãi đứng lên.
Tiểu Bạch và Husky đồng thời rùng mình quay đầu lại. Thân thể Đại Hắc nhiễm huyết tựa hồ có chút không xong nhưng bộ dáng vẫn dữ tợn hung tàn như. Một đạo vết thương kéo dài từ bụng tới cổ làm cho cho người ta thấy khủng bố tới cực điểm. Da thịt rách lộ ra huyết nhục màu đỏ tươi nhưng không biết là ảo giác hay không, Tiểu Bạch và Husky đều cảm giác vết thương Diệp Thùy dùng hết sức lực cuối cùng chém ra đang ở chậm rãi khép lại. Có máu nhỏ giọt xuống nhưng so sánh với miệng vết thương khủng bố kia, lượng máu chảy ra cũng không quá nhiều, tựa hồ mấy mạch máu quan trọng sớm đã khép kín hẳn.
Tiểu Bạch nhìn Đại Hắc phảng phất trở nên càng khủng bố, thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy Bất quá so với nàng, Husky run rẩy càng thêm lợi hại. Thậm chí hắn theo bản năng lộ ra răng nhọn. Đó là phản ứng theo bản năng khi gặp nguy hiểm.
Độc nhãn Đại Hắc nhìn lướt qua Diệp Thùy đang nằm dưới thân Tiểu Bạch. Hắn phảng phất không chút nào để ý Tiểu Bạch và Husky đang run rẩy. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương khủng bố trước ngực rồi ngẩng đầu nói với Tiểu Bạch: “Là hắn thắng, theo quy tắc của Miêu đàn…… Cho nên, ngươi mang hắn rời đi đi.”
“Meow?” Tiểu Bạch đang căng thẳng chợt buông lỏng.
Đại Hắc chậm rãi quay người đi, hướng về bên kia đồi núi: “Ta cho các ngươi hai ngày…… Thời gian, rời đi nơi này, về sau, đừng để ta thấy các ngươi……”
Một vào con mèo tựa hồ có chút không cam lòng để Đại Hắc thả Diệp Thùy rời đi. Trong đó một con hắc bạch Hoa Miêu tới gần mèo đen, trong miệng kêu vài tiếng, tựa hồ đang kháng nghị mệnh lệnh của Đại Hắc. Đại Hắc bỗng nhiên xoay người, miêu trảo hung mãnh vạch trên người hắc bạch Hoa Miêu. Một tiếng hét thảm, hắc bạch Hoa Miêu lăn lộn đến một bên, trên người xuất hiện ba đạo vết máu khủng bố, thân thể hắn gắt gao quỳ rạp xuống, phát ra từng tiếng kêu hoảng sợ. Đại Hắc không nhiều lời, thân ảnh chậm rãi biến mất ở trên ngọn đồi.
Miêu đàn không còn dám gây khó dễ Diệp Thùy, rút lui theo lệnh Đại Hắc.
Tiểu bạch phảng phất như hư thoát trực tiếp đè bẹp lên Diệp Thùy. Dần bớt run rẩy. Husky thì lè lưỡi thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Thân thể đè ép xuống dưới làm Tiểu Bạch thất thanh kêu một tiếng. Husky ngồi xổm xuống bên cạnh, khuôn mặt nghiêm túc mà đậu bỉ có chút quái dị nhìn Tiểu Bạch. Chắc là do không nghĩ con mèo cái nhỏ yếu này sẽ hung hãn như vậy, làm hắn phải mở to mắt chó ra mà nhìn. Mà Tiểu Bạch "meo" rồi trừng mắt nhìn Husky một cái, nhẹ nhàng đem Diệp Thùy ngậm ở trong miệng rời đi.
Nàng tin tưởng nếu Đại Hắc đã nói để bọn họ rời đi thì sẽ không thất hứa. Hắn tựa hồ là một con mèo có mị lực làm người khác tin phục…… Bất quá mặc kệ như thế nào, họ đã tránh được một kiếp.
ps: Nói 3 cái sự kiện ha. Cái thứ nhất, chính là mèo đen, hắn sẽ là một nhân vật rất quan trọng. Cái thứ hai chính là có người từng nói Tiểu Bạch và Husky có thể phát sinh cái gì hay không…… Vị đại gia này sẽ không có trọng · khẩu · vị như vậy đi? Sau đó thứ 3, còn có người nói để vai chính cùng Tiểu Bạch ở bên nhau…… Cái này liền càng trọng · khẩu · vị, hảo đi…ಠ_ಠ… Quyển thứ nhất sắp kết thúc, bất quá trước khi kết còn phát sinh một hồi xung đột rất quan trọng, hy vọng đại gia sẽ thích ~~~