Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Vũ, ngươi bò lên lưng Tiểu Bạch đi, để nàng mang ngươi rời đi trước……” Mập mạp một bên cảnh giác đám muỗi tùy thời khả năng vọt tới, một bên vội vàng nói Vương Thi Vũ. Khi nói chuyện quay đầu nhìn bên người một cái, cả người không khỏi run lên, phát hiện Tiểu Vũ vốn đứng ở bên cạnh không thấy, hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, miệng hô to, “Tiểu Vũ!?” Rốt cuộc tầm mắt tìm được thân ảnh cô bé.
Chỉ thấy Vương Thi Vũ chạy đến chỗ Husky đang quỳ rạp trên mặt đất, trèo lên người hắn, Husky đã chú ý tới Tiểu Vũ, vươn móng vuốt xua đuổi đám muỗi quanh tiểu nữ hài. Một màn này làm mập mạp hoảng sợ: “Tiểu Vũ, em làm gì vậy?”
Vương Thi Vũ túm lấy lông Husky cố gắng leo lên, căn bản không rảnh lo trả lời mập mạp, con kiến nhỏ ghé vào vai nàng, không biết đã cảm giác tình huống hiện tại nguy cấp hay không.
Mập mạp mặt đỏ bừng vì lo, thiếu chút nữa liền bò lên trên người Husky túm Vương Thi Vũ về. Nguyên Tiểu Vi đột nhiên kéo hắn lại, chỉ chỉ con muỗi to đang lượn vòng trên đỉnh đầu Husky, mập mạp cứng đờ một lát, mở to mắt: “Đó là muỗi vương?” Hắn minh bạch Vương Thi Vũ chuẩn bị làm cái gì.
Gian nan leo lên tới lưng Husky, thật dài lông tóc gần như che lấp người Vương Thi Vũ, cái này làm cho nàng không bị muỗi tập kích, nàng dựa vào ba lô màu đỏ của Husky, bắt lấy hai dúm lông, nỗ lực đứng thẳng người, đôi mắt nhìn về phía con muỗi to màu đỏ tươi, khoảng cách càng gần, tiểu nữ hài có thể nghe được tiếng của nó rõ ràng hơn. Đó là một thanh âm đơn giản mà mạnh mẽ, tản ra ác ý đối với tất cả sinh vật trên hành lang.
Vương Thi Vũ đã có kinh nghiệm dùng tinh thần giao lưu khống chế kiến con, cùng tư duy đơn giản của kiến con kia so sánh với tư duy của con muỗi vương này, tuy vẫn thuộc về hàng ngũ vô cùng đơn giản, nhưng muốn khống chế nó lại khó khăn hơn con kiến rất nhiều. Trong thế giới những người khác đều không nhìn ra, Vương Thi Vũ bắt đầu trải qua một hồi chiến đấu tinh thần, nàng muốn mạnh mẽ dùng ý chí của mình sinh ra liên kết với muỗi vương, đem suy nghĩ của mình rót vào vào tư tưởng muỗi vương.
Trong cảm quan của nữ hài, tiếng muỗi đàn ong ong kêu, tiếng Husky wwao ô, tiếng Tiểu Bạch, Hôi Phong, Garfield meo meo, còn có tiếng của bầy chuột nơi xa chi chi, đột nhiên đều an tĩnh xuống, phảng phất thế giới này chỉ còn lại nàng và con muỗi to đang bay giữa không trung, nàng muốn khống chế con muỗi này!
Diệp Thùy không biết Vương Thi Vũ đang định làm cái gì, hắn cảm giác mình như võ tướng đang đơn thương độc mã sát nhập địch quân trận doanh. đương nhiên, trên thực tế tình hình khẳng định muốn so bảy tiến thất xuất anh hùng khí khái kém rất nhiều, nhưng giờ khắc này Diệp Thùy đích xác cảm nhận được cả người nhiệt huyết sôi trào cùng nào đó giết chóc mau · cảm.
Trong lòng mỗi người đều ẩn dấu hắc ám và bản tính bạo lực. Sau tận thế, hoàn cảnh nguy hiểm, người thích ứng được thì sống sót, Diệp Thùy dần dần hoàn thành lột xác, hắn đang hoàn toàn phóng thích dã tính trong thân thể, vì mọi người tranh đến một đường sinh cơ.
Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao sắc bén không ngừng chém chuột. Trên hành lang gần như bị máu chuột tanh dính đầy. Mùi máu tanh hôi tựa hồ làm đàn muỗi hưng phấn lên, càng ngày càng nhiều muỗi bị hấp dẫn tới nơi này, súng phun lửa đã ngừng lại. Sau mấy lần liên tục khởi động, qua mấy phút đồng hồ ống súng phun hỏa đã vô cùng nóng, băng dính quấn quanh ống phun lửa đã bắt đầu hòa tan. Diệp Thùy chỉ có thể từ bỏ, may mà không biết do đàn muỗi cảm nhận được sát khí sôi trào trên người hắn mà không dám tùy tiện tới gần.
Có mấy con chuột bị thiêu cháy da tróc thịt, nhưng không trí mạng, ngược lại kích phát tính hung tính, tàn bạo điền cuồng tấn công, cuối cùng lại dưới Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao ngã vào vũng máu. Bầy chuột mấy chục con đã ngã xuống gần nửa, những con còn lại cũng đã bị thương nặng, nhưng Diệp Thùy không chút nào kinh thường. Bởi vì từ bắt đầu đến bây giờ, Thử Vương vẫn không có chủ động tiến công, nó giảo hoạt xoay quanh ngoài bầy chuột, phát ra chói tai “Chi chi chi” thanh, đốc xúc các con chuột khác công kích Diệp Thùy.
Chiến đấu kịch liệt đến bây giờ, Diệp Thùy đã thấy mỏi mệt, nhưng hắn biết tồn tại nguy hiểm nhất trong bầy chuột còn chưa giải quyết, Thử Vương sẽ thừa dịp hắn lơ là mà công kích trí mạng.
Mà Diệp Thùy lo lắng chính là, mập mạp, Tiểu Bạch, Husky còn lưu tại tại chỗ, không theo hắn an bài đào tẩu trong khi hắn cản bầy chuột. Dưới ánh đèn đàn muỗi như một mảnh mây đen bao phủ bọn họ, bọn họ đang làm cái gì?
Một khắc, khi Diệp Thùy vung Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chém ba con chuột vọt tới bên người hắn chuột xong, “Chi” một tiếng thét chói tai, Thử Vương rốt cuộc cũng hành động, nó từ bên nhào hướng Diệp Thùy. Diệp Thùy đột nhiên không kịp phòng vung Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao, chuôi đao chém vào người Thử Vương, lực lượng cường đại làm Thử Vương nghiêng người sang một bên, hai chân Thử Vương rơi xuống đất, thân thể liền dùng sức ném động lên cái đuôi đen dài như cái roi dài vụt vào người Diệp Thùy, thậm chí Diệp Thùy nghe được “Bang” một tiếng phá không, cánh tay phải truyền đến một cảm giác đau đớn nóng rát, thân thể lảo đảo vài bước về phía sau.
Không đợi hắn đứng vững, Thử Vương lại nhào lên lần nữa, Diệp Thùy không kịp dự phòng bị áp xuống đất, hắn cảm nhận Thử Vương nặng ít nhất cũng phải hơn một cân, lúc vung Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao đẩy Thử Vương ra, Thử Vương một trảo đã trảo tới người Diệp Thùy, quần áo nguyên bản đã nhiễm hồng máu chuột bị xé rách lưu lại vết trảo khủng bố.
“Chi chi, chi chi!” Thử Vương phát ra tiếng kêu bén nhọn khủng bố,những con chuột khác cũng sôi nổi xúm lại đây, làm Diệp Thùy theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi sắp bị vô số chuột gặm.
Ngay lúc này, tiếng “Ong ong ong” của đàn muỗi đột nhiên vang lên phía trên bầy chuột, chúng nó như mây đen ngưng tụ lại, lúc này chúng nó có mục tiêu chính xác. Từng con muỗi giống như châu chấu khổng lồ ập tới từng con chuột, gần như hoàn toàn bao trùm bên ngoài chúng, bầy chuột đang xúm lại chỗ Diệp Thùy nháy mắt lâm vào hỗn loạn.
Thử Vương cũng không để tâm công kích Diệp Thùy, trong miệng hí, nhảy sang một bên, dùng sức quẫy thân thể, đàn muỗi bâu đầy người nó toàn thân. Diệp Thùy nhanh chóng bò dậy, thống khổ và mỏi mệt làm hắn suýt té ngã. Hắn kinh ngạc nhìn một màn này, tầm mắt chuyển hướng sang bên cạnh, hắn thấy Vương Thi Vũ đang đứng ở sau lưng Husky. Khuôn mặt tiểu nữ hài lộ ra một vẻ quyết tuyệt mà hung hãn, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm bên này.
Nàng đang khống chế đàn muỗi quần công bầy chuột!
Diệp Thùy nghĩ tới lúc trước thảo luận về đàn muỗi, trong đàn muỗi có khả năng tồn tại một con muỗi vương, nếu có thể khống chế muỗi vương thì có thể khống chế toàn bộ đàn muỗi. Hiện tại Vương Thi Vũ chứng minh lý luận này, hơn nữa còn áp dụng vào thực tiễn!
Phì Miêu Garfield đứng cạnh Husky nghi hoặc nhìn về phía không trung, không rõ vì sao đàn muỗi đàn đột nhiên bắt đầu công kích bầy chuột. Đến khi chú ý Vương Thi Vũ đứng ở sau lưng Husky, hắn minh bạch cái gì, khuôn mặt béo phì thượng lộ ra một vẻ “Này cũng có thể” kinh ngạc cảm thán.
Ngay sau đó, hắn cảm giác có người bò lên trên lưng mình, lúc xoay đầu lại thì phát hiện là nhân loại mập mạp kia, trong miệng còn đang kêu: “Nhanh lên, qua hỗ trợ đi!”
Phì Miêu “Meo” một tiếng, muốn hỗ trợ ngươi tìm ta làm gì, ngươi xem ta như là cái loại mèo anh dũng không sợ chết sao? Trong miệng kêu, hắn liền theo bản năng chuẩn bị lui về phía sau trốn bên người Husky.
Nhưng mập mạp tùy tay ném ra một thứ, mang theo mùi hương vô cùng quyến rũ đối với Phì Miêu, đó là một mảnh que cay, Phì Miêu hoàn toàn theo bản năng “Meoooo” một tiếng, nhào tới hướng que cay, mập mạp bám trên người Phì Miêu điên điên, cách bầy chuột càng gần, hắn lập tức đem trang bị lúc trước nhận từ Đào Lượng nhắm ngay Thử Vương đang dùng sức xua đuổi muỗi đầy người.
“Phanh!”
Sức giật thiếu chút nữa làm mập mạp rơi khỏi phì miêu, một cây tế châm bắn đi ra, ngay sau đó Thử Vương hét lên một tiếng lăn ngã xuống đất, chỉ là thực mau lại bò dậy, cây châm kia cắm ở bụng nó. Nó dựng người lên, hướng về phía Phì Miêu và mập mạp phát ra tiếng hí thê lương, đôi mắt đen nhánh liếc mắt nhìn Diệp Thùy một cái, xoay người trốn vào hành lang khác.
Bầy chuột bị đàn muỗi đốt không ngừng vô tâm công kích Diệp Thùy, Thử Vương rời đi, chúng nó cũng theo sát hướng kia chạy đi, “Ong ong ong” đàn muỗi cũng theo sát.
Trận người chuột huyết chiến này rốt cuộc cũng tạm thời hạ màn.
Cvt tạm dừng đến tháng 9 vì thi và đi quân sự