Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] ​1⁄2 Hoàng Tử - 1⁄2 Èrfēnzhīyī Wángzǐ
  3. Chương 9 : CONCERT
Trước /13 Sau

[Dịch] ​1⁄2 Hoàng Tử - 1⁄2 Èrfēnzhīyī Wángzǐ

Chương 9 : CONCERT

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

ONLINE

“Hoàng Tử, em mau qua đây đi, sân khấu dựng xong rồi.” Vừa online đã nghe thấy giọng nói hưng phấn mà hơi đau lòng của chị Vũ Liên.

“Thật ạ? Em muốn xem.” Không biết sân khấu có hình dạng gì? Nghe nói tốn rất nhiều tiền, chắc là phải rất lộng lẫy nhỉ? Vừa nghĩ, tôi vừa đảo nhanh bước chân.

Tôi theo chỉ thị của chị Vũ Liên, xông thẳng tới chỗ sân khấu, cách bên trái tòa thành không xa.

Tới nơi, tất cả mọi người đều đã có mặt, chỉ chờ mỗi tôi. Tôi vội vã đi lên phía trước, muốn nhìn rõ sân khấu mình sắp sửa bước lên biểu diễn.

“Cái này không phải là. . . . . .” Tôi há hốc miệng. Trời ơi, cái này hình như giống “Đấu trường La Mã cổ đại” sách giáo khoa nhắc đến thì phải?

“Ha ha, chào mừng đến Khúc cuồng tưởng Vô Ngân – nhà văn hóa đầu tiên của Vô Ngân Thành, không, phải nói là nhà văn hóa đầu tiên của toàn bộ Cuộc Sống Thứ Hai.” Chị Vũ Liên cười nhẹ giải thích.

“Quá tuyệt vời.” Tôi lóe lên ánh mắt hưng phấn, nhìn khắp công trình hùng vĩ này. Công trình hình tròn cao xấp xỉ tòa nhà hai mươi tầng? Trên bức tường xám trắng điêu khắc họa tiết cổ xưa, tạo nên cảm giác xưa cũ. Tôi đến gần thì thấy trên mặt khắc các họa tiết đơn giản về các chủng tộc cầm nhạc cụ. Tôi vuốt ve họa tiết, yêu thích không nỡ buông tay.

“Bên này điêu khắc về chủ đề âm nhạc.” Chị Vũ Liên giải thích. “Ngoài ra còn có chiến đấu, cảnh đẹp thiên nhiên, và các đồ thủ công.”

“Hoàng Tử, đừng đứng ngơ ngẩn ở trước cổng nữa, mau vào bên trong xem đi.” A Lang đại ca từ cổng đi tới, vội vàng kéo tôi tiến vào trong cổng lớn hình bán nguyệt đủ rộng để cho mười người tiến vào cùng một lúc.

Vừa bước vào cửa lớn, tôi kích động nhìn cảnh tượng hùng vĩ không thể tưởng tượng được ở trước mắt. Đứng giữa sân khấu, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỗ ngồi khán giá bao quanh xếp theo hình bậc thang cao tới tận mây xanh. Tôi không nhịn được thốt lên. “Lẽ nào đây chính là nơi em sẽ biểu diễn sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Long Nữ mỉm cười tiến tới. “Thế nào? Có đủ tư các cho Hoàng Tử điện hạ biểu diễn không?”

“Đâu chỉ đủ tư cách.” Tôi đỏ mặt. “Quá rộng ý chứ, tôi thấy khán giả có thể lấp được một phần mười chỗ này đã tốt lắm rồi.”

“Anh Hoàng Tử nói sai rồi, nhất định sẽ phủ kín được mà.” Doll tràn đầy sức sống chạy lại đây phản bác. “Mấy tuần trước Doll bán vé biểu diễn đến mức mềm nhũn cả tay.”

“Đúng vậy!” Chị Vũ Liên cũng gật đầu. “Nếu không có tiền bán vé thì cũng không thể xây nổi chỗ này.”

“Tôi đã nói thằng nhóc Hoàng Tử này nhất định có thể lôi kéo được rất nhiều người mà.” A Lang đại ca cười lớn, rồi vỗ mạnh lên lưng tôi. “Nhưng mà anh không ngờ Hoàng Tử còn làm người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai.”

“Em cũng không ngờ . .” Tôi có phần bất đắc dĩ nhún vai.

“Dù thế nào đi nữa, Hoàng Tử hãy ngoan ngoãn làm một trong những thắng cảnh của Vô Ngân Thành đi.” Chị Vũ Liên cười vô cùng vui vẻ, khiến đáy lòng tôi không khỏi rờn rợn. Không phải lại có việc gì muốn tôi làm chứ?

Tôi còn đang nghĩ, chị Vũ Liên lại lên tiếng. “Nghe nói tổ dân sinh dự định mở hai hiệu sách. Hoàng Tử, kết thúc vụ concert này, lúc hiệu sách xây xong, thuận tiện tổ chức ký tên luôn.”

“Oh, được.” Tôi thở phào, may rằng chỉ là ký tên thôi.

Tôi lại quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của khán giả, với tâm trạng căng thẳng và hưng phấn, tôi lẩm bẩm. “Khán giả, sẽ phủ kín chỗ này. . . . . .”

*********

“Hoàng Tử, Hoàng Tử. . .” Nghe tiếng hô rung trời ở bên ngoài, tâm trạng của tôi vô cùng căng thẳng. Tôi ra sức hít vào, thở ra, hít vào, thở ra. . . . . . . . .

“Hức, vẫn căng thẳng quá.” Tôi luống cuống nhìn những người khác trong ban nhạc. Gui đang liến thoắng an ủi tôi đừng căng thẳng.

“Đừng căng thẳng, Hoàng Tử điện hạ, cứ coi sinh viên. . . fan ở dưới sân khấu là đá hết. Cậu chỉ cần biểu diễn tốt trên sân khấu là được.” Gui lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi. Tôi đảo mắt nhìn anh ta, đừng tưởng tôi không nghe thấy từ sinh viên kia, thì ra bình thường giảng viên đều coi chúng tôi là đá. . .

“Đừng để ý đến họ là được.” Tà Linh nhíu mày vỗ lưng tôi, muốn giúp tôi ổn định lại hơi thở bất ổn.

“Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một đống người mà thôi.” Tình Thiên chẳng thèm nhìn đến đám người nhiều như cát ở ngoài kia.

“Em cũng hơi căng thẳng.” Mặt Phượng Hoàng cũng tái nhợt như tôi. Cuối cùng cũng có người bình thường như tôi, vui quá đi.

“Ra sân khấu đi! Còn nhớ cách xuất hiện lúc duyệt không?” Tiểu Long Nữ đột nhiên thò đầu ra, như cười như không nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi.

Tôi lại nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi mở mắt, trên khuôn mặt tôi chỉ còn lại sự bình tĩnh. “Ra sân khấu thôi.”

*********

Anh ta là một gamer chuyên nghiệp của Cuộc Sống Thứ Hai, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng trong game online lại có thể tổ chức concert. Cho nên, nghe nói thành Vô Ngân ở đại lục trung tâm dự định tổ chức concert, mà nhân vật chính của concert chính là ban nhạc Vô Ngân đứng đầu ngọn gió gần đây, anh liền quyết định xuất phát đến thành Vô Ngân nhìn tận mắt.

“Mẹ cha nhà nó, xếp hàng trọn năm tiếng mới mua được vé, ban nhạc này thực sự hay như vậy sao?” Anh lẩm bẩm. Xếp hàng hơi khó chịu nhưng lại rất vui vì mình có đến tham gia concert chắc chắn là long trọng chưa từng có này. Nếu không thì làm thế nào để không phụ lòng tò mò của mình đây?

“Thành Vô Ngân thật sự đáng để đến xem. Mới chỉ thấy đài phun nước hình trăng lưỡi liềm của quảng trường trung ương đã thấy xứng với tiền vé, chứ đừng nói cả thành trì hùng vĩ biết bao này. Thật sự không biết là tốn bao nhiêu tiền để xây dựng.” Anh thưởng thức con đường rộng rãi và ngay ngắn hơn ba thành Nhật Nguyệt Tinh của nhà phát hành. Cửa hàng hai bên đều nguy nga lộng lẫy, mỗi cửa hàng đều có vẻ đặc sắc riêng. Không biết muốn thuê cửa hàng phải tốn bao nhiêu tiền, anh bắt đầu tính toán.

Nhưng mà không gì có thể gây cho anh sự kinh ngạc bằng khu nhà ở. Đây, đây có còn là game nữa không? Anh trợn mắt há mồm nhìn những căn nhà nhỏ với mảnh vườn lung linh trước mắt, mỗi một căn nhà đều khiến người yêu thích không nỡ buông tay. Anh tham lam xem qua từng căn nhà một, cuối cùng thở dài nói. “Nhất định phải mua một căn nhà, lập tức bán tháo căn nhà ở Nguyệt Thành kia đi, bằng không đợi đến khi mọi người phát hiện ra nhà của thành Vô Ngân đẹp như thế nào, chỉ sợ nhà của công ty game không bán được giá cao.”

Hôm sau, anh vội vã tới sớm, hy vọng có thể chiếm được vị trí tốt. Nhưng mà anh đã tính sai, không biết đã có bao nhiêu người xếp hàng từ trước rồi.

“Mọi người rốt cuộc đến xếp hàng từ lúc nào vậy?” Anh kinh hãi hỏi người ở phía trước.

“Hôm qua ăn tối xong liền tới đây.” Một người đứng cuối hàng nói.

“Hôm trước mua vé xong thì dựng lều ở chỗ này luôn.” Cô gái đứng giữa hàng trả lời.

“Các người có là gì? Tôi cho các người biết, tôi nhìn Khúc cuồng tưởng Vô Ngân xây từng viên gạch cho tới mái đấy.” Ông anh xếp vị trí đầu tiên đắc ý nói.

Anh thật sự không biết nói gì, sự tò mò trong lòng có thể giết chết mèo. Anh gấp rút muốn biết sức hấp dẫn của ban nhạc Vô Ngân rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào, và còn Hoàng Tử – người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai – trong lời đồn hơn người ở chỗ nào?

“Hoàng Tử. . . Hoàng Tử. . .” Cô gái bên cạnh kêu gào đến mức tai anh sắp hỏng đến nơi. Anh không nhịn được mà thở dài, mình không có việc gì lại tới hòa vào dòng chảy hỗn độn này làm gì? Thật sự là vừa chật chội vừa ồn ào vừa mệt mỏi. Anh không nhịn được xoa bóp khớp xương sắp rời ra đến nơi, hiện giờ chỉ hy vọng ban nhạc Vô Ngân có chút thực lực, tuyệt đối đừng khiến anh thất vọng mà trở về.

Đột nhiên, tuyết rơi từ trên trời xuống? Anh giật mình nhìn từng bông từng bông tuyết lất phất. Mà những cô gái vốn dĩ thét chói tai ở hai bên, bây giờ đều yên tĩnh và mê mẩn nhìn màn tuyết rơi tuyệt đẹp. Là ma pháp sư làm thì phải? Anh thầm nghĩ.

Năm cột băng đột nhiên ngưng kết từ giữa không trung, mọi người đều giật mình nhìn. Lúc này, năm bóng người trượt xuống từ từng cột băng. Lúc bóng người chạm đất, cột băng đột nhiên vỡ vụn thành vô số tinh thể băng nhỏ, rải đầy sân khấu. Cả sân khấu lóe lên ánh sáng chói mắt, cùng với đó là năm người nổi bật.

“Đây là ban nhạc Vô Ngân?” Anh thấy rõ năm bóng người kia, thật sự mỗi người đều có sức hấp dẫn riêng. Người thổi tiêu lạnh lùng cao ngạo, người chơi cổ cầm tuấn tú tà mị, nữ guitarist nóng bỏng yêu kiều, nữ drummer chín chắn quyến rũ, và còn vocalist đeo ngạch quan màu máu điển trai đến mức anh không thể nào miêu tả được. Cậu ta đang nở nụ cười như có như không, đó là. . . Hoàng Tử ư?

Hoàng Tử nở nụ cười nhuốm vẻ xấu xa. Cậu ta nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu xuỵt, nói bằng giọng lười biếng nhưng mê người. “Đừng nói gì cả, một bài hát trước đã.”

Đời này, tình này, sự phung phí này. Phung phí sắc màu của anh, trên bầu trời của em

Em mong, em nói, em muốn anh làm. Thật ra anh rất hạnh phúc. Tất cả bởi vì em.

Hãy để anh hạnh phúc, để anh đớn đau.

Trích từ Bướm đuôi nhạn

Nhạc và lời: ATín

Anh phải miêu tôi giọng hát của Hoàng Tử thế nào đây? Cảm động ư? Giọng hát kia cao vang mạnh mẽ, nhưng lại hơi hơi run rẩy, phảng phất như bướm lao mình vào lửa, đang hát từ sự không hối hận trong trái tim của chính mình, cộng thêm tiết tấu trống mạnh mẽ và tiếng ghi-ta vui tươi, anh cảm thấy tim mình đập điên cuồng theo nhịp điệu, mãnh liệt đến mức gần như sắp nổ tung.

Không hề dễ dàng, một bài hát đã kết thúc. Mọi người bao gồm cả anh, tất cả không phát ra một tiếng động, chỉ có ánh mắt cuồng nhiệt, mồ hôi đầm đìa nhìn ban nhạc Vô Ngân trên sân khấu.

“Có hay không?” Hoàng Tử đột nhiên mỉm cười, vô cùng khảng khái, tiếng cười đó hình như có tính lây lan, khiến toàn bộ người trong khán đài được giải phóng khỏi trạng thái căng thẳng.

“Hay, rất hay!” Có người dẫn đầu hô lên câu này, cuối cùng tất cả mọi người đều hô theo, anh cũng trong số những người đó.

“Vậy. . .” Hoàng Tử nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, mà fan bên dưới rất sợ phá hỏng tâm tư của cậu ta, dần dần yên tĩnh trở lại. . . Sau đó, Hoàng Tử chậm rãi mở mắt, ánh mắt tràn ngập tình cảm, giọng nói dịu dàng như thì thầm bên gối. “Tình yêu, luôn khó xử như vậy, bạn sẽ chọn người yêu bạn, hay là chọn người bạn yêu?”

Tiếng tiêu đột nhiên ngân vang khắp Khúc cuồng tưởng Vô Ngân rộng lớn, bất đắc dĩ, nỗi bi thương lại mang chút ngọt ngào. Sau đó cổ cầm cũng cất lên, tiếng đàn như mây bay nước chảy làm nổi bật sự cô đơn của tiêu. Cuối cùng, tiếng hát của Hoàng Tử vang lên, hoàn toàn khác với tiếng cao vang mạnh mẽ vừa nãy, mà là tiếng thì thầm trầm thấp dịu dàng của tình nhân. . . . . .

Anh say sưa trong giọng ca của Hoàng Tử. Một bài, hai bài. . . năm bài. . . mười bài, nhưng luôn cảm thấy nghe không đủ, còn muốn nghe tiếp.

“Tiếp theo, chính là bài hát cuối cùng của ngày hôm nay, cũng là bài hát mà tôi thích nhất ─ IT’S MY LIFE. Hy vọng tất cả mọi người có thể hét lớn IT’S MY LIFE.” Lời Hoàng Tử nói ra khiến người ta vừa thất vọng lại vừa cao hứng.

*********

“. . . IT’S MY LIFE!” Hoàng Tử hát câu hát cuối cùng, mà sự tĩnh lặng của toàn bộ khán đài đã đạt đến mức trước nay chưa từng có, ngoại trừ tiếng tim đập thì không nghe thấy âm thanh gì cả.

“Hoàng Tử, mi chết đi!” Một giọng nói vô cùng lạnh băng đột ngột vang lên. Mọi người ngẩng đầu chỉ thấy một đường sáng lóe lên, còn trên sân khấu, Hoàng Tử đột ngột lùi về sau. . . . . .

“Cậu bị thương rồi, Hoàng Tử.” Người chơi cổ cầm cực kỳ hoảng sợ muốn tiến lên xem vết thương của Hoàng Tử, mà lúc này anh ở dưới đài cũng mới thấy rõ, cánh tay trái của Hoàng Tử đã chảy máu đầm đìa. Đối diện với Hoàng Tử là một nữ kiếm khách đang nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt phẫn hận.

Hoàng Tử xua tay, không hề để ý tới vết thương ở cánh tay trái một chút nào. Cậu ta thản nhiên nói. “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi không hề biết cô, vì sao cô phải giết tôi? Còn phá hoại concert của tôi?”

Giọng điệu kia tuy rất thờ ơ, nhưng anh ở dưới sân khấu tự dưng rét run, trong lòng dâng lên nỗi ngờ vực ─ Hoàng Tử tức giận .

“Bởi vì người yêu của mi giành người ta yêu, cho nên ta muốn giết mi, để cái khốn nạn đó cũng được nếm trải sự đau khổ khi mất đi người mình yêu.” Mắt nữ kiếm khách bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Hoàng Tử vô cùng sửng sốt, sau đó ngờ nghệch hỏi một câu. “Người yêu của tôi? Là nam hay là là nữ?”

Lửa giận của nữ kiếm khách càng bùng lên tận chín tầng trời. “Đương nhiên là nam.”

Nhưng anh ở khán đài lại không hề cảm thấy bình thường, anh suy nghĩ cẩn thận. “Quái, sao lại là nam được? Một tên đàn ông giành người cô ta yêu? Người cô ta yêu rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Nhưng mà Hoàng Tử dường như không hề kinh ngạc. Cậu ta chỉ gãi mặt, chỉ người chơi cổ cầm và người thổi tiêu nói. “Là ai?”

“Guiliastes, mi còn nhớ bố không?” Nữ kiếm khách gầm lên giận dữ.

Người chơi cổ cầm tên Gui kia hoang mang lắc đầu. “Cô là ai?”

Nữ kiếm khách tự xưng là bố kia kia nghiến răng, lại điên cuồng hét lên. “ĐM, mi dám quên bố? Tên khốn nhà mi có phải cũng đã quên Phi Lệ Nhi rồi không?”

“Phi Lệ Nhi?” Người chơi cổ cầm tái mặt, anh ta nói với vẻ. . . vô cùng không chắc chắn. “Cô là ai của Phi Lệ Nhi?”

“Tên khốn, bố là chồng của Phi Lệ Nhi đây. Mi lại có thể dám quên bố.” Nữ kiếm khách tức giận tới mức sắp phát hỏa.

“Chồng của Phi Lệ Nhi? Cậu là Tây Môn Phong?” Người chơi cổ cầm hỏi với vẻ không dám tin.

“Đúng vậy, chính là bố.” Nữ kiếm khách? lộ ra khuôn mặt dữ tợn, khuôn mặt thanh lệ mà có toát lên dán vẻ ấy đúng là khó cho cô ta.

“Cậu, sao cậu lại trở thành như vậy?” Người chơi cổ cầm cực kỳ hoảng sợ.

“Còn không phải do mi làm hại sao. Đm lảm nhảm nhiều như vậy làm gì? Bây giờ bố sẽ làm thịt Hoàng Tử người mi yêu.” Tây Môn Phong thét lên, đột nhiên tuốt kiếm chém về phía Hoàng Tử.

Cảnh tượng tiếp theo anh nghĩ cả đời cũng không quên được. Tên kiếm khách Tây Môn Phong kia thực sự rất mạnh, theo như ước lượng của anh thì khoảng chừng cấp 70, nhưng mà cô ta không thể làm gì Hoàng Tử tay không tấc sắt. Hoàng Tử vừa nhẹ nhàng tránh thanh kiếm to của Tây Môn Phong, vừa hào hứng đánh giá cô ta.

Cuối cùng Hoàng Tử không nhịn được mà hỏi một câu. “Cô tự xưng là bố, lại nói cô là chồng của Phi Lệ Nhi, nhưng nhìn bề ngoài cô rõ ràng là con gái? Rốt cuộc cô là nam hay là nữ vậy?”

Nữ kiếm khách không trả lời, chỉ ra sức tấn công Hoàng Tử, cuối cùng cô ta tức giận đến mức hai má đỏ bừng, hét to. “Đồ khốn kiếp nhà mi có phải là đàn ông không, chỉ biết trốn hả?”

“Lẽ nào muốn tôi đứng im cho cô chém sao?” Hoàng Tử vui vẻ lại buồn cười trả lời.

“Đúng vậy!” Tây Môn Phong vừa thét vừa nhấc kiếm chém Hoàng Tử, mà Hoàng Tử lần này thật sự đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Thấy Hoàng Tử sẽ tóe máu tại trận, tất cả mọi người kinh hãi hô lên. . . . . . Nhưng chân Hoàng Tử đột nhiên đá lên, kiếm của kiếm khách bị đá lên trời, tiếp theo anh lại thấy Hoàng Tử sử dụng chiêu đá vòng đá Tây Môn Phong ra tít đằng xa, rồi nhẹ nhàng bắt lấy kiếm rơi xuống từ trên trời.

Hoàng Tử không hề ngó ngàng tới nữ kiếm khách nằm trên mặt đất chảy máu đầm đìa, gương mặt phẫn hận. Cậu ta thản nhiên xoay người đối mặt với khán giả, hơi hối lỗi nói. “Xin lỗi, concert có sự gián đoạn nho nhỏ, hy vọng các bạn bỏ qua cho. Concert ngày hôm nay đến đây là kết thúc, hy vọng các bạn có thể ủng hộ photobook ban nhạc Vô Ngân sắp phát hành và hiệu sách thành Vô Ngân sắp mở.”

Concert hạ màn. Anh đi trên còn đường rộng rãi của thành Vô Ngân, nhớ lại mọi thứ về nơi đây, và cả kỹ năng biểu diễn của ban nhạc Vô Ngân, càng khiến người kinh ngạc chính là khả năng ấn tượng của Hoàng Tử. Anh còn tưởng Hoàng Tử được làm người phát ngôn là nhờ vào khuôn mặt, không ngờ sức lực còn khủng như vậy. Anh không khỏi lẩm bẩm. “Gia nhập Vô Ngân Thành hình như là chủ ý không tồi.”

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bị Ma Nữ Phụ Thân Hậu, Ngã Thành Liễu Pháp Ngoại Cuồng Đồ (Bị Ma Nữ Phụ Thân Về Sau, Ta Thành Ngoài Vòng Pháp Luật Cuồng Đồ)

Copyright © 2022 - MTruyện.net