Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Mã Phương Linh
Nghe được hồi đáp của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân gật đầu nói.
“Tôi chỉ hy vọng anh bảo vệ được bản chất tâm hồn mình, bất luận anh là người tốt hay người xấu, lúc nào cũng không được quên rằng mình là một con người, đừng đánh mất đi nhân tính.
Phải biết rằng kẻ địch của chúng ta là quỷ vật, không phải là con người”
Lương Nhược Vân có chút ý tứ sâu xa khi nói những lời này, Hạ Thiên Kỳ nghe thấy giống như cô ta đang nhắc nhở mình, cũng giống như đang cảnh cáo mình, hắn chỉ gật đầu cho có và không nói gì.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, gương mặt vốn đang tươi cười của Lương Nhược Vân dần trở nên bình thản, cô nói tiếp.
“Đã tham gia vào cuộc họp thường niên, chắc tôi không cần nói anh cũng biết, công ty của chúng ta tên là Đệ Tam Minh Phủ”
Mà trước đó vẫn có tồn tại Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Nhị Minh Phủ.
Nhưng bất kể là nhà nào trong ba nhà, mục tiêu tồn tại của nó đều là tiêu diệt quỷ vật, và thăm dò sự tồn tại của Minh Phủ.
“Thăm dò sự tồn tại của Minh Phủ là cái gì vậy? “
Hạ Thiên Kỳ hỏi ngắt lời Lương Nhược Vân.
“Cái này tạm thời là việc anh chưa cần phải suy nghĩ, có điều nếu như anh hiếu kỳ, tôi có thể đại khái nói rằng,
trên thực tế không hề tồn tại Đệ Nhất Minh Phủ, Đệ Nhị Minh Phủ hay cả Đệ Tam Minh Phủ chúng ta, nói cách khác chỉ bản thân Minh Phủ là có tồn tại.
Sau đó trải qua biến cố, Minh Phủ chia làm ba nhà, sau khi cường hóa hoặc thay đổi một chút, thì vẫn là Minh Phủ nguyên bản.
Nhưng rốt cuộc Minh Phủ này là cái gì và tại sao nó lại xuất hiện, cùng với tất cả những câu hỏi khó giải đáp khác chính là điều mà những người ở trên tầng cao như chúng ta cần nỗ lực tìm kiếm.
Bây giờ tôi nói những điều này có thể sẽ khiến anh càng thêm nghi hoặc, có điều chỉ cần anh lên đến cấp bậc này của tôi, hoặc lên đến cấp bậc cao hơn nữa, thì anh sẽ sớm chạm tới những bí ẩn này.
Bao gồm cả đệ nhị vực, đệ tam vực, vân vân”
Trên thực tế dù Lương Nhược Vân có giải thích thì đối với Hạ Thiên Kỳ mà nói càng giống như đang thách đố, chẳng những không giải đáp được những nghi ngờ của hắn mà càng tăng thêm những hoài nghi và phỏng đoán của hắn đối với công ty.
Hắn rất muốn Lương Nhược Vân tiếp tục vấn đề này, nhưng lúc này Lương Nhược Vân lại chuyển đề tài, nói về việc vì sao hôm nay gọi hắn đến đây.
“Những vấn đề này đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nói cho anh biết.
Bây giờ tôi muốn nói cho anh việc để trở thành một quản lý anh cần phải hoàn thành chức trách của mình, không được phạm vào các quy tắc.
Chức trách của quản lý tổng cộng chia làm hai bộ phận, một bộ phận làm nhiệm vụ, bộ phận còn lại phỏng vấn người mới đến.
Mà việc chính là dẫn dắt đoàn đội tham gia sự kiện mà vẫn bảo toàn mạng sống.
Quản lý lúc tham dự sự kiện đoàn đội, không có yêu cầu gì về số lượng người thương vong, trên lý thuyết chỉ cần sống xót thì đều được khen thưởng và nhận điểm thưởng đoàn đội, nhưng thực tế trong mỗi cuộc họp thường niên anh sẽ thấy một vài chủ quản bị trừng phạt bằng cách khấu trừ điểm danh dự.
Mỗi lần diễn ra sự kiện đoàn đội, tỷ lệ sống xót không được thấp hơn 50%, nếu không sẽ bị trừng phạt.”
Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu, hắn sớm đã đoán được vì lần tham dự cuộc họp thường niên năm ngoái đã thấy Từ Thiên Hoa bọn họ bị phạt khấu trừ điểm danh dự.
Ngoài ra quản lý đều phải giúp thủ hạ cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có vài dịp đặc biệt nhận được sự phân phó của cấp trên thì mới được cho phép tham gia vào.
Ví dụ, giống như anh trong kỳ thi cương vị lần đó, quỷ vật ở mức độ vượt quá xa so với khả năng của anh, vì vậy tôi mới bảo Từ Thiên Hoa tới.
Nói cách khác anh cũng có thể tham gia vào sự kiện khảo thí của các viên chức nhưng mà chỉ là với các viên chức mới vào.
Đương nhiên khả năng tham gia cũng rất là thấp.
Có điều nếu như tham gia vào thì cũng không phải là uổng công, nếu như anh có thể giải quyết thành công thì vẫn dựa theo cấp bậc quyền hạn của quản lý để phát thưởng.
Ngoại trừ sự kiện đoàn đội thì việc quản lý cũng phải làm là phỏng vấn cũng như giảng giải các vấn đề cho người mới vào.
Phải nhớ đối với người mới vào cần giải thích rõ ràng, không được có khái niệm mơ hồ và thiếu kiên nhẫn, bởi vì chỉ cần với một hai câu không rõ ràng hoặc là thiếu kiên nhẫn của anh thì sẽ càng tăng nhiều xác xuất tử vong cho người mới.
Vì vậy hy vọng anh có thể chú ý”
Nghe Lương Nhược Vân nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà nguyền rủa Từ Thiên Hoa bởi vì lúc đó Từ Thiên Hoa chẳng giải thích rõ ràng gì cho hắn cả, thậm chí có thể nói là vô cùng mông lung, rắc rối. Nếu không phải vì hắn phúc lớn mạng lớn thì sớm đã đi đời trong lần thi cương vị đó.
“Điều này tôi có thể đảm bảo, vì tôi cũng đã từng trải qua, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với người cấp dưới”
“Vậy thì tốt”
Lương Nhược Vân cũng hiểu ý của Hạ Thiên Kỳ có điều cô ấy không hỏi mà tiếp tục nói:
“Mỗi khi có người mới đến phỏng vấn, trên bảng vinh dự sẽ hiện lên thông báo cùng với số điện thoại, anh chỉ việc gọi cho số điện thoại đó và hẹn thời gian cho người đó đến phỏng vấn là được.
Hợp đồng thời gian thử việc, chìa khóa xe đều để trong ngăn kéo ở văn phòng làm việc của anh, lát nữa chúng ta nói chuyện xong tôi sẽ dẫn anh đi.”
Nói đến đây Lương Nhược Vân cố ý nhìn Hạ Thiên Kỳ và hỏi:
“Những trách nhiệm liên quan đến chủ quản anh hiểu chứ?”
“Không nhiều lắm” Hạ Thiên Kỳ lắc đầu.
“Vậy thì tốt”. Lương Nhược Vân gật đầu lại nói:
“Mỗi một quản lý đều đặc biệt phụ trách một khu vực, trên lý thuyết là đặc biệt không được để cấp bậc Lệ Quỷ của quỷ vật xuất hiện, mà quỷ vật đạt đến cấp Lệ Quỷ thì viên chức bình thường không thể nào đối phó được. Vì vậy trách nhiệm khác của quản lý là giải quyết cấp bậc Lệ Quỷ của quỷ vật.
Đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết nơi cụ thể phát sinh ra sự việc.
Những việc như thế này được cho là sự kiện rất bình thường nên sẽ không được điểm thưởng.
Ngoài sự kiện bình thường ra thì chủ quản cũng cần chấp hành những yêu cầu của công ty, đó là những sự kiện ngẫu nhiên.
Những sự kiện ngẫu nhiên sẽ có điểm thưởng, đồng thời sẽ cùng thực hiện với những người khác ở Minh Phủ, thời gian và độ khó rất cao.
Cho tới việc cuối cùng, là việc của đoàn đội sẽ do tôi hoặc Lạc Trần hai vị chủ quản cấp cao khác dẫn đội.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy đau cả đầu. Sự kiện phổ thông không nghi ngờ gì chính là việc đơn giản nhất, nhưng đều là đối phó với cấp độ Lệ Quỷ của quỷ vật, cho đến những sự kiện ngẫu hứng với độ khó càng cao, không những phải đề phòng quỷ vật mà còn phải đề phòng cả những người khác của Minh Phủ, ngẫm lại cảm thấy giống cửu tử nhất sinh (1 đường sống, 9 đường chết).
Đến sự kiện đoàn đội chỉ sợ là càng khó khăn đến cực điểm, nói không chừng đều là đối phó với ác quỷ.
Hạ Thiên Kỳ cười nhạt trong lòng, hắn vốn đã dự liệu được sau khi trở thành quản lý sẽ phải tham gia vào những việc rất khó, chỉ là không đoán được nó khó đến mức này.
Lương Nhược Vân thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ có chút khó coi liền nghiêm túc nói:
Nếu như nhân viên có năng lực của quản lý mà lại không muốn lên cấp sẽ bị cưỡng ép phải tham gia vào việc của quản lý, nhưng lại không được hưởng đãi ngộ của quản lý.
Vì vậy anh chọn lên cấp là chính xác.
Nghe Lương Nhược Vân nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể cười khổ gật đầu, sau đó hắn dường như nhớ tới cái gì đó liền hỏi:
“Sự kiện phổ thông có phải là nói, tôi chỉ có thể tham gia vào việc của cấp bậc Lệ Quỷ mà không thể giải quyết những sự kiện linh dị ở cấp bậc thấp hơn?”