Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc kệ Trần Thông nói mê sảng, Trần Lão Đại vẫn quyết định đến quan sát quan tài kia một chút, chẳng cần suy nghĩ nữa.
Hai ngày nay lão thật sự không thể nghỉ ngơi tốt, bất kể làm việc gì cũng chẳng có tinh thần. Có thể nói, chỉ cần ngừng làm việc, bốn bề yên tĩnh, thì cảnh tượng xác chết trôi trên sông Hồ Lô ngày ấy của tiểu Lệ liền hiện lên.
Cảnh tượng lúc ấy rất đáng sợ!
Nếu như việc tiểu Lệ chết chìm là ngoài ý muốn, hoặc có gút mắc với lão thì còn có thể bỏ qua, nhưng tình huống này thật sự không phải như vậy.
Việc tiểu Lệ tự sát có lẽ là do bị đám người của lão bức chết.
Cái gọi là không làm trái với lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa, chính là bởi vì đã làm việc trái với lương tâm, nên khi Trần Thông bảo tiểu Lệ không chết, thì tiểu Lệ liền hiện về. Vì thế gã mới tức giận và sợ hãi như vậy.
Cho nên lão mới quyết định đi xem, dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy, mở quan tài ra liền nhìn thấy một cái thi thể.
Mưa vẫn đang rơi xuống, rất đều đặn. Bên trong viện tràn đầy nước bùn,Trần Lão Đại vừa đi được vài bước, đôi dép lê cũng đã dính đầy bùn.
Cái ngày mưa đáng chết, không làm được gì cả!
Vứt đôi giày dính bùn kia đi, Trần Lão Đại đi thẳng tới nơi có quan tài trong nội viện.Đến nơi, lão dừng lại, thận trọng lấy đèn pin chiếu chiếu vài cái, không phát hiện ra điều gì khác thường.
Điều khác biệt duy nhất, đó là màu của quan tài dường như tối đi, bởi vì trước kia nó có màu đo đỏ, còn bây giờ nhìn qua thì thấy ảm đạm đi mấy phần, ngày càng giống màu của máu.
Tuy là phát hiện được quan tài có chút bất thường, nhưng Trần Lão Đại lại không hề kinh hoảng, bởi vì theo lão nghĩ, đây là một chuyện rất bình thường. Dù sao quan tài cũng được phơi ngoài trời hết mấy ngày, nếu như không xuống màu, lão mới thấy kì quái.
Sở dĩ lúc đầu lão không phát hiện quan tài có chút thay đổi, bởi vì chính lão cũng không chú ý.
Sau đó, Trần Lão Đại lại chiếu xuống mặt đất, nơi đặt quan tài phía trên, phát hiện trên đó có vài vũng nước màu đỏ. Chúng nó liên kết với nhau tạo thành cái bóng của một cô gái đang cười quỷ quyệt về phía lão.
Trần Lão Đại nghĩ rằng đây là tự mình hù mình, là tâm ma của lão đang hoạt động, cho nên lão không nhìn nước đỏ trên đất nữa, mà là đem toàn bộ sự chú ý đặt lên quan tài.
Không sai, lão muốn mở quan tài.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lão lại muốn làm một chuyện khác, dù sao bộ dạng lúc chết của tiểu Lệ rất thê thảm, cho đến bây giờ, lão vẫn không thể quên đi. Nếu như nhìn lại một lần nữa thì chẳng phải là tiếp tục tra tấn lão sao.
Nhưng nếu không mở quan tài ra, lão lại không yên lòng, nhất là khi Trần Thông đã nói sự thật.
Trần Lão Đại cầm chặt đèn pin do dự, sau đó liền quyết định.
Quyết định ---------- mở quan tài!
Trần Lão Đại lấy một cây móc sắt ở góc sân, sau đó đặt móc sắt vào khe hở của quan tài rồi nạy ra, nắp quan tài liền chệch hướng.
Khoảng trống không to, nhưng đủ để lão thò tay vào.
Mặc dù lão không đủ can đảm nhìn khuôn mặt của tiểu Lệ, nhưng thò tay vào bên trong để biết có thi thể hay không, thì đối với hắn không hề khó.
Không biết có phải do trời mưa, mùi hôi của thi thể đã biến mất, quan tài sau khi mở ra cũng không có bất kì mùi gì.
Thực tế, Trần Lão Đại cũng không quan tâm thi thể có bị thối nát hay không, cái hắn quan tâm đó là thi thể của tiểu Lệ có trong quan tài hay không.
Xoay người sang nơi khác, Trần Lão Đại nhíu chặt mày, cái tay run run chậm rãi thò vào trong quan tài.
Hắn mò đến nỗi ướt cả tóc, theo bản năng liền muốn thu tay lại, nhưng cuối cùng vẫn lại cắn răng sờ xuống phía dưới, sau đó là một vật lạnh lẽo —— mặt!
A ——!
Trần Lão Đại phát ra một tiếng kêu kinh hãi, rồi như điện giật, vội vàng rút tay lại, dốc sức thở.
Một hồi lâu hắn mới bình tĩnh, cầm lấy mép nắp quan tài đóng lại.
Thế nhưng quan tài lại bị đóng chặt hoàn toàn, trong chớp mắt hắn có thể liếc qua, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thấy được hai điểm màu của máu.
Kế đến, nắp quan tài hoàn toàn bị đóng lại.
Hô ——!
Trần Lão Đại thở phào nhẹ nhõm, xem như tạm thời đã giải đáp được nỗi nghi ngờ của lão, ít nhất hôm nay lão sẽ không bị mất ngủ. Điều này cũng làm cho lão quyết định rằng, ngày mai đi tìm Hồ Đại Ngưu, người làm quan tài trong thôn, để xử lý sạch đống thi thể này.
Dù sao hiện tại lão cũng đang cảm thấy hối hận vì không nghe lời vợ, nếu như sớm đem thi thể hoả táng, thì mấy ngày nay hắn đã không bị phân tâm.
Ai.
Trần Lão Đại buồn bã thở dài định trở về phòng. Nhưng lại không yên lòng nhìn cái quan tài, sau khi xác định không có gì bất thường, lão mới quay trở về.
Sân bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo,, một ngụm máu đang lẳng lặng nằm trong quan tài, nước mưa rơi vào rớt trên quan tài, tiếp theo liền biến thành máu, thuận theo vách quan tài mà rơi xuống vũng bùn trên mặt đất.
Mà bên trong quan tài, một người con gái toàn thân đang nằm trong nước, cặp mắt màu đỏ gắt gao trừng lên, về phía nắp quan tài vừa bị mở ra.
. . .
Một đêm mưa dài đằng đẵng đi qua, nhưng ngày thứ hai vẫn không thấy có chuyện gì, nhất định lại là một ngày phải lo lắng.
Bởi vì Trần Lão Đại không đến, cho nên Hạ Thiên Kỳ đang ngủ chợt tỉnh, hắn vừa vuốt mắt, phát hiện cũng đã gần đến chiều.
Quét mắt một vòng quanh phòng, hắn không thấy Lãnh Tiện Nhân, cung không biết chạy đi chỗ nào.
Dùng sức để đỡ cái lưng mỏi, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân đau nhức, muốn đến đoạn đường xóc nảy giày vò, thật sự là chưa bắt đầu liều mạng đã chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Tiện nhân kia sẽ không bắt mình đi điều tra đấy chứ?
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang định đi ra ngoài nhìn xem một chút, thì đụng phải Lãnh Nguyệt đang trở về:
Cậu chạy đi đâu vậy?
Nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh? Đi nhà vệ sinh lâu như vậy, có phải cậu bị táo bón không?
. . .
Trêu chọc Lãnh Nguyệt hai câu, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Đẹp trai để được gì? Quan trọng phải như hắn trời sinh có cái miệng lanh lợi mới là tốt nhất.
Đương nhiên, Lãnh Nguyệt cũng không thèm để ý hắn, hắn muốn nói gì thì nói, trừ khi là xúc phạm tới Lãnh Nguyệt, nếu không, bình thường hắn sẽ không đáp lại.
Đi rửa mặt xong, bọn hắn đi vào gặp Trần Lão Đại, bộ mặt ủ rủ, dáng vẻ chau mày, tinh thần so với tối hôm qua kém đi rất nhiều.
Thật có lỗi, hôm qua tôi không ngủ được , nên giờ mới như vậy, các cậu chờ một lát, để tôi đi kêu người làm chút gì cho các cậu dùng.
Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi thường có chuẩn bị một chút thức ăn, hiện tại. . .
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói bọn hắn có việc muốn đi ra ngoài, nhưng hắn còn chưa nói hết lời, liền thấy vợ của Trần Lão Đại khóc lóc chạy ra, ngoài miệng không ngừng lo lắng kêu:
Anh đi tìm trong nhà xem, con mất tích rồi!