Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, Thạch Yến cuối cùng cũng biết câu ‘Cứ an tâm chờ xem’ của Hàn Thiên Quân là có ý gì...
Sáng sớm mới giữa giờ dần*, trong tẩm cung đã một trận xôn xao. Thạch Yến nằm lì trên giường, tay chân thoáng một lúc lại khó chịu vung một cái, cặp mắt lờ đờ như con cá chép chết oan: “Hàn Thiên Quân ngươi bị điên sao! Gọi ta dậy làm gì?” Bình thường ít nhất phải đến khi mặt trời rọi tận mông, nàng mới chập chà chập chờ mà mở mắt. Sáng nay không biết vị nào đó uống nhầm thuốc gì, nhất nhất phải đánh thức nàng, muốn nàng cùng hắn thiết triều.
(*Giờ Dần: Khoảng từ 4 đến 6 giờ sáng, giữa giờ dần là khoảng 5h sáng)
Đúng, chính xác là cùng hắn thiết triều!
Làm ơn đi, nàng nhớ không lầm thì người cổ đại bọn hắn chẳng phải kiên kỵ nhất là việc nữ nhân can thiệp vào quốc sự sao? Vì cái quỷ gì đến phiên nàng lại gặp phải một tên Quân vương dở người, ngày ngày giả hồ đồ đã đành, hôm nay càng khiến người ta lau mắt mà nhìn, trực tiếp đem ‘ái phi’ của mình vào đại điện để thiết triều.
“Ngươi không sợ mình mang danh hôn quân, nhưng bổn công chúa vẫn không muốn biến thành yêu nữ hại nước hại dân đâu!” Nàng vừa chân thành nói, vừa đem tay ngăn cản động tác kéo chăn của Hàn Thiên Quân, mắt chung quy vẫn nhắm nghiền.
Hàn Thiên Quân nhìn nàng như thể nhìn một con heo không hơn, tâm trạng hắn có chút kém, giọng nói trầm trầm mang theo một tia cảnh cáo: “Thạch Yến, ngươi rốt cuộc có chịu dậy hay không?”
Cô nương nào đó đã nghe hắn hù dọa quá nhiều lần, lần này quyết định mặc kệ không quan tâm nữa. Có thể uy hiếp nàng, nhưng không thể uy hiếp đến giấc ngủ của nàng nha~
Thấy người nằm trên giường vẫn như cũ một vẻ ‘đánh chết không dậy’, thái dương Hàn Thiên Quân rất không kiềm chế mà giật giật vài cái. Bỗng nhiên ánh mắt hắn thoạt lóe lên một tia sáng nguy hiểm, giọng điệu cũng dịu dàng hơn bình thường mấy phần: “Hỏi thêm lần cuối cùng, dậy, hay không dậy?”
“Không...” Một chữ ‘dậy’ còn chưa thốt ra đã nghẹn lại trông cổ họng. Thạch Yến cảm giác như có một ngón núi đè lên người nàng, giật mình đến mức hai mắt mở to, phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân đang ẩn ẩn tức giận mà mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!”
“Thiết triều hay tiếp tục ngủ? Hửm!”
Thạch Yến vốn muốn trả lời ‘Ngủ’, nhưng dường như cái chữ này đặt vào tình huống này có chút không thích hợp. Nghĩ nghĩ một lát vẫn là lựa chọn vế thứ nhất: “Thiết triều, thả ta ra được chưa?” Sáng sớm nam nhân này không biết chạm phải sợ dây thần kinh nào, nháo đến là lợi hại. Bình thường hắn chẳng phải một câu cũng chưa nói với nàng đã rời tẩm cung, biến mất dạng đến đại điện giả ngây giả ngô giả dễ thương của hắn sao, vì cớ gì hôm nay lại một mực muốn nàng theo cùng?
Vị Quân vương nào đó nghe được câu trả lời mong muốn, nhưng trong lòng dường như có chút không vui. Hắn đứng ngay ngắn bên giường, chỉnh trang lại long bào đã sớm mặc xong cùng long mão trên đầu.
Tây Oa Thiên quốc lấy màu đen làm màu sắc biểu trưng cho sức mạnh hoàng tộc, chỉ người trong hoàng thất mới được phép sử dụng loại màu này, nếu không sẽ bị xử tội phản nghịch. Phía trên long bào được cẩn hình rồng bằng vàng, màu sắc cùng hình dáng tương tự bảy phần với loại khăn tay mà Hàn Thiên Quân thường mang bên người, chỉ khác ở chổ phần viền cổ, tay và vạt áo là màu đỏ.
Nhìn một loạt động tác liền mạch, lưu loát của hắn, đến hiện tại Thạch Yến mới chú ý tới một vấn đề: Bên cạnh Hàn Thiên Quân vậy mà lại không có nữ tỳ!Thường ngày do thời gian hắn thiết triều cùng thời gian nàng thức dậy không đồng nhất, buổi sáng hai người sẽ không chạm mặt nhau, nếu có cũng là khi hắn đã cởi bỏ long bào, vận y phục màu đỏ quen thuộc xuất hiện... tóm lại đều là lúc đã ăn mặc chỉnh tề. Nhưng hôm nay tình hình có chút khác biệt, từ lúc nàng mơ mơ màng màng bị hắn gọi dậy đến bây giờ hoàn toàn không có người nào tiến vào tẩm cung, y phục của hắn là từ khi nào mặc vào nàng cũng không rõ, nhưng dường như đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tự làm, nếu không cũng không thành thạo đến mức này.
Thạch Yến vừa âm thầm suy đoán vừa xuống giường, đang lúc loạng chà loạng choạng đứng không vững thì bả vai đã bị người ta bắt lấy. Hàn Thiên Quân cau mày nhìn nàng, không kiên nhẫn nhét vào lòng nàng một bộ y phục lấy hai màu đỏ và đen làm chủ đạo. Cách biệt chiều cao của hai người khá lớn, khi hắn nhìn nàng đều phải cúi đầu xuống, vừa hay chuỗi hạt khắc bằng gỗ Diệp tử đàn đính thành rèm che trên long mão cũng lay động theo, ‘Lách cách’đánh vào nhau rồi lướt nhẹ qua trán Thạch Yến, một cỗ mùi hương tươi mát theo chóp mũi đánh vào thần kinh nàng, mang theo tia dễ chịu nhàn nhạt.
Trong thoáng chốc, Thạch Yến có chút ngẩn người, tim chậm một nhịp nhìn khuôn mặt nam nhân xinh đẹp đến nghịch thiên gần ngay trước mắt...
Đúng! Là xinh đẹp, không phải loại hình anh tuấn khí phách như Yến Thanh, mà là xinh đẹp đến mức giống như yêu nghiệt. Mà hiện tại, trên khuôn mặt yêu nghiệt kia lại ẩn ẩn khó chịu cùng... giống như giận dỗi???
Nàng cứ mãi nhìn như vậy, nhất thời quên mất mình muốn làm cái gì, nói cái gì. Đến khi sự kiên nhẫn vốn ít ỏi của vị Quân vương nào đó đã bị nàng nhìn đến cháy sạch, lạnh mặt đe dọa: “Thế nào, muốn ta thay giúp ngươi?”
Lúc này Thạch Yến mới hoàn hồn, đưa mắt đánh giá ‘đống vải’ đang cầm trên tay, khó hiểu: “Đây là...?” Bộ y phục này vẫn lấy màu đen làm chính, thay vì họa tiết rồng vàng như của Hàn Thiên Quân thì lại thêu một con phượng hoàng đỏ rực đang vươn cánh, rướn người, chân thật đến mức khiến người nhìn có ảo giác, chỉ cần chạm nhẹ thì linh vật này sẽ vùng vẫy mà bay khỏi chiếc áo.
“Phụng bào” Hàn Thiên Quân đơn giản thô bạo phun ra hai chữ.
Hôm nay e rằng hắn thiết triều muộn không phải một chút thôi đâu, nếu còn đứng ở đây dây dưa cùng nữ nhân phiền phức này, nói không chừng ngay cả đại điện cũng không cần đi nữa.
Thạch Yến dùng ánh mắt khó tin, trợn trừng nhìn vào đống vải đen đen đỏ đỏ đang cầm, đột nhiên cảm thấy hai tay nặng thêm không ít.
Mẹ nó! Phụng bào đó nha~
Từ lúc nàng hòa thân đến Tây Oa Thiên, dường như còn chưa có cơ hội chạm vào một góc của cái áo này. Đây không chỉ là y phục, mà nó là biểu trưng cho quyền lực cùng địa vị của nàng trong hậu cung, chỉ có mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người mới được mặc lấy. Một khi khoát lên người chiếc áo này, nàng xem như chính thức trở thành người nắm quyền sinh sát của thiên hạ...
Ở Tây Oa Thiên có một nguyên tắc rất khác người, cho dù ngươi được phong làm Vương hậu, ngươi được người người cung kính, người người tôn vinh, nhưng chỉ cần một ngày ngươi còn chưa được khoát Phụng bào tiến vào đại điện, lời ngươi nói ở trước mặt quần thần không có nữa phân trọng lượng, bọn họ kính ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi... như vậy ngươi có khác gì một bài vị tổ tiên được đặt trên bàn thờ, ngày ngày ngửi đồ cúng lại chẳng thể ăn? Đau khổ biết bao a!
Hàn Thiên Quân đem hết những biến hóa trên mặt nàng đều xem vào trong mắt, tâm tình cũng bị nàng ảnh hưởng mà bớt đi một chút khó chịu: “Muốn hay không muốn? Nếu không muốn thì trả...”
Thạch Yến không chút do dự mà ngắt lời hắn, nịnh hót không thôi: “Muốn, đương nhiên muốn! Quân vương vạn tuế! Quân vương, hôm nay nhìn người đặc biệt soái khí... Không, người lúc nào cũng soái như vậy!!!”