Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Hoàng Vũ chầm chập cầm lấy cái thìa, sau đó lại chậm rãi múc một muỗng, màu xanh của canh liền kích thích nước bọt của Hạ Ngữ Mạt, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác kê sát vào cái muỗng nhỏ kia.
Nhưng ngay lúc món canh nóng thơm tho kia muốn đụng tới miệng của Hạ Ngữ Mạt, tay Tư Đồ Hoàng Vũ hất một cái, món canh rơi tọt vào rồi trong miệng của hắn, sau đó còn không quên liếm sạch sẽ cái muỗng nhỏ, ngay cả mẫu vụn cũng không sót.
“Phu quân, chàng sao lại có thể như vậy!! Ô ô!!” Hạ Ngữ Mạt trợn mắt mà gào khóc thảm thiết, nàng hiện tại rốt cục biết hắn vì sao muốn trói tay nàng lại trước, ô ô! Căn bản chính là vì muốn tra tấn nàng!
“Đây là trừng phạt.”, Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, không để ý tới ánh mắt giống như tiểu ngạ lang (con sói con đói bụng) của Hạ Ngữ Mạt, lại gắp một miếng trứng mềm mềm thơm thơm bỏ vào trong miệng.
“Ăn ngon”, hắn không quên nói thêm vào.
Thật là quá đáng! Qúa nhỏ nhen ! Hạ Ngữ Mạt oán thầm, nhưng là lại nhịn không được nhìn chằm chằm kia từng miếng từng miếng cơm thơm phưng phức đặc biệt đưa vào trong miệng Tư Đồ Hoàng Vũ, chỉ hận không thể nhào tới đoạt lấy rồi nhét vào trong miệng mình.
Mà tên nam tử kia trong lúc đang ăn vui vẻ ở hưởng thụ mỗi một món ăn, vẫn làm bộ như lơ đãng liếc mắt lườm nàng một cái, trong mắt tựa hồ muốn nói: Đáng đời, đáng đời, đáng đời.
“Sao lại có thể như vậy ” Hạ Ngữ Mạt rốt cục nhịn không được, vặn vẹo hung hăng nhào tới tấn công cái miếng thịt bò đang sắp bị người nào đó bỏ vào miệng, nhưng là bởi vì dùng sức quá mạnh, cái mồm trực tiếp đánh vào răng của đối phương.
“Ô ô, đau quá!,”
Hạ Ngữ Mạt kêu lên giống như khóc, nhưng vẫn không quên nuốt miếng thịt bò cướp được từ trong miệng hắn vào bụng, sau đó mới đem cái miệng đổ máu tới trước Tư Đồ Hoàng Vũ cho hắn xem tội ác của hắn “Độc ác”! (Hg: Sao khúc này bà Mạt jong dã thú wa!!)
“ Đáng đời.” Nhưng hắn vẫn phản ứng một cách bình thường , phu quân ngày thường vẫn luôn dịu dàng mà bây giờ không chỉ không an ủi nàng, còn nhe hàm răng trắng ra mà nói,“Còn biết đau sao? Nàng hôm qua cả một ngày không ăn cơm, ngay lúc té xỉu, sao lại không biết đau?”
Hạ Ngữ Mạt lập tức mất đi dáng vẻ hung hăng, đáng thương mà cúi đầu, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân mắng.
“Còn không phải bởi vì người ta lo lắng chàng cùng cái cô quận chúa kia chỉ có một chân thôi ô ô ai cho chàng trễ như vậy cũng không trở về ” Cái giọng nhỏ giống như mỗi bay ra, tràn đầy oan ức.
“Về sau, cho dù bất cứ tình huống nào, cũng không thể không ăn cơm, lại càng không thể bởi vì đói khát mà té xỉu!”
Tư Đồ HoàngVũ lạnh lùng liếc mắt một cái, thấy người nàng dưới đất đang run rẩy, mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đem cả người đứng dậy, cầm lấy một cái muỗng canh măng cho vào miệng nàng
“Ô ô, ăn thật ngon”
Hạ Ngữ Mạt được cho thức ăn vào miệng, cảm động đến nước mắt giàn giụa.
“Về sau còn dám hay không dám?”
“Không dám, không dám .” Bị thức ăn ngon phủ đầu, cái gì với nàng cũng xong.
Thấy hai con mắt phát sáng của nàng, lại còn nghiêm túc gật đầu, Tư Đồ Hoàng Vũ mới sủng nịch (cưng chiều) xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, chậm rãi đem những thứ nàng thích vào trong miệng nàng.
Một bàn đồ ăn này kỳ thật đều là cố ý vì nàng chuẩn bị , nhẹ nhàng rất dễ tiêu hóa, thích hợp dùng cho bệnh nhân bị đói khát quá độ. Chỉ là nghĩ đến bộ dạng nàng đêm qua lý té xỉu trong lòng mình thì hắn đã rất tức giận đến mất đi bản thân, mất đi lý trí.
Nếu nàng, thật sự ngủ say bất tỉnh, hắn sẽ thế nào?
Vấn đề này, hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.