Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Ai Yêu Ai
  3. Chương 58 : Tỉnh ngộ
Trước /127 Sau

[Dịch]Ai Yêu Ai

Chương 58 : Tỉnh ngộ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quan Tố Y đã vạch mặt với Triệu Lục Ly, nên lúc này nói chuyện cũng không khách khí nữa, sai Kim Tử lấy bản đồ Hầu phủ ra, chỉ vào đó nói, “Hiện tại Trấn Bắc Hầu phủ chính là ở chỗ quyền thần Long cầu quan tiền triều, Long Cầu quan đến Lang Trung Lệnh, phủ đệ tất nhiên là tham chiếu phẩm cấp và tổ chế đến kiến tạo, vốn không rộng lắm, mà nhân khẩu Hầu phủ đơn giản, năm đó tới ở có rất nhiều phòng ốc không ở được, cũng đã khoá rồi, giờ đây lâu năm ít tu sửa, mái hiên rách nát, người không ở được. Nếu như Hầu gia muốn an trí chừng một trăm người này, thì phải tốn hao một số bạc lớn tu sửa nhà cửa.

Nói đến đây, nàng gẩy bàn tính một lát, rồi thả bàn tính về vị trí cũ, tiếp tục nói, “Khoản sổ sách này theo ta tính toán thì, nếu dùng vật liệu gỗ cùng là gỗ du, vật liệu bằng đá thì lấy gần đây, cộng thêm chế tạo đồ dùng trong nhà, mua sắm bài trí, mua thêm đệm giường…” Một hồi đùng đùng giòn vang, nàng buông tay nói, “Tổng cộng sáu ngàn sáu trăm tám mươi lượng, bỏ đi số lẻ, cho dù sáu ngàn lượng. Hầu gia, năm nay tiền và các đồ ở các đại thôn trang và cửa hàng còn chưa đưa tới, ngươi đi chỗ nào lấy nhiều bạc như vậy?”

Trong lòng Triệu Lục Ly nhỏ máu, suy nghĩ rất lâu mới nói, “Chỗ ta còn có rất nhiều đồ cổ tranh chữ, nếu là mang ra bán, chắc cũng được đến vạn bạc.”

Quan Tố Y gật đầu, “Được, bạc tu sửa phòng ốc đã có, thực sự cần thời gian gom góp, dù sao ngươi chậm rãi tìm người mua đúng không? Còn nữa, việc tu sửa phòng ốc phải một năm nửa năm mới có thể xong, mà người Diệp gia lập tức phải vào ở, thỉnh cầu Hầu gia lấy ra một cái kế hoạch đi. Nhưng mà ta đã nói trước, Lão phu nhân có bệnh đau đầu, yêu thích yên tĩnh không thích ồn ào, chỗ chính viện của bà không thể thêm người.”

Triệu Lục Ly thấy phu nhân đã có tư thế nhả ra, vội nói, “Đương nhiên.”

“Đệ muội mang thai, cần được dưỡng thai, Mộc Mộc lại mẫn cảm suy nghĩ nhiều, không chịu nổi kinh hãi, chỗ Nhị phòng cũng không thể thêm người”. Quan Tố Y có chút quái dị mà liếc nhìn hắn một cái, thấy có vẻ khí thế của hắn giảm ba phần, không biết có phải do mình ảo giác hay không.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Triệu Lục Ly tiếp tục trả lời.

“Ta và Diệp gia có thù không đợi trời chung, vì phòng ngày nào đó bị người ta ngầm hãm hại, nhà giữa càng không thể thêm người.” Quan Tố Y sẳng giọng.

“Ta tất nhiên không cho người Diệp gia quấy phu nhân nửa phần.” Triệu Lục Ly vội vàng thề, đỏ mặt nói ra, “Như vậy kế tiếp phu nhân còn có an bài gì? Ta chưa bao giờ xử lý chuyện hậu trạch, không biết trong đó còn có rất nhiều cong cong quấn quấn, mà quản lý một nhà, không thể nhẹ nhõm hơn so với quản lý một nước. Phu nhân ngậm đắng nuốt cay, phu nhân chu đáo, phu nhân dụng tâm lương khổ, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.”

Hắn dừng một chút, tựa hồ còn có rất nhiều cảm ngộ, nhưng bởi vì yết hầu tắc nghẹn, nhất thời không cách nào nói thành lời được, đợi nuốt xuống mãnh liệt xấu hổ và hối hận, càng không biết nên mở miệng như thế nào.

Quan Tố Y vạn lần không có ngờ tới Triệu Lục Ly cũng có thể nói tiếng người, không khỏi nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới chỉ vào bản đồ nói, “Cái này chừng một trăm người ở được, nô bộc thô sử cùng nô bộc thô sử Hầu phủ ở chung, dù sao cũng là ở giường chung, thêm mấy cái giường ngủ là được; nha hoàn nhất nhị tam đẳng, đầy tớ nhà quan, quản sự cũng tuân theo lệ này, nói cách khác, trước kia có thể một người ở, hiện tại là hai người, ba người, thậm chí bốn người ở chung, việc nhỏ này liền giao cho quản gia đi cân đối xử lý; phụ nhân và lão nhân dù sao cũng là trưởng bối, tốt nhất ở rộng rãi một chút, liền nhường chủ viện Bồng Lai uyển đi, hơn mười gian phòng ốc là đủ rồi, lại trừ ra ấm các Thiên viện, mười hai vị tiểu thư và Triệu Thuần Hi cùng ở; mấy vị thiếu gia tất nhiên là ở cùng Triệu Vọng Thư, như thế, Kinh Trập lâu còn trống năm gian phòng ốc, vừa vặn cho mấy đứa bé cần vú em tạm ở, cũng là miễn cưỡng có thể nhét vào.”

Triệu Lục Ly liên tục gật đầu, không ngừng nói lời cảm tạ, Triệu Vọng Thư cũng rất chờ mong mỗi ngày có mấy vị huynh đệ bà con làm bạn, duy chỉ có Triệu Thuần Hi, tâm can đều bị đâm nát nhưng lại không thể không làm bộ đồng ý.

Quan Tố Y nhàn nhạt liếc nàng, lại vỗ Lão phu nhân rõ ràng không vui, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Ăn mặc ngủ nghỉ đều đã giải quyết rồi, Hầu gia không nên cảm thấy mọi chuyện đại cát, còn có tình trạng bết bát hơn đang chờ ở phía sau đấy.”

Triệu Lục Ly suy nghĩ một lát, ảm đạm nói, “Phu nhân lo lắng Hầu phủ cũng chọc kiện cáo sao? Kính xin phu nhân yên tâm, ta đã có kế hoạch, tuyệt đối sẽ không liên quan đến vợ con già trẻ.”

Quan Tố Y dường như không biết hắn, nhìn trên nhìn dưới hắn một lần, thấy da mặt hắn đỏ bừng, sau lại biến trắng bệch, tiếp theo chuyển qua xanh mét, mới nói, “Đây chỉ là một điểm băn khoăn trong đó thôi. Từ Hầu gia coi trọng Diệp phủ, những chuyện bung bét của nhà ông ta kia, tất nhiên ngươi liên lụy sâu rồi, không phải đơn giản có thể lau sạch sẽ đâu.”

Triệu Lục Ly chán nản chắp tay, “Phu nhân nói rất đúng. Ta xác thực đã lún sâu trong bùn rồi.”

“Phụ thân!” Triệu Thuần Hi la hoảng lên, cho đến lúc này mới rớt xuống vài giọt nước mắt chân tâm thật ý, nức nở nói, “Người thật sự sẽ bị liên quan sao? Người sẽ không có việc gì chứ? Liệu có bị bắt vào thiên lao không, liệu có bị giống như ngoại tổ phụ như vậy, như vậy…” Nàng không dám nói hai chữ “Đền tội”, vô số sợ hãi tập kích chạy lên não, làm cho đầu óc vang ong ong.

Triệu Vọng Thư cũng rốt cục cảm thấy đại sự không ổn, từ sau lưng Lão phu nhân nhảy ra, liên tục nói, “Phụ thân cũng sẽ bị bắt đi ngồi tù ư? Có phải vậy không? Có phải vậy không?”

“Làm bậy mà! Thật sự là làm bậy mà!” Lão phu nhân ôm chặt cháu trai khóc rống, bất chấp những người Diệp gia ở bên ngoài.

Trong phòng lập tức bị mây sầu sương thảm bao phủ, chỉ có Quan Tố Y bình thản ung dung, đợi thanh âm của bọn họ dần dần tắt mới nói, “Ngồi khóc lóc nỉ non không thể giải quyết được vấn đề gì, dứt khoát nhân lúc Hoàng Thượng còn chưa khai thẩm, Hầu gia còn có cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ cần cởi quan bào, đèo cành mận gai trên lưng, đi tới trước Thừa Đức điện tự thú thỉnh tội đi.”

Triệu Lục Ly càng cảm thấy phu nhân gặp chuyện trầm ổn, tư duy nhanh nhẹn, cùng hắn nghĩ đến một chỗ, khuôn mặt không khỏi nhu hòa, than thở nói, “Phu nhân quả nhiên vừa hiền thục lại thông minh, giao cái nhà này cho ngươi, ta rất yên tâm. Có thể lấy được ngươi thật sự là ta…”

Quan Tố Y không kiên nhẫn nghe hắn nói thổi phồng, gõ mặt bàn đánh gãy, “Chúng ta vẫn nên giải quyết chuyện Diệp gia trước đi. Dàn xếp bọn họ, ngươi chẳng những phải thừa nhận áp lực về tiền tài, còn sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng sâu xa và mặt trái. Những thiếu nữ dung mạo tuyệt thế của Diệp gia kia, ngươi có thể nhìn rõ ràng rồi chứ? Các nàng đều là quân cờ mà Diệp Toàn Dũng dùng để lung lạc tất cả các nhà, từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện đặc thù, chỉ biết tranh thủ tình cảm, nịnh nọt ton hót, dò hỏi tình báo, khống chế nhân tâm như thế nào, sẽ không hiểu cái gì gọi là trinh tĩnh nhàn thục, cho các nàng ở cùng một chỗ với Triệu Thuần Hi, có thể khiến nó đi lệch đường, cũng sẽ khiến hậu trạch hỗn loạn. Còn nữa, đợi khi hành vi phạm tội của Diệp Toàn Dũng bị vạch trần toàn diện, ngươi khẳng định những nữ quyến này là người vô tội sao, không có quan binh mang người đến bắt cá lọt lưới hả? Sẽ không ngộ thương tới một đôi con trai gái của ngươi hả? Những người cưới con gái Diệp thị hoặc là bỏ vợ, hoặc biến thành thiếp, chắc chắn sẽ nghĩ cách thoát khỏi quan hệ với Diệp gia, nếu những nữ nhân kia đến tìm ngươi nương tựa, ngươi nhận hay không nhận? Đến lúc đó thanh danh con gái của Diệp thị nữ nát bét, ngươi có sợ liên lụy tới Triệu Thuần Hi, khiến nàng không gả ra được không? Diệp thị nhiều quần là áo lượt, trong đám huynh đệ bà con ở cùng Triệu Vọng Thư kia, có mấy người có tiền đồ chân chính? Bọn họ sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với Triệu Vọng Thư, ngươi cũng suy nghĩ kỹ càng rồi sao?”

Quan Tố Y gõ bàn, nói rõ, “Vì thanh danh của hai đứa con của ngươi, vì tiền đồ và hôn nhân đại sự của bọn họ, cũng vì an bình ngày sau của Hầu phủ, ta đề nghị ngươi mời bọn họ ra ngoài. Đương nhiên, nếu ngươi mua tòa nhà ở bên ngoài dàn xếp cho bọn họ, ta cũng không phản đối.”

Con dâu đã nói đến nước này, Lão phu nhân cho rằng con trai lạc đường sẽ biết quay lại, nào ngờ hắn khổ tư thật lâu, rồi cắn răng nói, “Phu nhân ngài có chỗ không biết, ta và Diệp Trăn vợ đã chết kết bạn lúc suy sụp, tương giao lúc nguy nan, cái chết của nàng cũng bởi vì ta. Nhưng nếu như không có nàng, sẽ không có Trấn Bắc Hầu phủ hiện tại, cũng không có sinh hoạt vinh hoa phú quý của một nhà già trẻ này. Triệu gia ta vốn là phạm quan, sinh hoạt ở biên quan cực kỳ nghèo khổ, bị chịu nhục không ít, nếu không có nhạc phụ, nhạc mẫu ta giúp đỡ, một nhà chúng ta đã sớm chết đói rồi. Ân tình này, ta không thể quên, càng không thể không báo. Phu nhân xuất từ nho học thế gia, nặng nhất nhân nghĩa lễ trí tín, nên có thể hiểu được ta, cũng có thể đồng ý ta. Nếu như bình an vượt qua cửa ải này, chúng ta cố gắng mà sống. Những hiểu lầm, tổn thương, cãi lộn trước kia đều bởi vì ta mà lên, là ta không thông cảm cho phu nhân, vừa quá nghiêm khắc, vừa lún sâu vào quá khứ, chà đạp lên cuộc sống êm đẹp, ngôi nhà nhỏ vui vẻ của chúng ta, thành bộ dạng hỏng bét hiện tại. Phu nhân, là ta có lỗi với ngươi! Mượn người đương thời một câu, Trấn Bắc Hầu ta có tài đức gì mà có thể lấy được Quan thị ngươi làm vợ, nếu như vẫn còn không quý trọng, nên bị thiên lôi đánh xuống!”

Triệu Lục Ly là thật tâm sám hối, cũng là thật tâm cảm nhận được chỗ tốt của Quan Tố Y. Lúc bình thường có lẽ không lộ ra, nhưng mà lúc cả nhà gặp phải đại nạn nguy hiểm bậc này, nàng trầm ổn, kiên cường, giỏi giang, liền triển lộ không bỏ sót. Có nàng ở đây, trong nhà chỉ có bình định an ổn, chỉ thấy vô cùng thoả đáng, vô cùng an tâm.

Tâm của Quan Tố Y đã nguội lạnh từ lâu rồi, rủ mí mắt xuống nói, “Ngươi kéo một mớ chuyện ra, chẳng qua cũng chỉ là cầu tình cho Diệp phủ mà thôi. Ngươi vẫn muốn nhận bọn họ, lại sợ bọn họ có khả năng tai họa tới con gái của ngươi ư?”

“Lời của Phu nhân cũng không phải là nói chuyện giật gân, ta sẽ tận lực khuyên bảo nhạc, Lưu phu nhân, bảo bà quản thúc người nhà nhiều hơn. Nếu như mẫu tộc gặp nạn, Hầu phủ ta mặc kệ, hai đứa nhỏ cũng mặc kệ, chẳng lẽ thanh danh sẽ dễ nghe sao? Ta tin rằng Vọng Thư và Hi Nhi nhất định cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, đợi mọi người dàn xếp thỏa đáng, đương nhiên ta sẽ nghĩ biện pháp bóp tắt đủ loại tai hoạ ngầm. Nắm chặt thời gian tu sửa phòng ốc là thứ nhất, tính toán phân phát thu gom ngân lượng là chuyện thứ hai, còn lại những chuyện khác thì chậm rãi an bài. Không phải ta không muốn an trí bọn họ ở bên ngoài phủ, nhưng vụ án của Diệp phủ mới vừa bộc phát, vẫn còn phải chờ xem tình hình, nếu như người mang thù hận với nhạc phụ lấy bọn họ ra khai đao, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngày sau ta xuống dưới cửu tuyền làm sao có thể đối mặt với người vợ đã chết. Đợi ngày sau phong ba được bình ổn, đương nhiên ta sẽ chuyển bọn họ đi ra ngoài.”

Mà trên thực tế, Diệp Trăn căn bản không chết, hắn càng không thể vứt bỏ toàn tộc Diệp thị.

“Ngươi không có mặt mũi nhìn nàng, ngược lại là có mặt nhìn ta.” Quan Tố Y cười lạnh.

“Ta cũng không có mặt mũi nhìn phu nhân.” Triệu Lục Ly đắng chát khó tả, “Ta suy nghĩ kĩ, ta muốn thủ tiết, ta muốn trọn hiếu đạo, nhưng ta đã ở vào hoàn cảnh xấu hổ như thế, lên trên không được, xuống dưới không được, tiến không thể, lui không thể, ngoại trừ đần độn u mê, mơ hồ sống qua ngày, đã không còn con đường nào khác. Những khúc chiết trong đó người ngoài không biết, kính xin phu nhân tha thứ ta lúc này đây! Cầu xin phu nhân!”

Dứt lời lôi kéo hai đứa con, nghẹn ngào lên tiếng, “Mau dập đầu cho mẫu thân các con đi. Ngày trước là các con bất hiếu, ngỗ nghịch phu nhân, ngày sau ai còn làm phu nhân tức giận nữa, ta sẽ không buông tha đâu. Mẫu thân của các con nhân hậu, sẽ bỏ qua cho ngoại tổ mẫu các con.”

Triệu Vọng Thư nghe lời phụ thân nhất, lập tức dập đầu ba cái. Triệu Thuần Hi thiếu chút nữa cắn nát răng mới không để cho chính mình gào thét thành tiếng. Phụ thân, ngài đừng chỉ muốn Diệp gia và mẫu thân, cũng phải lo lắng cho chúng con chứ!

Quan Tố Y thấy độ cháy khá vừa rồi mới từ từ mở miệng, “Được rồi, ngươi đã khư khư cố chấp, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Lão phu nhân chấn động toàn thân, lúc này muốn phản đối, lại bị con dâu đưa tay đánh gãy. Nàng không nhanh không chậm uống một ngụm trà nóng, rồi nói tiếp, “Ngươi hãy nhìn kĩ tấm bản đồ này đi, chính viện, nhà giữa, Nhị phòng, vừa nằm trên một đường thẳng, mà chi phí ba nhà này cũng khác của các ngươi, như vậy thì xây một bức tường lên, ngăn cách Hầu phủ, ba cha con các người và người Diệp gia ở đầu phía Đông, ta, Lão phu nhân, đệ muội, Mộc Mộc, ở phía Tây, Nhị đệ đã thành gia lập nghiệp, sớm nên mở phủ, chúng ta mượn danh nghĩa của hắn dùng một thời gian, chia phủ không chia nhà, hai phủ Đông, Tây tự sống riêng, không làm chung cái gì. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Hai phủ Đông, Tây? Thay đổi lớn như vậy, quy hoạch chu toàn như vậy, biện pháp tuyệt diệu như vậy, chỉ sợ không phải bỗng nhiên mới nghĩ ra? Từ khi Diệp phủ gặp nạn, khi mình nhận mọi người về đây, có lẽ nàng đã tính toán chuyện này rồi, mà chính mình bị nàng dẫn dắt, từng bước rơi vào bẫy rập, ăn mặc ngủ nghỉ đều phân cách rõ ràng rành mạch, cho dù muốn phản đối cũng không thể nói gì được.

Hay cho một phu nhân thủ đoạn tinh tế tỉ mỉ, hay cho ý nghĩ thông minh, hay cho làm việc quả quyết! Nếu như lần này mình không có cách nào toàn thân trở ra, Triệu gia có nàng, có thể buông 120 cái tâm, không phải lo âu về sau. Triệu Lục Ly nhất thời nhíu mày, nhất thời thở dài, cuối cùng cúi đầu thật sâu, bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Cứ theo phu nhân nói.”

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, cũng ngầm đồng ý việc này, sắc mặt xanh trắng cuối cùng cũng chậm rãi nổi đỏ ửng. Con trai có thể lấy được Tố Y, thật sự là phúc phận đời trước đã tu luyện, chỉ mong lúc này nó lạc đường thật sự biết quay lại, có thể sống hòa hợp với Tố Y. Tường vây xây thì cứ xây, sẽ một ngày có thể dỡ xuống, tục ngữ nói không phá thì không xây được, phá rồi lại lập, chỉ cần hai vợ chồng này đồng tâm, còn có tương lai tốt đang chờ ở phía sau.

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Linh Xa (Xe Tang

Copyright © 2022 - MTruyện.net