Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
  3. Chương 13 : Chút khó khăn trước mắt
Trước /167 Sau

[Dịch]Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!

Chương 13 : Chút khó khăn trước mắt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tĩnh… lại yên tĩnh như vậy… Tĩnh đến nỗi cả tiếng gió nhẹ thổi qua cũng có thể nghe thấy…

Minh Diệm nhìn khuôn mặt đen xì của Tô Tiểu Thiến, lúc này nó chỉ có thể mở miệng cười trừ, cái này… tình cảnh này giống như là không được cho tốt lắm?

“Con…” Tô Tiểu Thiến bắt đầu chống hai tay lên hông, sau đó ‘oanh tạc’ không dứt.

“Con… tối qua con ăn 3 chén cơm, uống 2 chén canh, thêm 1 trái táo, trước khi ngủ con lại uống 1 hộp nước cam, con tại sao còn lén lút đi ăn củ ấu nữa?” Tô Tiểu Thiến vô cùng tức giận, vốn cho rằng nó bị bệnh gì nặng lắm, lo lắng cả buổi thì ra do ăn no quá, nghĩ đến việc này liền nóng máu rồi.

“Mẹ…”

“Đừng có gọi tôi.”

“Mẹ… con sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa, cùng lắm sau này con sẽ không lén lút ăn vụng nữa được chưa…” Minh Diệm van nài nói.

“Mẹ, người mẹ tốt của con… Mẹ xem con cũng bị bệnh rồi, bây giờ trên tay còn cắm kim tiêm nữa!” Mềm rồi lại thêm mềm luôn luôn ổn!

“Được rồi, được rồi đừng kêu nữa, da gà của tôi nổi hết lên rồi đây nè, dù sao cậu cũng nên nhớ những lời cậu đã nói đó, nếu mà cậu cứ không nghe lời như vầy, tôi liền… tôi liền đem vứt bỏ cậu đó.” Tô Tiểu Thiến vừa nói vừa làm động tác vứt bỏ nó mà đi.

“Mẹ…” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Minh Diệm vội vàng thoả hiệp đồng ý, “Con đồng ý, sau này nghe lời mẹ không lén ăn vụng được chưa?”

Thấy nó đồng ý, lòng cô cũng mềm xuống, khẩu khí trong lời nói cũng dịu lại, “Không phải là mẹ không cho con ăn, nếu như ăn nhiều con sẽ bị bệnh, mẹ không có ý kiến gì, nhưng con không thể ăn quá nhiều như vậy, con… bị bệnh, mẹ rất lo lắng.” Tô Tiểu Thiến cuối cùng cũng nói ra những lời nói lo lắng trong lòng.

********

Xuất viện, Tô Tiểu Thiến liền nói Minh Diệm ngoan ngoãn đợi ở nhà, vì hôm nay nó bị bệnh quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp xin phép nghỉ, cho nên cô nhất định phải đến công ty một chuyến.

Minh Diệm cơ hồ như nhìn thấu được cái gì đó, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con đi cùng với mẹ, nếu không thì…” mẹ nhất định sẽ bị sa thải.

“Con đi cùng mẹ?” Tô Tiểu Thiến có chút ngoài ý, nhưng suy nghĩ kỹ liền vội vàng phủ nhận cách nghĩ của nó, phải biết là cô ở công ty vẫn là độc thân à nha, nó cùng đi, cô phải giải thích làm sao đây? Hơn nữa, làm việc tại công ty sao có thể mang trẻ con theo?

Minh Diệm thấy cô không đồng ý, chỉ đành tiếp tục nghe ngóng, “Mẹ, mẹ làm sao đi làm? Lẽ nào là ngồi cái xe này sao?” Minh Diệm chỉ chỉ chiếc xe bus đang ngồi.

“Đúng vậy, bất quá không phải số 98 mà là xe bus số 77, con phải biết là, mẹ con kiếm tiền không hề dễ chút nào, làm sao ngày ngày ngồi taxi cho được chứ?” Tô Tiểu Thiến thanh nhẹ một tiếng, aizz, nỗi khổ của thế hệ 8X!

“Vậy công ty của mẹ xa không? Có cần đổi xe không?”

“Không cần, ngồi đến trạm cuối rồi xuống thì có thể nhìn thấy công ty mẹ làm việc rồi, mẹ nói cho con hay, ‘tập đoàn Sinh Nguyên’ mà mẹ làm việc rất có tiếng tại thành phố G.” Lúc đầu có thể gia nhập vượt qua cả 500 đối thủ mạnh khắp cả nước, không chỉ cần phải dựa vào thực lực, còn phải dựa vào quan hệ, người anh họ xa của cô đang làm việc tại phòng quản lý, ít nhiều cũng có chút dính líu, cho nên cô mới có thể dựa vào thành tích ưu tú cùng với quan hệ mà gia nhập vào quý công ty.

Chỉ là – - -

Người một khi gặp phúc thì sẽ có hoạ…

Người anh họ xa vì tham ô nên ‘hạ đài’, thượng cấp của cô bây giờ là miss Lâm, sớm đã nhìn cô không thuận mắt rồi, ai kêu người đàn ông cô ta thích không thích cô ta, mà lại đi thích Tô Tiểu Thiến chứ, giờ thì hay rồi, cô ta cứ luôn gây khó dễ cô, sáng nay không đi làm vẫn không biết làm sao giải thích đây!

Quảng cáo
Trước /167 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khanh Khanh Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net