Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Anh Hùng Chí
  3. Chương 7 : Lang bạt kỳ hồ Hồi 2
Trước /220 Sau

[Dịch] Anh Hùng Chí

Chương 7 : Lang bạt kỳ hồ Hồi 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nam hai nữ, nam tử có niên kỷ chừng bốn mươi, vóc người mập mạp. Hai nữ tử có dung mạo động lòng người, trẻ trung xinh đẹp. Ba người lưng đeo trường kiếm, có vẻ là người trong võ lâm. nhưng vì mưa to quá, mặc dù bọn họ có che ô nhưng người vẫn ướt đẫm nước mưa.

Nam tử cao lớn kia thấy thì giật mình, run giọng nói:

- Ta... Ta không có chạy loạn... Quyên nhi đừng đánh ta...

Người này dường như rất sợ nữ tử kia, thân hình cao lớn lui về sau, ngồi xổm vào góc tường.

Nữ tử kia không quản thân thể ướt đẫm, nhìn về nam tử cao lớn rồi sẵng giọng:

- A Ngốc, ngươi xem bao nhiêu tuổi, còn muốn chúng ta cả ngày trông chừng ngươi hay sao?

Nhìn thì niên kỷ nữ tử này còn nhỏ hơn đại hán kia tới cả hơn hai mươi năm, khẩu khí lại như đại tỷ giáo huấn tiểu đệ. Ngũ Định Viễn bất giác mỉm cười:

- Người này xem chừng tứ tuần, nhìn dáng vẻ đường đường mà lại để cho tiểu cô nương gọi là A Ngốc, thật sự là không còn thể thống gì.

Chợt nghe một thiếu nữ khác nói:

- Sư muội, tìm được người là tốt rồi, không vội giáo huấn hắn, mau tới đây lau khô người đi!

Ngũ Định Viễn nghe tiếng nói nhã nhặn ôn nhu kia thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ còn lại có khuôn mặt trái xoan, dung mạo tú lệ, xem như là một đại mỹ nhân.

Đang nhìn thì nữ tử kia chợt quay đầu nhìn lại, ánh mắt thoáng đảo qua trên người Ngũ Định Viễn. Nàng lấy từ trong bọc hành lý ra một cái khăn vải, để ba người lau khô thân thể, tiếp theo nhắc nhở đám người đến lò sưởi bên cạnh tường.

Đám người liền ngồi xuống ăn uống, tiểu khách điếm chỉ có hai cái bàn. Mấy người chen chúc cảm thấy nhỏ hẹp, Ngũ Định Viễn không muốn dây dưa nhiều cùng nhân vật võ lâm, chỉ cúi đầu uống rượu không nói một lời. Mấy nam nữ kia kêu rượu và đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện tiếu.

Thiếu nữ lúc trước giáo huấn A Ngốc nói:

- Sư thúc, chúng ta lần này đến Thiểm Cam, chi bằng thuận đường đi Trường An thăm thú một chút. Người thấy có được chăng?

Xem ra sư thúc mập mạp kia có điểm hòa ái, chỉ nghe hắn lắc đầu nói: "Mấy ngày nay giang hồ đồn đại, đều nói Côn Luân Sơn bất hòa với Thiếu Lâm Tự, ta xem trên đường rất nguy hiểm, chúng ta nên trở sớm về là tốt nhất.

Nữ tử kia vỗ tay cười nói:

- Hảo a! Đại hòa thượng của Thiếu Lâm Tự võ công rất cao, nếu đấu cùng Côn Luân Sơn thì nhất định có náo nhiệt mà xem!

Nam tử mập mạp cau mày nói:

- Quyên nhi, ngươi cũng không còn nhỏ, xem ngươi mới vừa rồi giáo huấn A Ngốc như thế nào, sao bây giờ nổi hứng như tiểu hài tử. Nên học sư tỷ của ngươi, điềm đạm nho nhã hơn một chút!

Cái nhỏ miệng của Quyên nhi nhếch lên, sẵng giọng:

- Ta không cần giống sư tỷ! Sau này chắc chắn không gả cho người ta.

Ngũ Định Viễn nghe vậy liền nhìn lại sư tỷ kia, thấy dung mạo của nàng rất diễm lệ, bất giác hai mắt nhìn chăm chú , cứ như vậy vừa nhìn khiến Quyên nhi nọ phát hiện ra. Tay nàng chỉ vào Ngũ Định Viễn, thấp giọng cười nói:

- Sư tỷ, ta nói nói bậy rồi! Người xem đôi mắt người nọ nhìn ngươi thế nào, ngươi sao có thể không gả cho người ta đây?

Sư tỷ kia đỏ mặt lên, nhìn lại Ngũ Định Viễn thì thấy ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn nàng, vội quay đầu đi chỗ khác.

Ngũ Định Viễn mặc dù qua tuổi ba mươi nhưng công vụ bận rộn, đến nay chưa thành gia lập thất, ngày thường ít gần nữ sắc. Lúc này thấy thần thái của nữ tử kia lộ vẻ xấu hổ, trong lòng rung động mãnh liệt, vội vàng khắc chế tâm thần. Hắn nhìn ra ngoài thấy mưa gió đã ngớt, thầm nghĩ:

- Nơi này có nhiều nhân vật giang hồ, không nên ở lâu.

Đang muốn đứng dậy, chợt nghe sư tỷ kia nói:

- Sư thúc, trên đường người nói Linh Âm đại sư Thiếu Lâm tự đã bị Côn Luân Sơn chế trụ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ngũ Định Viễn nghe lời này thì trong lòng chấn động, vội ngồi xuống, suy nghĩ:

- Không biết Linh Âm đại sư cùng Lý trang chủ ra sao rồi? Hy vọng bọn họ có thể bình an vô sự.

Nam tử mập mạp nói:

- Ta cũng không rõ cụ thể, nghe nói Thiếu Lâm tự nhúng tay vào một đại án ở Tây Lương, dường như là một bộ khoái sát hại cả nhà Yến Lăng tiêu cục. Khi các đại sư Thiếu Lâm tự chạy tới, không biết gã bộ khoái kia dùng biện pháp hèn hạ gì, không ngờ lừa được Linh Âm đại sư tin tưởng, nói là Côn Luân Sơn đã hạ thủ. Nhân mã hai phái cứ hồ đồ như vậy mà động thủ!

Quyên nhi nói:

- Trên thế gian sao nhiều người xấu như vậy? Bộ khoái kia hành pháp mà phạm pháp, càng đáng chết hơn nữa.

Trong lòng Ngũ Định Viễn trầm trọng, không ngờ danh tiếng của hắn đã xấu đến như thế, Côn Luân Sơn hành sự âm độc, lại đem giá họa án mạng lên trên người hắn, càng nghĩ trong lòng càng thêm phẫn nộ.

Chỉ nghe sư tỷ kia nói:

- Sư thúc, nói không chừng vị bộ đầu kia oan uổng.

Hai người nghe xong lời này đều ồ một tiếng, Ngũ Định Viễn chợt thấy cảm kích, bất giác lại nhìn về nữ tử. Thấy nàng có mái tóc dài óng ả, đôi mắt biếc ánh lên vẻ tươi cười trên mặt kiều diễm, chỉ nghe nàng nói:

- Thiếu Lâm tự Linh Âm đại sư là tiền bối giang hồ, với thân phận của người, nếu không có chứng cứ rõ ràng tuyệt không tìm người động thủ. Theo ta phỏng đoán, Côn Luân Sơn chắc chắn có liên quan tới án tình.

Quyên nhi nói:

- Có lẽ bộ đầu kia quá mức lợi hại, không chừng công phu vu oan giá họa của hắn đã thập phần cao cường.

Ngũ Định Viễn nghe những lời này thì giận đến đầu váng mắt hoa, liền uống một ngụm rượu nhưng lập tức ho khan không ngớt.

Lại nghe sư tỷ kia nói:

- Sư muội nói cũng phải, chỉ là đến nay Côn Luân Sơn còn vẫn giữ Linh Âm đại sư, nếu đã hiểu lầm cần gì phải làm khó người ta? còn muốn khiêu khích giang hồ nổi phong ba như vậy?

Lời này cũng thật hữu lý, hai người kia liên tục gật đầu.

Đang khi đám người nói chuyện, lại có mấy người đi vào tiểu điếm. Mỗi người mặc áo bào trắng tay cầm trường kiếm, toàn thân ướt sũng.

Ngũ Định Viễn khẽ ngẩng đầu thì lập tức biến sắc mặt. Sao lại xảo hợp như vậy, đây không phải là mấy tên Côn Luân Sơn kia sao?

Bọn chúng đã đuổi kịp tiểu trấn này? Ngũ Định Viễn thầm kêu xui xẻo.

Chỉ thấy có hai người đang vẩy nước mưa trên người, gã nam tử cao gầy chính là "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị. Tên còn lại râu ngắn, gọi là "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên, bọn họ dẫn theo vài đệ tử đứng ở cửa điếm. Ngũ Định Viễn vội cúi đầu, trống ngực liền đập thình thịch.

Tiểu nhị trong điếm thấy lại có khách nhân tới, vội vàng lấy ra khăn lông để đám người lau khô thân thể. Đám người Tiền Lăng Dị lau nước một trận, đều tự đến lò sưởi bên cạnh tường hong khô. Ngũ Định Viễn trộm nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Tiền Lăng Dị lóe ra tinh quang, không biết đang đánh giá cái gì. Tâm trạng của hắn trở nên lo lắng, sợ đối phương nhận ra nên vội quay đầu đi.

Trang phục của đám này dần dần khô đi, Lưu Lăng Xuyên thấy mưa rơi quá lớn, cau mày nói:

- Ta thấy hôm nay không thể đi tiếp, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Tiền Lăng Dị ngáp một cái, nói:

- Mệt thì dừng lại ăn uống một chút đã.

Hắn thấy khách điếm chỉ có hai cái bàn không khỏi nhăn mày, liền nháy mắt cho đệ tử một cái.

Một gã đệ tử quát bảo Ngũ Định Viễn:

- Này! Ngươi nhường một chút, ngồi sang cái bàn kia đi.

Ngôn ngữ thật là vô lễ. Sắc mặt Ngũ Định Viễn khó coi, đành phải cúi đầu đứng lên. Tiền Lăng Dị thấy Ngũ Định Viễn tựa hồ sợ hãi như sợ có người nhận ra, trong lòng kỳ quái liền nói:

-Vị huynh đệ kia, chúng ta đã từng gặp mặt?

Ngũ Định Viễn cúi đầu không nói, một gã đệ tử Côn Luân nóng nảy nói:

-Tiểu tử! Sư thúc ta đang hỏi ngươi đó!

Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:

- Ta không quen biết các vị, cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt.

Tiền Lăng Dị chạy một ngày đường cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn quản nhiều liền phất phất tay.

Đệ tử kia đưa tay đẩy Ngũ Định Viễn, nói:

- Được rồi! Ở đây không còn chuyện của ngươi.

Ngũ Định Viễn lặng lẽ không lên tiếng, mặc dù muốn cất bước chạy như điên ra khỏi khách điếm nhưng biết càng sợ càng không ổn. Hắn lập tức đi tới cái bàn còn lại, nói với đám nam nữ:

- Xin lỗi các vị, cho ta ngồi nhờ một chút.

Nam tử mập mạp kia thấy cử chỉ vô lễ của đám người Côn Luân Sơn, trong lòng bất bình, hừ một tiếng nặng nề, nói:

- Ngươi cứ ngồi vào đây, ta đến bàn kia ngồi một chút.

Nói rồi bưng chén rượu, lại bước sang ngồi xuống đúng chỗ Ngũ Định Viễn vừa đứng lên, không coi ai ra gì mà tiếp tục uống rượu.

Gã đệ tử Côn Luân quát:

- Này! Lão huynh, ngươi không nhìn thấy sao? Chúng ta đã nhận cái bàn này! Ngươi mau đứng lên!

Nam tử mập mạp kia nhìn bên cạnh, ngạc nhiên nói:

- Có người vừa nói chuyện với ta sao?

Vừa nói lại vừa bưng rượu lên uống.

Gã đệ tử Côn Luân giận dữ:

- Lão đầu kia! Ngươi giả ngây giả dại là muốn ăn đòn sao?

Nam tử mập mạp kia ngẩng đầu lên, sắc mặt mờ mịt nói:

- Dường như ta nghe có tiếng chó sủa, là súc sinh của nhà ai chạy ra, cắn loạn sủa bậy tại đây a?

Đệ tử kia sao có thể không giận, tay đã nắm lấy chuôi kiếm. Bất quá "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên vốn lão luyện cẩn thận, hắn thấy người kia mang theo trường kiếm, biết cũng là người trong giang hồ. Hắn không muốn vô cớ kết thù kết oán, liền nói:

- Vị bằng hữu này, chúng ta đi một ngày đường thực mệt mỏi. Mời ngươi nhường chỗ, tại hạ ở chỗ này đa tạ trước.

Tính tình Lưu Lăng Xuyên cẩn trọng khôn khéo, mặc dù võ công không bằng Kim Lăng Sương, Tiền Lăng Dị nhưng hành sự tinh minh, rất được chưởng môn yêu thích. Lúc này hắn khiêm cung như thế, như vậy đã giữ thể diện cho người nọ.

Nào biết người kia nói:

- Ừm! chủ nhân của chó tới. Dường như sẽ nói tiếng người, không đơn giản, không đơn giản.

Có điều vẫn ngồi bất động không để ý tới Lưu Lăng Xuyên, để hắn đứng ngơ ngác tại ngay tại trận.

Một gã đệ tử Côn Luân quát:

- Lão đầu kia! sư thúc ta chính là Côn Luân Sơn ‘ Kiếm Lãng ’ Lưu đại hiệp, có phải ngươi chán sống hay không, dám trêu chọc Côn Luân Sơn chúng ta!

Nam tử mập mạp kia trong lòng chợt rùng mình nhưng trên mặt bất động thanh sắc, chỉ "Ừm" một tiếng, nói:

- Ồ! Thì ra là đám chó con tới từ Tây Cương, khó trách sủa loạn như vậy. Cũng không biết có cắn người hay không!

Hai thiếu nữ ngồi cùng bàn với nam tử mập mạp kia không khỏi bật cười phì một tiếng.

Lúc này ngay cả Tiền Lăng Dị cũng không nhịn được tức giận, lạnh lùng thốt:

- Vị bằng hữu kia mồm mép thật là lợi hại, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nhường hay không!

Trung niên nam tử kia cười nói:

- Thế gian sao có chuyện người nhường chó? Cẩu nhi đừng ầm ĩ, trái lại chờ một chút, gia gia cho miếng xương mà gặm.

Nam tử kia thấy đám cử chỉ ngạo mạn của Côn Luân Sơn thì càng thêm tức giận, không hề có ý chút nhượng bộ.

Ngũ Định Viễn hướng biết thực lực của Côn Luân Sơn, thầm vì người nọ mà đổ mồ hôi lạnh.

Tinh quang trong mắt Tiền Lăng Dị đại thịnh. Đánh giá vài lần người nọ, tay nắm chuôi kiếm, trầm giọng nói:

- Người đến là ai? Hãy xưng danh ra!

Người nọ lại cười một tiếng mà không trả lời.

Quảng cáo
Trước /220 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net