Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Anh Hùng Chí
  3. Quyển 2-Chương 5 : Vô Song Liên Quyền Hồi 2
Trước /220 Sau

[Dịch] Anh Hùng Chí

Quyển 2-Chương 5 : Vô Song Liên Quyền Hồi 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lời vừa ra lập tức tỉnh ngộ, ngày ấy Bùi Nghiệp từng nói có một lão cái ỷ vào một câu đối kỳ quái, xông vào mấy chục học đường Giang Nam, ắt hẳn là người này.

Lão cái nghe vậy mừng rỡ, cười nói:

- Ha ha! Quả nhiên là ngươi!

Lư Vân ha ha cười, chắp tay nói:

- Tại hạ đoán bậy đoán bạ, trong lúc vô tình đối được vế nọ của tiền bối, nếu có chỗ không chu toàn xin tiền bối chấn chỉnh.

Lão cái cười nói:

- Ngươi đối hay lắm, vừa tinh tế lại hợp vần, ta rất thích.

Vừa nói vừa vẫy tay với Lư Vân, ý bảo hắn lại đây.

Lư Vân cảm thấy kỳ lạ, theo lời đi về phía trước hai bước. Lão cái dừng mắt trên người hắn, mỉm cười nói:

- Trên người ngươi có thương tích, phải thế chăng?

Lư Vân sững sờ nói:

- Người... Làm sao người biết?

Lão cái nói:

- Cước bộ của ngươi hư nhược, ta vừa nhìn đã biết.

Lư Vân thở dài lắc đầu.

Lão cái hỏi:

- Tiểu huynh đệ nói cho ta biết đi, là ai đánh ngươi?

Lư Vân lộ vẻ sầu thảm, cười nói:

- Không có gì đáng nói, coi như là bị chó dại cắn đi.

Lão cái mỉm cười, nói:

- Tính tình ngươi thực rộng rãi, chỉ là ngươi không sợ, những người đó lại tìm tới gây bất lợi sao?

Mi mắt Lư Vân đỏ lên, nhớ tới Cố Tự Nguyên thì lắc đầu buồn bã nói:

- Không cần lo lắng điều này, ít ngày nữa ta sẽ rời khỏi Dương Châu, những người này muốn tìm ta gây khó dễ cũng không còn cơ hội.

Lão cái cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Tiểu huynh đệ đã thấy thế gian hiểm ác, phiền toái trong thiên hạ không biết bao nhiêu mà kể, vừa rồi đám lưu manh vô lại kia không hung ác sao? Ngày sau ngươi gặp phải, chẳng lẽ mặc cho người ăn hiếp sao?

Lư Vân nghe lời này dường như ngây dại. Chợt nhận ra rằng bản thân sống tới bây giờ đúng là kẻ vô tích sự. Văn không được võ không xong. Thân thế khốn cùng thất vọng, mặc cho người khi dễ như chó nhà có tang.

Toàn thân hắn run rẩy, run giọng nói:

- Tiền bối nói không sai, sau này ta gặp phải đám vô lại lưu manh, chẳng lẽ cứ để cho bọn hèn hạ ăn hiếp... Đây chính là số mạng của ta sao...

Nhớ tới lưu manh Ngưu Nhị vô sỉ, Bùi thiếu gia ngạo mạn, Nhị di nương cậy thế khinh người... Thoáng chốc vô số hung đồ đều lắc lư trước mắt, Lư Vân đột nhiên ngửa đầu cười như điên cuồng.

Người qua đường thấy bộ dáng này không khỏi kinh hoảng, cả kinh nói:

- Sao vậy? Người kia phát điên hay sao!

Lão cái lộ vẻ thương xót, cầm hai tay Lư Vân, hắn chỉ cảm thấy một nội lực ôn hòa truyền vao thân thể, nhất thời đè áp khí huyết đang cuồn cuộn.

Lư Vân lập tức tỉnh giấc, hoảng hốt nói:

- Cáo lỗi, là ta có điểm thất thố...

Lão cái mỉm cười, vuốt đầu hắn nói:

- Hảo hài tử, ngươi chỉ nhất thời không thành công thôi, đừng nên nản chí!

Tuy chỉ mấy lời thản nhiên nhưng đã đánh trúng tâm sự của Lư Vân. Hắn cảm động một trận, bất giác nước mắt chảy xuống. Lão cái nói:

- Ngươi theo ta! Ta mang ngươi đến một địa phương tốt.

Vừa nói lôi kéo Lư Vân nhẹ nhàng chạy đi.

Lư Vân cảm giác bản thân chạy rất nhanh, nhất thời phản ứng không nổi. Chợt một luồng nhiệt khí ấm áp truyền từ kinh mạch trên tay chảy vào trong cơ thể. Nhiệt khí kia truyền vừa vào thì cơ thể sinh ra đại khí lực, cước bộ liền tùy thời theo kịp.

Lư Vân cảm thấy cả kinh, thầm nghĩ: "Đây mới là nội lực huyền môn chính tông, rốt cuộc lão nhân này là ai? Chẳng lẽ là sứ giả trên trời xuống đây chỉ điểm ta sao?"

Tâm tình đang kích động, chỉ thấy lão cái quấn lấy hắn chạy về phía trước, không bao lâu hai người đã tới ngoại thành.

Lão cái mang Lư Vân tới một rừng cây yên tĩnh. Hiện đã là sau giờ ngọ, tà dương chiếu xuống khắp nơi. Lư Vân nhìn lão cái, không biết đối phương muốn làm gì.

Lão cái cười nói:

- Ta xem tiểu tử ngươi từng luyện qua một chút nội công, chính là lộ số của Võ Đang, bất quá pháp môn tập luyện còn chưa đúng.

Lư Vân ngạc nhiên nói:

- Làm sao người biết?

Lão cái cười, nói:

- Tâm pháp Võ Đang chú trọng về khí mà không chú trọng về lực. Chuyên lấy nhu thắng cương, ai ai trong chốn võ lâm chẳng hiểu?

Lư Vân thấy lão cái không gì là không biết, hỏi:

- Rốt cuộc tiền bối là ai?

Lão cái cười ha hả, nói:

- Nếu ta nói ra chỉ sợ ngươi quay đầu chạy liền, không quản đến ta nữa ta, lão cái ta muốn xem ngươi như bằng hữu, không nói thì vẫn hơn.

Lư Vân trầm ngâm, nghĩ lai lịch không ra lão nhân này thì im lặng.

Lão cái nói:

- Ngươi vốn là một tú tài, hôm nay lại suy bại thành bộ dáng này, kể ra cũng khổ cho ngươi.

Lư Vân cả kinh, lớn tiếng nói:

- Người... Làm sao người biết ?

Lão cái cười nói:

- Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, ngươi giải được câu đối của ta xem như văn tài rất cao, hiện tại để ta kiểm tra võ công của ngươi. Ngươi lại đây, đánh ta ba quyền thử xem.

Lư Vân lắc đầu nói:

- Ta cùng lão trượng không oán không cừu, cần gì đả thương người?

Lão cái cười nói:

- Ngươi cứ dốc sức mà đánh, hai chân ta bất động, hai tay không nhấc lên, cứ đứng như vậy cho ngươi đánh ba quyền. Nếu trúng một quyền, ta liền dạy ngươi một bộ quyền pháp.

Lư Vân hừ một tiếng, nói:

- Chân bất động lại không hoàn thủ, mà muốn đỡ quyền của ta sao?

Lão cái cười nói:

- Đúng vậy.

Lư Vân cười ha hả, lắc đầu nói:

- Không được. Lỡ ta đả thương tiền bối thì không ổn.

Lão cái thấy Lư Vân không động thủ thì cố ý tướng kích, lúc này cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi chỉ là một con thỏ non, chỉ có khí lực của đám nữ nhân sao?

Lư Vân giận dữ, quát:

- Lão nói cái gì!

Một quyền liền đánh tới tiểu phúc của lão cái.

Mắt thấy nắm quyền sắp đến thân thì lão cái mỉm cười. Hai cước bất động mà chỉ khẽ nghiêng người tránh né. Lư Vân đánh vào khoảng không, hắn dùng lực thật mạnh nên theo đà lập tức té trên mặt đất.

Lư Vân thấy vai lão không nâng, chân bất động, trong nháy mắt liền làm hắn té ngã trên đất, không khỏi hoảng sợ nói:

- Đây là công phu gì? Có thể nào làm cho ta ngã?

Lão cái cười nói:

- Không phải ta đẩy ngã ngươi, chính là ngươi tự làm bản thân ngã.

Lư Vân nghe ra thâm ý trong lời này, thì thào lẩm bẩm: "Không phải lão làm ta ngã, là chính ta tự ta làm ta ngã?"

Trầm tư một trận, lòng sáng như tuyết đã rõ ràng đạo lý trong này. Hắn gật đầu, nói:

- Tiền bối giáo huấn rất phải, mới rồi ta dùng quyền lực thật mạnh không biết lưu kình, lúc này mới té ngã trên đất.

Lão cái cười nói:

- Đến đây đi! Chiếu theo những gì ngươi đã ngộ trong lòng, trở lại đánh một quyền.

Lư Vân đi lên một bước, khom người nói:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Lần này đã có chuẩn bị, chậm rãi ra quyền đánh tới tiểu phúc của lão cái. Lư Vân sợ lão nghiêng người né tránh, mắt thấy nắm tay cách người lão mấy tấc mới tăng sức mạnh.

Mắt thấy quyền này đã đánh lên tiểu phúc của lão cái, Lư Vân thầm nghĩ: "Ta xem lão tránh không nổi, không phải dễ dàng cho ta đánh trúng sao”

Chợt thấy lão cái mỉm cười, tiếp theo tiểu phúc hóp một cái, thoáng chốc co rụt lại mấy tấc khiến quyền của Lư Vân còn cách một đốt tay.

Lão cái cười nói:

- Cẩn thận!

Tiểu phúc của lão chợt đẩy, một trận lực đạo truyền ra tay, lúc này các đốt ngón tay Lư Vân cứng ngắc, va chạm quái lực thì hắn kêu thảm một tiếng. Các đốt ngón tay lập tức trật khớp, thân thể ngã ngửa về phía sau.

Lão cái cười nói:

- Xin lỗi, để ta nối lại khớp cho ngươi.

Thủ pháp của lão vô cùng linh hoạt, hai tay đỡ lấy cánh tay Lư Vân nhẹ nhàng giật một cái, Lư Vân vừa a một tiếng thì chỗ trật khớp đã lành.

Lư Vân thấy võ công của lão cái thần kỳ, bản thân thật sự đánh không lại. Có điều hắn là kẻ ngoan cường, giờ phút này chỉ mong thắng được một chiêu nửa thức, không phải ham được thụ quyền pháp. Thầm nghĩ: "Mới rồi ta đã gấp bội cẩn thận, không dám dùng khí lực mà lão vẫn có thể đả thương ta như thường, trong này là đạo lý gì?"

Hắn vùi đầu khổ tư:

- Lão có thể dễ dàng né tránh quyền cước của ta xem ra thừa lực, ta hao hết khí lực cũng không thể né tránh quyền cước kia Bùi Thịnh Thanh. Trong này nhất định có lý do gì.

Lão cái thấy hắn ôm đầu khổ tư, không quấy rầy mà chỉ cười dài nhìn hắn.

Lư Vân tinh tế suy ngẫm, hồi tưởng thủ pháp Bùi Thịnh Thanh ra quyền ngày ấy:

- Ngày ấy tả thủ của Bùi Thịnh Thanh vung lên thật ra là giả, ừm, ngay cả hữu quyền cũng là giả, thế công của hắn nằm ở cước bộ. Chỉ là ta sao biết rốt cuộc chiêu của hắn nào là hư, chiêu nào là thực?

Liền vào lúc này, trong lòng bỗng tỉnh ngộ ra đạo lý:

- A! Thì ra là thế, mấu chốt liền tại một chữ ‘Trá’. Đạo võ học hư hư thực thực tựa như binh pháp. Ta dù cẩn thận vạn phần nhưng lão cái này lại có thể lừa để ta tin tưởng, để ta nghĩ lầm quyền này có thể đánh trúng lão. Chỉ cần ta tự tin thì lực đạo trên tay sẽ trở thành thực, lúc này mới cho lão thừa cơ hội.

Lão cái thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, cười nói:

- Thế nào, có tâm đắc gì sao?

Lư Vân ngửa mặt lên trời cười nói:

- Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá, Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh. Tấn công lúc người không phòng bị, hành động khi người không ngờ tới, đó là sự khôn khéo để thủ thắng của người cầm binh.

Hắn dù không rõ đạo võ học nhưng trước nay hiểu biết binh thư, thuộc lòng binh pháp, lúc này liền ngộ ra một số điểm.

Lão cái mừng rỡ, nói:

- Hay! Chỉ chốc lát ngươi liền có thể ngộ điều này, giỏi lắm, giỏi lắm.

Lư Vân nói:

- Tiền bối cẩn thận, quyền thứ ba của ta tới đây. Vừa nói vừa bày ra trung bình tấn, thầm nghĩ:

- Võ công của lão rất kỳ lạ, nếu ta dùng chiêu thức tầm thường chắc chắn lão dễ dàng hiểu rõ, vậy phải sao cho phải?

Ánh mắt hắn liếc về phía nơi ngực lão cái, thầm nghĩ: "Ta giả cách dùng tả quyền công tới, kỳ thật dùng hữu cước mà đá ra, khiến cho lão không thể ngờ".

Lư Vân khẽ động tay trái, chân phải vận lực đang muốn ra chiêu, đã thấy lão cái nhìn về chân phải của hắn. Lư Vân rùng mình, biết lão cái đã rõ mục đích của hắn, thầm nghĩ:

- Lão sao lại có thể thấy ra? Chẳng phải chân của ta vẫn chưa động nửa bước a? Phải thử lại một lần.

Lập tức hữu quyền vận lực liền muốn đánh ra, quyền này không hề làm bộ, quả nhiên ánh mắt lão cái đảo qua hữu quyền của hắn.

Tâm niệm Lư Vân vừa động, đã biết lão nhân này có thể tra xét sự vận hành cơ bắp của bản thân. Hắn hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Tiền bối quả nhiên lợi hại, xem ra ta quyết định không đánh chiêu này nữa, không cần uổng phí công phu.

Lão cái lộ vẻ mặt thất vọng, nói:

- Vốn tưởng rằng ngươi rất nhẫn nại, sao trong chốc lát liền buông bỏ?

Lư Vân than nhẹ một tiếng cúi đầu, mắt thấy lão cái chậm rãi chuyển đầu, thoáng chốc tứ chi hắn cùng động, mãnh liệt đánh lén đối phương.

Lão cái cười ha hả, nói:

- Binh bất yếm trá, thủ đoạn của tiểu huynh đệ không nhỏ a!

Thân thể lão chợt rùn xuống, đầu vai nhắm ngay ngực Lư Vân. Chỉ cần hắn tiến về trước một bước nhất định sẽ đụng ngực vào vai lão. Đến lúc đó lão dụng cự lực thì nhất định hắn sẽ gãy xương sườn.

Mắt thấy Lư Vân đành phải triệt thủ nhận thua, ai ngờ đột nhiên dưới chân hắn vấp một cái, không ngờ ở dưới có một cục đá. Trọng tâm liền thay đổi, thân thể liền lao phía trước.

Lão cái sửng sốt không ngờ biến cố này. Liền vào lúc này, nắm quyền của Lư Vân thuận thế đánh trúng tiểu phúc của lão. Lão cái cả kinh, nội kình mạnh mẽ phát ra, nhất thời đánh bay Lư Vân ra ngoài.

Lão cái lắc đầu nói:

- Tiểu huynh đệ vận khí rất tốt, nếu không phải là dưới đất đột nhiên có cục đá, thì quyền này của ngươi lại đánh hụt.

Lư Vân dù té trên mặt đất lại cười to liên tục, nói:

- Tiền bối a tiền bối, xét năm mặt của binh gia. Thứ nhất là đạo nghĩa, thứ hai là thiên thời, thứ ba là địa lợi, thứ tư là tướng soái, thứ năm là pháp chế. Lấy thiên đạo tướng pháp bốn thứ mà nói, tiền bối hơn ta gấp trăm lần. Nhưng ta lại được địa lợi, may mắn đắc thủ!

Lão cái cả kinh, nói:

- Sao, cục đá này nằm trong dự tính của ngươi?

Lư Vân mỉm cười nói:

- Muốn so chiêu cùng cao nhân như tiền bối, há có thể không dốc toàn lực?

Thì ra hắn tự biết bất kể bày ra hư chiêu nào, lão cái đều nắm rõ. Đơn giản liền đánh cuộc một phen, để dưới đất cục đá làm bản thân vấp ngã, cái ngã này không giả vờ quả nhiên qua mặt được lão cái.

Lão cái cười to nói:

- Giỏi! Giỏi! Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!

Lư Vân bò người lên, khiêm tốn nói:

- Tại hạ chỉ là may mắn, kỳ thật luận võ công tiền bối sớm đã thắng ta vạn lần.

Lão cái cười hắc hắc, lắc đầu nói:

- Nguyện đánh cuộc chịu thua, thì phải tuân thủ lời hứa, ta liền truyền cho ngươi một bộ quyền pháp, chỉ mong ngươi dụng tâm lĩnh ngộ cho tốt.

Lão thấy sắc trời đã tối, liền nói:

- Thời gian không còn sớm, hiện ta truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết, ngươi hãy nhớ kỹ, ngày sau chúng ta hữu duyên gặp lại, ta sẽ kiểm tra một phen.

Quảng cáo
Trước /220 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lạc Thiên Tiên Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net