Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Di nương, tiểu tử kia thật đúng là nhẫn nhục. Ta sai hắn trông nom hoa viên, ngay cả một cái cuốc cũng không cấp cho hắn, không thể ngờ là hắn tự mua một cái, liều chết cũng không bỏ đi.
Cố Thiến Hề về đến trong nhà, nghe thấy quản gia đang rỉ tai thì thầm cùng di nương, không biết đang nói về chuyện gì. Nàng nào có tâm tư mà để ý tới, ăn cơm tối xong, vấn an trưởng bối thì rầu rĩ đi ngủ.
Liên tiếp hơn mười ngày sau, nàng mỗi ngày đều đi học vẽ nhưng thủy chung không gặp lại công tử kia. Tỳ nữ Tiểu Hồng thấy nàng mặt ủ mày chau, cũng không biết làm sao cho phải.
Hoàng hôn một ngày, Cố Thiến Hề học vẽ xong thì tâm tình không yên, liền đi dạo trong phủ đệ ngắm hoa giải sầu. Tâm tình nàng khó coi, càng đi càng xa. Cố gia rất lớn mà lại đi tới nơi cư trú của đám hạ nhân.
Tiểu Hồng nói:
- Tiểu thư, nơi này không có gì hay, chúng ta đi thôi!
Cố Thiến Hề đột nhiên nghĩ đến người nọ cũng là đứa ở trong nhà người ta, nàng chậm rãi nói:
- Ta không biết cuộc sống hạ nhân ra sao? Ta muốn xem một lần.
Tiểu Hồng không tiện làm trái, liền đi theo sau.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng chiều đầu mùa xuân xuyên qua những đám mây hắt lên hoa cỏ trong hoa viên, cảnh đẹp giống như trong tranh. Có điều trong lòng Cố Thiến Hề vẫn một âu sầu, không biết làm sao mới có thể giải thoát. Tiểu Hồng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Cố Thiến Hề, không khỏi thở dài thay nàng.
Cố Thiến Hề nghe tiếng thở dài, trầm lặng nói:
- Tiểu Hồng, ngươi cũng có tâm sự sao?
Tiểu Hồng nói:
- Tỳ nữ không có tâm sự.
Cố Thiến Hề nhàn nhạt nói:
- Vậy sao ngươi lại thở dài?
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Tiểu thư, Tiểu Hồng đau lòng thay cho người!
Cố Thiến Hề cười cười, nói:
- Nha đầu ngốc, ta không bệnh không đau, ngươi đau lòng vì ta làm cái gì?
Tiểu Hồng thấp giọng nói:
- Tiểu thư, ta nghe người ta nói qua, chuyện trên đời tám chín phần không như được nguyện, người nên nghĩ thoáng một chút a.
Cố Thiến Hề nhìn ánh nắng chiều, khẽ thở dài.
Tiểu Hồng đang muốn an ủi, chợt nghe có một người chân trần cầm cuốc lớn tiếng thét to, không kiêng nể tàn phá trong vườn hoa cỏ đối diện. Trong miệng người đó còn nói lẩm bẩm, tâm trạng có vẻ không vui.
Cố Thiến Hề ngẩn ra, nói:
- Tiểu Hồng, trồng được vườn hoa kia thực không dễ, người nọ đang làm gì đó?
Tiểu Hồng kêu lên đối với người nọ:
- Này! Ngươi đang làm gì đó? Hoa cỏ sắp bị ngươi làm hỏng hết!
Người nọ đang đưa lưng về phía chủ tớ hai người, tức giận nói:
- Chính là ta được lệnh phá hủy toàn bộ.
Cố Thiến Hề nhướng mày, nói:
- Là ai phân phó ngươi làm như vậy?
Người nọ lại như không nghe thấy, vẫn dùng sức bổ xuống.
Tiểu Hồng nói:
- Sao ngươi dám vô lễ như vậy? Tiểu thư đang hỏi ngươi đó!
Người nọ không quay đầu lại, nói:
- Là quản gia phân phó của ta, muốn ta phá hủy toàn bộ hoa ở đây, sau đó trồng sang loại mới.
Cố Thiến Hề ngạc nhiên nói:
- Lại có sự tình thế này? Sao ta không biết? Ngươi tên là gì, đợi ta đi nói quản gia một chút, lát nữa muốn phá không muộn.
Người kia nói:
- Tiểu nhân chỉ là hạ nhân trồng hoa cỏ, cho dù nói tên tiểu thư cũng không biết, chi bằng không nói.
Tiểu Hồng cả giận nói:
- Tiểu thư bảo ngươi nói, ngươi còn lề mề nói nhảm a!
Người kia nói:
- Nhị di nương đã có phân phó, tiểu nhân không dám nói chuyện cùng tiểu thư.
Cố Thiến Hề lấy làm kỳ, nói:
- Có sự tình này sao, rốt cuộc ngươi là ai?
Người nọ không dám nghỉ tay, nói:
- Tiểu nhân họ Hoa danh là Thảo Nhân. Tên này rất dễ nhớ như một kẻ hầu chuyên dụng, sau này tiểu thư nhìn thấy ta, quát to một tiếng ‘ Hoa Thảo Nhân ’, ta đã biết rồi!
Cố Thiến Hề biết rõ hắn chuyện phiếm nhưng nhịn không được buồn cười. Chợt thấy quản gia vội đi tới, hét lớn một tiếng:
- Lư Vân! tiểu tử chết dẫm này! Không làm việc còn đứng to nhỏ gì?
Cố Thiến Hề nghe thấy quản gia gọi người nọ là "Lư Vân ", nàng thầm nghĩ:
- Lư Vân, Lư Vân, tên rất quen thuộc. A! Lư Vân không phải là thư đồng của phụ thân sao? Sao phái hắn ra đây trồng hoa?
Nàng nhớ tới người này từng đối được một câu đối khó giải ở Giang Nam, được phụ thân rất yêu thích, có ý thu hắn làm phụ tá. Cố Thiến Hề không khỏi có điểm tò mò, muốn nhìn người thanh niên tài hoa xuất chúng này xem bộ dáng thế nào. Chỉ thấy trời chiều chiếu vào tấm lưng rộng rãi của Lư Vân, không thấy được mặt của hắn.
Lại thấy quản gia lại rống lên, tới thẳng bên người Lư Vân mà mắng nhiếc. Cố Thiến Hề nói:
- Lưu quản gia, ngươi muốn hắn nhổ hoa rồi lần nữa trồng lại?
Quản gia bồi cười nói:
- Đúng vậy! Đám hoa cỏ này xem hoài thấy chán, không nên để lại làm gì.
Lư Vân không quay đầu, dụng lực rút mạnh một cây gốc mẫu đơn lên. Cố Thiến Hề lắc đầu nói:
- Lư Vân, dầu gì ngươi cũng là người đọc sách, sao đối đãi tàn bạo với hoa cỏ như thế!
Lư Vân cười ha hả, quay đầu nói:
- Cử chỉ của ta thô lỗ, đã khiến tiểu thư sợ hãi.
Cố Thiến Hề ngẩn ra:
- Sao tiếng cười kia quen thuộc như thế?.
Chỉ thấy trời chiều chiếu vào trên mặt Lư Vân. Vẻ mặt hắn cũng kinh ngạc, hai người cùng kinh hô:
- Thì ra là ngươi!
Kẻ bị gọi là Lư Vân này không phải ai khác, chính là nam tử ẩn sâu trong lòng nàng mấy ngày nay, đã làm tâm hồn thiếu nữ như lâng lâng. Đến lúc này Cố Thiến Hề mới biết. Vị công tử đêm Nguyên tiêu cùng nàng ngắm đèn giải đố trong hội đèn lồng, kẻ ở nhà Ngô Đồng vội vã rời đi, thì ra chính là thư đồng trong nhà nàng.
Hai người chăm chú nhìn sắc mặt của đối phương, Cố Thiến Hề thấy thần sắc trên mặt Lư Vân từ kinh ngạc chậm rãi biến thành hờ hững, cuối cùng là quay đầu đi.
Quản gia quát:
- Tiểu tử chết dẫm! Ngươi dám nói chuyện cùng tiểu thư! Nhị di nương dặn những gì mà người đều quên sao?
Lư Vân không hề lên tiếng, lại cúi người nhổ cây.
Cố Thiến Hề kêu lên:
- Công tử!
Lư Vân không quay đầu lại mà yên lặng cúi đầu.
Quản gia cười nói:
- Tiểu thư, sao người lại gọi hắn là công tử? Người này thân phận bần tiện, chỉ là một hạ nhân. Người gọi hắn như vậy, điều này không đúng a!
Sắc mặt Cố Thiến Hề trầm xuống, nói với quản gia:
- Lui mau! Đây không phải chuyện của ngươi.
Quản gia không biết vì sao tiểu thư phát hỏa, cười bồi nói:
- Tiểu thư, người đây là...
Khuôn mặt thanh tú của Cố Thiến Hề trở nên lạnh lùng:
- Ta bảo ngươi lui đi, ngươi không nghe thấy sao?
Quản gia thấy sắc mặt bất thiện của tiểu thư, đành khom người thối lui.
Cố Thiến Hề đột nhiên nói:
- Chậm đã! Ngày mai ngươi triệu hồi hắn trở về thư phòng, đừng bảo hắn làm việc nặng nơi này nữa.
Quản gia chần chờ nói:
- Tiểu thư, Nhị di nương có phân phó, tiểu tử này phải làm việc tại hoa viên. Nếu ta điều hắn trở về, chỉ sợ Nhị di nương tức giận!
Cố Thiến Hề dậm chân nói:
- Trong mắt ngươi chỉ có di nương, không có tiểu thư này sao?
Quản gia đã khi nào thấy tiểu thư tức giận lớn như vậy? Lập tức choáng váng, vội nói:
- Tiểu thư đã nói như vậy, ngày mai ta sẽ triệu hồi hắn về thư phòng.
Cố Thiến Hề thấy Lư Vân vẫn cúi đầu làm việc, thấp giọng nói:
- Ngươi... Ngươi không cần làm nhưng việc vặt này, biết không?
Lư Vân lại phảng phất như không nghe thấy, vẫn cúi người nhổ hoa cỏ.
Tiểu Hồng kêu lên:
- Này! Tiểu thư triệu hồi ngươi về thư phòng, ngươi không nghe thấy sao? Nàng kêu hai tiếng, Lư Vân không quay đầu mà cũng không dừng tay.
Tiểu Hồng hừ một tiếng, nói:
- Tiểu thư, người này là người điên, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa.
Cố Thiến Hề thấy bộ dáng của Lư Vân thì thở dài, thấp giọng nói:
- Bỏ đi, chúng ta trở về đi thôi!
Kỳ thật, Lư Vân sao lại nghe không được lời của tiểu thư? Hắn sao lại không biết tốt ý của nàng? Chỉ là hắn nói không ra nổi hai chữ đa tạ.
Lư Vân cũng không biết tại sao, hắn tình nguyện tiếp tục ở lại nơi này làm việc nặng, cũng không muốn gặp tiểu thư, không muốn chịu ân tình của nàng.
Thì ra hơn một tháng qua, Nhị di nương mỗi ngày thấy hắn vướng mắt, đã thừa dịp lão gia không có ở đây tính đuổi Lư Vân ra Cố phủ. Quản gia phụng mệnh di nương, trước điều Lư Vân đến trong vườn trồng rau rồi lại đem hắn đi trồng hoa, mỗi ngày bắt hắn nhổ cỏ trong hoa viên, lúc sau sẽ đi trồng lại. Cả ngày chạy tới chạy lui làm hắn chóng mặt. Chỉ là Lư Vân nhớ kỹ ước định cùng Cố Tự Nguyên, vô luận bị dày vò sao hắn vẫn thủy chung tuân thủ hứa hẹn, đau khổ chống đỡ, không ngờ rằng thần xui quỷ khiến lại quen được tiểu thư.
Tới ngày hôm sau, quả nhiên quản gia không dám đi ngược sự phân phó của tiểu thư, liền mang Lư Vân trở về trong nom thư phòng. Lư Vân quét dọn như trước, xong việc lại bắt đầu tập luyện nội công. Lúc này nội lực của hắn đã phi phàm, luyện chỉ chốc lát thì tinh thần dồi dào, đã đến nơi này mà không luyện thì quả thật không hài lòng.
Đang luyện chợt nghe một người gõ cửa, Lư Vân ngẩn ra. Lúc này lão gia ở trên Bắc Kinh, rất ít có người đến thư phòng. Lư Vân gấp rút mở cửa đón chào, chỉ thấy trước mắt đứng một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như trắng, không phải là Cố Thiến Hề thì là ai? Lư Vân sửng sốt một hồi, không biết nói gì.
Cố Thiến Hề tự đi vào. Nàng thấy Lư Vân cúi đầu không nói, nhất thời cũng không biết sao cho phải.
Sau một lúc lâu, Cố Thiến Hề nói:
- Lư công tử...
Lư Vân cảm thấy rùng mình, vội nói:
- Tiểu thư, người đừng xưng hô như vậy với tiểu nhân. Cứ gọi ta bằng A Vân là được!
Cố Thiến Hề thấy hắn phân chủ tớ rõ ràng, trong lòng không thích, nói:
- Lư công tử, ngươi đừng như vậy, ta không quản hạ nhân hay không hạ nhân gì.
Lư Vân không nói, chỉ khoanh tay đứng ở một bên, so với thời điểm ở cạnh Cố Tự Nguyên còn muốn kính cẩn hơn ba phần.
Cố Thiến Hề hòa nhã nói:
- Người lại đây ngồi xuống đi!
Lư Vân thối lui một bước, lắc đầu nói:
- Tiểu thư, người đừng như vậy, tiểu nhân chỉ là thư đồng của người, sao có thể ngang hàng mà ngồi? Đây là hành động rối loạn luân thường, tuyệt đối không thể.
Cố Thiến Hề lớn tiếng nói:
- Ngươi. . . Ngươi biết rõ ta không quan tâm, vì sao còn muốn bày ra bộ dáng khó coi như thế?
Lư Vân vội khom người khom lưng, liên tục thở dài nói:
- Tiểu thư, người đừng nóng giận, nếu Lư Vân có gì sai trái, xin hãy trách phạt.
Cố Thiến Hề thấy bộ dáng của hắn thì khổ sở nói không nên lời, bất giác trong lòng đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Lư Vân chỉ khoanh tay mà đứng, làm bộ như không nhìn thấy. Cố Thiến Hề thương tâm một trận, đột nhiên tính tình tiểu thư phát tác, thầm nghĩ:
- Ngươi muốn làm hạ nhân, ta sẽ cho ngươi làm đủ!
Nàng đi lại ngồi xuống ghế, lạnh lùng thốt:
- Mài mực.
Lư Vân không biết nàng muốn thế nào, thầm nghĩ:
- Nàng là tiểu thư, bất luận muốn làm cái gì, ta cứ làm theo là được.
Vội lấy nghiên mực ra mài.
Thần sắc Cố Thiến Hề điềm nhiên, không vui không giận, chỉ nghe nàng lại nói:
- Giấy bút đâu?
Lư Vân tranh thủ đưa giấy bút lên. Cố Thiến Hề có vẻ ngưng thần vẽ lên trên giấy. Lư Vân đứng nhìn một bên, thấy nàng vẽ một bức Bát Mặc Sơn Thủy, bút pháp bay bổng mà ý cảnh thanh nhã.
Cố Thiến Hề vẽ xong cúi đầu không nói. Lư Vân đứng hầu sau lưng nàng cũng không lên tiếng hay bình luận gì. Thân thể Cố Thiến Hề chợt run lên, đột nhiên xé nát bức họa. Lư Vân la hoảng một tiếng. Bức sơn thủy kia bút pháp thần kỳ, xé đi quả thực đáng tiếc.
Lư Vân thấp giọng nói:
- Tiểu thư, một bức họa đẹp như vậy, vì sao người phải xé rách?
Cố Thiến Hề lạnh lùng thốt:
- Ngươi chỉ là một hạ nhân, cũng dám chỉ bảo ta sao?
Dứt lời đứng lên đi tới trước người Lư Vân, ngưng mắt nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Lư Vân cúi đầu lảng tránh ánh mắt của nàng. Cố Thiến Hề thở dài khe khẽ rồi lui đi.
Lư Vân nhìn theo thân ảnh của nàng, thầm nghĩ:
- Quan gia tiểu thư quả nhiên ngang ngạnh.
Hắn thu hồi những miếng giấy vụn, lại bắt đầu tập luyện nội công.
Liên tiếp mấy ngày Cố Thiến Hề đều đến thư phòng, hoặc họa đan thanh hoặc viết thơ điền từ, nhưng mỗi lần đều đem tác phẩm xé vụn, sau đó tức giận rời khỏi phòng. Ngày hôm đó Cố Thiến Hề đang vẽ một bức lục trúc bỗng nhiên gục xuống bàn, không ngờ sụt sịt khóc lên. Mấy ngày nay Lư Vân rất ít nói chuyện cùng nàng, chỉ đúng như một thư đồng. Lúc này thấy nàng khóc, không biết có nên tiến lên an ủi hay không, bất giác thở dài một hơi.
Cố Thiến Hề ngẩng đầu lên, sẵng giọng:
- Ngươi... Ngươi than thở cái gì?
Lư Vân thấp giọng nói:
- Ta thấy tiểu thư khổ sở như thế, không biết sao cho phải, chỉ đành thở dài.
Cố Thiến Hề chậm rãi đứng lên nhìn Lư Vân, trong đôi mắt to đẹp lăn dài hàng lệ như chuỗi trân châu, đôi môi đỏ mọng run run rất xinh đẹp. Nàng cố nén bi thương, nức nở nói:
- Lư công tử...
Lư Vân vội nói:
- Không dám, tiểu thư cứ gọi ta là A Vân!
Cố Thiến Hề giận dữ, nói:
- Im! Ngươi thu lại cái dáng hạ nhân cho ta, ta không muốn thấy ngươi trong bộ dáng như thế!
Âm thanh của nàng như nghẹn lại, nước mắt chảy xuống.
Một lát sau nàng lau nước mắt, hòa nhã nói:
- Bỏ đi, ta không trách người. Dù sao đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.
Lư Vân chấn động, chợt thấy trống rỗng trong lòng, muốn nói cái gì đó nhưng không nên lời, chỉ yên lặng ngoảnh đầu đi.
Cố Thiến Hề ôn nhu nói:
- Lư công tử, ta kính ngươi là một người đọc sách có chí khí, chỉ là thời vận không thông, phải phiêu bạt làm hạ nhân, ta không quản điều này nên muốn kết giao. Nào biết... Nào biết ngươi chỉ kìm chế bản thân ngươi, mấy ngày ta tới thăm ngươi, mỗi ngày ngươi liền giả bộ hạ nhân đối phó ta, ngươi... Ngươi thật có còn là thư sinh cốt khí mà ta từng gặp sao?
Nàng đi ra cửa, lại quay đầu nhìn về phía Lư Vân, trong mắt nhu tình vô hạn nhưng lại cúi đầu.
Lư Vân thấy nàng muốn rời đi, run giọng nói:
- Tiểu... Tiểu thư...
Cố Thiến Hề nghe vậy dừng bước nhìn Lư Vân.
Lư Vân thấp giọng nói:
- Người... Người chờ một lát.
Chỉ thấy hắn đi vào trong cầm ra vài thứ giao cho Cố Thiến Hề.
Cố Thiến Hề vừa nhìn bất giác "A" một tiếng. Thì ra thứ mà Lư Vân đưa nàng chính là những bức thi họa mấy ngày nay nàng đã xé nát. Những bức họa sớm thành mảnh vụn. Lư Vân đem chúng lần nữa nữa chắp vá đính lại đầy đủ, không biết hắn đã mất bao nhiêu công phu.
Lư Vân thấp giọng nói:
- Tiểu thư, những thi họa này quả thật là kiệt tác, bị hủy như thế thật phí. Người cầm về đi!
Cố Thiến Hề tiếp nhận thi họa, bất giác nước mắt rơi từng giọt xuống khiến nét mực nhòe đi. Nàng xoay người chạy đi, kêu lên:
- Đồ ngốc! Ngươi là một kẻ đại ngốc!
Lư Vân thấy nàng chạy khỏi thư phòng mà không quay đầu lại, dự liệu sau này sẽ không tới nữa.
Lư Vân nhìn cửa phòng trống rỗng, thầm nghĩ:
- Đa tạ thiên địa, sau này nàng sẽ không tới! Thế thì tốt rồi, mỗi ngày đỡ phải dè đặt hầu hạ vị thiên kim tiểu thư này.
Hắn ngồi xuống muốn tu tập nội công, nhưng chẳng biết tại sao lại không thể tĩnh tâm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhớ tới nhất cử nhất động của Cố Thiến Hề, trong đầu nhớ tới câu nói của nàng "Dù sao đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt", bỗng trong lòng đau xót xoay mình nằm ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn lên nóc nhà. Trong tâm dường như có một thứ gì đó mơ hồ đã chết, không còn thuộc về bản thân nữa.
Ngày thứ hai Lư Vân lại tới thư phòng làm việc, sau lúc quét dọn đột nhiên có cảm giác lười biếng như không có sức. Không muốn đọc sách mà ngay cả nội công cũng không muốn luyện. Hắn ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ. Thư phòng không có người tới, hắn liền ngồi im như vậy, mỗi khi thấy gió thổi cỏ lay liền nhảy dựng lên, cho rằng Cố Thiến Hề đến nhưng suốt một ngày nàng không hề trở lại.
Đến tối muộn Lư Vân cũng không đi ăn cơm, nguyên một thanh niên khắc khổ tự lệ đột nhiên thay đổi. Hắn ngồi ở trước bàn sách nhìn hoa lá sum suê ngoài cửa sổ, không biết tại sao bỗng cười rộ lên.
Không gian vốn đang im lắng, tựa hồ có một âm thanh bắt đầu cười nhạo bản thân hắn. Hắn đọc nhiều sách như vậy là vì cái gì đây? Khoa khảo vô vọng, thành kẻ chờ người xử tội mà cần hiểu thi thư sao? Một thân ngạo cốt không muốn sửa họ đổi tên, kết quả được người nhục mạ trào phúng là vì cái gì? Nhiệt huyết ngập đầy muốn tế thế để làm chi? Chỉ là hành hạ bản thân thôi. Xem như A Phúc còn vui sướng.
Hắn thật đúng là một kẻ ngốc, Cố tiểu thư nói thật có lý!
Cứ như vậy ba ngày, Lư Vân đều ngơ ngác ngồi không ăn không uống. Ngày thứ tư A Phúc đến tìm, đã thấy hắn té nằm trên mặt đất sốt cao bất tỉnh. A Phúc cả kinh gọi người lại đây, mới biết Lư Vân bất ngờ đã bị cảm mạo thương hàn. Kỳ thật bằng nội lực của Lư Vân thì không dễ nhiễm bệnh, chẳng qua tâm thần hắn đang đại loạn, lại không ăn uống mới tiêm nhiễm ác tật. Quản gia nghe nói việc này, chỉ cảm thấy xui xẻo cực độ, Nhị di nương lại vui mừng khôn xiết. Đám gia nhân liền tự bị mồm bịt mũi, khiêng Lư Vân trở về kho củi.
Điều này đã kinh động đến Cố phu nhân, sợ có lời đồn rằng trong phủ có tai họa chết người, liền cho người đi mời đại phu chẩn trị cho Lư Vân. Đại phu kia xem qua thì căn dặn đám người ngàn vạn lần không thể tới gần hắn, đám người sợ bị lây bệnh thương hàn. Chỉ có A Phúc mỗi ngày đưa thuốc cho hắn nhưng không dám đi vào, chỉ đem đồ vật tiếp tế để tại cửa kho củi, hy vọng bản thân Lư Vân có thể tự đi ra lấy uống. Nhưng liên tiếp hai ngày, các chén thuốc vẫn nguyên vẹn ở cửa như chưa từng có ai động vào. Mọi người đều đoán hắn đã chết ở bên trong, chỉ là không ai dám đi vào xem xét.
Đêm ngày thứ ba, Lư Vân mơ hồ bỗng thanh tỉnh lại, chỉ thấy bốn phía một vùng tối đen, trong lòng biết bản thân sắp chết, hồi tưởng cả đời nghèo hèn thất vọng. Hắn nhớ tới phụ mẫu đã qua đời thì nước mắt càng rơi như mưa.
Bỗng nhiên vào lúc này, chợt có một đôi tay ấm mềm đặt lên người Lư Vân, lau đi nước mắt trên mặt hắn, đem nước thuốc đậm đặc chậm rãi đổ vào trong miệng hắn.
Lư Vân mơ mơ màng màng, gắng ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục, đầy vẻ quan tâm đang nhìn hắn. Chính là thiên kim tiểu thư Cố Thiến Hề. Lư Vân vừa mừng vừa sợ, còn cho là mình đang trong mộng cảnh, thoáng chốc khóc lớn. Không biết dũng khí sinh ra từ đâu, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng.
Cố Thiến Hề thấy hắn tỉnh dậy, nhất thời mừng rỡ, cười nói:
- Ngươi. . . Rốt cục ngươi đã tỉnh, phương thuốc bí truyền mà Tiểu Hồng tìm được thật sự hữu dụng.
Khóe mắt nàng cũng đã rơm rớm.
Lư Vân thảm thiết trong lòng, khóc ròng:
- Tiểu thư, ta... Ta...
Cố Thiến Hề để đầu hắn gối lên đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tán loạn của hắn, hòa nhã nói:
- Đừng nói nữa, chuyên tâm dưỡng bệnh đi!
Chỉ một lúc sau, trong lòng Lư Vân chỉ cảm thấy bình an, liền ngủ thật say trong lòng nàng.
Sớm hôm sau, Lư Vân tỉnh lại đã không thấy Cố Thiến Hề, hắn thở dài một trận, thầm nghĩ:
- Xem ra là ta có tâm sự, tối hôm qua đích thị là nằm mơ.
Trong giây lát nhìn thấy mấy chén thuốc ở bên cạnh, Lư Vân ồ một tiếng. Mới biết mỗi đêm Cố Thiến Hề đều tới hầu hạ hắn, nếu không với bệnh tình hiểm ác như thế, hắn sớm đã không qua khỏi.
Tâm tình Lư Vân buồn vui lẫn lộn, trong lòng cảm kích vạn phần. Nhưng khiến hắn vui vẻ là không chỉ đã nhặt lại tánh mạng, mà chính là lần nữa gặp được Cố Thiến Hề. Hắn chậm rãi vận công, chỉ cảm thấy nội lực vô cùng sung mãn, xem ra lần này bệnh nặng nhưng không đánh ngã được hắn. Lư Vân chậm rãi đứng dậy đi ra cửa, chỉ thấy ngoài cửa có những đồ ăn thức uống A Phúc đưa tới. Hắn mỉm cười thầm nghĩ:
- Tiểu tử A Phúc này thủy chung cũng không quên ta.
Nhất thời mí mắt lại có điểm ướt át.
Lư Vân ăn xong đồ ăn thì thân thể đã có chút khí lực, liền khoanh chân ngồi xuống vận nội công. Qua hồi lâu trong lòng dần không còn tạp niệm, đã tới cảnh giới phản chiếu không minh, cơ thể tuôn ra chậm rãi một luồng nội lực chảy khắp tứ chi bách hài, không giống như trước. Vô ý vô niệm mới có thể hành công, nội lực càng thêm hùng hồn hơn xưa, chảy khắp kinh mạch, liên tiếp đột phá các đại quan ải khó khăn, vận hành một chu thiên thì trở về đan điền.
Nội lực kích phát trong cơ thể, bất giác Lư Vân ngửa mặt lên trời huýt dài, thanh âm vang xa cả vài dặm. Thân thể hắn dù đang suy yếu nhưng ỷ vào nội lực, bệnh tình đã biến chuyển tốt trở lại.
Chợt nghe ngoài kho củi có người kêu lên:
- Tiểu tử này còn chưa chết! Vừa la to như vậy.
Đám người vây quanh kho củi, nhìn thấy sắc mặt Lư Vân trắng bệch như tờ giấy, đi tới sôi nổi nghị luận:
- Tiểu tử này còn sống!
- Không! Hắn đã thành cương thi!
- Con mẹ nó! Có cương thi nào mà hữu khí vô lực như vậy sao?
Lư Vân bò người lên vịn vào cánh cửa, lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Tiểu đệ đã khiến mọi người thêm phiền toái.
A Phúc gấp rút ôm lấy hắn rồi dìu ra ngoài.
Thể lực Lư Vân khôi phục một chút, do có hiểu biết qua về y lý nên hắn liền tự bốc thuốc điều dưỡng. Thứ nhất là trẻ tuổi thể lực cường tráng, thứ hai là nội lực không kém, thân thể khôi phục rất nhanh. Ác tật lần này cơ hồ muốn lấy mạng hắn, nhưng ngoài ý liệu là nội lực đã đả thông huyền quan. Hắn tự biết "Vô Tuyệt Tâm Pháp" đã có điểm thành tựu, so với lúc thụ nghiệp với lão cái đã cách một trời một vực. Chỉ cần thêm thời gian tất có tiến cảnh.
Lại qua hai ngày, Lư Vân bắt đầu trở lại thư phòng làm việc. Chỉ thấy nơi này vẫn nguyên trạng như trước lúc hắn bị bệnh. Lư Vân si ngốc thở dài, đang muốn quét dọn chợt nghe có người gõ cửa. Hắn gấp rút nghênh đón, đã thấy một thiếu nữ thân hình thướt tha đứng ở trước cửa, trên mặt lộ nụ cười mà như không phải cười, chính là Cố Thiến Hề.
Lư Vân xoay mình vừa thấy nàng, nhịn không được mi mắt nóng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong lòng mừng rỡ giống như nổ tung. Hắn gấp rút lấy lại bình tĩnh, khàn khàn nói:
- Tiểu... Tiểu thư, hôm nay lại tới vẽ tranh viết chữ?
Cố Thiến Hề thản nhiên cười nói:
- Ta không đến vẽ tranh viết chữ, chẳng lẽ là đến xem tên quỷ bệnh như ngươi sao?
Vừa nói vừa liếc hắn một cái, trong ánh mắt lại tràn đầy nhu tình quan tâm.
Lư Vân nhớ tới ân tình mấy ngày nay của nàng, nước mắt nhất thời chảy xuống hai gò má. Lần này hắn bệnh không nhỏ, chính là ngoại cảm thương hàn. Cố Thiến Hề chiếu cố hắn như thế, có thể nói là đã mạo hiểm không quản sống chết của bản thân.
Cố Thiến Hề nhìn ánh mắt hắn cũng cảm thấy kích động, vội quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt của hắn nữa, chỉ cao giọng nói:
- Mài mực!
Lư Vân lau nước mắt, thay nàng lấy giấy bút mà trong lòng cảm thấy vui vẻ nói không nên lời.