Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bi thương suốt cả một đêm. Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh, khi ánh dương ló vào trước cửa Lư Vân mới si ngốc nhìn ra ngoài, thầm nghĩ: "Ngày mới đã bắt đầu, đến lúc ta nên tỉnh lại."
Hắn thở nhẹ một tiếng, nén lại cảm giác bi thương trong lòng. Quyết ý không dùng một hào nào của tiểu thư, muốn đường đường chính chính tồn tại bằng bản lĩnh của mình.
Mấy ngày sau, Lư Vân đã tới một huyện thành nho nhỏ, liền tìm một nơi sơ sài tạm thời ở lại. Hắn mượn một con dao bổ củi của một nhà gần đó, sau đó đi chặt trúc làm một gánh hàng, có ý định bán mì để duy trì mưu sinh. Hắn lại đi mượn của nhà nọ một lượng bạc, người nọ thấy hắn khí vũ hiên ngang, nói năng cao nhã nên nguyện giúp một tay.
Lư Vân ở chỗ này bán mì được nửa tháng, tay nghề ngày càng tinh thâm, khách nhân nếm qua mì đều tán dương. Một đồn mười, mười đồn trăm, sinh ý ngày càng phát triển. Khoa cử không thành nhưng bán mì lại rất thuận lợi. Đúng là “Có lòng trồng hoa hoa không mộc, vô tình cắm liễu liễu lại xanh”.
Mỗi ngày đi qua Lư Vân đều bận rộn ở bên ngoài, không lâu sau đã trả được số bạc đi mượn. Hắn thấy cư dân ở đây chất phác, lại không thiếu khách nhân quen thuộc nên tính an cư lạc nghiệp tại chỗ này.
Ngày hôm sau, khi đang chào hỏi khách nhân thì chợt nghe một tiếng pháo nổ ở phía xa xa, tiếp theo là tiếng chiêng trống vang lên. Lư Vân ngẩn ngơ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lại nghe một khách nhân ăn mì nói:
- Ây da! Trương gia ở đường lớn Bát Bảo thật sự rất cao minh, đã có người đoạt được Giải Nguyên (1) rồi đó.
Người còn lại cả kinh nói:
- Thật thế sao?
Khách nhân kia nói:
- Còn giả sao? Ngươi xem đi, một đội xe có quân lính hộ vệ, còn có thể gạt người sao?
Đám khách nhân đang ăn mì liền nhao nhao đứng lên nhìn về phía xa.
Lư Vân nghe vậy cũng quay đầu. Chỉ thấy một đội người xe đông đúc, do một người mặc áo bào màu hồng cưỡi một con bạch mã đi đầu, chắc chắn là người đã đạt được Giải Nguyên. Tiếng pháo nổ trợ hứng ở hai bên, phía sau có vô số hài đồng chạy nhảy vui vẻ.
Lư Vân thấy thì nhớ đến tâm sự bản thân, nhất thời trong lòng chua xót, bất giác quay đầu đi chỗ khác
Chỉ nghe khách nhân nọ khen:
- Làm người phải uy phong như vậy, như thế mới là khoái hoạt.
Người còn lại cười nói:
- Phải có bản lĩnh thế nào mới được như thế! Ngươi muốn thì có thể đi thi một phen, bất quá ngươi đỗ được sao?
Khách nhân kia cười nói:
- Nếu ta có bãn lĩnh như thế, cần còn gì làm một anh thợ cạo, miệng lưỡi của ngươi thực sự lợi hại.
Từ trong đội xe đi ra một lão nhân, dường như phụ thân của người đạt Giải Nguyên nọ. Chỉ thấy lão cười ha hả, bộ dáng vui sướng phát tiền lì xì cho mọi người. Đám người đứng ven đường đều được một hồng bao. Lư Vân cũng cầm một bao, cúi đầu nhìn số tiền bên trong thì trâm trạng cảm thấy u uất, liền than nhẹ một tiếng rồi lặng lẽ gánh hàng lên, quay người bỏ đi.
Một khách nhân cả kinh nói:
- Này ! Chớ vội đi, chúng ta còn chưa trả tiền.
Nhưng Lư Vân sớm đã đi xa.
Ngày lại ngày trôi qua, Lư Vân với một gánh mì lần lượt đi qua các hương trấn. Ánh mắt của hắn bình thản, đem mọi đau thương nén ở trong lòng. Hắn không có chỗ ở cố định, lúc nhàn hạ thì luyện khí tập võ, có lúc lại ăn ngủ ngoài trời cùng thiên địa.
Ngày hôm đó, Lư Vân gánh mì đến bên bờ Thái Hồ, du khách tứ phương tới đông như mắc cửi. Phong cảnh tươi đẹp, thực sự là một chỗ bán hàng tốt. Lư Vân liền thổi lửa bày bát đũa chờ khách nhân. Hắn ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn về mặt hồ xa xa, nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn đang ngẩn người thì nghe có tiếng kêu:
- Chủ quán! Cho hai bát mì.
Lư Vân thấy hai nam tử, một người có chòm râu thô cứng, người còn lại thì gương mặt xanh trắng, xem thân hình thì sức ăn của hai người này không nhỏ.
Lư Vân vội tiến lên mời nói:
- Hai vị đại gia, trước tiên nghỉ ngơi một lát, chờ tiểu nhân nấu rồi đem lên.
Chỉ một lát, hai bát mì đã được làm xong. Lư Vân liền đem tới cho hai vị khách nhân. Hai người kia kéo ghế qua bắt đầu ngồi ăn, vị khách nhân mặt đầy râu lớn tiếng khen:
- Tay nghề rất khá, món này rất hợp với bụng ta.
Lư Vân mỉm cười nói:
- Các hạ là người phương Bắc a! Ta thêm một chút muối, hương vị cũng đậm thêm một chút.
Khách nhân kia nói:
- Nhìn không ra huynh đệ còn có thể xem tướng mạo.
Lư Vân vội lắc đầu:
- Không phải, ta thấy các hạ thân cao vai rộng, mười phần là người phương Bắc, lúc nãy mới cho thêm chút hương vị.
Khách nhân nọ ừm một tiếng, ăn như gió cuốn hết gần nửa bát mì, bộ dáng cực kỳ sảng khoái. Khách nhân còn lại chỉ chầm chậm mà ăn, mắt nhắm lại như hưởng thụ, tướng ăn nhã nhặn hơn nhiều.
Lư Vân thấy hai người bọn họ ăn vui vẻ thì rất cao hứng, thầm nghĩ: "Trên thế gian, kẻ thích văn chương như ta thì ít, người thích ăn mì thì nhiều. Về sau ta liền bán mì để duy sinh, cũng coi như là tạo phúc rồi."
Lư Vân vốn là một người cổ hủ, trước giờ luôn mang tâm của thánh hiền, cho dù bán một bát mì cũng muốn tìm quốc kế dân sinh, lúc này nghĩ cũng ấm lòng.
Chợt thấy thêm một đám người đi tới, Lư Vân thầm nghĩ: "Sinh ý ở nơi đây không tồi, xem ra bán đủ hai ngày là kiếm được một chút."
Đám người kia gồm năm nam tử diện mục bất thiện, không rõ sinh nhai bằng nghề gì.
Lư Vân vội đứng dậy nghênh đón, cười nói:
- Mấy vị khách quan muốn dùng mì sao? Mì của tiểu nhân khẩu vị chính gốc Sơn Đông, không ăn thì rất đáng tiếc.
Một tên nói:
- Khỏi cần nhiều lời, trước hết hãy bưng tới cho các gia gia nếm thử.
Lư Vân vâng dạ rồi vội đi nấu mì, chỉ một lát liền xong, bưng năm chén lớn đi tới.
Những người nọ ăn được vài miếng. Lư Vân ngồi ở một bên, bất giác khóe mắt lén quan sát thần sắc của người tên kia, sợ khách nhân sẽ không hài lòng về mì của hắn.
Lúc này chợt có một người mắng:
- Con bà nhà nó chứ, trong tô còn có một con ruồi chết nữa, ta kháo.
Nói xong hắn dùng sức ném bát mì vào trong hồ. Bốn tên bên cạnh cũng la to, đều đem mì ném xuống.
Lư Vân lại không kinh hoảng, nhìn bộ dáng đám này đều là phường lưu manh. Hắn chỉ khẽ cúi đầu, không để ý thêm.
Mấy tên vô lại liền lao đến, quát:
- Tiểu tử, trong mì của ngươi có đồ dơ bẩn, ngươi có biết không?
Lư Vân à một tiếng, thản nhiên nói:
- Vậy sao?
Tên vô lại dẫn đầu tức giận quát:
- Ngươi còn tỏ ra một bộ vô tội? Gia gia ăn thứ này sẽ đau bụng, ngươi tính sao để bồi thường cho gia gia đây?
Lư Vân liền nheo mắt, lười biếng nói:
- Rốt cuộc các hạ muốn sao, tranh thủ thời gian mà nói đi.
Mấy tên vô lại đồng loạt xòe tay ra, quát:
- Sao hả? Lấy bạc ra đây! Một người năm lượng bạc.
Lư Vân cười nhạt một tiếng, từ trong người ra lấy năm văn tiền, lập tức nhét vào trong tay của năm tên vô lại kia.
Năm tên kia sững sờ, quát:
- Con bà nó chứ, khi dễ chúng ta sao, coi chúng ta là ăn mày sao?
Lư Vân cười ha hả, liền lấy ra năm lượng bạc vụn ném tới. Năm tên kia thấy vậy liền thò ra tiếp, vừa tiếp thì cảm thấy một luồng kình lực mãnh liệt truyền vào cánh tay. Năm người liền kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chống như bị sét đánh, đôi chân liền lảo đảo té ngã trên đất.
Lư Vân cười nói:
- Đưa nhiều thì các ngươi nhận không được, cho ít thì các ngươi lại kêu trời kêu đất, thật làm ta khó xử a.
Hắn liền mỉm cười, đi tới phía trước cúi người nhặt bạc vụn dưới đất lên, sau đó nhét lại vào trong ngực.
Đám vô lại vội bò người lên, quát:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, dám chọc ghẹo chúng ta. Xem gia gia ngươi sửa lại bộ mặt cho ngươi đây.
Nói xong cả đám liền rút chủy thủ từ trong ống giày lao về Lư Vân. Cả đám hung bạo lao tới trước quán.
Đang lúc náo loạn thì hai khách nhân đang ăn mì liền đứng dậy, trợn mắt nhìn về phía đám vô lại. Đám vô lại thấy có người nhìn chúng thì quát lên:
- Hai người các ngươi mau cút đi, nếu không lát nữa trúng thương thì lại trách đao kiếm không có mắt.
Một gã khách nhân liền lạnh lùng nói:
- Các ngươi có biết đây là nơi nào không?
Một gã vô lại cười nói:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đây không phải là Thái Hồ sao? Có cái gì mà ghê gớm?
Khách nhân kia cười lạnh nói:
- Ngươi đã biết rõ nơi này là Thái Hồ, sao còn dám hồ nháo như thế?
Tên cầm đầu đám vô lại nhảy ra, quát:
- Ngươi nói như đánh rắm! Ngươi mở miệng là Thái Hồ ngậm miệng cũng Thái Hồ, giống như biết này biết nọ! Nói cho ngươi biết. Ngươi có rõ lão tử là ai không?
Trong lúc nói thì thần sắc của hắn ngạo mạn, giống như bản thân là một nhân vật rất quan trọng.
Khách nhân kia ồ lên một tiếng rồi nói:
- Nghe ngươi nói như thánh tướng vậy, rốt cục ngươi là ai?
Tên vô lại kia liền cười ha hả, cất cao giọng nói:
- Lão tử nói cho ngươi biết, cha của ngươi chính là “ Hỏa Nhãn Toan Nghê” Thái Hồ Song Long Trại, ngươi thức thời thì cút mau cho lão tử.
Nói xong hắn liền hung hăng giẫm một cước lên ghế, liên tục vung vẩy chủy thủ trong tay, một bộ hung thần ác sát.
Khách nhân kia nghe thì cười ha hả, nói:
- Hay lắm, hảo tiểu tử, nếu ngươi là Hỏa Nhãn Toan Nghê thì ta đây là ai?
Tên vô lại kia cả giận nói:
- Ta mặc cần biết ngươi là ai.
Nói xong hắn lao đến, muốn chém khách nhân nọ.
Khách nhân kia nhìn về phía người có chòm râu rậm, lắc đầu nói:
- Tiểu tử này là đồ giả, không biết xấu hổ a.
Nói xong liền nhấc tay bắt lấy tên vô lại kia, sau đó dùng sức quăng đi. Chỉ nghe bùm một tiếng, tên vô lại nọ đã rớt xuống hồ.
Khách nhân có bộ râu rậm cười ha hả nói:
- Có người giả mạo ngươi, trong tâm tiểu tử ngươi đích thị mừng đến phóng rắm, đúng hay không?
Nói xong liền kéo một tên vô lại khác quăng xuống hồ.
Tên khách nhân kia cũng cảm thán một tiếng, hai tay nhấc ba tên vô lại còn lại ném vào trong hồ.
Chỉ một lát đám vô lại đã quay cuồng trong nước, bộ dạng hết sức chật vật.
Lư Vân thấy hai người nọ võ công cao cường, hơn nữa hành sự dứt khoát, có điểm kinh hỉ cười nói:
- Đa tạ hai vị đã trượng nghĩa tương trợ, không biết đại danh quý tánh ra sao?
Mấy tháng hành tẩu giang hồ, hiện tại kiến thức của hắn vượt xa lúc xưa. Lời nói đã có phong vị của người trong giang hồ.
Hai gã khách nhân kia chỉ cười cười, người có bộ râu rậm đi ra phía trước, cao giọng nói:
- Tiểu huynh đệ! Năm đó chúng ta đã gặp mặt tại Sơn Đông, ngươi quên rồi sao?
Lư Vân sững sờ, vội nhìn kỹ người trước mắt. Ý niệm lưu chuyển thì a một tiếng, thoáng chốc đã nhớ tới đạo tặc trong ngục năm xưa, hắn run giọng nói:
- Thì ra là các hạ, khi đó vượt ngục vội vàng nên không thể từ biệt, không ngờ lại có thể tương kiến tại đây.
Người nọ thấy Lư Vân nhận ra hắn thì cười to nói:
- Hảo tiểu tử, trí nhớ của ngươi thật tốt! Còn có thể nhận ra “ Cửu Mệnh Phong Tử” Thường Tuyết Hận ta.
Nói xong liền chỉ vào người còn lại nói:
- Vị này chính là “ Hỏa Nhãn Toan Nghê” Giải Thao Giải đại ca, vừa rồi cái tên vô dụng kia đã giả mạo hắn.
Lư Vân thấy Giải Thao hai mắt sáng như điện, vẻ mặt có phần lịch lãm, ắt hẳn là một hảo hán nổi danh, liền chắp tay nói:
- Tiểu đệ Lư Vân, tham kiến Giải đại gia.
Giải Thao mỉm cười, đang muốn đáp lễ thì trong hồ truyền ra tiếng gọi í ới của đám vô lại, thủy tính của đám này không tồi, hiện đang bơi vào bờ.
Giải Thao cười nói:
- Bọn người này quả thật là ngông cuồng, dám đến bên Thái Hồ giương oai, lại quấy rối sinh ý của Lư huynh đệ, không giáo huấn bọn chúng một phen thì không được.
Nói xong liền chỉ vào cành liễu ở phía xa xa:
- Chúng ta hãy đem bọn rùa đen kia treo ở đằng kia, để bọn cho hắn phiêu đãng trong gió, nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Lư Vân cười cười, quan sát thấy nơi này cách cành liễu kia tới mấy trăm bộ. Không biết Giải Thao này sao có thể treo người lên cây.
Đã thấy Giải Thao từ trong bao lấy ra một cây cung lớn. Hắn cài tên rồi giương cung, cười nói:
- Phiền hai vị xem một lần.
Chỉ nghe xoạt một tiếng, mũi tên đã phá không mà đi.
Một gã vô lại đang gắng sức bơi, thấy mũi tên bắn tới thì cả kinh kêu lên:
- Má ơi!
Nhất thời hắn nhắm mắt chờ chết, ai ngờ mũi tên chỉ bắn trúng vào cổ áo mà không làm tổn thương đến da thịt. Hơn nữa kình lực trên mũi tên còn khiến hắn thân bất do kỷ bay lên khỏi mặt nước. Chỉ nghe phốc một tiếng, mũi tên kia đã cắm vào cành liễu. Tên vô lại kia sợ hãi kêu liên tục, thân thể đã treo tại cành liễu, lắc lư trong gió.
Thường Tuyết Hận cười nói:
- Hay lắm! Hay lắm!
Lư Vân thấy thì thầm sợ hãi, không khỏi thán phục Giải Thao.
Giải Thao cười nói:
- Chỉ mới là kẻ thứ nhất, còn mấy tên nữa, xem đây.
Chỉ nghe xoạt xoạt mấy tiếng, tay hắn kéo cung liên hồi, bốn mũi tên phá không bay ra. Bốn tên vô lại thấy thì cả kinh, muốn lặn trốn xuống nước nhưng không kịp. liền bị bốn mũi tên do Giải Thao bắn trúng. Chỉ thấy tên bay vun vút, kình lực mãnh liệt dị thường. Sau mấy tiếng phốc phốc thì đám nọ đã bị treo vào cành cây liễu kia. Xa xa nhìn lại, năm tên vô lại được sắp hàng chỉnh tề, giống như dùng thước mà chia, đúng là không sai một phân nào.
“ Cửu Mệnh Phong Tử” thấy Lư Vân trợn mắt há mồm thì cười nói:
- Giải huynh này mỗi ngày đều muốn khoe khoang tiễn pháp của mình, huynh đệ không cần để ý làm gì.
Giải Thao cười nói:
- Ta khoe khoang tiễn pháp cũng không bằng ngươi, cả ngày đều tìm người khác để gây sự. Nếu không phải bi đám người Tế Nam Phủ trả thù thì sao rơi vào tay của đám quan phủ? Còn phiền chúng ta động thủ cứu ra.
Lư Vân thấy lời nói của bọn họ phóng khoáng, xuất thân từ phỉ nhân nhưng không dám thất kính, lập tức pha một ấm trà, nói:
- Hai vị, mời ngồi!
Thường Tuyết Hận ngồi xuống, nâng chung trà lên cười nói:
- Huynh đệ, ngày đó từ biệt trong lao tù, sao ngươi lại luân lạc đến đây bán mì?
Giải Thao thấy lời nói này hơi thô lỗ, vội nháy mắt một cái với Thường Tuyết Hận. Hắn lại không để ý, chỉ cười nói:
- Ta nói sai sao! Hắn là một hảo nhân tài, lúc này ngồi đây bán mì, không phải mai một đi một thân văn chương sao?
Lư Vân lại mỉm cười nói:
- Bán mì là để mưu sinh, đương nhiên thấp kém hơn đại nghiệp của các vị anh hùng, có điều ta một thân tiêu diêu khoát hoạt, chưa chắc đã không tốt.
Nói xong liền hớp một ngụm trà, không nói thêm lời nào nữa.
Giải Thao mỉm cười nói:
- Huynh đệ nói cũng phải, có điều lần này chúng ta hạ sơn là được chỉ thị của Lục gia, đến tìm huynh đệ gia nhập với bọn ta.
Lư Vân nghe thì rùng mình, vội hỏi:
- Ta cùng với trại chủ quý trại không quen không biết, lời này của các hạ là có ý gì?
Đang nói chuyện thì thấy có người nhẹ nhàng vỗ vào vai, lúc này võ công của Lư Vân không giống như xưa. Biết có người vô thanh vô thức tới sau lưng thì không khỏi chấn động. Quay người liền thấy một người đang mỉm cười nhìn hắn.
------
Chú:
(1) Người đỗ cao nhất trong kỳ thi Hương