Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Anh Hùng Chí
  3. Quyển 3-Chương 5 : Quý phủ thượng thư
Trước /220 Sau

[Dịch] Anh Hùng Chí

Quyển 3-Chương 5 : Quý phủ thượng thư

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lại nói Lư Vân ngất xỉu trên mặt đất, không biết bao lâu thì mơ màng có người di chuyển thân thể hắn. Dường như có ai đó đang nói cười trách móc nhưng không nghe rõ. Nghĩ rằng bản thân chết rồi coi như chấm dứt cuộc đời bi thảm, Lư Vân đột nhiên lại có cảm giác an tường.

Mê man không biết bao lâu, một hôm nọ Lư Vân tỉnh lại. Hắn cố gắng ngẩng đầu, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Mọi thứ mơ hồ tựa quay về nơi Cố gia Dương Châu, lại tựa như về quê cũ Duy Huyện Sơn Đông, mệt mỏi chẳng phân biệt được phương hướng rồi lại mơ màng thiếp đi.

Thêm vài ngày trôi qua, Lư Vân cảm thấy vừa đói vừa khát. Mở mắt ra đã thấy ánh dương chói lòa xuyên qua khe cửa làm căn phòng sáng rực. Hắn thầm nghĩ “Rốt cục ta đang ở đâu? Ngũ huynh ở nơi nào? Người khác đi đâu rồi?”

Đầu óc mê muội thực khó suy nghĩ, bụng đói lại kêu gào thúc giục hắn ngồi dậy đi tìm đồ ăn. Mặc kệ bản thân đang ở đâu, hắn xoa xoa ngực rồi lững thững bước ra cửa.

Chậm rãi đẩy cửa phòng, lọt vào tầm mắt là khung cảnh trong một biệt viện rất lớn. Tuyết phủ trắng xóa cây cối cảnh vật, ánh dương phản trên tầng băng làm cảnh sắc trong viện càng thêm óng ánh trắng bạc. Lư Vân thầm cả kinh, lúc hắn trọng thương qua mới tết Trung thu chưa lâu, sao giờ đã rét như cắt thế này? Hắn không biết mê man đã bao lâu, càng không rõ tung tích Ngũ Định Viễn, liền muốn tìm người hỏi thăm.

Lư Vân ngẩng đầu nhìn lại. Phía trước có một dãy hành lang rất dài thông tới một sảnh đường. Phủ đệ to lớn này chắc chắn là chốn cao sang. Chẳng rõ của quan lại quyền quý nơi nào. Vừa nghĩ đến đây thì một ý niệm hiện lên:

“Hay là…Chẳng lẽ là Cố bá bá cứu ta, ta cùng Ngũ huynh đều ở Cố gia sao?”

Nghĩ vậy thoáng lại nhớ tới Cố tiểu thư, cảm xúc trong lòng hắn xốn xang, bất giác mi mắt đỏ lên. Hai chân run run nhưng gắng gượng đi về phía trước.

Đi được mấy bước thì nghe tiếng trò chuyện huyên náo truyền tới. Lư Vân nghĩ tới thân ảnh Cố Thiên Hề sắp hiện ra trước mắt thì vừa nóng lòng vừa vui sướng. Cố sức bước qua hành lang quanh co đi vào sảnh đường.

Bước vào thì thấy mấy nam tử đang ngồi túm tụm nói chuyện, nhìn lạ mặt không rõ ai là ai. Mấy người cùng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc. Lư Vân vô cùng thất vọng khi biết đã đoán lầm. Chợt cảm thấy khó chịu, nơi ngực lại đau nhức khiến khí lực mất đi, liền ngã lăn ra đất.

Khi tỉnh lại đã thấy Ngũ Định Viễn ngồi bên cạnh với vẻ mặt tràn ngập sự cảm kích, mỉm cười cầm tay hắn:

- Lư huynh đệ, ngươi tỉnh rồi!

Lư Vân thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn hồng hào không còn trọng thương thì mừng rỡ, gắng gượng nói:

- Ngũ huynh… Huynh…huynh đã khỏe lại rồi!

Ngũ Định Viễn cười nói:

- Thiên lão có mắt, cuối cùng hai ta đã thoát được.

Giọng nói mang theo tiếng nấc:

- Lư huynh đệ…ngươi vì tại hạ mà không quan màng sinh tử bản thân, Ngũ Định Viễn ta làm sao báo đáp…

Lư Vân vội gượng dậy nói:

- Cứu người lúc hoạn nạn chính là trách nhiệm của người đọc sách, cần gì báo đáp hay không? Ngũ huynh quá khách khí rồi.

Ngũ Định Viễn ho khan một tiếng, đỡ lấy vai Lư Vân để hắn nằm xuống, nói:

- Ngũ mỗ tung hoành khắp Tây Lương, xưa nay nào có thiếu nợ nhân tình của ai bao giờ? Ngày ấy nhờ Lư huynh đệ dùng tính mạng giúp ta gặp được Liễu đại nhân, nếu không ta sớm đã mất mạng. Lư huynh đệ, phần nhân tình này quả thực ca ca không biết lấy gì báo đáp.

Lư Vân nghe ba chữ Liễu đại nhân, nhớ tới đám quan binh trước lúc hôn mê ngày ấy, liền ngắt lời hỏi:

- Ngũ huynh, ngươi vừa nói đến Liễu đại nhân? Có phải là Liễu Ngang Thiên chăng?

Ngũ Định Viễn vội cúi người, ghé vào lỗi tai hắn thấp giọng nói:

- Lỗ huynh đệ nói chuyện cẩn thận một chút, không thể gọi tục danh của đại nhân được.

Lỗ Vân gật đầu hiểu ý, nói:

- Chỗ này là phủ trạch của lão?

Ngũ Định Viễn nói:

- Huynh đệ đoán không sai, đây là dinh thự của Liễu đại nhân.

Lư Vân ậm ừ một tiếng, biết nơi này không phải là phủ trạch Cố gia thì trong lòng chợt thấy thất vọng. Hắn thầm than nhẹ một tiếng, cảm thấy cơn đói cồn cào thì nói:

- Ngũ huynh, ta đói bụng quá, có cái gì ăn được không?

- Ngũ Định Viễn cười ha hả, nói:

- Đương nhiên là có, chỉ có điều không bằng mì do huynh đệ nấu thôi.

Hai người nhìn nhau cười to. Ngày ấy Ngũ Định Viễn tới ăn tô mì mà nhặt lại được một mạng, phải nói thực rất may mắn. Hai người nhìn nhau, cùng có cảm giác như đã qua một kiếp người.

Từ đó thương thế của Lư Vân biến chuyển ngày một tốt đẹp, không đến nửa tháng đã có thể rời giường đi lại được. Căn cơ nội công của hắn rất tốt, nếu là thường nhân, trúng một chưởng long trời lở đất của Trác Lăng Chiêu thì sớm đã tận số.

Ngũ Định Viễn cảm kích ân cứu mạng, cứ cách mấy ngày lại tới thăm hắn một lần, mỗi khi đem dược liệu quý tẩm bổ cho hắn.

Lư Vân thấy Ngũ Định Viễn ý chí hăng hái, đoán rằng hắn được Liễu Ngang Thiên trọng dụng, trong tâm cũng cao hứng dùm người huynh đệ tri giao này.

Một ngày ánh dương rực rỡ, tiết trời rất tốt. Ngũ Định Viễn vui vẻ chạy đến nói:

- Huynh đệ, hôm nay ta mang ngươi đi gặp một người quan trọng.

Lư Vân xem mặt mà hiểu ý, cười nói:

- Ngũ huynh cao hứng như vậy, có phải là đi gặp Liễu đại nhân?

Ngũ Định Viễn cười ha hả, vỗ nhẹ cánh tay Lư Vân mà cười nói:

- Huynh đệ quả nhiên thông minh, trước nay Liễu đại nhân không so đo xuất thân, huynh đệ muốn ở kinh thành làm quan cũng không phải chuyện khó.

Lư Vân nghĩ mình vẫn là đào phạm, sao có được công danh gì? Có điều lúc này không tiện nói rõ, đành chối từ:

- Ngũ huynh, tính tình của tiểu đệ thô sơ, há có thể ứng phó được trường diện lớn như vậy? Thôi không nên gặp Liễu đại nhân là hơn.

Ngũ Định Viễn một mực lắc đầu nói:

- Lư huynh đệ, ngươi vốn là người đọc sách, nên góp sức cho triều đình. Đệ nghe đại ca đi gặp Liễu đại nhân một lần, chỉ có lợi mà vô hại.

Ngũ Định Viễn nửa cưỡng bách nửa dỗ ngọt. Lư Vân không từ chối được ý tốt của hắn. Bệnh nặng mới khỏi, Lư Vân liền thay một bộ trang phục mới, rửa mặt chỉnh trang một chút liền lộ ra khí chất hào hùng. Ngũ Định Viễn thấy thế lớn tiếng khen:

- Phong thái của huynh đệ như ngọc, người chỉnh tề như vậy tất được Liễu đại nhân yêu thích!

Nói xong hắn giúp Lư Vân đeo đai lưng, đối đãi giống như thân huynh đệ.

Lúc này Lư Vân đang dưỡng bệnh trong Liễu phủ, Ngũ Định Viễn liền dẫn hắn tới đại sảnh. Tới cửa phòng, Lư Vân nhìn qua thì thấy có mấy chục mười người đã ngồi giữa sảnh. Người thì mang giày da trang phục quân binh, kẻ thì mang áo bào rộng được thắt đai, đều là thủ hạ của Liễu Ngang Thiên. Đám người trò chuyện vui vẻ, hẳn là đang rất cao hứng.

Lư Vân đang quan sát thì Ngũ Định Viễn đã kéo hắn lại, thấp giọng nói:

- Chúng ta chớ kinh động những lão quân gia này, từ bên cạnh mà vào thôi.

Không đợi Lư Vân đáp ứng, liền thò tay kéo hắn lách từ cửa hông đi vào.

Vừa vào phòng liền nghe một người cười ha hả, lớn tiếng kêu:

- Ngũ chế sứ, hôm nay khí sắc rất tốt!

Mọi người nghe thì đồng loạt quay lại nhìn về hai người. Ngũ Định Viễn cười ha hả, ôm quyền vái chào thập phương, nói:

- Không dám kinh động các vị đại nhân, Định Viễn ở đây xin thỉnh an chư vị.

Lư Vân nghe người nọ gọi Ngũ Định Viễn là Chế sứ, không khỏi cả kinh nhìn hắn nói:

- Ngũ huynh, ngươi đã…

Ngũ Định Viễn mỉm cười, thấp giọng nói:

- Nhờ có Liễu đại nhân ban ân, đã trả lại sự trong sạch cho ta, lại tiến cử trên triều đình, đề bạt ta làm Trực Lệ Chinh bắc Kiểm giáo Chế sứ.

Lư Vân lắp bắp kinh hãi, liền chắp tay vái:

- Chúc mừng ngũ huynh. cuối cùng đã qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai.

Ngũ Định Viễn cười ha hả, ghé tai Lư Vân nói:

- Lư huynh đệ hôm nay biểu hiện tốt một chút, Liễu đại nhân tuyệt đối sẽ không bạc đãi đệ.

Lư Vân nhớ tới oan ức của mình, chỉ khẽ cười khổ mà không có ý kiến gì.

Lúc này nghe gia đinh cất cao giọng:

- Chinh Bắc Đại Đô Đốc Liễu Hầu gia đến!

Mọi người vội đứng dậy. Chỉ thấy một người dung mạo như ngọc, tướng mạo tuấn mỹ, thần sắc uy nghiêm đi vào. Lư Vân sững sờ, không hiểu sao Liễu Ngang Thiên lại trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy. Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:

- Vị này là đệ nhất ái tướng của Liễu đại nhân, là Dương Túc Quan Dương đại nhân văn võ toàn tài, là nhân vật nhất đẳng ở kinh sư.

Lư Vân nghe nhân phẩm Dương đại nhân này như thế, trong tâm không dám có điều trễ nải. Hai người đang nói chuyện thì một lão nhân mặt đầy chính khí đi ra, chính là Thiện Mục Hầu Liễn Ngang Thiên.

Mọi người cùng hành lễ nói:

- Bái kiến Liễu đại nhân!

Liễu Ngang Thiên khoát khoát tay, mọi người lục tục ngồi xuống theo ngôi thứ. Ngũ Định Viễn thân là Chế sứ cũng có chỗ ngồi. Lư Vân thấy mọi người trong sảnh dựa vào tôn ti ngồi hết chỗ. Hắn lơ đãng đứng sau Ngũ Định Viễn, lẳng lặng lắng nghe.

Liễu Ngang Thiên thấy mọi người ngồi ngay ngắn ổn định, liền ho một tiếng nói:

- Hôm nay lão phu mời chư vị đến đây, chính là để thương nghị tình thế chinh Bắc, chư vị có cao kiến gì cứ thương nghị, không phải khách khí.

Ngũ Định Viễn xoay đầu lại, nói khẽ với Lư Vân:

- Lúc này bộ tộc Ngõa Lạt đang lớn mạnh, triều đình liên tục điều động binh mã trong mấy năm, chỉ sợ năm nay còn phải tiếp viện. Vì thế Liễu đại nhân mời các tướng lãnh họp mặt thương nghị.

Lư Vân gật đầu im lặng.

Chúng nhân người trước kẻ sau tranh luận tình thế trước mắt. Có phái chủ trương tiếp viện, phái chủ trương nghị hòa để không tốn nhiều tiền bạc nhân mạng. Lư Vân không rõ quân tình nên không ý kiến gì. Dương Túc Quan cùng Liễu Ngang Thiên liên tục châu đầu ghé tai, đủ thấy địa vị phi phàm và có phần được sủng ái của vị công tử này.

Chợt nghe có người nói:

- Chư vị nghe ta nói một lời. Hiện biên cảnh phía Bắc là do tiên phong của Tổng binh Tả Tòng Nghĩa là Trần Trọng Hải trấn thủ. Về tình thế hiện tại thế nào, chỉ sợ đa số mọi người chưa ra chiến trường nên chưa rõ tường tận. Nơi này có một bức địa đồ Bắc cảnh, chư vị tham tường rồi mới định luận.

Nói xong liền lấy một tấm địa đồ treo lên tường.

Người nọ chỉ vào một chỗ gò núi, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Nơi này là là Ưng Dương Sơn, trên núi cao có thể nhìn xuống bốn mặt, dựa vào địa thế hiểm yếu có thể thủ, sau núi lại có khe suối nhỏ có thể lấy nước, lại ở gần nên dễ dàng cho việc phòng vệ. Bằng vào ngọn núi hiểm trở này, lại bày ra công sự, có thể nói trong mấy tháng nữa đám Thát Tử không dám động vọng. Chỉ là binh lính chưa đủ, nếu quân địch tấn công sợ là sẽ gây khó khăn. Nếu như triều đình tiếp viện ba vạn quân bộ. Có thể này như tường đồng vách sắt, là bức bình phong che chắn cho kinh sư dài lâu.

Chúng tướng thấy bố trí ảo diệu như thế đều gật đầu thầm khen.

Riêng bản thân Lư Vân thì cảm thấy nhàm chán, quan sát địa đồ kia thì thấy rất hoạt kê, nhịn không được cười khúc khích. Lúc này mọi người trên thính đường đang im lặng chờ giải thích, nghe tiếng cười liền quay đầu lại. Ngũ Định Viễn đang ngồi yên ổn, thấy Lư Vân cười như thế liền sợ đến tái tim can. Hắn thấy ánh mắt mọi người có điểm trách cứ, liền xấu hổ áy náy nói:

- Vị huynh đệ của ta đang cảm mạo nên vô ý hắt hơi một cái, đã đắc tội chư vị, đắc tội!

Người đưa ra địa đồ kia tên là Thạch Bằng, chức quan Trung Lang tướng. Bất ngờ bị một tên vô danh tiểu tốt cười mỉa thì sao nuốt xuống được cơn tức, lúc này cả giận nói:

- Cảm mạo hắt hơi cái gì, rõ ràng là cười giễu cợt! Rốt cuộc là cười cái gì đây!

Sắc mặt Ngũ Định Viễn biến sắc, vội hỏi:

- Thạch đại nhân trách tội, huynh đệ hãy xin lỗi.

Nói rồi khẽ đẩy Lư Vân, ý bảo hắn xin lỗi cho xong. Lư Vân mỉm cười nói:

- Thạch đại nhân, tại hạ vô cùng ngu dốt, tự tiện bật cười kính mong đại nhân thứ tội.

Thạch Bằng thấy hắn không hề có thành ý thì giận lắm. Có điều không biết lai lịch của người này, xem bộ dáng cũng không tầm thường. Nếu là đệ tử của gia tộc quyền quý thì không nên đắc tội. Lập tức hừ một tiếng, nói với Ngũ Đình Viễn:

- Ngũ Chế sứ, ngươi nhậm chức tại Trực Lệ cũng đã hơn tháng. Chúng ta thảo luận quân cơ đại sự, trước giờ đều không cho phép người ngoài tham gia. Thứ cho ta mắt kém, không biết vị công tử này có lai lịch như thế nào!

Ngũ Định Viễn vội hỏi:

- Hồi bẩm Thạch đại nhân, vị bằng hữu này của ta tên là Lư Vân, là sinh tử tri giao cùng tại hạ.

Thạch Bằng nói:

- Ồ! Thì ra là sinh tử tri giao, ta tưởng là dựa vào ai chứ. Lư công tử, ngươi hiện ở chỗ nào, đang giữ quan tước gì?

Lư Vân nghe đối phương nói giọng khinh miệt, không tức giận mà thản nhiên nói:

- Tại hạ chỉ là kẻ bán mì rong ruổi. Thạch đại nhân có gì trách cứ xin nói thẳng.

Thạch Bằng nghe xong càng nổi giận nói:

- Ồ, một tên tiểu nhị bán mì còn ở chỗ này ba hoa, ngươi có tư cách sao. Ngũ Định Viễn, ngươi nói ta nghe xem.

Ngũ Định Viễn đại kinh thất sắc, muốn chuyện tốt mà không ngờ lại thành một hồi như vậy, lập tức liên tục bồi tội.

Mọi người đang im lặng, nghe những lời nói nặng của Thạch Bằng đều nhíu mày. Chỉ có một người nói xen vào:

- Thạch đại nhân, Ngũ Chế sứ mới nhận chức, còn chưa rõ hết đạo lý quan trường. Cho dù thuộc hạ của hắn có điểm đắc tội, ngài cũng nên bao dung một chút!

Mọi người nghe người này kiến giải rất chí lý, lời nói lại đầy uy nghi. Quay đầu nhìn thì thấy người nọ bộ dáng như cây ngọc trước gió, thì ra là thủ hạ của Hầu gia, Dương Túc Quan Dương lang trung.

Thạch Bằng thấy Dương Túc Quan ra mặt thì không tiện gây khó dễ cho Ngũ Định Viễn, chỉ vào Lư Vân mắng:

- Tên bán mì! Bức địa đồ ta có gì sai! Ngươi thành thật nói ra, nếu không ra đao của ta sẽ nhuốm máu ngươi đó!

Lư Vân thấy Thạch Bằng nói chuyện ngang ngược thì ngạo khí bùng lên, thầm nghĩ:

“Lư Vân ta không phải cầu làm quan mà đến, ngươi há có thể làm nhục ta!”

Cho dù vì Ngũ Định Viễn vào sinh ra tử nhưng hắn cũng không muốn nhận nhân tình này, lập tức cao giọng:

- Thạch đại nhân, nếu thật độ lượng nghe ta một lời, ta cũng không khách sáo. Theo như trận thế ngươi nói. Nếu trong ba tháng không bị người ta công phá, cái đầu của Lư Vân ta xin gửi lại cho ngươi.

Mọi người nghe Lư Vân nói vậy tất cả đều giật mình, ghé tai nhau to nhỏ tìm hiểu lai lịch của hắn. Hai hàng chân mày của Liễu Ngang Thiên chau lại, nói:

- Người trẻ tuổi ngông cuồng kia, ngươi hãy nói đạo lý xem.

Lư Vân đi đến cạnh địa đồ, chỉ vào trận hình của Tả Tòng Nghĩa nói:

- Tại hạ dù chưa thân chinh chiến trường, nhưng lập trại trên núi, tuy chỗ cao hiểm yếu dễ thủ khó công, kỳ thật quân lính di chuyển khó khăn, làm tăng thêm gian khổ mà thôi. Nếu thật xảy ra chiến sự, địa hình trên núi xuất nhập không tiện, làm sao có thể cơ động quân mã?

Hắn thấy mọi người nhao nhao gật đầu, lại nói:

- Lập trại trong núi, nhìn qua thì tưởng bên địch khó công, kỳ thực là bên mình khó thủ. Nếu ta đến công, chỉ cần dùng hỏa công mà đốt. Lửa lớn lan lên núi, ta lại chặn đường xuống núi, không đến mười ngày toàn quân của Tả đại nhân sẽ bị diệt.

Thạch Bằng cả giận nói:

- Nói hươu nói vượn. Hỏa công? Tả đại nhân đã sớm phòng bị, ngươi không thấy hắn lập trại bên dòng suối sao?

Lư Vân cười to nói:

- Dựa vào khe nước lập trại, nhìn thì lấy nước dễ dàng nhưng kỳ thật là sai lầm lớn. Nếu ta giữ nước nhiều ngày. Đợi khi xuân đến tuyết tan, một lần đem lũ xả xuống, bên kia lại dùng hỏa công, Tướng quân thấy thế nào? Nếu không, ta lại cắt đứt thượng nguồn, làm cho quân mã trên núi khát nước mệt mỏi, rồi lại giữ nghiêm con đường xuống núi. Tướng quân lại thấy thế nào?

Thạch Bằng giận dữ nói:

- Nói láo! Nói láo!

Nhất thời không lựa được từ nào để tranh biện. Chúng tướng quan sát đều im lặng. Liễu Ngang Thiên khẽ than một tiếng. Hai hàng chân mày nhíu lại, thật lâu không nói lời nào. Nhất thời đại sảnh tĩnh lặng khiến người hoảng sợ.

Thật lâu sau, Liễu Ngang Thiên khoát tay nói:

- Được rồi, lúc này không còn sớm! Thỉnh chư vị đến trong phủ dùng cơm.

Chư tướng nhất tề hưởng ứng. Liễu Ngang Thiên nhìn về phía Ngũ Định Viễn, cao giọng nói:

- Định Viễn ngươi tới đây một chút, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ đáp ứng, nháy mắt về phía Lư Vân rồi cùng Liễu Ngang Thiên tiến vào thư phòng.

Chúng tướng đi vào nội sảnh, đại sảnh trống rỗng chỉ còn một mình Lư Vân. Đây là thời điểm giao mùa đầu đông, trong ánh đèn sáng rực càng cảm thấy tịch mịch.

Lư Vân lặng lẽ đứng một hồi, Liễu phủ lại không cho một người đến mời. Lư Vân trải qua vô số hoạn nạn, tự biết là lòng người như thế nào. Lập tức cười khổ một tiếng, thầm nghĩ:

- Lư Vân a Lư Vân, sao ngươi lại há mồm nói nhiều, đây không phải là đắc tội với người ta sao?

Nghĩ đến cá tính bốc đồng, đã nói mấy câu đắc tội với rất nhiều võ quan. Chỉ sợ làm cho Ngũ Định Viễn khó xử, sẽ bị người tẩy chay trên quan lộ.

Lư Vân một mình đứng trong đại sảnh, nghe tiếng mọi người uống rượu đàm tiếu xa xa, oanh ẩm không ngừng truyền đến khiến tâm tình trở nên lạnh lẽo. Hắn đi ra nội viện, ngẩng đầu nhìn sao trời. Không hiểu sao trong đầu chợt thấy trống trải, không ngờ nước mắt chảy ra.

Lư Vân thở dài thầm nghĩ:

- Ta đang bị sao thế này? Có thể còn sống sót, vậy không phải tốt rồi sao?

Hắn lau nước mắt, phát giác bụng đã đói thì đưa tay sờ lên đai lưng. May là trong túi tiền có chút bạc vụn. Xem ra Ngũ Đình Viễn rất chăm lo, đã sớm chu toàn tiền bạc để hắn sử dụng. Lư Vân mỉm cười, đang muốn quay người rời đi thì lại nghĩ tới Ngũ Đình Viễn. Hai người cùng chung hoạn nạn sinh tử, không phải chuyện đùa, liền trở lại sảnh đợi hắn ra rồi tính.

Qua gần nửa canh giờ, Ngũ Đình Viễn mới đi ra. thấy Lư Vân đứng đơn độc ở sảnh thì ngạc nhiên nói:

- Sao vậy? Không có người mời đến Lư huynh đệ dùng bữa?

Lư Vân mỉm cười, nói:

- Ngũ huynh, đừng nói những lời này, ta nên đi thôi.

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Hóa ra Lư huynh đệ là đói bụng. Cũng tốt, làm đại ca mời khách, chúng ta ra phố uống rượu.

Lư Vân lắc đầu, nói:

- Ngũ huynh, hai ta hữu duyên trải qua một hồi hoạn nạn. Hiện nay huynh đã bình an chu toàn. Lô mỗ cũng đã xong tâm sự, liền xin cáo từ.

Nói xong chắp tay muốn đi ra ngoài cửa.

Ngũ Định Viễn chấn động. Không ngờ hắn nói như vậy, nhất thời khẩn trương kéo mạnh cánh tay Lư Vân vào trong nội viện, nói nhỏ:

- Lư huynh đệ, sao đệ lại nói như vậy! Hẳn là trách ca ca đối đãi không tốt?

Lư Vân cười nói:

- Ngũ huynh tri giao cùng ta, chung qua hoạn nạn, ta há có thể chê huynh?

Vẻ mặt Ngũ Định Viễn khổ sở, không biết mở miệng thế nào. Qua thật lâu mới nói:

- Huynh đệ ta đã là người một nhà, hôm nay ca ca có mấy lời muốn nói rõ với đệ.

Lư Vân gật đầu, thản nhiên nói:

- Ngũ huynh, có chuyện gì cứ nói.

Ngũ Định Viễn thở dài một hơi, nói:

- Lư huynh đệ, hôm nay ngươi đã khiến Thạch đại nhân tiến thoái lưỡng nan. Liễu Hầu gia rất không cao hứng. Người nói ngươi tài cao ngạo thế, trừ phi thay đổi đối nhân xử thế, tự giải quyết cho tốt, nếu không sẽ không dùng ngươi. Lư huynh đệ, đạo làm quan quý ở hòa khí. Không phải ca ca trách ngươi, nhưng ngươi. . . Ngươi cần gì phải làm nhiều người khó xử như vậy?

Lư Vân ngửa mặt lên nhìn trời khẽ cười, nói:

- Ngũ huynh dạy rất phải, Lư Vân sẽ tự kiểm điểm. Nhưng Lư Vân nay đã gần ba mươi mà không thê không tử, một đời cô độc. Nếu được nghe những lời này của Ngũ huynh từ chục năm trước thì đã tốt, giờ thấy đã muộn.

Ngũ Định Viễn thấy vẻ chán nản của hắn thì buồn rầu lắc đầu nói:

- Bất kể thế nào, ta nói thì nhất định sẽ làm được. Đệ có ân cứu mạng ta, ta sao có thể đệ đi bán mì được. Đi! Ta mời đệ uống một trận!

Nói xong liền mạnh mẽ kéo Lư Vân đi uống rượu.

Hai người đến một tửu điếm nhỏ. Ngũ Định Viễn gọi một cân Bạch Can, vài đĩa đồ nhắm rồi ra sức rót rượu. Lư Vân không nỡ để Ngũ Định Viễn mất hứng nên kìm lòng, nói vài câu chuyện phiếm. Lúc này Lư Vân hỏi:

- Ngũ huynh, ngày ấy chúng ta bị đám người giang hồ đuổi giết, ta nhớ trên lưng bị thương nặng đến ngất đi, không biết rốt cục là ai đã cứu chúng ta?

Ngũ Định Viễn cười nói:

- Đây là do thiên lão an bài, tọa hóa thần kì. Vốn dĩ chúng ta khó lòng thoát chết, may là lúc ấy có Dương lang trung ở bên cạnh Liễu đại nhân. Dương lang trung nhận ra gã thống lĩnh Cẩm Y Vệ, thấy bọn họ hành hung trên đường liền ra tay cứu giúp.

Lư Vân ngạc nhiên nói:

- Dương lang trung kia bộ dáng văn nhã, xuất thân khoa cử thì làm sao có võ công chứ?

Ngũ Định Viễn cười nói:

- Dương đại nhân văn võ song toàn, danh chấn công khanh, người thường như chúng ta sao có thể so sánh. Thực ra bên cạnh Liễu Hầu gia cao thủ như mây, ngoài Dương đại nhân còn có Vi Tử Tráng đại nhân, người này võ công xuất thần nhập hóa. Trước mặt hai người ấy, An Đạo Kinh sao dám lỗ mãng!

Lư Vân khẽ đáp một tiếng nói:

- Bọn chúng người đông thế mạnh, lại không tiếp tục truy lùng huynh sao?

Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lát nói:

- Lúc ấy ta bị người đuổi giết không phải do thù hận gì, chủ yếu là vật trong tay ta quan hệ trọng đại, mới bị đuổi giết cả ngàn dặm.

Hắn nâng chén rượu lên, cạn một hơi rồi nói tiếp:

- Giờ ta đã giao thứ đó cho Liễu đại nhân, những kẻ kia sẽ không tìm đến làm khó nữa.

Lư Vân gật đầu:

- Cái này gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, thực là khổ cho đại ca.

Ngũ Định Viễn khẽ than:

- Trước kia ta chỉ là một bộ khoái nho nhỏ ở Tây Lương, bình thường đều cảm thấy vui vẻ. Vô tình mà bị cuốn vào đại án này. Giờ vinh hoa phú quý tới tay, chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy bất an. Đại quan Chinh bắc Chế sứ này ngày xưa mơ cũng không dám mơ, không ngờ hiện lại để cho ta làm, thật đúng khó mà tưởng tượng được, ai!

Hắn lại châm tửu cho Lư Vân, lại nói tiếp:

- Lư huynh đệ, trong kinh thành rộng lớn này, ta chỉ có bằng hữu thân thiết nói chuyện hợp ý như đệ. Coi như là ca ca cầu đệ lưu lại cùng ta! Đừng trở về bán mì sống qua ngày nữa!

Lư Vân nghe hắn nói chân thành như vậy thì khẽ thở dài, tạm thời bỏ đi ý niệm từ biệt.

Ngũ Định Viễn có men rượu trong người, nói chuyện liền không kiêng nể. Lư Vân do nội lực thâm hậu nên uống mãi vẫn không say. Hắn nghe Ngũ Định Viễn hát vài tiểu khúc Tây Lương, lại nói những lúc phong quang khi phá án năm nào, không bao lâu thì Ngũ Định Viễn say mèm. Lư Vân đỡ dậy hắn chậm rãi trở về, chợt nhớ tới mấy tháng trước hai người cùng chung hoạn nạn. Lúc đó không phải bản thân mình cũng đỡ đối phương sao?

Trong lòng Lư Vân ngổn ngang trăm mối. Trong tuyết rơi đầy trời đêm đông, hai người trở lại Liễu gia.

Qua vài ngày, Ngũ Định Viễn tìm được một trụ sở ở kinh thành, được sung làm phủ Chế sứ. Quy mô dù không sánh được với đại quan trong triều nhưng cũng rộng rãi thoáng mắt, cây cối xum suê xanh tốt cũng có chút khí phái. Hằng ngày Ngũ Định Viễn bộn bề công sự, liền xin điều mấy gã quản sự cùng sư gia giúp đỡ. Lư Vân được sung làm Mã cung thủ theo bên cạnh Ngũ Định Viễn, thỉnh thoảng cũng đưa ra vài chủ kiến. Chỉ khi họp mặt tại Liễu phủ, hắn biết mình quan hệ không tốt với các tướng nên không đi. Ngũ Định Viễn cũng không miễn cưỡng.

Quảng cáo
Trước /220 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Hạ Sự, Bất Quá Nhất Kiếm Sự

Copyright © 2022 - MTruyện.net