Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Anh Hùng Chí
  3. Quyển 4-Chương 2 : Nữ nhân độc như rắn rết Hồi 2
Trước /220 Sau

[Dịch] Anh Hùng Chí

Quyển 4-Chương 2 : Nữ nhân độc như rắn rết Hồi 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngũ Định Viễn nghe phía sau rít lên kình phong. Các loại ám khí như Tụ tiễn, Thiết Bồ Đề, Thanh Liên Tử không ngừng vèo vèo bắn tới. Hắn vận chân khí, ra sức ôm hai người nhảy lên sườn núi. Thoáng chốc phía dưới nổi lên những tiếng la ó, chừng mười gã lâu la bắt đầu leo lên. Ngũ Định Viễn dùng Phi Thiên Ngân Thoa ném trúng đầu một gã lâu la. Người nọ kêu to một tiếng rồi lăn xuống, không rõ sống chết.

Mấy kẻ còn lại kêu to:

- Tiểu tặc phóng ám khí! Huynh đệ cẩn thận!

Đám phỉ nhân này được huấn luyện khá nghiêm chỉnh, liền lấy ra những tấm khiên hộ thân rồi tiếp tục leo lên. Ngũ Định Viễn liên tiếp sử xuất tuyệt kỹ Phi Thiên Ngân Thoa nhưng đều bị bọn chúng dùng khiên ngăn được. Hắn thấy một bên có những tảng đá lớn, từ trên rơi xuống vô cùng lợi hại. Lúc này vận lực lên cánh tay, nâng một tảng đá lớn to như cái bàn ném xuống.

Tảng đá lớn oanh một tiếng lăn xuống, đè bẹp vô số bụi cây nhỏ rồi lao xuống đám phỉ nhân. Cả đám quát to một tiếng: "Má ơi!" rồi vội nhảy ra tứ tán. Có điều có mấy kẻ không kịp chạy, lập tức bị đè chết thảm không nói nổi.

Mấy tên cường đạo còn lại kinh hãi tới vỡ mật, không dám cậy mạnh nữa, vội rút xuống.

Đại vương kia mắng:

- Xú tiểu tử! Không ngờ giảo hoạt như vậy!

Hắn lấy ra một thanh đại đao, đích thân leo lên sườn núi. Ngũ Định Viễn liên tiếp ném những tảng đá lớn về đại vương kia. Người này khinh công không kém, tránh trái né phải, nhảy cao cúi thấp tránh được hết.

Mắt thấy đại vương muốn xông lên, Ngũ Định Viễn dùng dao đánh đá lấy lửa, lấy củi khô đốt chừng mười cây đuốc. Chờ Đại vương leo đến gần rồi ném ra toàn bộ. Đại vương nọ hoảng hốt. Đỡ trái thì hở phải, chòm râu bị cháy sém một một mảng. Tận dụng lúc này, Ngũ Định Viễn ném Phi Thiên Ngân Thoa trúng đầu vai hắn. Đáng tiếc ra tay hơi vội nên kém chính xác, nếu không liền tước đi tính mạng của đối phương.

Đại vương nọ trúng ám khí, lăn một vòng xuống núi, mặt mũi bầm dập. Hắn gượng bò lên, lại đứng ở dưới mắng:

- Cẩu tạp chủng! Có giỏi xuống dưới đấu cùng gia gia của ngươi một trận! Tổ tông nhà ngươi! Mau mau cút cho xuống ta!

Ngũ Định Viễn thấy cường đạo không xông lên được, có điều bản thân mình cũng không cách nào đi xuống, nghĩ ngợi: “Trước mắt tạm thời ta được an toàn, có điều trên tay tặc tử còn giữ người của chúng ta, lát nữa chúng lấy ra uy hiếp thì ứng phó ra sao?”

Hắn đang ưu sầu, chợt nghe thanh âm mơ hồ của một thiếu nữ:

- Đây là nơi nào? Sao ta lại ở chỗ này?

Thì ra là Diễm Đình đã chầm chậm tỉnh lại. Ngũ Định Viễn vui vẻ nói:

- Cô đã tỉnh rồi!

Diễm Đình dụi dụi mắt, thấy mình đang ở trên một sườn núi, lấy làm lạ hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ngũ Định Viễn đang muốn đáp lời, đại vương nọ lại chỉ huy đám lâu la chia làm hai đường trái phải leo lên. Ngũ Định Viễn chỉ có một người, tất nhiên chỉ trông được một hướng, hắn vội la lên:

- Giờ không có thời gian nói nhiều! Chúng ta giết địch quan trọng hơn!

Nói rồi bê một tảng đá lớn ném xuống đám phỉ đồ. Tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống, một gã cường đạo đứng mũi chịu sào trúng phải tận số đương trường.

Tuy vậy lâu la bên kia lại trèo lên rất nhanh. Mắt thấy bọn chúng tới gần, Ngũ Định Viễn khẩn trương kêu:

- Mau! Bưng đá ném xuống!

Diễm Đình chạy vội tới một khối tảng đá lớn, vận kình nâng lên nhưng công lực của nàng nông cạn, thể lực lại yếu, khó khăn mới bưng lên được thì một tên lâu la đã lên được dốc, kẻ này giơ đao nhe răng cười hì hì. Ngũ Định Viễn hét lớn:

- Mau buông tay!

Diễm Đình hoảng sợ, hai tay hạ tảng đá lớn xuống. Ngũ Định Viễn bước một bước dài, dùng chân hết sức đá vào, tảng đá lớn bay lên thẳng vào tên lâu la. Người nọ thấy tảng đá lớn bắn tới thì sắc mặt tái nhợt, nhảy luôn xuống núi tránh né. Tảng đá lớn lại rơi xuống, vô số lâu la đang trèo ở dưới cả kinh kêu lên:

- Má ơi!

Tảng đá đè chết thêm mấy người.

Ngũ Định Viễn vừa hoàn hồn nhìn Diễm Đình, chợt nghe phía dưới truyền lên tiếng mắng chửi của Trương Chi Việt:

- Con mẹ nó, đám cẩu tặc! Hạ độc hại người, không phải là hảo hán!

Xem ra Trương Chi Việt đã tỉnh lại. Diễm Đình nghe được thanh âm của sư thúc thì lộ vẻ quan tâm, vội chạy đến nhìn xuống dốc núi. Đã thấy sư thúc của nàng bị người trói chặt như bánh tét, ngồi dưới đất hãy còn đang chửi ầm lên.

Diễm Đình thấy sư thúc bị bắt thì hoảng sợ nói :

- Ngũ đại gia, ngài mau nghĩ biện pháp cứu sư thúc ta!

Ngũ Định Viễn đang muốn lên tiếng, chợt một mũi tên bắn lên về phía Diễm Đình. Diễm Đình sợ hãi, kêu a một tiếng rồi nhào vào trong lòng Ngũ Định Viễn, gắt gao ôm lấy hắn.

Ngũ Định Viễn khẽ vỗ vào lưng của nàng, hòa nhã nói:

- Chỉ là một mũi tên! Không có chuyện gì.

Ngũ Định Viễn thấy hoa dung nàng thất sắc liền lắc đầu. Nghĩ đến mấy đệ tử Cửu Hoa Sơn này lịch duyệt giang hồ quá kém. Gặp kẻ địch lại sợ tới tay yếu chân mềm, không biết Thanh Y Tú Sĩ phái các nàng xuống núi làm gì.

Lúc này Diễm Đình nhớ tới bản thân đang gắt gao kề sát vào một nam tử, xấu hổ giãy dụa thoát khỏi lòng Ngũ Định Viễn. Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng động lòng người.

Ngũ Định Viễn nói :

- Cô nương đừng sợ, tạm thời tặc tử không leo lên đây được.

Diễm Đình ừm một tiếng, dõi mắt nhìn phương xa rồi hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp thở. Một lát sau nàng quay đầu hỏi:

- Rốt cuộc sao lại thế này? Nhiều người như vậy, sao đồng thời bị hạ mê dược?

Không ngờ ngữ khí của nàng đã tỏ ra trấn định, khôi phục bộ dạng cần có của nữ lưu giang hồ.

Ngũ Định Viễn thầm khen: "Oai phong như vậy mới ra dáng đại sư tỷ."

Hắn liền nói:

- Mới vừa rồi trên hoa có độc, các người ngửi vào liền ngất đi.

Diễm Đình kinh ngạc, hoảng sợ nói:

- Thì ra là thế. Thủ đoạn của tặc tử đầy rẫy, đúng là khó lòng phòng bị!

Ngũ Định Viễn thở dài:

- Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Kẻ xấu xuống tay biến hóa, đề phòng bọn hắn thật không dễ dàng.

Diễm Đình thở dài, đi ra lay lay sư muội tỉnh lại. Quyên Nhi ngủ ngon một hồi, mắt còn khép hờ nói:

- Làm sao vậy! Trời đã sáng sao?

Diễm Đình cười khổ:

- Đã xảy ra chuyện, đám người sư thúc đều bị bắt, chỉ có chúng ta thoát được.

Quyên Nhi giật mình, vội đến cạnh triền núi. Thấy sư thúc bị bắt thì la lên:

- Phía dưới có rất nhiều tặc tử, sư thúc lại bị bọn hắn bắt giữ, phải làm sao bây giờ?

Nói rồi nước mắt chảy xuống, vừa gấp lại vừa sợ.

Diễm Đình an ủi nàng nói :

- Quyên Nhi đừng sợ, ở đây có sư tỷ bảo hộ cho muội.

Quyên Nhi khóc ròng nói:

- Có sư tỷ thì có ích lợi gì? Tỷ đâu có đánh lại bọn chúng!

Diễm Đình lộ vẻ xấu hổ, quay sang nhìn Ngũ Định Viễn rồi an ủi sư muội:

- Muội đừng lo lắng, coi như không có sư tỷ thì còn Ngũ đại gia, võ công của ngài cao cường, kiến văn lại quảng bác. Chắc chắn sẽ thay chúng ta nghĩ biện pháp.

Quyên Nhi lại không để ý tới, khóc nỉ non không dứt.

Ngũ Định Viễn thấy hai nàng mềm yếu, thương cảm thầm nghĩ:

"Bất kể như thế nào, cuối cùng ta phải bảo hộ cho hai tiểu cô nương này bình an rời khỏi đây. Ai! Dương đại nhân sao vẫn chưa trở lại? "

Hắn thấy đám lâu la đang tụ tập dưới chân núi bàn mưu tính kế, càng thêm phiền lòng. Chỉ một lúc sau, đám phỉ nhân lôi một gã gia đinh ra, quát:

- Nam nữ tiểu tặc nghe đây! Lão tử trước chửi con bà các ngươi là con gấu! Nếu còn không buông binh khí đầu hàng, lão tử lập tức làm thịt tiểu tử này!

Gia đinh kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, cầu xin:

- Chư vị hảo hán, ta trên còn phụ mẫu, dưới có thê tử. Các ngài ngàn vạn lần đừng giết ta!

Đại vương nọ cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Bằng hữu ở trên, các ngươi nghe cho kỹ. Ta đếm tới ba, nếu còn không xuống, ta liền làm thịt hắn!

Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải. Nếu xuống chính là tự chui đầu vô lưới, nhưng chẳng lẽ lại ở trên trơ mắt nhìn gia đinh kia bị giết sao?

Sắc mặt Ngũ Định Viễn xanh mét, chỉ nghe đại vương nọ đếm: - Một, hai . .

Mắt thấy gia đinh kia sẽ bỏ mạng, bàn tay nhỏ bé của Diễm Đình gắt gao nắm lấy cánh tay Ngũ Định Viễn. Nàng không dám nhìn nữa mà úp mặt vào lòng hắn, thân thể mềm mại phát run. Quyên Nhi khóc ròng than:

- Làm sao để cứu bọn họ?

Ngũ Định Viễn than một tiếng rồi quay đầu đi. Đại vương nọ quát:

- Ba!

Chỉ nghe gia đinh kia kêu thảm một tiếng, không ngờ đã bị giết.

Đại vương nọ đi đến bên người Trương Chi Việt, cười lạnh nói:

- Các ngươi còn không xuống, ta liền giết tiếp tên mập này vậy!

Hắn thấy trên trường kiếm Trương Chi Việt có sáu chữ "Cửu Hoa Sơn Long Ngâm Các", biết đây là nhân vật võ lâm, tất có thân phận trọng yếu. Những người trên kia không thể không xuống cứu.

Đại vương nọ lắc cương đao trên tay, nhe răng cười nói :

- Vẫn đếm như cũ! Một! Hai!

Trương Chi Việt bị trói chặt, một thân võ nghệ cao minh hoàn toàn không thể sử ra, phẫn nộ mắng to:

- Cẩu tặc hèn hạ! Có giỏi liền thả ta, mọi người đại chiến một hồi cho sảng khoái! Đừng làm cái trò vô sỉ này!

Đại vương nọ không để ý đến hắn mà miệng khẽ nhúc nhích, liền muốn hô một chữ cuối cùng.

Diễm Đình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Ngũ Định Viễn, khóc rằng:

- Ngũ đại gia, van cầu ngài cứu mạng sư thúc ta. Ngày sau ta làm trâu làm ngựa, nhất định báo đáp đại ân đại đức của ngài!

Quyên Nhi sớm khóc sướt mướt, lại nức nở nói:

- Đều là A Ngốc không đi. Nếu A Ngốc ở đây, nhất định hắn sẽ có biện pháp!

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

“Nếu ta đi xuống, đại vương kia là phường đạo tặc vô sỉ, làm gì có chuyện giữ lời thả người, chỉ là ta tự hại bản thân. Giờ nên làm sao cho phải?”

Mắt thấy hai thiếu nữ đẫm lệ, hắn tâm loạn như ma. Không nỡ nhìn Diễm Đình thương tâm như vậy, Ngũ Định Viễn thở dài thầm nghĩ: “Đành vậy! Không thể để tiểu cô nương này hận ta một đời!”

Đại vương nọ cười ha hả nói:

- Ba!

Đao sắp chặt xuống, Diễm Đình kêu một tiếng liền muốn ngất đi.

Ngũ Định Viễn quát:

- Dừng tay!

Theo sau từ trên sườn núi nhảy xuống, hai tay chống nạnh phẫn nộ:

- Các ngươi mau buông tha vị đại hiệp này, nếu không đừng có trách ta!

Trương Chi Việt thấy hắn mạo hiểm nhảy xuống, đó là đánh bạc với tánh mạng, vội kêu lên:

- Ngươi chạy mau đi! Lát nữa Dương đại nhân sẽ giải vây cho chúng ta!

Đại vương nọ nhe răng cười nói :

- Cái gì mà Dương đại nhân với Dương tiểu nhân, toàn bộ đều phải ở lại!

Chúng lâu la hô một tiếng rồi công tới Ngũ Định Viễn. Một gã lâu la mắng:

- Tặc tử này giết nhiều huynh đệ của chúng ta, xem gia gia của ngươi đến báo thù đây!

Tiếp theo chộp tới người hắn. Ngũ Định Viễn sử xuất quyền pháp sư truyền, vù một quyền đánh vào giữa mặt tên lâu la nọ. Người nọ trúng quyền thì ngã văng ra té xỉu bất động. Vài tên lâu la đồng loạt kêu to, giơ đao xông về trước.

Ngũ Định Viễn quát:

- Tới hay lắm!

Hắn vung chân đá ra, cùi chỏ thúc về sau. Một trận quyền đấm cước đá đánh ngã năm sáu người. Nhất thời không ai dám xông lên.

Đại vương nọ liền giơ đao đặt trên cổ Trương Chi Việt, cười lạnh uy hiếp:

- Ngươi đứng im, cấm nhúc nhích!

Ngũ Định Viễn thở dài. Biết mạng người quan trọng nên ngoan ngoãn buông tay, lại nghĩ thầm:

“Hôm nay ta làm sao vậy, ngày xưa ở Tây Lương ta cẩn thận bực nào, đối phó đạo tặc hung ác hơn đám tiểu lâu la này vạn lần cũng dễ như trở bàn tay. Sao hôm nay tự đưa thân nguy hiểm, không duyên cớ tặng tánh mạng cho người? Thật giống như đứa tiểu nhi vô tri!”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt đẹp của Diễm Đình chăm chú nhìn bản thân, trong mắt đầy lệ chớp động như ẩn chứa sự quan tâm. Ngũ Định Viễn cảm thấy an ủi, thầm nghĩ:

"Chỉ cần tiểu cô nương này bình an chu đáo, ta chết cũng không tiếc."

Tâm niệm vừa động, toàn thân hắn chấn động mạnh một cái, thoáng chốc đã hiểu tâm sự của mình:

“Thì ra là tiểu cô nương này! Ta bị mê hoặc bởi nàng! Nghĩ tới thủ đoạn khi xưa của Ngũ Định Viễn ta, hôm nay làm việc hoang đường như thế là vì nàng!”

Lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Đình nơi xa xa. Nhất thời há to miệng ngây người tại chỗ.

Ngũ Định Viễn năm nay đã ba mươi lăm. Cả đời lăn lộn trong công môn, rất ít gần nữ nhân. Từng có vài thượng cấp muốn thay hắn an bài hôn sự, có điều kéo dài đến nay vẫn cô độc một mình. Chính vì như thế, bình thường vị Tây Lương danh bộ này không muốn làm rõ tâm sự của bản thân. Mãi đến thời khắc sinh tử trước mắt, mới biết mình có tình ý với tiểu cô nương kia.

Đại vương nọ tiến lên, giơ cương đao hô to một tiếng:

- Con bà nó chứ, đồ hỗn xược! Ngươi giết rất nhiều thủ hạ của ta, thật đáng chết! Xem ta báo thù cho bọn họ!

Ngũ Định Viễn không tránh không né, ngửa đầu nhìn Diễm Đình kêu:

- Các cô mau chạy đi! Đi tìm Dương đại nhân tới cứu chúng ta!

Không ngờ Diễm Đình không chạy trốn, ngược lại nhảy xuống chạy về phía này. Ngũ Định Viễn kinh hãi kêu lên:

- Cô không phải là đối thủ của bọn họ, mau chạy trốn đi! Tìm Dương đại nhân tới cứu chúng ta!

Diễm Đình lớn tiếng nói:

- Ta không muốn chạy trốn! Mọi người cùng liều mạng!

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp nàng ánh lên vẻ kiên nghị, đúng là quyết không lùi bước. Đại vương nọ cười nói:

- Tiểu a đầu can đảm đấy!

Diễm Đình giận dữ, múa chưởng đánh tới đại vương nọ. Đối phương liền nhe răng cười nói:

- Tiểu liễu đầu mỹ miều này điên rồi chăng, mau đến làm lão bà cho ta!

Miệng vừa buông lời dâm ô, ai ngờ trên mặt đã trúng một bạt tai. Trương Chi Việt thấy tên đại vương bị đòn thì cười to không dứt, cổ vũ:

- Diễm Đình đánh tốt lắm! Không hổ sư phụ ngày thường truyền công cho con!

Đại vương nọ cuồng nộ không thôi, vung quyền đánh liền. Nào ngờ thân pháp của Diễm Đình rất nhẹ nhàng. Thể lực của hắn tuy mạnh nhưng nhất thời không làm gì nổi.

Ngũ Định Viễn ngạc nhiên thầm nghĩ:

“Tiểu cô nương này chưa đến hai mươi, không ngờ khinh công cao minh như thế!”

Võ công Cửu Hoa Sơn tinh thông hai lộ kiếm pháp khinh công. Kiếm pháp của Diễm Đình tuy chưa đủ hỏa hầu nhưng khinh công đã là cao thủ nhất lưu. Đại vương nọ tuy biết chút võ công nhưng nàng thân nhẹ như chim Yến, sao có thể đánh trúng?

Ngũ Định Viễn đang còn ngạc nhiên, đại vương nọ lại giở trò vô sỉ. Hắn quát to một tiếng, giơ đao kề vào cổ Trương Chi Việt, quát:

- Tiểu cô nương ngoan ngoãn đừng chạy, nếu không ta một đao giết gã mập này!

Trương Chi Việt mắng:

- Người ta chỉ là tiểu cô nương. Ngươi đấu võ không nổi, không ngờ làm trò vô sỉ thế này! Ngươi còn là nam nhân sao?

Đại vương nọ xì một tiếng khinh miệt, cười dâm nói:

- Ngươi đang ở trong tay ta! Lão tử muốn làm gì thì làm! Tiểu nha đầu này võ công không kém, tương lai vừa khéo làm áp trại phu nhân của ta!

Chúng lâu la xông lên phía trước muốn bắt Diễm Đình. Nhiều người chặn đường, nàng khó lòng thi triển thân pháp, kêu một tiếng rồi trốn phía sau Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn thấp giọng trấn an:

- Cô nương đừng sợ, chúng ta cùng mở một đường máu!

Diễm Đình gật đầu, cất cao giọng nói:

- Ngũ đại gia, hôm nay Diễm Đình đồng sinh cộng tử cùng huynh, cùng sóng vai giết địch!

Quảng cáo
Trước /220 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vĩnh Bất Hạ Xa

Copyright © 2022 - MTruyện.net