Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngũ Định Viễn nhìn lại. Thì ra trong đám khách nhân đang la hét, có một người ném ghế lại đây. Hắn muốn né tránh nhưng trong đầu truyền ra một trận choáng váng, thiên địa loạn chuyển rồi ngã xuống đất.
Diễm Đình kêu một tiếng kinh hãi. Nàng đang muốn tới đỡ Ngũ Định Viễn thì Linh Định mắt sắc vội ngăn lại, nói:
- Đừng đụng vào Ngũ thí chủ, dường như hắn đã trúng độc!
Lão mượn phối kiếm của Diễm Đình, vút một tiếng đã cắt một lỗ trên lưng áo Ngũ Định Viễn, kiếm pháp bất phàm không hề thương tổn đến da thịt.
Mọi người nhìn vào lưng Ngũ Định Viễn, thấy có một con con rết sặc sỡ đang bám vào gặm cắn, xem Ngũ Định Viễn trở thành miếng mồi ngon lành. Hai thiếu nữ thấy cảnh tượng ghê tởm này, không khỏi kêu lên sợ hãi, một thân đổ mồ hôi lạnh.
Linh Định dùng kiếm muốn gẩy con độc trùng nọ ra, ai ngờ nó bám vào quá chặt, cắn sâu vào trong thịt. Linh Định thở dài một tiếng, miệng tuyên Phật hiệu. Trường kiếm rung lên liền đâm chết độc trùng kia. Mũi chân lão điểm một cái, đem thân mình Ngũ Định Viễn lật ra. Mọi người thấy mặt hắn đã đầy hắc khí như tiểu nhị nọ, chỉ sợ mạng sắp hỏng.
Diễm Đình vừa kinh vừa sợ, lại thấy từ thi thể của tiểu nhị nọ chui ra hơn mười con rết, đám này bò khắp nơi trong điếm. Khuôn mặt thanh tú của nàng trắng bệch, vội vàng thối lui. Vi Tử Tráng sợ độc trùng hại người, liền xông lên phía trước, tung ra mấy cước dẫm chết sạch.
Lúc này đã có hai người trúng độc không minh bạch. Khách nhân lại la mắng xem mấy người thành hung thủ. Dương Túc Quan tuy lão luyện nhưng phút chốc khó tìm được kẻ hạ thủ. Chỉ e một lúc nữa nhân mã quan phủ sẽ tới, đến lúc đó muốn thoát thân cũng không dễ.
Dương Túc Quan gọi Vi Tử Tráng lại, thấp giọng nói:
- Theo ta phỏng đoán, đám độc trùng này tất do người nuôi dưỡng, đặt ở trong điếm hại người. Chỉ sợ kẻ hạ độc hãy còn ở đây. Làm phiền ngài cùng Linh Định đại sư bảo hộ cho hai người bị thương, để ta đi dụ hắn lộ mặt!
Vi Tử Tráng đồng ý một tiếng, liền cùng Linh Định lo thủ hộ. Khách nhân trong điếm ném ghế qua, đều bị hai người dễ dàng ngăn cản. Dương Túc Quan thì tránh ở góc, đôi mắt quan sát khắp nơi, muốn tìm ra kẻ hạ độc trong đám người lộn xộn kia.
Dương Túc Quan đang quan sát, có mấy kẻ lỗ mãng kêu lớn rồi vọt tới phía chàng. Dương Túc Quan hừ một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, vận khởi tâm pháp vô thượng "Bồ Đề Thập Tam Thiên Kiếm", nháy mắt điểm ra bảy bảy bốn mươi chín điểm hàn tinh cuốn tới mấy kẻ nọ.
Diễm Đình thấy tính mạng của khách nhân nguy hiểm, nàng kinh hãi, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Vi Tử Tráng một bên đã khoát khoát tay, thấp giọng nói với nàng:
- Cô yên tâm, Dương lang trung ra tay rất có chừng mực.
Dương Túc Quan thân là mệnh quan triều đình, trước nay hành sự ổn trọng. Tấn công không có ý đả thương người, chủ yếu là muốn ép kẻ hạ độc kia lộ mặt. Theo như chàng tính toán, kẻ hạ độc thân mang võ nghệ khác với người thường. Chỉ cần tánh mạng nguy hiểm, tất sẽ né tránh lộ ra nguyên hình.
Trường kiếm vừa ra, đám khách nhân còn không kịp chớp mắt. Mắt thấy kiếm quang lóe lên, nơi ngực chợt mát lạnh. Cả đám kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực, phát hiện trang phục đã bị rách. Lại nhìn thanh kiếm sáng choang trong tay Dương Túc Quan, cả đám hồn phi phách tán, sợ hãi kêu to rồi chạy ra ngoài cửa. Có người bị đánh chết cũng tốt mà bị hạ độc cũng được, toàn bộ không liên quan đến bản thân bọn họ nữa
Dương Túc Quan mắt sắc, thấy thời điểm trường kiếm công ra, phần lớn khách nhân không hề phản ứng, chỉ có một người nghiêng thân dường như mang võ công. Có điều kiếm ra chỉ trong khoảnh khắc, do đông người nên không nhận ra dung mạo người nọ.
Lúc này có một người cúi đầu che mặt mà qua, giống như kinh hoàng nhưng áo ngực vẫn còn lành lặn. Tâm niệm Dương Túc Quan vừa động, liền quát:
- Chạy đi đâu!
Theo sau kiếm quang chợt lóe bao trùm người nọ. Người nọ kinh hãi van xin:
- Tráng sĩ tha mạng! Tiểu nhân chỉ là khách qua đường, không cừu không oán cùng ngài, ngàn vạn lần đừng giết ta!
Trường kiếm trong tay Dương Túc Quan chỉ thẳng vào người nọ, lạnh lùng thốt:
- Ngươi đừng giả ngây giả dại, mau đem giải dược giao ra!
Người nọ sợ tới mức choáng váng, không dám hoàn thủ mà chỉ phục lạy xin tha.
Dương Túc Quan thấy bộ dáng đối phương hèn mọn không giống giả vờ, thầm nghĩ: “Ta hành sự không nên lỗ mãng, phải thử hắn một lần!”
Trường kiếm chợt lóe, liền đâm tới cổ họng người nọ.
Người nọ thấy hàn quang chớp động trước mắt, chỉ kêu a một tiếng, hai tay che mặt chờ chết. Dương Túc Quan thấy vậy thì trường kiếm lệch sang một bên, thầm nghĩ: "Xem ra người này thật không biết võ nghệ, không phải giả vờ”
Dương Túc Quan trầm ngâm một lát, nghĩ rằng mình lầm người, liền nhẹ giọng:
- Ngươi đứng lên đi! Ta thả ngươi đi vậy.
Người nọ thiên ân vạn tạ, phục lạy rồi vội chạy ra ngoài. Dương Túc Quan quay đầu nhìn lại trong điếm. Mắt thấy còn vài khách nhân đang không ngừng phát run trốn dưới gầm bàn, không chừng kẻ hạ độc còn ở trong này.
Dương Túc Quan trầm giọng quát:
- Mấy người các ngươi đều đứng lên, ta có lời muốn hỏi.
Mấy gã khách nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều do dự không ra. Dương Túc Quan đang muốn tiến lên, chợt nghe Linh Định kêu lên:
- Cẩn thận ám khí!
Dương Túc Quan không kịp nghĩ ngợi, thân hình bốc cao lên ba thước. Chỉ nghe phía sau có tiếng kình phong, tiếp theo mấy tiếng phốc phốc vang lên. Bức tường một bên đã cắm đầy những cây ngân châm màu lam.
Thân hình đang ở trên không, Dương Túc Quan quay đầu nhìn lại. Thấy kẻ vừa được tha đang nhe răng cười, chẳng biết lúc nào đã trở về trong điếm. Chàng cười lạnh một tiếng. Thì ra đây là người hạ độc, không ngờ bị đối phương lừa gạt. Nếu võ công của chàng không cao, chẳng phải sớm đã nằm trên đất rồi sao!
Đang khi tức giận, đã thấy mười ngón tay người nọ lộ đầy ngân châm, hiển nhiên muốn phóng ám khí lần nữa. Bản lĩnh của Dương Túc Quan thế nào, sao lại để cho đối phương ra tay lần thứ hai? Thân hình chưa rơi xuống đất, chàng đã cười dài một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ trảm xuống người nọ.
Người nọ thấy Dương Túc Quan biến chiêu nhanh như vậy, kinh ngạc không thôi, không kịp phóng ám khí mà lui ra cửa. Vi Tử Tráng một bên hét lớn một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, phát sau tới trước chặn ở trước cửa.
Người nọ hai mặt thụ địch, tình thế trở nên bất ổn. Dương Túc Quan quát:
- Mau mau giao giải dược ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Người nọ mắng:
- Cho dù chém ta cả ngàn nhát, cũng không có giải dược cho các ngươi!
Vi Tử Tráng vươn tay chụp tới hậu tâm người nọ. Kẻ này nghiêng người né tránh, lại đá trả một cước về phía ngực hắn. Vi Tử Tráng cười nói:
- Đá hay lắm!
Vi Tử Tráng vận khởi nội kình, duỗi ngón tay điểm tới huyệt đạo trên đùi người nọ. Người nọ ê ẩm tê dại cả người, té ngã trên đất.
Vi Tử Tráng dẫm một cước trên ngực đối phương, quát:
- Mau đem giải dược ra!
Người nọ cười lạnh một tiếng, lại không thèm để ý.
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
- Ở trước mặt ta mà còn ngoan cố, xem ngươi chịu được bao lâu.
Lại duỗi ngón tay điểm vào dưới nách người nọ một cái, một luồng chân khí nhập vào cơ thể khiến toàn thân người nọ ngứa ngáy, bất giác cười lên ha hả.
Vi Tử Tráng thản nhiên nói:
- Ta không cần chém người ngàn đao, chỉ cần cho ngươi ngứa ngáy một hồi. Tiểu tử ngươi sẽ phải ngoan ngoãn.
Người nọ cắn nát môi dưới mà vẫn ngứa đến lăn lộn dưới đất. Xem ra Vi Tử Tráng bức cung có chỗ độc đáo, nháy mắt liền khiến người nọ sống không bằng chết.
Vi Tử Tráng trầm giọng nói:
- Ngươi giao ra giải dược, ta liền giải huyệt cho ngươi hết ngứa, thế nào?
Người nọ cười không dứt nhưng khóe mắt đã chảy lệ, thở phì phò nói:
- Ta không có. . . Giải dược...
Vi Tử Tráng lắc đầu thở dài:
- Vậy ta không có cách nào khác giúp ngươi.
Liền muốn xoay người rời đi, mặc cho người nọ không ngừng cười lăn lộn.
Trong tiếng cười lớn, người nọ gắng gượng nói:
- Ta... Ta thật sự... Thật không có. . . Ha ha. . .
Hai mắt Vi Tử Tráng sáng ngời, hỏi:
- Vậy giải dược ở nơi nào?
Người kia nói:
- Ở. . . Ha ha. . . Ở nơi sư phụ ta đó. . . Ha ha. . .
Vi Tử Tráng rùng mình, vội hỏi:
- Sư phụ ngươi là ai?
Người nọ đang muốn lên tiếng, bỗng một đạo lam quang rất nhỏ lóe lên. Thân thể người nọ run nhẹ thì đã thấy một lỗ máu trên yết hầu, chưa kịp nói thêm đã chết. Mọi người thấy ám khí ác độc thì kinh hoảng, nhao nhao đề phòng.
Liền nghe từ cửa sổ phát ra một tiếng vang lớn, một người phi thân vào trong điếm. Mọi người ngưng mắt nhìn lại. Là một nữ nhân mỹ miều, chính là "Bách Hoa tiên tử" Hồ Mị Nhi. Chỉ thấy thị thân mặc đạo bào màu vàng đỏ, trong tay cầm một cây phất trần, trên trán lộ sát khí lành lạnh, ánh mắt băng giá nhìn mọi người.
Dương Túc Quan biến sắc, liếc mắt nhìn sang Linh Định. Hai người biết rằng chính chủ đã đến.
Hai thiếu nữ thấy Bách Hoa tiên tử, nhớ lại sư thúc đã táng mạng trong tay đối phương, liền phẫn hận xông tới.
Diễm Đình bi thương quát:
- Lại là ngươi! Xem ta báo thù cho sư thúc!
Nàng rút phối kiếm muốn lên liều mạng. Quyên Nhi rưng rưng hai mắt, võ công tuy thấp kém cũng giương kiếm nơi tay.
Vi Tử Tráng sợ các nàng hành động lỗ mãng lại trúng phải ám toán, ngăn ở phía trước, thấp giọng nói:
- Hai vị cô nương bình tâm một chút, chớ vội nóng nảy ra tay.
Diễm Đình lau nước mắt trên mặt. Đôi mắt đẹp lộ vẻ bi phẫn, hung hăng nhìn chằm chằm vào Bách Hoa tiên tử.
Bách Hoa tiên tử mỉm cười nói:
- Tên đồ nhi không nên thân của ta thật không có tiền đồ, lại ở chỗ này nói tung lung, ta nhìn không quen, liền giải thoát hắn.
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
- Hổ dữ không ăn thịt con, độc công của Bách Hoa tiên tử quả nhiên tuyệt độc, ngay cả loài cầm thú cũng phải thua ba phần.
Bách Hoa tiên tử Hồ Mị Nhi trời sinh bá đạo âm độc, vừa nghe Vi Tử Tráng châm chọc liền trừng mắt liếc hắn, ánh mắt đầy vẻ oán độc.
Linh Định nghe nói Bách Hoa tiên tử này hành sự ngoan độc, mấy ngày trước từng dùng thủ đoạn độc ác hại chết Cửu Hoa Sơn Trương Chi Việt, hiện giờ lại gia hại thêm hai người Ngũ Định Viễn cùng Linh Chân. Lão không thể để nữ nhân này thêm gây nghiệp chướng, lập tức vận khởi nội lực phát động chân khí, bước lên phía trước một bước, chắp tay thành chữ thập nói:
- Lão nạp Thiếu Lâm Linh Định, yêu cầu nữ thí chủ mau giao giải dược. Bằng không lỡ việc cứu người, tội nghiệt của thí chủ lại nặng thêm một tầng.
Nói rồi hai tay xoe tròn, tùy thời liền muốn tung chưởng đả thương địch.
Dương Túc Quan thấy sư huynh động thân thì liếc mắt sang Vi Tử Tráng. Hai người không hẹn mà cùng đi lên hai bước, hợp với Linh Định chia làm ba hướng. Ba cao thủ đứng thành thế chân vạc, vây kín Bách Hoa tiên tử.
Diễm Đình ở một bên lăm lăm cây kiếm trong tay. Lúc này nàng giống như một con báo, không ngừng giương nanh vuốt chờ đợi con mồi sơ hở. Nàng có vẻ ngoài ôn nhu nhưng tính tình cương nghị. Một lòng chỉ mong tự tay giết địch báo đại thù cho sư môn, võ công không cao nhưng quả thật lúc này không ai dám coi thường. Vi Tử Tráng lo lắng, lại đưa mắt ra hiệu lần nữa, ý bảo nàng an tâm chớ vội.
Toàn thân Hồ Mị Nhi đều là độc, ám khí lại bá đạo âm hiểm. Nhân vật giang hồ tầm thường sao dám đối địch, không may trêu chọc phải nữ ma đầu này liền chết không minh bạch. Hơn nữa tâm kế của thị rất cao, mấy năm nay nhân vật chính phái liên tiếp vây bắt nhưng lần nào cũng để thị thong dong chạy trốn. Có điều giờ bị ba đại cao thủ liên thủ vây công. Bất kể Hồ Mị Nhi có bao nhiêu bản lĩnh tâm cơ, chung qui sẽ bị bắt dễ như trở bàn tay.
Mắt thấy tình cảnh bản thân bất lợi, Hồ Mị Nhi vẫn một bộ lơ đãng. Thị cười nhạt một tiếng, bất ngờ đến gần Linh Định vài bước, cười quyến rũ nói:
- Ba đại nam nhân lại đi khi dễ một nữ nhân yếu đuối. Nếu sự tình này truyền ra ngoài, đại sư không sợ giang hồ chê cười sao?
Khuôn mặt Linh Định lạnh đi, phất tay bảo Vi Tử Tráng cùng Dương Túc Quan lui ra, trầm giọng nói:
- Nữ thí chủ cũng coi như là một đại tông sư, lão nạp lấy một chọi một, như vậy công bằng chưa?
Hồ Mị Nhi mỉm cười nói:
- Ngài là một lão hòa thượng đã gần tám mươi, tìm một nữ nhân nho nhỏ như ta gây phiền phức, còn không phải chuyện cười sao?
Tuy cường địch bốn hướng trước mắt nhưng thị vẫn một bộ yêu kiều mị hoặc vô hạn. Mọi người thấy làn da trắng nõn còn phớt hồng kia, trong lòng đều nghĩ: "Nữ nhân này tuy rằng yêu dị, kỳ thật coi như là một mỹ nữ."
Hồ Mị Nhi thấy yết hầu của mấy nam tử hơi động, liệu rằng bọn họ đều làm vẻ đẹp của mình kinh sợ, lập tức khẽ cười quyến rũ muôn màu muôn vẻ.
Quyên Nhi thấy ma nữ này hãy còn khoe khoang dáng vẻ, căm hận trong lòng thì quát to một tiếng, mắng:
- Mụ yêu phụ gian trá độc ác, vẫn còn giả bộ liễu yếu đào tơ! Xú yêu bà, mụ giặc cái! Trên đời không nữ nhân nào xấu xa hơn mụ!
Hồ Mị Nhi nghe thì giận đến cực điểm, nói:
- Tiểu nha đầu, sớm biết ngày ấy đã cho ngươi chết luôn, hôm nay đỡ phải nghe nhiều lời tại đây!
Một đạo ngân quang bay vọt tới cổ họng Quyên Nhi, chính là ám khí "Truy Hồn Châm" thành danh của Bách Hoa tiên tử.
Linh Định thân là thủ tọa La Hán Đường, sao có thể cho nữ nhân này thủ ác trước mắt, lão quát một tiếng rồi đánh ra một chưởng. Chưởng phong bạt đến, ngân châm lập tức chuyển hướng bắn xuống đất.
Chưởng này công lực thâm hậu, có thể dùng chưởng phong vô hình vô chất bức lui một cây ngân châm, súc tích nội lực vô cùng hùng hậu. Mọi người quan sát vừa sợ vừa bội phục, thầm nghĩ: "Lời đồn Thiếu Lâm Tự đứng đầu quần hùng, quả nhiên không ngoa!"
Vi Tử Tráng biết hại chết đồ nhi của Hồ Mị Nhi, song phương đã kết cừu hận, muốn thừa dịp người đông thế mạnh giải quyết oán thù vừa mới hình thành này, lập tức nói:
- Đại sư nghỉ ngơi một lát, để ta tới giáo huấn yêu phụ này!
Linh Định chưa trả lời, Vi Tử Tráng đã giơ cao đơn thủ. hữu chưởng vươn về sau. Vù một tiếng, toàn thân xoay tròn, phi chân đá tới Hồ Mị Nhi. Tuyệt chiêu này chính là "Võ Đang Hạc Điểm Đầu Thập Tam Thức"
Hồ Mị Nhi thấy một cước cương liệt liền nghiêng đầu tránh ra sau. Vi Tử Tráng không để cho đối phương có thời gian thở gấp. Chân phải vừa hạ xuống đất, chân trái liền thuận thế đá ra, công kích liên tục không chút ngưng nghỉ.
Hồ Mị Nhi hứng chịu công kích liên tiếp nhưng ỷ vào một thân khinh công không hề sợ hãi. Thị vuốt mấy sợi tóc trên trán, dù bận mà vẫn ung dung cười duyên:
- Vi đại hộ vệ à! Ngài muốn động thủ với bổn cô nương, sớm muộn cũng đến phiên, cần gì phải gấp như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ Thiếu Lâm Tự nổi bật vượt xa Võ Đang Sơn sao!
Lời ly gián này vừa ra, trên mặt Linh Định hiện một trận âm u. Bộ dáng Vi Tử Tráng cũng có phần lúng túng, không ngờ ngừng tay lại. Hồ Mị Nhi thì cười ha hả không thôi.
Thì ra Thiếu Lâm Tự cùng Võ Đang Sơn có hiềm khích từ khi tổ sư Trương Tam Phong khai phái. Đã qua mấy trăm năm, giao tình giữa hai phái ngày càng chuyển biến tốt đẹp hơn. Có điều thời khắc này Hồ Mị Nhi lại châm ngòi ly gián, khiến những người trong cuộc cảm thấy khó chịu.
Vi Tử Tráng hét lớn một tiếng, quát:
- Mụ giặc cái! Ở chỗ này bớt xảo ngôn, mau cho thấy bản lĩnh chân thực!
Hắn sợ Linh Định cho là bản thân có mưu đồ, lập tức hô quát liên tục, quyền cước tung ra càng thêm sát khí. Hồ Mị Nhi cười lạnh một tiếng, thân mình lóe lên đã tránh qua công kích của Vi Tử Tráng.
Mắt thấy Hồ Mị Nhi không dám đối mặt, hai tay Vi Tử Tráng dang rộng bày ra thế Hạc giương cánh, nhanh tuyệt luân điểm tới mười ba nơi huyệt đạo trên thân Hồ Mị Nhi, chiêu này từ ngoài hướng vào trong, hai tay giống như ôm gọn thân hình đối phương.
Hồ Mị Nhi thấy chiêu này khinh bạc, khuôn mặt thanh tú không khỏi tối sầm, mắng:
- Không ngờ một kẻ xuất thân danh môn lại ra chiêu thức dâm ô bực này, đầu óc bẩn thỉu ý niệm xấu xa, thật sự là đê tiện!
Thị hừ một tiếng, thân ảnh chớp động liền muốn thoát ra khỏi điếm.
Vi Tử Tráng thấy vậy lập tức quát:
- Không lưu lại giải dược thì đừng hòng rời đi!
Nói rồi bổ tới một chưởng. Hồ Mị Nhi điểm hai chân một cái, thân hình đã bay lên nóc nhà. Có điều thân thủ Linh Định nhanh hơn, đuổi sau thoáng chốc tới trước mặt thị, song chưởng hợp lại quát:
- Đi xuống!
Chưởng phong mãnh liệt ép tới, không khoan nhượng bức Hồ Mị Nhi nhảy về trong điếm.
Hồ Mị Nhi vừa hạ thân liền xì một tiếng khinh miệt, lớn tiếng nói:
- Đã nói một đối một, tại sao lại thêm một lão hòa thượng?
Linh Định thản nhiên nói:
- Thí chủ muốn đơn đả độc đấu, lão nạp tức khắc phụng bồi.
Song chưởng của lão hợp lại, chính là thức mở đầu trong "Đại Từ Thiên Diệp Thủ", công lực bao trùm khắp nơi. Những hạt bụi quanh thân lão hòa thượng đều bị thổi ra ngoài ba thước. Ngay cả những thứ dưới chân cũng bị bắn ra hơn một thước.