Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hách Chấn Tương đang xúc động, không phát hiện ra điều khác thường. Chỉ nghe phập một tiếng, cây trủy thủ đã cắm vào bụng! Dù tinh minh lanh lợi gấp trăm lần thì Hách Chấn Tương cũng không ngờ nổi An Đạo Kinh lại ra tay ám toán mình, hắn cúi đầu nhìn cây trủy thủ như không thể tin sự thật trước mắt. Đám người Cẩm Y Vệ cũng kinh hãi vạn phần, há to miệng ngơ ngác nhìn hai người.
Qua một lát, Hách Chấn Tương phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đao nọ đã phạm vào tạng phủ, đe dọa tánh mạng, hắn thấp giọng hỏi:
- Tại sao?
An Đạo Kinh trợn hai mắt, hung hãn quát:
- Ngươi còn dám hỏi ta là tại sao? Con mẹ nó, Hách Chấn Tương! Ta đã mấy lần cầu xin, ngươi lại cắn ta từng ấy cái. Vân Tam Lang là hạng ăn hại thế nào, sao ngươi nhất định ra mặt vì hắn? Ngươi muốn danh hay mua chuộc lòng người? Hay là muốn hạ bệ người thống lĩnh như ta để bản thân lên làm lão đại? Hách Chấn Tương à Hách Chấn Tương. Cẩm Y Vệ chính là một thùng thuốc nhuộm lớn, ngươi muốn ngâm mình vào trong mà không bị nhuộm màu, chính là phạm vào giới luật của trời vậy!
Xem ra An Đạo Kinh sớm ẩn nhẫn lâu ngày, mới rồi rơi nước mắt là chỉ giả bộ mà thôi, vừa nói vừa rút trủy thủ ra.
Chỉ nghe Hách Chấn Tương kêu thảm một tiếng, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ sa mạc. Hắn gắng hết sức nhìn lên sao trời, trong tai bỗng vang lên lời nói của Ngũ Định Viễn ngày ấy:
- Ngươi nối giáo cho giặc, ngày sau sẽ không có kết quả tốt.
Hắn cười sầu thảm, thân mình run rẩy, cuối cùng ngã xuống bất động dưới đất.
Đám người Cẩm Y Vệ tuy hung ác nhưng thấy hai huynh đệ liên tiếp bị giết, cả đám hoảng sợ thốt không thành lời.
Thì ra An Đạo Kinh sớm có mưu đồ giết người, lúc này Hồ Mị Nhi vừa mừng vừa sợ, lớn tiếng nói:
- An đại nhân làm tốt lắm!
An Đạo Kinh làm việc trái với lương tâm, không tiện nhận công mà chỉ cười khan vài tiếng.
Hồ Mị Nhi đi tới, cười hì hì giơ chân đá vào thân Hách Chấn Tương:
- Người này rất cuồng vọng, chết thế này thật tiện nghi cho hắn.
An Đạo Kinh xuống tay cay độc nhưng thực ra là bị người bức bách. Mắt thấy đại tướng chết thảm trên đất, hắn ho khan một tiếng, chỉ về Dương Túc Quan nói:
- Người cản đường đã chết. Cơn giận của tiên cô cũng tiêu tan. Chúng ta mau đi lấy da dê!
Chợt nghe Hồ Mị Nhi cười ha hả:
- An Đạo Kinh. Ngươi vẫn thật khờ dại, nơi này có mười mấy huynh đệ, bọn họ đều thấy ngươi sát hại huynh đệ của mình. Ngày sau, nếu sự tình này truyền ra ngoài, chỉ sợ thanh danh của ngươi không được tốt. Chúng ta nên hành sự gọn ghẽ một lần.
An Đạo Kinh lắp bắp kinh hãi, run giọng hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Hồ Mị Nhi ngáp một cái, nói:
- Ta tính toán thay ngươi, ngươi còn do dự cái gì? Thu thập luôn mấy người này, ngày sau đỡ phải nghe người mắng chửi sau lưng. Cẩm Y Vệ muốn tìm thuộc hạ, trên giang hồ còn sợ thiếu sao?
Hồ Mị Nhi tâm cơ thâm trầm. Tối nay, trước hạ độc sát hại Vân Tam Lang sau lại gián tiếp hại chết Hách Chấn Tương. Ngày sau Giang Sung nếu hỏi tới chuyện này cũng không ổn, thị muốn tìm kẻ thế tội, liền bức bách An Đạo Kinh giết người, kéo hắn cùng xuống nước. Lúc này giơ phất trần đi đến chỗ mọi người.
Chúng hiệu úy thấy vẻ mặt Hồ Mị Nhi đầy sát khí, không biết thị muốn gì, đều lui về sau từng bước.
Toàn thân An Đạo Kinh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm nghĩ: “Thường ngày ta còn tưởng bản thân mình ác độc, gặp nữ nhân này mới biết đã gặp phải sư phụ.”
Hắn nhìn đám thuộc hạ, nghĩ tới tình cảm ngày trước, lại mềm lòng kêu lên:
- Khoan hãy động thủ!
Hồ Mị Nhi cười lạnh nói:
- Ngươi muốn làm gì? Không phải định cầu xin cho những người này? Uổng cho ngươi là một thống lĩnh mà không có nửa điểm quyết đoán, thật là một tên phế vật!
An Đạo Kinh rùng mình, ý niệm xoay chuyển liên hồi trong đầu. Nghĩ đến mỹ nữ đẹp như hoa Hồ Mị Nhi sắp được đưa tới thì tâm động. Hơn nữa biết rằng thủ đoạn của Giang Sung vô cùng tàn bạo với thuộc hạ, khó mà đối kháng được với Hồ Mị Nhi. Hắn đành quay đầu đi chỗ khác, cắn răng nói:
- Giết đi! Cứ giết sạch toàn bộ đi!
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Sao ngươi không tự động thủ?
An Đạo Kinh giận dữ thầm nghĩ: “Tiện nhân kia có thể nào nhẫn tâm như thế?”
Hắn cố gắng kiềm chế, hừ một tiếng:
- Muốn ta hạ thủ sao được? Bách Hoa tiên tử, thay ta đi!
Hồ Mị Nhi cười ha hả nói:
- Thì ra cũng có lúc ngươi không hạ thủ được! Chờ ta toàn thành thay ngươi, xem ngươi sẽ cảm tạ như thế nào?
An Đạo Kinh phất phất tay, nói:
- Tùy ngươi vậy!
Dương Túc Quan thấy tai họa không ngừng diễn ra trước mắt. Không hiểu sao những người kia lại tự giết lẫn nhau, nhất thời không có ai quản đến bản thân. Chàng gắng ngồi dậy ngay ngắn, vận công bảo vệ tâm mạch. Chỉ cần đám người Linh Định tới đây, sẽ có hi vọng nghịch chuyển cục diện.
Bách Hoa tiên tử lả lướt đi tới mọi người Cẩm Y Vệ, dùng phất trần đại khai sát giới như dùng đao sắc chém rau dưa. Một người sử đao chém tới, đã thấy từ trong phất trần bắn ra một chùm ngân châm làm mù hai mắt người nọ. Hồ Mị Nhi giơ phất trần đảo qua, người nọ vỡ toang óc mà chết. Vài gã hiệu úy võ nghệ khá cao. Song phương giao thủ mấy hiệp, Hồ Mị Nhi liền trúng mấy quyền. Có điều khi quyền mới chạm tới y phục của thị, cả đám chưa kịp thở mạnh thì miệng liền sùi bọt mép, té chết tại trận. Mọi người thấy thật sự không ngăn cản, ào ào thối lui.
Thiên Lôi Oanh Đơn Quốc Dịch run rẩy toàn thân, không biết phải đối kháng thế nào nhưng vẫn lăm lăm cây Lang Nha Bổng trong tay bảo vệ huynh đệ. Những người này ngày thường làm ác nhưng khi hoạn nạn vẫn không quên nhau.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Các ngươi càng phản kháng, bổn cô nương đánh giết càng thỏa thích.
Thị lắc nhẹ cây phất trần, bộ dạng thong thả hoàn toàn không giống nữ ma đầu giết người không gớm tay. Phất trần vừa quét tới, Đơn Quốc Dịch quát to một tiếng, Lang Nha Bổng trong tay bổ ra, ý muốn ngọc đá cùng nát với đối phương. Có điều trước mắt chợt lóe ngân quang. Vô số những cây ngân châm rất nhỏ bay tới. Xem ra lần này hắn chết chắc.
Bỗng nhiên đất cát dưới chân cuộn lên, tạo thành một bức tường đất che trước người, không ngờ đã cản được toàn bộ độc châm, Đơn Quốc Dịch tìm được đường sống trong chỗ chết, quay đầu đã thấy một người đang ôm bụng đi tới chỗ hắn. Người này sắc mặt trắng bệch, chính là Xà Hạc Song Hành Hách Chấn Tương!
Mọi người Cẩm Y Vệ thấy vị giáo đầu này còn chưa chết thì ào ào hoan hô, biết mạng sống có thêm một phần hy vọng.
Hồ Mị Nhi mắng:
- Tiểu tử đáng ghét, sao còn chưa chết?
Hách Chấn Tương hắc hắc cười lạnh, mắng:
- Không giết được hạng giặc cái như ngươi, Hách mỗ sao an tâm nhắm mắt?
Nói xong trợn tròn mắt nhìn An Đạo Kinh, quát:
- An Đạo Kinh! Chúng ta vào sinh ra tử vì ngươi, sao ngươi nghe ả giặc cái này xúi giục đi hại huynh đệ? Ngươi là kẻ đê tiện vô sỉ. Chỉ cần còn một hơi thở, dù tới chân trời góc bể, ta cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi!
An Đạo Kinh nghe hắn chửi mắng thì chỉ cười ha hả:
- Xem ra đao kia cắm chưa đủ sâu, không để cho ngươi chết sớm một chút.
Nói xong liền rút bảo đao:
- Vận may không có lần thứ hai! Hách giáo đầu, ngươi hãy an tâm mà đi Tây Thiên!
Thương thế của Hách Chấn Tương vốn không nhẹ. Vừa rồi hắn liều mạng một hơi cuối cùng, nỗ lực đá ra một cước mới cứu được tánh mạng của huynh đệ. Hiện trước mắt là An Đạo Kinh, công lực hai người hơn kém không nhiều. Dù là khi Hách Chấn Tương mạnh khỏe, muốn thắng An Đạo Kinh cũng phải đấu cả trăm chiêu, lúc này sao phải đối thủ của họ An? Hách Chấn Tương lảo đảo thân hình nhưng vẫn cầm đao đi về phía trước.
An Đạo Kinh cười nói:
- Cái thứ hữu dũng vô mưu!
Nói xong một cước trầm trọng đá về nơi ngực Hách Chấn Tương.
Hách Chấn Tương chém ra một đao nhưng đan điền đau rát, chân lực không tinh khiến đao chậm lại. An Đạo Kinh tận dụng thời cơ, thu cước ra chưởng đánh Hách Chấn Tương ngã ra đất, tiếp theo một cước dẫm lên người hắn, nhe răng cười nói:
- Hách giáo đầu, ngươi còn gì để nói chăng?
Hách Chấn Tương đầu choáng mắt hoa nhưng vẫn mắng không dứt miệng:
- Mau cho ta một đao, ta không muốn thấy hạng vô sỉ như ngươi.
An Đạo Kinh cười to:
- Ngươi không cầu xin ta sao? Thê nhi của ngươi thì thế nào? Ngươi chết rồi thì ai tới chăm sóc bọn họ?
Hách Chấn Tương vừa nghe lời này thì mặt xám như tro. An Đạo Kinh nắm Cẩm Y Vệ trong tay, muốn làm khó cả nhà hắn chỉ như bóp chết một con kiến. Nghĩ đến đây, toàn bộ khí phách anh hùng tan biến. Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, nhớ lại già trẻ một nhà, thở dài nói:
- Ta chết không oán hận. Chỉ là nhớ đến khi xưa từng dốc sức cho ngươi, đừng làm khó dễ già trẻ nhà ta.
An Đạo Kinh cười nói :
- Hách giáo đầu à Hách giáo đầu, ngươi vẫn chưa mở miệng cầu xin ta!
Hách Chấn Tương rưng rưng mắt hổ, trên mặt lộ vẻ cầu xin, thấp giọng nói:
- Thống lĩnh. Sau khi ta chết, xin ngài bỏ qua cho cả nhà ta.
An Đạo Kinh thấy như thế, nhớ tới hắn từng tận tâm tận lực vì bản thân, liền gật đầu, đang muốn đáp ứng thì Hồ Mị Nhi đã lại đây, cười nói:
- Sao vậy, thì ra người này còn thê nhi!
An Đạo Kinh rùng mình, biết nữ nhân này lại có độc kế hại người. Có điều việc này không liên quan đến hắn, không cần giấu diếm liền nói:
- Đúng vậy! Người này có một lão bà cùng hai hài tử.
Hồ Mị Nhi cười cười nhìn sang Hách Chấn Tương:
- Vậy sao? Ngươi từng mắng ta là hạng ** điếm, còn nói không giết ta thì quyết không nhắm mắt, có phải thế không?
Hách Chấn Tương cả giận nói:
- Đồ giặc cái! Có dũng khí thì mau giết ta! Hách mỗ nói cùng hạng lăng loàn như ngươi chỉ thêm bẩn miệng!
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Sắp chết mà còn già mồm! Ngươi nói ta là ** điếm, bồi tiếp người qua đêm mới có thể sống yên trên giang hồ. Như vậy đi, sau khi ngươi chết, ta muốn xem lão bà của ngươi làm sao sống qua ngày? Ta là người rất hảo tâm, tương lai sẽ chỉ cho ả một con đường sống, ta xem Nghi Hoa Viện kinh thành đang thiếu người, không bằng để ả tới đó mưu sinh đi!
Hách Chấn Tương nghe thì giận dữ hét lớn một tiếng, trong miệng phun trào máu tươi, tiếng kêu chấn động gò núi lan truyền ra xa.
Hồ Mị Nhi lại hỏi:
- Hài tử nhà hắn năm nay bao nhiêu?
An Đạo Kinh nói:
- Nam lên bảy lên tám, nữ thì mười lăm mười sáu.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Được rồi! Cứ như thế, nam thì đưa vào trong cung, thiến làm thái giám. Nữ tới chỗ của ta, tương lai ai ai cũng có thể làm chồng, làm ** điếm trên giang hồ. Ta muốn người trong võ lâm biết, cha của nó là ai… Là ai đây?
An Đạo Kinh tiếp lời:
- Chính là Xà Hạc Song Hành Hách Chấn Tương.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Đúng rồi, chính là người này.
Thị lại nhìn sang Hách Chấn Tương:
- Loại nam nhân tự cho là rắn rỏi như ngươi, ta từng thấy không ít, có điều chỉ cần dụng kế một chút thì đảm bảo không van xin mới lạ.
Lúc này Hách Chấn Tương nằm dưới đất, cắn răng cắn môi không đáp, đau đớn đến đầy đổ mồ hôi. An Đạo Kinh thấy bộ dáng của hắn như thế, cảm thấy không nỡ nhưng sao dám rước họa vào thân? Lập tức quay đầu đi.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Họ Hách, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi khiến bổn cô nương cao hứng, ta có thể thả người nhà ngươi một con đường sống.
Hách Chấn Tương lúc này đã mất khí phách, nghĩ tới an nguy của người thân, vội hỏi:
- Nói đi... Cần cái gì...
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Ngươi thật mau quên. Mới rồi ta nói, ngày sau nhất định phải làm cho ngươi quỳ xuống xin tha, khi đó ngươi nói cái gì?
Hai mắt Hách Chấn Tương như muốn phun ra lửa nhưng thấp giọng đến mức thảm hại:
- Ta nói... Ta nói.. bằng võ nghệ của cô nương, chỉ sợ còn phải luyện thêm mấy chục năm nữa.
Hồ Mị Nhi ầm ĩ cười to:
- Chính là câu này! Họ Hách, ngươi tự đại cuồng vọng, tự cho là võ công đệ nhất thiên hạ sao? Ta cho ngươi biết, dựa vào dung mạo tư sắc của ta, từng có không biết bao nhiêu vương công đại thần khúm núm dưới váy ta. Ta không quản võ nghệ, vẫn có thể khiến cao thủ quỳ xuống đất phục lạy, xin ta khoan dung!
Hách Chấn Tương mất rất nhiều máu, ai ngờ sắp chết lại chịu vũ nhục như vậy. Hắn nhắm nghiền hai mắt nhẫn nại, chỉ nghe Hồ Mị Nhi cười khảy nói tiếp:
- Mau tới quỳ xuống cầu xin bổn cô nương, nếu không con cháu ngươi sẽ mắc họa!
Hách Chấn Tương mặt không còn chút máu, oán hận nhìn Hồ Mị Nhi nhưng vì già trẻ trong nhà đành đỏ mắt. Hắn bò tới nằm úp xuống đất, gắng gượng nói:
- Van cầu tiên cô, xin rộng lòng tha cho già trẻ nhà ta.
Hồ Mị Nhi tát hắn mấy cái, mắng:
- Xin người giúp đỡ mà không biết khóc than? Mau khóc lóc năn nỉ cho ta.
Hách Chấn Tương cắn răng, khàn khàn lên giọng:
- Tiên cô... Xin buông tha chúng ta...
Hồ Mị Nhi che miệng cười:
- Ha ha. Ngu xuẩn! Ngươi ngu ngốc như vậy, thực khiến ta buồn cười muốn chết.
Hách Chấn Tương mãnh liệt ngẩng đầu, run giọng hỏi:
- . . . Cái gì?
Hồ Mị Nhi cười to không dứt:
- Đùa giỡn hạng như ngươi ngu ngốc là dễ dàng nhất. Ngươi cho là làm bộ như vậy, ta sẽ bỏ qua cho người nhà ngươi sao? Mắc cười! Họ Hách, ngoan ngoãn ở âm tào địa phủ chờ xem đi! Nhìn xem lão bà cùng hài tử của ngươi thảm hại cỡ nào? Ha ha! Ha ha!
Hách Chấn Tương biết rõ bị lừa thì tâm can đau đớn như nứt ra. Hắn kêu thảm một tiếng, dùng sức lao tới Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi giơ chân đá hắn ngã xuống đất, cười lạnh nói:
- Hạng ngu muội cuồng vọng, mau chết đi!
Thị liền giơ phất trần quất tới đầu hắn.
Hách Chấn Tương đầy bụng oan ức, sắp chết rồi mới chợt nhớ lại khát vọng một đời. Vốn cho rằng mình một thân võ nghệ cao minh, có thể trung quân báo quốc, dương danh lập vạn. Nào có ngờ hôm nay kết quả như vậy. Trong lòng bi phẫn đến cực điểm, hắn bất giác kêu to một tiếng, nước mắt lại ứa ra.