Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mắt thấy sắc trời đã sáng, ngày mai các huynh đệ sẽ đến lấy tiền. Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, bấm tay tính toán thì bị thương mười ba người, mất ba trăm chín mươi lượng. Huynh đệ còn lại cũng tốn hơn sáu trăm, tổng cộng phải xuất ra cả ngàn lượng bạc. Càng tính y càng nhức đầu, ngày thường tiền bạc đều ném sạch vào tửu lâu, đến nay đã ba hai tuổi mà vẫn chưa vợ. Cũng may dưới giường có chôn ba trăm lượng bạc, chính là tiền dành mua quan tài những năm trước đây, tránh để chết ở tiền tuyến không người chôn cất, lúc này nợ tiền sai sử, không thể làm gì khác hơn là đành xuất ra cho đủ số.
Tần Trọng Hải sờ sờ mũi. Mắt thấy thiếu tiền phải tìm người mượn, y thầm nghĩ:
"Dương lang trung nhất định có tiền, có điều phân nửa đã đi Giang Nam. Lư huynh đệ cũng không còn ở Bắc Kinh, mà hắn cũng là hạng quỉ đói. Ài... Việc này lại không thể để Hầu gia biết, không còn đường nữa, đành tìm Ngũ Định Viễn mượn tiền vậy!”
Nhớ tới Ngũ Định Viễn ngày thường hiểu đối nhân xử thế, chi tiêu tiết kiệm, hẳn là tích được bao tiền đầy ắp. Tần Trọng Hải vui vẻ, lúc này giấu đi thương thế, tiếp theo ba bước làm hai bước, vội vàng tới phủ Chế sứ.
Tới gần phủ của Dương đại học sĩ, thấy trước cửa có mười mấy chiếc xe. Mấy tên gia đinh đang chuẩn bị gì đó, Tần Trọng Hải ngăn lại, hỏi:
- Sao trước cửa chen lấn nhiều người như thế? Dương gia các ngươi đi đưa ma sao?
Gia đinh nghe lời vô cùng khó nghe, sắc mặt khó coi không đáp một lời, chỉ nghe một người kêu lên:
- Tần tướng quân, ngài cũng tới tiễn đưa gia huynh sao?
Tần Trọng Hải nhìn lại. Thấy người nọ diện mạo thanh tú, tuổi tầm hai mươi, lại là bào đệ Dương Thiệu Kỳ của Dương Túc Quan.
Tần Trọng Hải nghe nói Dương Túc Quan còn ở kinh thành, cao hứng thầm nghĩ: "Dương Túc Quan hay lắm. Ra là còn chưa kịp đi, đúng lúc ta đến vơ vét tài sản của hắn”
Y ngáp một cái, nói:
- Có cái gì hay mà đưa với đón? Hắn cũng muốn tới Giang Nam? Chờ lão tử đi thải một lát, ngươi cũng tiễn ta một đoạn được chăng?
Dương Thiệu Kỳ nghe lời lẽ thô tục, trên mặt hết xanh lại đỏ, thầm nghĩ: "Người này thật là thô lỗ."
Tần Trọng Hải thấy hắn non nớt đáng yêu, cười thầm trong bụng, càng không ngừng trêu chọc. Dương Thiệu Kỳ là thư sinh, ứng phó sao nổi hạng lưu manh trêu cợt, chỉ thầm kêu khổ, khấn đối phương mau rời đi cho.
Tần Trọng Hải phiếm chuyện một hồi, lại nói sang chủ đề “Kim Bình Mai”. Dương Thiệu Kỳ bịt tai, chỉ sợ nghe lọt một chữ. Đang huyên náo, lại thấy một người đi tới cau mày nói:
- Trọng Hải lại ăn hiếp xá đệ.
Người này dung mạo anh tuấn, cử chỉ lão luyện, chính là Dương Túc Quan.
Tần Trọng Hải tức giận nói:
- Ai ăn hiếp hắn? Ta đây đang điểm giáo tiểu đệ nhà ngươi, tránh mai này hắn không hiểu chuyện, để cho người ta lấy hết áo quần trong trận mây mưa. Các ngươi còn không đa tạ lão tử?
Mắt thấy bào đệ đỏ bừng khuôn mặt, Dương Túc Quan sợ hắn bị ô nhiễm, liền thấp giọng dặn dò vài câu, bảo Dương Thiệu Kỳ đi trước.
Tần Trọng Hải đang tính mở miệng vay tiền, chợt thấy Dương Túc Quan đến gần vài bước, thần sắc ngưng trọng như có việc muốn nói. Y hì hì cười hỏi:
- Có việc gì chăng?
Dương Túc Quan khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Trọng Hải, mấy ngày này trong kinh thành, cần lưu ý thêm về Ngũ chế sứ, ta có điều lo lắng về hắn.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi:
- Lo lắng hắn làm gì? Sợ hắn tìm không ra nơi chơi gái sao?
Dương Túc Quan cau mày nói:
- Ngươi đừng giỡn nữa, ta đang nói về chính sự.
Chàng thấp giọng nhắc:
- Trở về từ Thiên Sơn, Ngũ chế sứ trở nên rất cổ quái. Ta sợ hắn nghĩ ngợi nhiều mà sinh chuyện.
Tần Trọng Hải ngạc nhiên hỏi:
- Phải không? Ta thấy mỗi ngày hắn đều ăn ba chén cơm lớn, rượu uống cả hũ, còn làm bao tay sắt đeo cho oai, nói đến rất tốt! Có cái gì lo lắng?
Dương Túc Quan thở dài, nói:
- Cũng chưa chắc. Lần này Hầu gia không phái hắn xuôi nam, ta xem hắn rất là bi phẫn.
Tần Trọng Hải ừm một tiếng, nhớ tới Ngũ Định Viễn luôn canh cánh án tình Yến Lăng tiêu cục trong lòng, Liễu Ngang Thiên lại không giao trách nhiệm, bảo hắn làm sao chịu nổi. Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể nói gì? Y lắc đầu không đáp lời.
Dương Túc Quan thở dài nói:
- Hiện giờ võ công của Định Viễn vượt xa khi xưa, tính tình lại nóng, chỉ mong đừng kích động gặp phải mầm vạ, như vậy thu xếp cũng khó khăn.
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
- Hắn thật sự như vậy, chính là không thể tốt hơn! Nếu ta là Thiên Sơn truyền nhân con mẹ nó gì đó, ta đã sớm tới Giang Nam giết người. Các ngươi đa tạ ta cũng không kịp, còn cần giúp lão tử thu xếp cái gì?
Dương Túc Quan nhìn y một cái, lắc đầu nói:
- Là thế này,cũng coi như việc nhỏ. Ta chỉ sợ hắn... Sợ hắn hiểu lầm ta.
Tần Trọng Hải nghe thì mừng rỡ, cười nói:
- Lại có hiểu lầm? Là vì nữ nhân?
Mắt thấy sắc mặt Dương Túc Quan quẫn bách, Tần Trọng Hải cười nghiêng ngả, nói:
- Tưởng sự tình rắm chó nào, ra là có người hiểu lầm ngươi. Hắc hắc, nếu làm không tốt, lão tử cũng hiểu lầm tên mặt trắng ngươi!
Lúc này Cố gia tiểu thư sớm bỏ trốn cùng Lư Vân, hẳn là Túc Quan cũng đã biết chuyện, Tần Trọng Hải nghĩ đồng môn nhiều năm, cũng không giễu cợt nhiều, chỉ châm chọc một phen.
Dương Túc Quan hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đừng đổ thêm dầu vào đám lửa cháy. Nghe nói Ngũ chế sứ thực sự cảm mến một nữ đệ tử Cửu Hoa Sơn, còn từng nhiều lần mạo hiểm khó khăn, ngay cả tánh mạng cũng không cần...
Chàng còn chưa nói hết, Tần Trọng Hải đã tiếp lời, cười nói:
- Có điều nữ nhân kia là hạng lẳng lơ, lén thích Dương đại nhân, không màng đến Ngũ chế sứ của chúng ta, có đúng hay không?
Lời này thật sự khó nghe, Dương Túc Quan gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong, đành thở dài một tiếng.
Tần Trọng Hải cười nói:
- Ngươi muốn lão tử đến nói rõ thay ngươi, đúng hay không?
Dương Túc Quan lộ vẻ xấu hổ, gật đầu nói:
- Vậy phải làm phiền Trọng Hải. Chỉ vì mấy lần thương lượng đại sự, Định Viễn đều có vẻ kích động. Mỗi hồi ta nói đến chuyện hợp tác cùng Giang Sung, hắn đều tức giận đến ngập lòng. Ta sợ hắn nghĩ quẩn, cuối cùng lại xa lánh ta.
Tần Trọng Hải hì hì cười nói:
- Ai kêu ngươi không chơi không chịu được, chuyên chui rúc trong đám son phấn, đáng đời huynh đệ chúng ta xem thường ngươi.
Y đưa tay ra, đảo mắt nói:
- Lão tử nói thay không khó, một trăm lượng bạc.
Dương Túc Quan thấy y một dạng lưu manh, thật là thổ phỉ trời sinh, bất giác tức giận nói:
- Mọi người cùng cộng sự Liễu môn, chỉ nói vài câu, ngươi có thể nào đòi tiền khắp nơi như vậy?
Tần Trọng Hải cười nói:
- Ngươi còn không biết, lát nữa ta tính dẫn hắn đi lầu Nghi Hoa thay đổi tâm tình, há lại không có tiền chơi hoa? Nghi hoa à Nghi hoa, vay tiền chơi hoa nào!
Dương Túc Quan thở dài một tiếng, lệnh cho hạ nhân lấy năm đĩnh Long ngân hai mươi lượng ra, đích thân hai tay dâng lên. nói:
- Bất kể thế nào, mọi việc xin kính nhờ cho.
Đây là có tiền tiêu tan tai họa. Về phần có phải bánh bao thịt ném chó hay không, cũng không cách nào quản nổi. Tần Trọng Hải thấy Dương Túc Quan hậm hực rời đi, liền hì hì cười thầm: “Được một trăm lượng rồi!”
Tính ra còn thiếu năm trăm lượng bạc, liền chạy tới nhà Ngũ Định Viễn. Tới phủ Chế Sứ, Tần Trọng Hải có việc cầu người, biết không nên la to. Y nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng kêu lên:
- Ngũ chế sứ, Ngũ đại gia. Lão tử đến với ngươi, mượn... Mượn sách để xem.
Y sợ hai chữ “vay tiền” vừa ra, Ngũ Định Viễn liền chạy trối chết, đành dối lừa một phen.
Gọi vài tiếng, không thấy có người ra mở cửa. Tần Trọng Hải thầm hỏi: "Nhà hắn có quản gia gác cổng, sao giờ không ai trông cửa? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Tâm niệm vừa động, liền xoay người nhảy lên tường, chạy về hướng hoa viên. Tới phòng ngủ Ngũ Định Viễn, Tần Trọng Hải lên giọng, lớn tiếng kêu:
- Ngũ Định Viễn! Ngươi mau ra đây! Lão tử tới mượn sách!
Cũng không quản Ngũ Định Viễn là người thô kệch, có thể bày sách vở gì trong nhà, liền gõ cửa không dứt.
Hồi lâu vẫn không người đáp trả, Tần Trọng Hải đang buồn bực, lại nghe tiếng bước chân vang, có người tới đại sảnh. Y vui mừng phóng vào trong, hét lớn một tiếng:
- Ngũ Định Viễn! Ngươi vừa chạy đi đâu vậy?
Mắt thấy người tới hình dung khô quắt, nào phải Ngũ Định Viễn, lại là một lão đầu vô danh. Lão đầu nọ thấy Tần Trọng Hải ác hình ác trạng, sợ đến hồn phi thiên ngoại, té trên mặt đất, xua tay xin:
- Tráng sĩ tha mạng!
Tần Trọng Hải thấy vẻ mặt lão nhân kinh hoảng như xem mình thành quân trộm cướp. Y đỏ mặt, vội vàng kéo lão dậy, hỏi:
- Thứ lỗi, xin hỏi lão trượng, Ngũ chế sứ ở đâu?
Lão nhân nọ ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngũ chế sứ? Là ai?
Tần Trọng Hải cau mày nói:
- Ông nghễnh ngãng rồi chăng? Chính là quan nhân ở chỗ này!
Lão nhân kia ồ một tiếng, cười nói:
- Là nam tử mang bao tay sắt đó sao! Hai ngày trước, hắn đã bán nơi này cho lão gia nhà ta.
Tần Trọng Hải nhảy dựng lên, cả kinh hỏi:
- Hắn bán nơi này? Vậy đi nơi nào?
Lão nhân kia cười nói:
- Lão không quen biết thì sao rõ việc nọ? Hôm nay tới để quét dọn. Cậu là bằng hữu của hắn?
Tai nghe lão nhân lải nhải, Tần Trọng Hải sao nghe lọt nửa chữ, thầm nghĩ: "Giỏi cho Ngũ Định Viễn, rốt cuộc chết ở nơi nào? Chẳng lẽ là đi Giang Nam?"
Từ biệt lão nhân nọ, ra khỏi phủ Chế sứ, y còn chưa được vài bước thì một người đâm đầu mà đến, lại là Vi Tử Tráng. Tần Trọng Hải biết Vi Tử Tráng chuyên trách thủ vệ, bình thường không rời Liễu Ngang Thiên, lúc này tới đây nhất định có việc, y xông tới hỏi:
- Sao, có chuyện lớn gì?
Sắc mặt Vi Tử Tráng lộ vẻ sầu khổ, nói:
- Không ngờ đêm qua Ngũ chế sứ bỏ quan ấn trong thư phòng Hầu gia, còn để lại một phong thơ, nói hắn muốn từ quan đi xa.
Tần Trọng Hải hít một hơi, cười lạnh nói:
- Từ quan đi xa? Định Viễn giỏi lắm, đích thị là đi tìm Trác Lăng Chiêu báo thù!
Vi Tử Tráng cả kinh nói:
- Làm sao ngươi biết?
Tần Trọng Hải quay đầu nhìn phủ Chế Sứ, nói:
- Hắn bán sạch nhà cửa, ông nói là muốn làm cái gì? Ta xem hắn sẽ liều mạng bằng bất cứ giá nào!
Y gật đầu liên tục, lại nói:
- Nhìn không ra người thành thật như Ngũ Định Viễn lại thế này, ngày thường làm người làm quan đều chu đáo, trong lòng vẫn còn nhiệt huyết, cũng xem như nam tử rắn rỏi!
Vừa nói vừa dựng thẳng ngón cái, tán thưởng không ngớt.
Vi Tử Tráng thở dài nói:
- Ngươi đừng khen hắn! Trác Lăng Chiêu có Giang Sung bảo vệ, chúng ta muốn dựa vào người này lấy chứng cứ phạm tội, nhiều nhất chỉ mời ra làm chứng, có thể nào giết hắn đây? Ông trời phù hộ, đừng sinh chuyện mới tốt.
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
- Ông đừng rầu rĩ nữa, Ngũ chế sứ dù đã mạnh hơn nhiều, Trác Lăng Chiêu cũng không phải là đèn cạn dầu. Không có chuyện chết người được đâu.
Y trầm ngâm một hồi lâu, nhớ tới Dương lang trung còn chưa rời đi, mới nói:
- Việc này không nên chậm trễ nữa, thừa dịp Dương lang trung chưa rời kinh, ông sai người thông báo cho hắn một tiếng, nói rằng Ngũ chế sứ đã tới Giang Nam, bảo hắn để ý một chút. Đừng để lớn chuyện.
Vi Tử Tráng nghe tình huống khẩn cấp, vội vã đồng ý một tiếng, đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe Tần Trọng Hải kêu lên:
- Chờ một lát, ta còn có đại sự.
Vi Tử Tráng quay đầu, nói:
- Sao? Tần tướng quân dặn dò gì nữa?
Tần Trọng Hải hắng giọng một tiếng, nói:
- Có chuyện muốn phiền ông. Gần đây trong tay sạch bách, cần ít tiền đi vớt vát lại.
Vi Tử Tráng cười khổ nói:
- Lại thua bạc? Thật sự là...
Hắn chau mày, thò trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, than thở rằng:
- Lấy dùng trước đi, không cần giả ta vội.
Tần Trọng Hải nhăn nhó nói:
- Không đủ.
Vi Tử Tráng cả kinh hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu!
Tần Trọng Hải cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Năm trăm lượng.
Vi Tử Tráng hít một hơi lạnh, run giọng nói:
- Năm trăm lượng! Ta... Ta còn vợ dại con thơ! Lão huynh ngươi thật quá tàn nhẫn!
Xem ra hai người thường mượn tiền lẫn nhau. Về phần ai thiếu ai, có trả hay không thì không ai nhớ nổi.
Tần Trọng Hải nào quản đến tình cảnh của Vi Tử Tráng, nhớ tới chúng thuộc hạ còn đang chờ, lập tức nhéo hắn, lớn tiếng nói:
- Lão tử mặc kệ, dù sao hôm nay ta phải dùng! Ông không cho mượn, lão tử chỉ có nước nhảy xuống biển!
Y thấy Vi Tử Tráng lộ vẻ khó xử, liền giao cương đao cho hắn, quát:
- Cầm cây đao xem như làm tin, mau đưa tiền cho ta. À! Đừng cho Hầu gia biết!
Vi Tử Tráng đau khổ than thần: “Kẻ mặt dày này thật là phiền toái, ai... Lát nữa phải mở miệng ra sao với mụ vợ ở nhà? Ta đây không khéo ăn nói, có lẽ xảy ra chuyện mất..."
Hắn xem bộ dáng vô lại của Tần Trọng Hải. Nếu không thuận theo, sợ rằng còn bị chèo kéo không dứt, đành phải gắng gượng chịu trận một lần.