Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần trưa thì bên trong quán rượu Copper Crown đã sáng được đôi chút, những tia nắng xuyên qua màn đêm u ám. Lần này Lucien đến quán rượu sớm hơn lần trước nên người bên trong cũng nhiều hơn một chút, tiếng ca của người ngâm thơ rong hòa cùng tiếng nói chuyện của những người chung quanh khiến nơi đây huyên náo ồn ào.
Lucien chú ý thấy trong quán rượu xuất hiện một số người mặc giáp da hoặc toát ra khí tức mạnh mẽ, thậm chí có cả những phụ nữ bề ngoài diễm lệ, hình như là lính đánh thuê cùng những người mạo hiểm.
Vất vả lắm Lucien mới chen qua đám người đi tới trước quầy rượu.
“Nè khách, tới làm một ly hả?” Cohen đang uống rượu nếp, không ngẩng đầu mà hỏi.
Lucien buồn cười nói: “Là con đây chú Cohen.”
“Ơ, Lucien à, sao cậu thành ra thế này rồi?” Cohen thấy mặt mũi Lucien bị bầm dập thì ngạc nhiên, chòm râu đong đưa: “À khoan, ban sáng tên Jackson của băng xã hội đen Aaron có tới hỏi chuyện của cậu, này, đừng bảo là cậu chọc tới bọn chúng đấy nhé?”
Lucien không muốn nhiều lời: “À, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, chú Cohen, con muốn biết có những học giả nào dạy chữ không?”
“Cậu… cậu đã kiếm đủ năm bạc Naar rồi hả? Đừng bảo là trộm của đám côn đồ đó nhé?” Cohen càng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lucien như đang nhìn một sinh vật lạ vậy.
Lucien thầm nghĩ, quả thật coi như là cướp nhưng cũng không thể nói thế được. Hắn giải thích qua loa mấy câu rồi rốt cuộc nhắc tới chuyện gia đình Joel cho mượn thêm cộng thêm số tiền bản thân giành dụm mới kiếm đủ năm bạc Naar.
Cohen hớp một ngụm rượu nếp lớn rồi khen: “Lucien, rốt cuộc cậu và John cũng trưởng thành, hiểu được lòng nhiệt huyết và vinh quang của đàn ông chúng ta.”
“Nhưng cậu cũng như gia đình Joel phải cẩn thận một chút, mặc dù chỉ cần John vẫn là người hầu của hiệp sĩ Wien thì đám côn đồ kia sẽ không dám trả thù trực tiếp, nhưng xét ở khía cạnh cá nhân thì luôn có những tên khốn luốn thích mạo hiểm đánh cuộc.” Cohen lại cảnh báo Lucien một câu.
Lucien trịnh trọng gật đầu: “Bọn con sẽ cẩn thận.”
Lúc này Cohen mới lấy ra một tờ giấy trắng, bên trên là những kí tự hiếm lạ kì dị như đám con nít viết vẽ bậy lên: “Ha ha, ta không biết chữ nhưng cũng biết được tên chữ của mình.”
Sau đó ông bắt đầu nêu ra tên, nơi chốn, thời gian học tập ngắn nhất của những học giả dạy chữ để Lucien tự mình lựa chọn.
Lucien nghiêm túc lắng nghe, sau một thoáng đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc: “Victor? Nhạc sĩ Victor?”
Cohen khó hiểu nhìn Lucien: “Đúng thế, cậu biết tiên sinh Victor sao?”
“Từng gặp tiên sinh Victor một lần tại hiệp hội âm nhạc, nhưng chẳng phải ông ta sẽ tổ chức buổi hòa nhạc tại Thánh Vịnh thính phòng hơn ba tháng sau à? Sao ông ta có thời gian để dạy chữ được?” Lucien cảm thấy có phải Cohen tính sai không.
Cohen cười rộ lên: “Chính bởi thế nên tiên sinh Victor mới là học giả dạy chữ đó.”
“Không dễ gì tổ chức được một buổi hòa nhạc tại Thánh Vịnh thính phòng đâu, phải được hội đồng quản trị hiệp hội âm nhạc, hoặc đại công bệ hạ, công chúa điện hạ Natasha mời kia. Hơn nữa, bởi Thánh Vịnh thính phòng chỉ có thể tổ chức một buổi hòa nhạc một tuần cho nên trừ phi là một trong mười nhạc sĩ nổi tiếng nhất, còn không thì phải đợi rất lâu. Nửa năm trước tiên sinh Victor nhận được lời mời, vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp tới mà ông ấy đã hủy tất cả những buổi diễn khác, kể cả lời mời từ cung đình Syracuse, thế nên thu nhập cũng rất ít, nghe nói sống toàn nhờ của để dành đấy.”
Lucien xem như đã biết rõ nguyên nhân: “Nhưng tiên sinh Victor coi trọng buổi hòa nhạc tại Thánh Vịnh thính phòng như thế sao còn tốn thời gian đi dạy chữ? Ông ta hoàn toàn có thể đi vay tiền mà?!”
“Ta cũng không rõ nữa, nghe kể càng tới gần ngày biểu diễn buổi hòa nhạc thì áp lực của tiên sinh Victor càng lớn, cậu cũng biết là nhạc sĩ luôn rất mẫn cảm, nếu không tìm một chuyện gì khác để làm thì biết đâu được ông ta sẽ nổi điên lên!” Cohen uống rượu nếp ừng ực.
Lucien bắt đầu suy nghĩ, trong đám học giả thì tốt xấu gì hắn cũng từng gặp Victor rồi, cảm thấy tính cách, phong độ của ông ta cũng khá tốt nữa nên quyết định: “Vậy con đi tìm tiên sinh Victor đăng ký học chữ đây.”
…
Khu Jisu là nơi cư trú của đại bộ phận những nhạc sĩ, nhạc công, phong cảnh tú lệ lại yên tĩnh sạch sẽ. Nơi này được đặt theo tên của Jisu, nhạc sĩ vĩ đại phát minh ra vĩ cầm (*).
(*) Vĩ cầm (violin) là loại đàn có kích thước nhỏ nhất và thanh âm cao nhất trong họ vĩ cầm. Xem chi tiết tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Vĩ_cầm.
Hai bên đường là hàng cây cao lớn rậm rạp giống cây ngô đồng, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên thân cây tạo thành những vùng sáng lấm tấm vàng quanh những bóng râm tạo nên sự hài hòa của chúng.
Lucien dựa theo địa chỉ Cohen cho, đi lại dưới bóng cây, qua mấy phen lạc đường rốt cuộc cũng tìm được căn nhà số 12 phố Sineiwa khu Jisu.
Căn nhà nhỏ hai tầng ẩn bên trong bức tường màu đen, bên trên phủ đầy dây leo màu xanh mang lại không khí cổ xưa. Nếu hết thảy thuận lợi thì trong hai tháng tới, thứ hai đến thứ sáu mỗi tuần Lucien sẽ tới đây học tập để thay đổi cuộc đời.
Lucien nhẹ nhàng gõ cổng, rất nhanh đã có người hầu bước ra, từ sau hàng rào, người này đánh giá cách ăn mặc của Lucien, hơi cau mày: “Xin hỏi ngài tìm ai?”
Tới khi biết rõ ý đồ đến đây của Lucien, người này vẫn không quá tin tưởng: “Học chữ một tháng tốn năm bạc Naar, nộp trước học sau, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Lucien cũng không để tâm tới kiểu phân biệt đối xử này, hiện tại chẳng có gì quan trọng hơn chuyện hắn học chữ cả, thế nên hắn lấy mấy bạc Naar từ trong ví ra cầm trên tay: “Đương nhiên.”
Người hầu trung niên ngạc nhiên nghi ngờ nhìn số bạc Naar trong lòng bàn tay Lucien, hoàn toàn không tin hai mắt của mình. Người này không ngờ được một tên nhóc như Lucien lại có thể dễ dàng lấy ra được năm bạc Naar, bản thân gã là người hầu của nhạc sĩ mà mỗi tháng chỉ nhận mười bạc Naar, trừ chi phí sinh hoạt gia đình này nọ thì cùng lắm chỉ đút túi được một bạc Naar mà thôi.
Gã vừa mở cổng vừa đề phòng nhìn Lucien: “Tiên sinh Victor là một nhạc sĩ nổi tiếng tại Artaud, rất quen những quan lớn của phòng thị chính đấy nhé.” Hình như gã nghi ngờ số của cải này của Lucien là từ con đường bất chính.
Lucien mỉm cười không trả lời, bước theo người hầu đi ngang qua sân, tới trước cánh cửa lầu hai, chờ gã khẽ mở cánh cửa gỗ màu nâu, đi vào thông báo.
Ít phút sau, gã người hầu đi ra thấp giọng thì thầm: “Đi theo ta, một chặp nữa đưa bạc Naar cho quản gia Ace ở đại sảnh nhé.”
“Đại sảnh rất rộng, trải thảm màu vàng tối, gần chỗ bàn trà màu hổ phách là chiếc ghế sô pha màu nâu, trên bàn để những đồ dùng trong nhà, ở đằng xa là một dãy bàn thật dài, hình như là bàn ăn.
Có lẽ do người đến học khá đông nên tiên sinh Victor không chọn phòng sách mà là đại sảnh.
Có năm nam ba nữ chia nhau ngồi trên những chiếc ghế gỗ màu đỏ, thoạt nhìn thì bọn họ còn khá trẻ, khoảng từ mười ba mười bốn đến hai mươi tuổi.
Trên chiếc bàn nhỏ đặt trước mặt bọn họ là những thứ như bút lông, giấy trắng. Thỉnh thoảng bọn họ lại nghiêm túc ghi chép cái gì đó, đôi lúc lại lẩm nhẩm phát âm, đọc thuộc lòng từ một từ hoặc cả giai điệu.
Nhìn trang phục của bọn họ thì Lucien phát hiện ra trang phục của hai nam một nữ hơi khác những người còn lại, dù trang phục của bọn họ mặt trên người mới tinh, rất đẹp nhưng xét mặt bản chất chỉ thuộc loại thông thường thôi, mà trang phục của ba nam hai nữ còn lại tuy hơi cũ một chút nhưng thoạt nhìn thì biết giá của chúng rất đắt.
Lucien đoán bọn họ là những người trong gia đình quý tộc nhưng không được thừa kế chức tước cũng như các tài sản khác, cũng là một người bình thường không thể kích phát sức mạnh huyết thống, hơn nữa lại không có nhiều tiền để mời gia sư kèm riêng nên chỉ có thể tìm học giả học tập, mà tại Artaud này thì trở thành một nhạc sĩ cao nhã cũng là một lựa chọn hết sức đúng đắn.
Với loại hình dạy học tại nhà như thế này thì tiến độ của mỗi người thường khác nhau, thế nên tiên sinh Victor mặc áo khoác đỏ phải giảng cho người này xong lại quay sang giảng cho một người khác.
Lucien nhìn cả đại sảnh, thấy quản gia đứng cạnh cửa mặc bộ lễ phục chỉnh tề màu đen, tướng mạo trang nghiêm, tóc hoa râm, trên mặt có nhiều nếp nhăn, tuy lớn tuổi rồi nhưng ông lại đứng nghiêm ở đó, lưng thẳng tắp.
“Chào ngài, ngài có phải là tiên sinh Ace không?” Lucien nhẹ nhàng đi tới, hỏi nhỏ.
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy, ta là Ace, ta có thể biết tên cũng như trình độ học vấn hiện tại của cậu được không?”
“Rất hân hạnh thưa ngài, tôi là Evans Lucien, tôi chưa hề học chữ.” Lucien vừa giao năm bạc Naar cho Ace vừa trả lời nhỏ nhẹ.
Quản gia Ace nhận năm bạc Naar, hơi kì lạ nhìn thoáng qua Lucien. Nhìn trang phục hắn mặc trên người tệ như thế, lại chưa từng học chữ thì ông biết hắn hẳn là từ khu dân nghèo tới đây. Những người trẻ tuổi ở những nơi như thế thường thô lỗ thiếu lễ phép, nhưng ông không ngờ cậu bé trước mặt mình dù không biết những lễ nghi nhưng lại rất lễ phép, rất ra dáng người lớn.
Ông bước khẽ tới trung ương đại sảnh rồi thì thầm bên tai Victor ít câu. Victor quay lại nhìn Lucien, rồi hòa nhã gật đầu, sau đó chỉ tới một chiếc ghế không có người ngồi ra hiệu hắn tới ngồi ở đó, đồng thời bảo Ace đi lên lầu.
Lúc này, năm nam ba nữ chăm chú học tập trong đại sảnh mới biết có người mới tới đây học, cả bọn ngẩng đầu tò mò nhìn Lucien.
Tóc đen mắt đen, gương mặt thanh tú cuốn hút, tướng mạo rất khá nhưng lại mặc áo ngắn quần dài làm từ cây đay, lại mang dép lê bình thường, mặc dù ăn mặt khá tươm tất nhưng khó giấu được cuộc sống nghèo khổ thấp kém của hắn.
“Tên nghèo túng như hắn cũng muốn học chữ sao?”
Ý nghĩa này chợt hiện lên trong lòng họ khiến mặt mỗi người không giấu nỗi sự ngạc nhiên lẫn kì lạ, hoàn toàn không ngờ được bản thân sẽ có một người bạn học là một kẻ nghèo hèn.
Sau đó, năm người gồm ba nam hai nữ rất có thể là những thiếu gia tiểu thư sống trong những gia đình quý tộc nhanh chóng tỏ ra lãnh đạm, cúi đầu cặm cụi học tiếp, còn hai nam một nữ còn lại thì tiếp tục đánh giá Lucien, tò mò nghi hoặc đến tận khi hắn ngồi lên ghế.
Thiếu niên tóc đen mắt đen khoảng mười bảy mười tám tuổi giống như Lucien nhích người sang một bên theo bản năng, giống như trên người Lucien tỏa ra mùi hôi gì vậy.
Lucien không có trái tim mẫn cảm làm từ thủy tinh, lại đã trưởng thành rồi nên chỉ cảm thấy buồn cười, lắc đầu, sau đó lấy ra một xấp giấy trắng cùng bút lông mà hắn đã tốn ít đồng Phil để mua đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, yên lặng chờ đợi Victor tới.
Khoảng năm phút sau, Victor tới chỗ Ace lấy một quyển sách màu đen rồi bước tới chỗ Lucien, đặt nó lên bàn tròn nhỏ, sau đó nói nhỏ: “Đây là quyển ‘tập đọc phổ thông và ngữ pháp căn bản’, rất thích hợp cho những người mới học như cậu, được rồi, giờ hãy giở ra trang đầu tiên, chương một, ta sẽ dạy cậu phát âm ba mươi hai chữ cái.”