Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Benjamin nhìn Lucien một chút rồi khoan thai bước tới trước căn nhà tồi tàn của nữ phù thủy, cất giọng bình thản trầm thấp: “Phù thủy tà ác luôn thích bỡn cợt tinh thần cùng tri giác của mọi người, đặc biệt là buổi tối dưới ánh trăng bạc này. Chẳng qua nữ phù thủy kia còn chưa có được sức mạnh tà ác khủng bố chân chính nên ma pháp của ả thường chỉ có thể gây ảnh hưởng tới một hai người mà thôi.”
Mới đầu Lucien nghe còn chưa hiểu mô tê gì, phải đến khi Bejamin nói xong, hắn mới hiểu tại sao chỉ có một mình hắn nghe được tiếng khóc kia còn những người dân ở quanh đấy lại cứ ngủ say, dù bị đánh thức, cẩn thận lắng nghe cũng không phát hiện ra được.
Không để cho Lucien có cơ hội nói chen vào, Benjamin giang hay bàn tay mang găng tay trắng noãn ra liền lên tiếng: “Mà ta và bốn vị thủ vệ giáo đường đây được Chúa ân tứ mới có thể nghe được âm thanh tà ác này.”
Sau khi nghe xong, bốn vị thủ vệ giáo đường đồng loạt bước tới một bước, lập tức vẽ hình thập tự trướ ngực rồi hô to: “Duy chân lý vĩnh tồn.”
Tiếng hô to vang lên khiến cho tinh thần mọi người trở nên phấn khích một thoáng.
Những người dân nghèo đứng bên dưới cũng lẩm nhẩm cầu khẩn: “Duy chân lý vĩnh tồn.”
Sau đó bọn họ xì xào bàn tán: “Đây là sức mạnh thần linh, không hổ là mục sư đại nhân tôn quý.”
Trong tiếng ca ngợi hoan hô của người dân bên dưới, Benjamin nghiêm trang vẽ lên không trung một đường vòng cung, mở từ từ đôi bàn tay đang mang găng ra, miệng thì thầm âm tiết quái lạ: “Mạt tác.”
Khi âm tiết ngắn gọn kia mới kết thúc, căn nhà tồi tàn của nữ phù thủy được bịt kín bởi một tầng ánh sáng nhạt, tựa như những vầng hào quang được ánh trăng màu bạc trên trời chiếu xuống.
Trong màn sáng nhạt kia, trên một góc tường ngăn cách giữa nhà Lucien và nhà nữ phù thủy hiện ra hình thù của một cái cửa động trông khá là yêu dị có màu đỏ như máu.
Dưới tác dụng của thần thuật cảm hóa và chú văn thần bí kỳ lạ, Lucien và những người dân nghèo quanh đấy cảm thấy chấn động, trong lòng thấp thỏm không yên. Những người dân nghèo này sợ hãi nhưng phần lớn là say mê, còn Lucien là cảm xúc sợ hãi xen lẫn trông mong sâu sắc.
Bejamin rút hai tay lại rồi ra lệnh cho người thủ vệ đứng trước mình: “Gary, đó là mật môn nên không có bẫy pháp thuật đâu, các ngươi tới mở nó ra đi.”
Gary khẽ ưỡn ngực, những tiếng “leng keng” phát ra từ tỏa tử giáp gã mặt trên người: “Tuân lệnh, đại nhân Benjamin.”
Lúc Gary và một vị thủ vệ khác đi qua bên cạnh Lucien, hắn nghe được tiếng mắng thầm của Benjamin: “Những tên điên của Sở Tài Phán kia thật phách lối, ta dùng ‘Trinh trắc ma pháp hãm tịnh’ thì không thể học một ít ‘Trinh trắc mật môn’ được sao? Hừ, chỉ bởi đối phương là ma pháp học đồ mà có thể sơ ý như thế được sao?”
Có thần thuật chỉ thị, Gary biểu diễn cơ bắp mạnh mẽ của gã, bức tường kia nhanh chóng đổ sập sau hai ba cú đẩy.
Tiếp theo, một vị thủ vệ khác rút trường kiếm ra, rống to một tiếng rồi chém mạnh xuống khiến cơ quan ở chỗ đấy bị nứt làm đôi lộ ra cửa động chân thực.
Cửa động không lớn, chỉ đủ để một người đi vào, gió thổi qua từ cửa động truyền đến mùi tanh nồng. Benjamin khẽ nhíu mày, lấy tay phải che miệng lại, còn Lucien thì thiếu chút nửa đã nôn mửa, bất tri bất giác lùi ra sau hai bước.
Gary quan sát cửa động thật kỹ rồi nói: “Đại nhân Benjamin, mật đạo này dẫn tới đường nước ngầm.”
Benjamiu nhíu đôi mày màu vàng nhìn Gary, che miệng nói một cách khó chịu: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc, vào trong đi một chặp sẽ tới đoạn đường nước ngầm.” Gary khẳng định.
Benjamin im lặng. Một mục sư tao nhã tôn quý, một thành viên của gia tộc Rafferty vinh quang được truyền thừa nhiều năm như y, mới nghĩ tới mùi tanh tưởi và dơ bẩn trong đường nước ngầm thôi đã thấy khó chịu rồi. Hơn nữa, y lại không biết “Tịnh hóa thuật”, mà muốn thi triển ra phép thuật này thì nhất định phải dựa vào chú văn, thủ thế và vật liệu thi phép phối hợp với nhau. Nhưng ai mà biết được mật môn này ở đoạn nào của đường nước ngầm, trên đường đi phải sử dụng bao nhiêu lần “Tịnh hóa thuật” đây.
“Dù sao cũng chỉ là một tên ma pháp học đồ thôi, trước Chân Lý Thánh Huy thì không thể gây ra ảnh hưởng xấu gì được.” Benjamin nghĩ một cách đơn giản, sau đó y quay người lại nói với Lucien, giọng nói một lần nữa trở nên uy nghiêm: “Cậu là hàng xóm của nữ phù thủy nên nhất định trên người sẽ nhiễm chút sức mạnh tà ác, cần phải chuộc tội mới có thể gột sạch. Nhưng lòng thành kính của cậu với Chúa đã khiến ta xúc động, ta sẽ đưa Thánh huy cho cậu mượn, một khi tịnh hóa được sức mạnh mà nữ phù thủy tà ác kia lưu lại thì cậu có thể được chúa ân tứ lần nữa. Đi đi, Lucien, hãy làm theo Chúa mách bảo, Chúa sẽ dõi theo cậu.”
Lucien vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi lại do dự không quyết, Benjamin thấy vậy thì từ tốn hỏi: “Cậu không muốn?”
Dù câu hỏi không có chút ác ý nào nhưng lại khiến Lucien run lập cập. Hắn cố giữ bình tĩnh suy nghĩ, nếu bản thân trả lời là không thì e là sẽ bị giết chết ngay. Còn nếu ngược lại, có Thánh huy mà Benjamin cho mượn, lại có thêm hai ba thủ vệ đi theo xử lý oán linh tàn khuyết mà ma pháp học đồ để lại hẳn là nguy hiểm sẽ không quá lớn.
Cho dù Benjamin thực sự không muốn đi xuống đường nước ngầm dơ bẩn này hay là vì nguyên nhân gì khác thì chuyện này dường như cũng chẳng có lợi ích gì với y.
Cố kìm nén cơn giận đang lan tỏa trong lòng, Lucien nở nụ cười cứng ngắc trả lời: “Nguyện ý ra sức vì Chúa.”
Benjamin không quan tâm đến biểu hiện cứng ngắc của Lucien, tay phải giơ lên tháo Thánh huy hộ phù ra đưa cho hắn: “Đây là Chân Lý Thánh huy, chờ chút nữa ta thi triển Chúc phúc thuật lên người cậu để cậu có thể dễ dàng tập trung tinh thần mà phối hợp với thánh chú văn để kích phát sức mạnh của Chúa ẩn chứa bên trong Thánh huy.”
Lúc này, sau khi đã bình tĩnh lại, Lucien tỏ ra tò mò hứng thú với việc bản thân có thể thi triển thần thuật Thánh huy.
Thánh huy có đế màu vàng, thập tự giá màu trắng tỏa ra ánh sáng nhạt, quanh thập tự giá được khắc rất nhiều đồ án hình tròn, hình tam giác, hình vuông, hình chữ nhật được nối liền tại một điểm càng tôn lên vẻ thần thánh của nó.
Cầm lấy Thánh huy, Lucien lập tức cảm thấy có một luồng sức mạnh nhu hòa truyền tới, lan tỏa khắp cơ thể, cho dù gặp gió lạnh ban đêm thổi tới cũng cảm thấy ấm áp như đang phơi nắng vậy.
“Bên trong Thánh Huy có hai thần thuật không chính thức là Quang lượng thuật và Trì liệu vi thương, mỗi ngày có thể sử dụng được ba lần. Bên cạnh đó còn có ba thần thuật cấp một là Thánh quang hộ thuẫn, Quang huy chi kiếm và Thánh quang đả kích, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được một lần. Ổn rồi, cậu hãy nghe và nhớ kỹ chú văn của từng loại nhé.”
Hiện giờ Lucien đã không còn đường lui, nhất định phải xuống dưới kia nên sức mạnh thần thuật hết sức quan trọng với hắn, cũng vì thế mà hắn rất chú tâm nghe Benjamin giảng đọc chú văn.
Chú văn đều là những từ âm tiết ngắn nhưng ngữ điệu lại hết sức biến hóa khó đọc, Lucien mất rất nhiều tâm sức mới có thể miễn cưỡng nhớ hết.
Qua một lúc, Benjamin khẽ gật đầu rồi vươn tay phải ra.
Lần này không có chú văn nhưng lại xuất hiện một màn sáng trắng tinh phủ lên người Lucien rồi dần tan biến khiến cho hắn cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ, đồng thời tinh thần nhạy cảm hẳn lên, có hể nghe rõ được tiếng nói ở khoảng cách rất xa.
“Không ngờ mục sư đại nhân để thằng nhóc Lucien xuống dưới đó, lại còn đưa Thánh huy cho hắn nữa?”
“Ông không nghe rõ à? Là mục sư đại nhân nhân từ, để thằng Lucien xuống đó gột rửa tội ác dính trên người đấy.”
“Chúa nhân từ, mục sư đại nhân nhân từ.”
Lucien chưa hiểu rõ thế giới này nên sau khi tiếp nhận Chúc phúc thuật xong thì lẳng lặng đứng yên chờ Benjamin thi triển Chúc phúc thuật cho Gary và hai vị thủ vệ khác.
Mỗi lần thi triển Chúc phúc thuật của Benjamin cách nhau khoảng hai, ba giây.
Sau khi thi pháp xong, Benjamin nói với đám người Lucien: “Paul sẽ canh giữ lối vào mật đạo, Gary, Howson, Correa và Lucien sẽ đi xuống dưới kiểm tra.”
Tiếp đó, gương mặt của y trở nên nghiêm túc, vẽ thập tự giá trước ngực rồi thầm nguyện: “Nguyện Chúa vinh quang che chở các ngươi.”
“Duy chân lý vĩnh tồn!”
Gary và ba vị thủ vệ còn lại phấn khởi lớn tiếng đáp lại, Lucien thì chậm nửa nhịp nên không biết phải làm sao.
Cũng may là Benjamin không để tâm đến chuyện này, nhìn bốn người bọn họ dần dần tiến vào mật đạo thông tới đường nước ngầm.
Vị thủ vệ Paul đứng ngoài hỏi nhỏ những nghi hoặc tròng lòng: “Đại nhân Benjamin, tại sao lại là cậu ta?”
Có chú văn, có Thánh huy, gã và Gary cũng có thể kích phát thần thuật ẩn trong đó, chỉ là thời gian kích phát sẽ chậm hơn một chút so với mục sư đại nhân Benjamin, mục sư tập sự hoặc những ma pháp sư tà ác kia. Nhưng ngay cả như thế thì cũng không nên tới lượt một tên nhóc chưa từng rèn luyện qua chứ? Đại nhân Benjamin không muốn xuống thì hoàn toàn có thể giao Thánh huy cho Gary, Howson hoặc Correa kia mà.
Benjamin chỉ tay trái về phía mật đạo, tay phải bịt miệng và mũi, thều thào: “Sức mạnh tinh thần của cậu ta cao hơn người bình thường nên kích phát ra thần thuật có trong Thánh huy sẽ tốt hơn.”
“Nhưng tuổi lớn quá, không có giá trị bồi dưỡng.”
…
Vừa tiến vào mật đạo, mùi vị tanh tưởi kinh khủng của đủ mọi thứ ập tới khiến Lucien không nhịn được nôn khan hai lần.
“Cậu sống ở khu o'Let thế mà còn không chịu được mùi của đường nước ngầm này sao, ta không ngờ khu này lại nghèo tới vậy. Cho dù là Thánh Vịnh chi thành hay Antigone Fleury, trong đường nước ngầm có rất nhiều gian nhà lụp xụp được dựng nên làm nơi ở cho những người nghèo chân chính đấy.” Trước khi tiến vào mật đạo, Correa cất giọng trào phúng. Gã có mái tóc màu đen, vóc dáng khác xa Gary và Benjamin, gò má hõm sâu.
Gary nghe thế liền nói ngay: “Yên lặng.”
Correa khẽ nhún vai, im lặng, đi tới đi lui vài bước trong mật đạo rồi nhảy vào trong đường nước ngầm.
Lucien cũng nhảy theo, chân giẫm phải thứ gì đó ướt nhão.
Chung quanh tường hầm đầy những loại rêu kỳ quái tỏa ra hào quang nhàn nhạt làm cho cả đường nước ngầm không đến nổi hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Gary hạ thấp giọng: “Ta, Howson và Correa đều là người hầu kỵ sĩ cấp cao, cậu chỉ cần chú ý phối hợp với bọn ta, đến khi nguy hiểm thì lập tức triệu hoán Quang huy chi kiếm nhé.” Tuy gã mang bộ râu quai nón màu vàng nhưng mọi hành động lại rất trầm ổn, để cho mọi người cảm thấy hết sức an tâm, gần như là người lãnh đạo trong bốn vị thủ vệ vậy.
Gary nắm chặt trường kiếm bằng tay phải và cầm hộ thuẫn hình tròn bằng tay trái, sau khi bàn phương án tác chiến xong liền tản ra tìm nơi phát ra tiếng khóc của quỷ hồn.
Lucien theo sát phía sau, vừa đi vừa chửi thầm trong lòng: “Mình đâu có biết người hầu kỵ sĩ cấp cao mạnh cỡ nào đâu chứ?” Chuyện kiểu này, hắn không dám hỏi thẳng Gary.
Ở trong đường nước ngầm chật hẹp này, tiếng khóc thê lương, bi thương kia càng vang vọng hơn, tựa như truyền tới từ mọi hướng khiến mọi người khó có thể phát hiện rõ vị trí cụ thể.
Nhưng trước một thủ vệ đã được huấn luyện đặc thù như Gary và một người có sức mạnh tinh thần khá lớn như Lucien, lại được Chúc phúc thuật gia trì thêm nên đã dễ dàng tìm được phương hướng.
Một đoạn đường này quá yên tĩnh đến nổi khiến người khác đâm ra sợ hãi, kể cả những người nghèo sống trong đường nước ngầm này theo như lời Correa kể lúc nãy.
Đi qua mấy khúc rẽ, đám người Lucien đứng trước một khúc rẽ khác trong đường nước ngầm.
Gary nhìn đám rêu xanh phủ kín vách tường rồi nghiêm túc nói với Lucien: “Triệu hoán Quang huy chi kiếm.”
Lucien vừa lo lắng vừa nóng lòng muốn thử nghiệm ngay. Dưới sự trợ giúp của Chúc phúc thuật, hắn nhanh chóng ổn định tâm lý, tập trung tinh thần lên trên Thánh huy. Cảm giác được luồng sức mạnh nhu hòa tỏa ra từ Thánh huy, hắn nhanh chóng tháo Thánh huy đeo trên cổ ra cầm trên tay, thoáng chạm nhẹ theo một tiết tấu cố định lên thập tự giá màu trắng ở trên đấy, đồng thời đọc chú văn với âm điệu quái lạ: “Kỳ tắc ông.”
Lucien tập trung tinh thần lên Thánh huy có cảm giác như bị những tia sáng xâm nhập, chúng hiện ra trước mắt rồi tụ hợp lại trong chớp mắt tạo thành một thanh kiếm lóng lánh ánh sáng.
“Đây là giọng nói của mình sao?” Dưới sức mạnh của thần thuật cùng những âm điệu quái lạ khóc đọc, giọng nói kích phát ra thần thuật của bản thân trở nên khàn đặc quỷ dị nên Lucien giật mình.
Nắm chặt quang kiếm, cảm nhận sức mạnh siêu phàm kia, Lucien không kìm được cảm xúc trong lòng, nhưng Gary nói một câu lập tức khiến hắn tỉnh táo trở lại: “Chém lên chỗ này đi, dưới sức mạnh của Quang huy chi kiếm, ma pháp cạm bẫy của ma pháp học đồ đều sẽ bị loại bỏ.”
Gary chỉ ra vị trí, Lucien khẽ run khi bản thân có xảy ra chuyện gì không khi phải đối mặt với sức mạnh pháp thuật thần bí.
“Một tên nhóc ngu ngốc, thiếu can đảm.” Correa cười lạnh một tiếng.
Lucien chỉ biết nhắm mắt lại, hít sâu mùi tanh tưởi kinh khủng kia để bình tĩnh lại, nghiến chặt răng hét to trong lòng: “Cùng lắm thì chết thôi.”
Tay phải hắn cầm Quang huy chi kiếm chém lên vách tường trơn trợt bốc mùi kia.
Một vệt sáng lóng lánh, tảng đá như bùn nhão không thể ngăn cản nổi.
Lucien chém xuống nhưng dường như cũng chém phải một số thứ kỳ quái nên cảm thấy khác lạ, khí thể màu đen nhạt ở lưỡi Quang huy chi kiếm nhanh chóng biến mất.
Cả vách tường hoàn toàn sụp đổ.
Bên trong vách tường là một mảnh tối ôm.
Bỗng nhiên, trong bóng tối ấy hiện lên hai điểm sáng quỷ dị, lạnh lùng, dữ tợn màu đỏ.
Tiếp theo đó, càng lúc càng nhiều điểm sáng màu đỏ xuất hiện, lít nha lít nhít, đầy rẫy không gian tối om ấy.
Miệng lưỡi Lucien khô khốc, tinh thần căng thẳng, lòng bàn tay chảy mồ hôi, những điểm sáng đỏ kia hình như là những con mắt.