Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thầy dạy!"
Trác tính toán canh thời điểm rất chuẩn, chiếc đuôi trăn cách hắn chưa đầy mười centimet lập tức dừng lại. Gió theo sau ập tới.
"Hú hồn, vừa kịp." Trác chảy mồ hôi lạnh, chiếc đuôi quá nhanh, tuy hắn đã có chủ ý sẵn nhưng đến lúc làm mới thấy nguy hiểm thế nào.
Chỉ có ba giây, Trác không thừa thời gian. Hắn chạy nhanh đến cuối đuôi, phần bị Trác làm cứng lại không phải phần cuối.
Đuôi cứng lại, con trăn kêu lên một tiếng giân dữ, đầu quay ngược, uốn cong vươn tới Trác.
"Đây rồi!"
Đầu con trăn lúc này cũng vươn tới.
Không phân tâm, hai lá phù mới đã thay, Trác xuất chiêu ngay.
"Quất roi!"
-87
-84
-1
"Rít"
Kêu tiếng cuối cùng, con trăn ngã xuống bất động.
+1600 exp
"Phù"
Toàn thân nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giết được con trăn.
Điểm kinh nghiệm khá cao, Trác tăng hơn mười phần trăm đạt bốn mươi bảy phẩy hai phần trăm, nếu không bị con sói giết mất hai mươi phần trăm là ngon rồi, Trác nghĩ lại mà tiếc.
Nhìn xung quanh không thấy rơi món đồ nào, Trác hơi chán, đúng là quái nhiệm vụ, ngay cả chút an ủi cũng chẳng có.
Liếc lại chỗ cuối đuôi con trăn, ở đó có một khe mang, đây là lý do Trác nhắm vào chỗ này. Nói không quá để tâm đến khe mang thứ năm không có nghĩa là Trác bỏ qua. Hắn không chủ quan, dù lúc đó có khe mang thứ tư đã đủ, Trác vẫn cẩn thận tìm xem khe mang thứ năm nằm đâu.
Với cấp độ của Trác bây giờ vượt cấp đánh quái tinh anh cấp hai mươi là chuyện viễn vông, may mắn có sự trợ giúp của A Tứ, nếu không hắn sẽ tạm thời bỏ qua cho đến khi đủ sức. Như vậy khi quyết định chiến đấu, chủ quan cho rằng được thêm NPC cấp hai mươi giúp đỡ có thể dễ dàng hoàn thành là ngu ngốc, bởi thực hiện nhiệm vụ là người chơi chứ không phải NPC, hệ thống sẽ không để cho chuyện đó xảy ra, từ đầu cho đến cuối, cả lúc con trăn bạo phát có thể hiểu.
Cả quá trình đều cần sự hợp tác ăn ý giữa Trác và A Tứ, đến lúc con trăn bạo phát lại chuyển sang Trác làm chủ, A Tứ làm phụ, khi đó hệ thống buộc người chơi thể hiện năng lực. Không đủ sẽ thất bại, đủ thì chúc mừng, bạn đã thành công vượt qua.
Nếu Trác được trang bị tốt hơn, đẳng cấp cao hơn, có lẽ không khó khăn đến mức này. Vì vậy Trác buộc phải tận dụng mọi nhược điểm của con quái, cẩn thận suy tính mới có khả năng chiến thắng. Bởi khi con trăn nổi khùng, Trác không có cơ hội tiếp cận nó để tấn công, cách duy nhất là chờ con trăn tự đến gần hắn. Kết quả cho thấy Trác không làm thừa.
Trác vẫy tay gọi A Tứ, thứ khó khăn nhất đã xử lý, bây giờ làm sao sang đầm lầy để hoàn thành nốt nhiệm vụ.
A Tứ tiến tới gần, được Trác đưa cho một lọ hp, hắn không khách khí đưa lên miệng nốc, vừa rồi A Tứ thật không dễ dàng gì, hp chỉ còn một trăm bảy mươi sáu điểm, khác với người chơi, NPC mất máu càng nhiều sẽ càng suy yếu, nên A Tứ mất hơn sáu mươi phần trăm điểm hp đã rất uể oải, nhưng vẫn cố gắng hỗ trợ Trác, Trác vô cùng cám ơn gã thợ săn cục mịch này.
Dùng liên tục bốn lọ hp không cần làm lạnh, khuôn mặt A Tứ hồng hào lên, khôi phục bình thường.
Lau mép, A Tứ nói:
- Khà! Quá đã. Không gì sung sướng hơn mất máu rồi hồi lại.
Trác cười bảo:
- Rất cám ơn anh đã hỗ trợ...
Trác chưa nói xong, A Tứ cắt ngang:
- Không cần khách khí, bạn bè cần quái gì cám ơn.
NPC tăng hảo cảm đúng là đủ nghĩa khí, Trác thầm nghĩ, cũng phải bắt đầu tìm cách qua đầm.
Nhìn Trác, A Tứ có thể đoán được suy nghĩ của hắn, đầu óc có thiếu nhạy bén chút ít nhưng kinh nghiệm sống của A Tứ vẫn dư xài, A Tứ nói:
- Ngay giữa đầm lầy có một phần đất cứng đủ đi, để tôi chỉ cậu.
Nói xong, A Tứ đi lại gần đầm lầy, Trác đi theo sau.
Cách đó không quá xa, Ka núp sau gốc cây thất thần. Nhìn con quái tinh anh cấp hai mươi bị người này hạ gục, Ka thật không dám tin.
Kỹ thuật của người này quá cao, cái cách mà nhân vật nhảy lên, di chuyển rất linh hoạt, vị trí xuất chiêu chính xác đến khó tin. Ka với chức nghiệp thích khách lấy nhanh nhẹn làm chủ so với người này cũng thấy ngại ngùng, cả hai cơ bản không cùng một cấp bậc.
Rồi lúc gã NPC kia bắn tên tới, rõ ràng không nhìn thấy vậy mà người này vẫn né được, ngay cả điểm yếu cuối đuôi được che dấu rất kỹ, chẳng ai ngờ phần dùng để tấn công của con trăn cũng chính là điểm yếu của nó nhưng người này vẫn nhìn ra, óc quan sát cùng khả năng tính toán thật đáng sợ. Chưa kể các kỹ năng của người này rất lạ, không giống với bất kỳ chức nghiệp nào, Ka chắc chắn người này là chức nghiệp ẩn.
Chức nghiệp ẩn, trình độ thì không cần phải nói, Ka thấy các cao thủ đứng đầu khác cũng chỉ thế này mà thôi.
Tỉnh táo lại, Ka nhắn tin cho Đoạt Mệnh, có lẽ đây là lý do hội trưởng bảo hắn đi theo người này.
Đọc tin nhắn Ka gửi, Đoạt Mệnh có chút mừng cũng có chút lo lắng. Mừng vì xác định rõ ràng người này là chức nghiệp ẩn, lo lắng vì người này còn là một cao thủ.
Hiện tại Đoạt Mệnh đã quyết định mời người này vào guild nhưng mời một cao thủ vào guild dễ vậy sao. Nếu điều kiện không đủ khiến người này động tâm thì có mơ mới mời được.
Đưa ra điều kiện gì đây, Đoạt Mệnh suy nghĩ.
Tốt nhất nên gặp mặt, Đoạt Mệnh quay sang Lost nói:
- Anh đi tới chỗ Ka, em cùng mọi người cứ tiếp tục luyện cấp.
Lost không nói gì gật đầu.
Tọa độ Ka đã gửi tới, Đoạt Mệnh nói xong đi ngay.
Theo sau A Tứ, Trác bước lên một dải đất cứng hiếm hoi đi qua đầm lầy.
Một vách núi sừng sững trước mặt, cơ hồ nhìn không thấy đỉnh, Trác nhìn lên hỏi:
- Bên kia vách núi là cái gì nhỉ?
A Tứ lắc đầu đáp:
- Không biết, chưa nghe nói có ai đi qua bên kia cả.
A Tứ chỉ tay vào bụi cỏ gần đó nói:
- Đây là cỏ Mặn Tiêu.
Trác không suy nghĩ viển vông nữa, tiếp tục nhiệm vụ, lại gần đám cỏ, hắn cúi người bắt đầu ngắt.
- Xong!
Mất hơn một phút Trác ngắt đủ hai mươi lăm cọng cỏ. Quay sang A Tứ, Trác chào:
- Bây giờ tôi về thôn đây, hẹn gặp lại.
A Tứ nghe vậy bỗng vội vàng móc trong túi ra một tờ giấy đưa cho Trác, nói:
- Nhờ cậu đưa cái này cho thôn trưởng.
"Nhiệm vụ 'A Tứ gửi đồ', nhận hay không nhận.'
Hơi bất ngờ, Trác chấp nhận.
A Tứ cười:
- Nhờ cậu đấy.
Chi tiết nhiệm vụ hiện lên.
"A Tứ gửi đồ: gửi cho thôn trưởng thư của A Tứ."
"Phần thưởng nhiệm vụ: chưa biết."
Phần thưởng chưa biết, bí ẩn à, Trác vui vẻ, vô tình nhận nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ đơn giản thế này ai mà chả vui.
Lấy quyển trục hồi thành ra, Trác phất tay với A Tứ, ba giây sau Trác biến mất.
Bên kia đầm lầy, Đoạt Mệnh cùng Ka đang đứng.
Nhìn tới lớp sương mù, Đoạt Mệnh lên tiếng:
- Người này đi qua bên kia?
Ka gật đầu:
- Đúng vậy, hội trưởng.
Đang lúc Đoạt Mệnh muốn đi qua, A Tứ xuất hiện.
Ka vội nói:
- Đó là NPC đi cùng với người kia.
Đoạt Mệnh nhìn qua, ngoài gã NPC này không còn ai, hắn lại gần, vội hỏi:
- Cái người đi cùng anh đâu rồi?
Hơi khó chịu với kiểu hỏi của Đoạt Mệnh, A Tứ hời hợt trả lời:
- Về thôn rồi.
Đoạt Mệnh hỏi tiếp:
- Có biết là thôn nào không?
- Không biết.
Phải chi hắn đến sớm hơn một chút, Đoạt Mệnh tiếc hận.
Không để ý đến hai người này, A Tứ biến mất trong rừng.
- Giờ sao hội trưởng?
Ka hỏi.
Đoạt Mệnh lắc đầu đáp:
- Chỉ hi vọng có cơ hội gặp lại.
Nói rồi, cả hai quay về.