Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Eggers không thể thoát khỏi tay Feiya, cứ thế im lặng một lúc lâu: “Ngươi ở bên cạnh ta cũng vô dụng, ta không thích ngươi!”
“Không sao cả! Ngài không thích ta cũng được, muốn ta vứt bỏ thân phận cũng được, ta chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh ngài, ta sẽ giống như con ruồi luôn ở cạnh cạnh ngài, cho dù ngài đuổi ta cũng sẽ không bao giờ đi.”
Feiya luôn yêu mình, đương nhiên Eggers biết điều đó, cũng chính vì nguyên nhân đó mà anh luôn lợi dụng cô ta, và Feiya cũng luôn biết rõ.
Dù vậy nhưng cô ta vẫn tình nguyện để mình lợi dụng. Thật là ngu ngốc, Eggers rất không thích một người ngu ngốc như vậy, thế nhưng...
“Feiya, chúng ta đi thôi.”
Eggers nhìn Tô Lị. Vậy mà Lilith lại có thể vì một con người mà đánh mất tính mạng của mình, cô ấy cũng vô cùng ngu ngốc, mà mấy trăm năm qua, chính bản thân mình luôn lấy cớ tìm kiếm thánh khí để gặp lại người con gái ấy... cũng ngu ngốc không kém.
Eggers xoay người, cùng Feiya đi mất. Năm đó Lilith là người nắm giữ 12 thánh khí, mà có được thánh khí trong tay sẽ có được thực lực cường đại, vì vậy cô nhanh chóng trở thành đối tượng để tất cả thế lực trong Ma Giới công kích. Cô từng nói, Eggers, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ đến Nhân Giới.
Những trận chiến vô nghĩa này đều là bắt nguồn từ đống thánh khí đó. Eggers vốn cho rằng chỉ cần trong tay Lilith không có thánh khí thì chiến tranh sẽ kết thúc. Tuy anh đã từng khuyên cô ấy một vài lần, thế nhưng lần nào cũng bị cô phản đối. Cô nói cô chính là điểm yếu tố quyết định cuối cùng của Ma Giới, nếu để thánh khí rơi vào tay người khác thì chắc chắn sẽ đánh vỡ sự cân bằng này.
Tô Lị cũng vô cùng kinh ngạc khi Eggers đột nhiên cùng Feyia rời khỏi đây, nhưng như thế lại càng tốt, dù sao trong cả ba người bọn họ, không ai có thể khả năng đánh thắng được Eggers. Nghĩ như vậy, Tô Lị thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lị xoay người nhìn Shere, lo lắng hỏi: “Cleves, Shere sao rồi?”
“Tình hình khọng được tốt lắm. Tuy trái tim không bị đâm thủng, thế nhưng lại không tỉnh dậy.”
Cleves liếm vết máu trên cổ tay, sau đó nâng Shere dậy. Tô Lị thấy thế liền vội vàng đuổi theo: “Ngài muốn mang Shere đi đâu?”
“Hoàng cung.”
***
Nơi mà Cleves dẫn bọn họ đến lại chính là tòa lâu đài của Claire. Tô Lị vẫn còn nhớ người đã từng muốn lấy trái tim của mình để cứu sống cha của Shere, tuy người này rất quan tâm Shere, thế nhưng trải qua chuyện kia, Tô Lị vẫn thầm lo lắng anh ta sẽ đột nhiên xông lên moi trái tim của mình ra.
Nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện ở chỗ của mình, Claire cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi Cleves giải thích sơ mọi chuyện, anh ta lại quay nhíu mày quan sát Tô Lị, thế nhưng cũng nhanh chóng sắp xếp đặt Shere vào một cái quan tài.
“Claire đại nhân, ngài có cách làm Shere tỉnh dậy không?”
“Có thể làm Shere bị thương đến mức không thể tỉnh lại, lực lượng của Egges quả nhiên rất đáng sợ. Shere bị một lực lượng cường đại như vậy xuyên thủng qua người, không hôi phi yên diệt là do mệnh của hắn quá lớn, tuy bề ngoài miệng vết thương đã khép lại, thế nhưng thân thể lại dần bị ăn mòn. Nếu có thể làm vết thương trong cơ thể khép lại thì có lẽ sẽ làm hắn tỉnh lại, nhưng dựa vào năng lực của ta thì lại không thể giúp hắn được.”
“Nếu là Eggers thì sao? Nếu như Eggers giúp chúng ta thì Shere có thể tỉnh lại không?” Tô Lị nhíu mày, sốt ruột hỏi.
“Tuy trái tim không bị gì, nhưng phần bụng lại bị đâm thủng, chứng tỏ Eggers cũng muốn Shere chết, mà ta nghĩ hắn ta cũng không biết phải làm thế nào để Shere tỉnh lại.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tô Lị tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay ôm đầu.
“Cũng không phải là hoàn toàn mất hi vọng, ta biết có một người có thể giúp.”
“Ai?”
“Là đức vua Atlan.”
Tô Lị ngẩng đầu nhìn Cleves. Ông ta có thể cứu Shere, nhưng người này muốn Shere chết càng nhanh càng tốt ấy chứ!
“Trước tiên các ngươi cứ giao Shere cho ta, còn hai người nghĩ cách để đức vua Atlan cứu Shere đi.”
“Đại nhân không tiến cung cùng chúng ta sao?”
“Ta cũng rất muốn đi cùng hai người, thế nhưng không thể, hiện tại đức vua đã ra lệnh cấm ta tiến cung, cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho hai người mà thôi!” Claire nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô Lị, ngồi xổm xuống, in lên cái trán trơn bóng của cô một nụ hôn, cười nói: “Cô đừng lo lắng quá, hiện tại cô chính là Lilith, ánh mắt phải sắc bén một chút.”
Gương mặt cứng ngắc Tô Lị buông lỏng xuống, vỗ nhẹ lên hai má để mình nhìn giống Lilith một chút.
Không ngoài dự đoán của bọn họ, khi Tô Lị và Cleves đến cung điện thỉnh cầu Atlan cứu Shere và đã bị ông ta từ chối không chút do dự.
Bị từ chối nhanh như vậy làm Tô Lị không cam lòng chút nào, cô đứng dậy bước lên một bước: “Atlan, lúc trước Shere vì cứu vợ chưa cưới của con trai ngươi mà trở thành tù binh của Lang Nhân Tộc, suýt nữa thì bị giết chết, nay mệnh của hắn gần như không còn, ngài lại khoanh tay đứng nhìn, chuyện này không hợp lẽ thường thì phải?”
“Không hợp lẽ thường? Lúc trước Shere đồng ý cứu Lamia là do chúng ta đã dùng nhẫn Thân Vương để trao đổi, đấy là do Shere tự mình đề nghị!” Atlan nhìn Tô Lị phía dưới, khá bội phục sự can đảm của cô, tuy không thấy rõ khuôn mặt người bên dưới, thể nhưng đột nhiên một hơi thở quen thuộc đánh ập đến, làm ông ta vô kinh hoảng: “Ngươi... là là Huyết Tộc thuần chủng? Lilith đại nhân? Không... không thể nào!”
“Đúng vậy!”
“Nếu ngài là Huyết Tộc thuần chủng, vì sao ngài không tự mình cứu Shere, đến cầu ta làm gì?” Tuy ông ta đã sớm biết quan hệ giữa Lilith đại nhân và Shere không hề đơn giản, thế nhưng một người kiêu ngạo như cô ta lại có thể đến cầu xin mình cứu Shere, điều này làm ông ta không thể hiểu được.
“Tất nhiên là ta có nguyên nhân nên mới làm như vậy. Atlan, ngươi cứu, hay là không cứu?”
“Quả thật là bổn vương có năng lực chữa trị vết thương, thế nhưng để cứu một huyết tộc bị thương nặng đến mức lâm vào trạng thái ngủ say thì cần phải tiêu hao một lực lượng vô cùng lớn, sợ là ta không thể thể giúp được đại nhân rồi!”
Tô Lị thầm toát mồ hôi lạnh: “Ngươi nói điều kiện đi!”
“Nếu ngài đã là Lilith đại nhân, vậy thì trong tay ngài chắc hẳn sẽ có thánh khí, nếu như đại nhân bằng lòng giao thánh khí cho ta, ta có thể cứu Shere một mạng.”
Tô Lị có thể cảm giác được hiện tại trong cơ thể chỉ còn tám cái thánh khí, dùng một cái thánh khí để đánh đổi tánh mạng của Shere cũng không phải là không thể. “Được, ta giao Huyết Trượng cho ngươi.”
“Hình như đại nhân hiểu lầm ý của ta rồi, ta muốn toàn bộ thánh khí trong tay đại nhân kìa!”
“Ngươi!!!”
--Tô Lị, không thể giao toàn bộ thánh cho hắn được, thân thể ngươi sẽ không chống đỡ nổi đâu.--
Giọng nói của Lilith vang lên đâu đó trong đầu Tô Lị.
“Ta là người trông giữ thánh khí, nếu giao cho ngươi toàn bộ thánh khí, sợ là sẽ hao phí một lượng lớn ma lực, quả thật công phu sư tử ngoạn của đức vua rất kinh người đấy!”
“Nếu cứu Shere thì ta cũng sẽ phải tiêu hao một lượng ma lực vô cùng lớn. Sức mạnh của đức vua đại giảm, chỉ sợ lúc đó toàn bộ Ma Giới sẽ rất náo nhiệt!
“Hiện tại trong cơ thể ta chỉ còn tám thánh khí. Chúng ta mỗi người một nửa?”
Cleves giữ chặt tay Tô Lị: “Cô không thể làm bậy như vậy!”
“Tôi có thể nắm chắc!” Tô Lị nhìn Cleves gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Atlan nhếch miệng cười. Mỗi thánh khí đều có ma lực vô cùng cường đại, mỗi cái có một tác dụng riêng, nếu trong tay mình có bốn cái, cộng thêm lực lượng của mình thì chắc chắn sẽ dể dàng chi phối các tộc còn lại. Dùng tính mạng của Shere để đổi lấy 4 thánh khí, đây là cuộc giao dịch không thể nào tốt hơn.
“Được, thành giao.”
Atlan có năng lực chữa trị, cho dù là ngoại thương hay là nội thương đều có thể chữa khỏi, thế nhưng đồng thời ông ta cũng phải tiêu hao một lực lượng ma lực nhất định. Để chữa trị hoàn toàn cho Shere, Atlan đã phải tiêu hao nhiều ma lực nhất từ trước đến giờ.
Tô Lị và Cleves đều phải trong giữ ở ngoài cửa, không thể biết được tình huống bên trong như thế nào? Shere có thể cứu được không? Atlan sẽ không nhân cơ hội này giết chết Shere chứ? Những chuyện này bọn họ không thể nào biết được.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Lị chỉ biết là mông mình đã tê hết lên rồi, trong lòng lại lo lắng không thể nào ngủ được, cuối cùng thì Atlan cũng đã đi ra.
Tô Lị vội vàng chạy tới, trên trán ông ta đã đầy mồ hôi, sắc mặt không tốt chút nào, nhưng Tô Lị chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi chạy đến chỗ Shere.
Sắc mặt của Shere đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, thế nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Lị quay đầu hỏi: “Vì sao Shere vẫn không tỉnh?”
“Không cần phải sốt ruột, những vết thương trên người đều được ta chữ khỏi, nếu như không có gì xảy ra thì một lát nữa hắn sẽ tỉnh lại. Ta đã tuân thủ ước định, có phải Lilith cũng nên giao thánh khí cho ta rồi không?”
“Chờ cho Shere tỉnh lại, ta sẽ giao thánh khí cho ngươi.” Tô Lị nhìn Shere không rời mắt, sợ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tô Lị lấy tay sờ lên môi Shere, có vẻ hơi khô, cô không nghĩ nhiều, hai răng nanh nhanh chóng lộ ra, cắn lên cổ tay mình, sau đó nhỏ từng giọt một vào miệng Shere. Shere được uống không ít máu của Tô Lị, cuối cùng thì cũng đã có động tĩnh.
Tô Lị để mặt mình sát vào mặt Shere, vừa cười vừa khóc: “Shere... ngài tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!” Tô Lị nói xong, vì kích động quá mà hung hăng hôn lên môi Shere mấy lần.
Hai mắt Shere mở to, nhưng vẫn mơ màng như trước. Thấy Shere đã có phản ứng, cuối cùng thì Tô Lị cũng có thể yên tâm rồi: “Ngài đói bụng sao? Có cần uống máu nữa không?”
“Đồ ngốc...”
Giọng nói yếu ớt của Shere vang lên làm Tô Lị vô cùng vui mừng, quay đầu nói: “Cleves, Shere có thể nói được rồi! Thật tốt quá!”
“Lily yên tâm đi, Shere không có việc gì đâu. Trước tiên hãy để cho hắn nghỉ ngơi để ma lực phục hồi đã.”
“Shere đã tỉnh, Lilith đại nhân cũng nên tuân thủ ước định đi!”
Tô Lị nhìn Shere, thấy anh dùng vẻ mặt không hiểu nhìn mình, cô đành dùng tay che mắt Shere để anh ngủ một giấc.
“Cleves, ngài mang Shere về trước đi.”
“Vậy còn cô thì sao?”
“Sau khi giao thánh khí cho đức vua, tôi sẽ trở về.” Tô Lị ngầng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cleves, liền cười nói: “Không có việc gì đâu! Chỉ có bốn cái thánh khí thôi mà!”
“Lily, khó lắm cô mới có thể trở lại, nếu cô xảy ra chuyện gì thì ta sợ Shere sẽ không qua khỏi mất!”
“Không sao đâu, tôi sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu. Tôi đã đồng ý với một người, sẽ không để Shere một mình, vì vậy hai người mau đi đi.”
Cleves vẫn do dự, nhưng vẫn không thể khuyên được Tô Lị nên đành mang Shere về Nhân Giới trước.
***
Sau khi lấy 4 thánh khí ra khỏi cơ thể, ma lực trong cơ thể Tô Lị bị tiêu hao hơn phân nửa. Vì phải bổ sung ma lực bị mất nên Tô Lị tự động tiến vào kỳ hôn mê, được Atlan sai người đưa về Nhân Giới.
Vốn là Cleves rất lo lắng nếu sau khi Shere tỉnh lại nhưng Tô Lị lại tiến vào hôn mê, không biết ngày nào tháng nào mới tỉnh lại, sợ là sẽ phải lâm vào tình trạng mưa to gió lớn một lần nữa.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tô Lị đang hôn mê, vẻ mặt của Shere lại vô cùng bình tĩnh. Có lẽ Shere đã chết lặng, không nói nên lời; hoặc là hắn tin một ngày náo đó cô sẽ tỉnh lại, vì vậy Shere lại tiếp tục chờ đợi.
Về chuyện sau đó bọn họ sẽ như thế nào, Cleves cũng không biết.
Shere chỉ lẳng lặng nhìn Tô Lị một lúc lâu, sau đó đặt xuống môi cô một nụ hôn, khẽ nói thầm bên tai Tô Lị: “Chào mừng em trở lại, cô gái của ta.”
Shere dịu dàng vén vài sợi tóc của Tô Lị ra sau tai, nâng tay nhấc nắp quan tài lên đậy kín, sau đó rời khỏi tầng hầm.
***
Hai năm sau.
“A... lại thua rồi!” Josie to miệng than trời than đất nhìn mình bị Shere ăn mắt một quân cờ, từng bước từng bước ăn mắt hơn một nửa quân.
“Mấy so mấy? Cleves đi lại gần hỏi.
Josie giơ hai bàn tay ra đếm: “Chín so với... không...”
Cleves ha ha cười: “Cả đời này ngươi đừng nghĩ có thể thắng được Shere, ha ha ha...”
Josie buồn bực nhìn Shere, nhìn đống bánh ngọt bên cạnh Shere, tức giận hỏi: “Có phải Shere ăn đống bánh ngọt này nên mới thông minh như vậy?”
“Sao lại thế được!” Shere khẽ mỉm cười: “Chỉ là do đầu óc ngươi quá ngu ngốc mà thôi.”
Josie lại không biết xấu hổ, ngẩng cao mặt, đứng lên quàng tay lên bả vai Cleves: “Lão tử không thèm chơi cờ vây nữa, chúng ta đi đánh bida đi!”
“Ngươi chơi cờ vây không thể thắng được Shere, thế nhưng chơi bida cũng vĩnh viễn không thể thắng được ta đâu!”
“...” Josie nghẹn họng, không nói được gì nữa, bĩu môi nói: “Hừ! Nhưng ít nhất thì ta có thể thắng được Lily. Ta ngủ một năm đã tỉnh, còn cô ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh đấy!”
“Josie!”
Cleves nhỏ giọng mắng.
Ý thức được mình vừa nhắc đến chuyện không nên nói, Josie vội vàng che miệng lại, trợn mắt nhìn Cleves, sau đó cẩn thận quay đầu nhìn phản ứng của Shere.
Shere nghiêng đầu, cười khẽ: “Không cần để ý đến ta!”
“Không phải ngươi nói muốn chơi bida sao? Chúng ta đi thôi!” Cleves kẹp lấy cổ Josie, quay đầu nói với Shere: “Ta mang tên này đi trước.”
“Ối ối! Cleves, ta tự đi được, ngươi đừng lôi ta như vậy!”
Thấy bọn họ rời đi, khóe miệng tươi cười của Shere dần trở nên u ám, hơi cúi đầu nhấp ly trà trong tay, hai con mắt màu tím đã tràn ngập bi thương.
“Anh Shere, em đã trở về.”
Alar đưa mũ cho Ryan Lane đứng cạnh, vừa vào đến cửa đã chạy lại ôm cổ Shere, làm nũng nói.
Shere khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu yêu thương sờ đầu Alar: “Chơi vui vẻ không?”
“Có chứ! Em mua được rất nhiều thứ tốt để tặng Tô Lị, bây giờ em sẽ xuống dưới tặng cô ấy!”
Alar nói xong liền buông Shere ra, vội vàng chạy xuống dưới tầng hầm, đằng sau còn vang lên giọng nói của Shere: “Đừng quên luyện tập hành giả đó!”
“Dạ!” Alar không thèm quay đầu, chỉ xua tay rồi tiếp tục chạy mất.
Đi xuống tầng hầm, Alar khẽ mở nắp quan tài ra, lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng bằng ngọc thạch, trên ngọc thạch được đục một cái lỗ nhỏ để xuyên dây chuyền qua.
Alar cẩn thận đeo vòng ngọc thạch lên cổ Tô Lị, nói: “Đây là ngọc thạch mà ta tình cờ mua được, nghe nói có thể bảo vệ hồn phách, vô cùng linh nghiệm. Ta là con trai, không cần mấy thứ này, cho nên ta tặng nó cho cô! Cô phải cảm ơn ta đấy, chờ sau khi cô tỉnh dậy thì báo đáp ta là được, nếu không ta sẽ tiếp tục phá cô, để đuổi cô ra khỏi đây!”
“...”
“... Cô mau tỉnh lại đi! Nếu không anh Shere sẽ đi cùng người đàn bà khác đấy!”
Alar cứ ngồi bên cạnh cỗ quan tài kể hết chuyện này đến chuyện nọ, đến khi không có chuyện gì để nói nữa mới bằng lòng đi ra khỏi tầng hầm.
Sau khi Alar đi khỏi, ngọc thạch trước ngực Tô Lị bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng mỏng manh, Tô Lị vẫn ngủ say đột nhiên từ từ mỡ hai mắt, hai tròng mắt đỏ tươi chuyển động, không gian khép kín mà âm u xung quanh làm cô đoán được mình đang ở trong một cỗ quan tài.
Tô Lị giơ tay mở nắp quan tài ra, ngồi dậy, hoạt động ngân cốt chút, rồi sờ lên cổ họng, hình như hơi khát thì phải!
“Shere...” Đã lâu không nói chuyện nên yết hầu đã khô không khốc, giọng nói có chút khàn.
Tô Lị đứng dậy ra khỏi quan tài, lảo đảo đi theo mùi vị của Shere, bên trong tòa thành vẫn không có chút sinh khí nào như trước.
Có lẽ bây giờ Beucke đang ở trong phong bếp chuẩn bị thức ăn, Ian và Ess đang quét dọn, còn Ryan Lane thì chắc là đang ở cạnh hầu hạ Shere, Alar có thể đã đi chơi, vậy Shere đâu? Lúc này Shere đang làm gì?
Tô Lị đi đến thư phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, cô không chần chừ liền đi xuống dưới lầu, hóa ra là Shere đang uống trà ở đằng sau hoa viên.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, cũng không biết mình đã bao lâu rồi không được gặp Shere. Lúc này, mái tóc màu đen dài của anh đã được buộc gọn, vẫn tuấn mĩ làm người khác say lòng như trước.
Ryan Lane đứng một bên nên đã phát hiện Tô Lị trước, anh ta kinh ngạc nhìn cô, sau đó buông lỏng người xuống, trong giọng nói có điều đó vui mừng gọi: “Đại nhân!” Sau đó vô cùng thức thời đi ra chỗ khác.
Shere ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Lị đã đầy nước mắt đứng cách đó không xa, vốn dĩ hai mắt đang ảm đảm không chút ánh sáng lại dần sáng ngời, mỉm cười đứng dậy, giang hai tay ra.
Tô Lị vui mừng chạy lại, ôm cổ Shere, miệng nói không ngừng: “Shere, em đã về rồi, đã về rồi!”
Shere ôm chặt cô gái trong lòng, khẽ hôn lên mái tóc của cô, trong lòng vui sướng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói:
“Hoan nghênh em trở về, cô gái của ta!”
--- Hoàn---