Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày bảy hàng tháng là ngày mà Hà An Ân trông mong nhất, vì đó chính là ngày cô được công ty phát lương.
Mới sáng sớm, Hà An Ân đã tới máy ATM, đút thẻ, nhập mật khẩu, vào mục số dư tài khoản, lòng vô cùng sung sướng, phấn khởi. Cô rút thẻ ra trong tâm trạng vui vẻ hạnh phúc nhất rồi chạy thật nhanh tới công ty gần đó.
Công ty mà cô đang làm là một tập đoàn đa quốc gia lớn số một số hai trong nước, chi nhánh phân bố rộng khắp cả nước, thậm chí có mặt tại Bắc Phi cho đến Nam Mĩ. Với một tập đoàn lớn như vậy thì tiền lương lẫn tiền thưởng đều rất hấp dẫn, cho nên khi vừa tốt nghiệp, Hà An Ân đã không đắn đo mà xin vào công ty này, trở thành một trong những nhân viên trong bộ phận tài chính. Sau ba năm không ngừng cố gắng, cô cũng từ một trợ lý kế toán nhỏ nhoi trở thành một cô kế toán không thể thiếu của bộ phận này.
Còn về lý do sao cô lại trở thành kế toán ư? Là thế này, tất cả là do nó có thể nhìn thấy tình hình tài chính của công ty, tính xem tiền thưởng cuối năm dự kiến có tăng không? Cho nên khi nhìn thấy doanh thu của công ty cứ tăng liên tục, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà phấn khích theo!
Đeo thẻ nhân viên vào, cô vội chen vào cái thang máy đã kẹt cứng và nhìn bạn đồng nghiệp không kịp vào thang máy với ý xin lỗi, khẽ mỉm cười chào. Sau nhiều lần thang máy lên rồi dừng, dừng rồi lên, cuối cùng cô cũng tới phòng làm việc của mình.
“Chào buổi sáng, An Ân.” Vừa mới cất cái túi xách, những người đồng nghiệp thân thiết với cô đã vây quanh cô.
“Chào mọi người, sao hôm nay ai cũng trang điểm đẹp thế? Có cả… Ủa, hôm nay mọi người cùng đi dự tiệc hả?” Bộ phận tài chính được ví như một tu viện vậy, ngoài giám đốc ra thì còn lại tất cả đều là nữ, cho nên ngày thường ai nấy đều rất.. uhm … rất là mộc mạc giản dị. Thế mà hôm nay ai cũng trang điểm xinh đẹp như hoa, tính ra chỉ có cô là không khác gì, chỉ mặc bộ đồng phục vest đen và chiếc áo sơ mi trắng trông rất ngứa mắt.
“Tôi đã nói là An Ân sẽ quên rồi mà.”
“Cô ấy hả, trong mắt chỉ có hôm nay phát lương thôi, cùng với số dư trong tài khoản chứ gì nữa!”
Nghe đồng nghiệp không ngừng nhận xét về mình, Hà An Ân cũng chẳng tức giận, ngược lại còn cảm thấy mấy cô ấy nói cũng đâu có sai, sự thật rành rành như thế thì làm sao mà cô giận được cơ chứ!
Có điều cái việc mà mọi người nói cô “quên rồi” lại khiến cô rất tò mò.
“Các vị tiểu thư, xin mọi người hãy chỉ điểm bến mê, tiểu muội sẽ cảm kích lắm đấy!”
Tất cả bọn họ vốn biết cái cô Hà An Ân giữ của này, ngoài tiền ra thì chẳng quan tâm tới chuyện gì cả.
Cái cô này có thể vì 1 tệ mà bất chấp trời nắng chang chang, đi thêm ấy con phố để mua bữa trưa không hề ngon nhưng lại rẻ. Rõ ràng là có thể tự lái xe đi lại, nhưng muốn tiết kiệm tiền xăng nên ngày nào cũng mang đôi guốc cao gần một tấc chen chúc trên những chiếc xe buýt hay tàu điện ngầm.
Nhưng điều khiến họ không thể tin nhất là, vì đuổi theo một tên trộm không có mắt mà cô đã chạy bộ hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ để lấy lại cái bóp chỉ có 10 tệ trong đó.
Cứ như vậy, những chuyện tưởng như không thể nghe thấy, nhìn thấy thì họ đã được chứng kiến từ Hà An Ân. Lúc đầu thì khó mà tin, qua ba năm đầy gian khổ, họ đã quen dần và tập được chiêu sắc mặt không đổi rồi.
Như được tâng bốc lên tận mây xanh bởi câu nói mát lòng mát dạ, các đồng nghiệp nữ vui vẻ giải quyết thắc mắc cho cái cô thần giữ của này: “An Ân à, cô quên rồi sao, giám đốc Hoàng của chúng ta đã tới tuổi về hưu rồi, thứ năm tuần trước là ngày cuối cùng ông ấy đi làm.”
Hà An Ân ráng mà nhớ lại, sau đó nói trong vẻ mặt bi thương: “Dúng rồi, tôi nhớ.”
Nhằm chia tay vị nguyên lão này, bộ phận tài chính các cô đã thống nhất, quyết định tặng cho ông ấy một cái kỷ niệm chương. Những 500 tệ xương máu lận, làm sao mà cô quên được cơ chứ!
Nhìn thấy sắc mặt của cô, các nữ đồng nghiệp tự hiểu nên lập tức quay đi chỗ khác, để trách nhiệm an ủi và giải thích thắc mắc cho một người.
Khẽ lườm mọi người bằng con mắt khinh thường, Phương Du Du nhận trọng trách liền vỗ vai Hà An Ân an ủi: “Ví của cô mất đi một lượng ‘máu’ lớn nên trưa nay tôi khao cô bữa trưa, ngoan nha!”
“Thật không vậy!” Đôi mắt đang tuyệt vọng bỗng trở nên long lanh, khiến người ta chịu không được liền vỗ nhẹ lên đầu cô.
Cũng vì cái khuôn mặt đáng yêu và ngây thơ vô tội vạ này, nên dù cô có cái tính xem tiền như mạng thì cũng chẳng ai ghét cô cho đành, và nghiễm nhiên cô trở thành thú cưng của chị em trong phòng.
Khi tâm trạng vui vẻ thì xoa đầu cô, vỗ má cô, còn tâm trạng không tốt thì sẽ xả vào cô. Chỉ cần không liên quan đến tiền bạc là tính cách của Hà An Ân liền lương thiện vô hại.
“Thiệt mà, thiệt mà!” Phương Du Du xoa đầu cô như xoa chú cún cưng vậy. “Hôm nay sẽ có giám đốc mới tới nhậm chức, nghe tiểu Trần bên phòng nhân sự nói, giám đốc nhậm chứ hôm nay là một thạc sĩ từ nước ngoài về, anh ta từng làm việc mấy năm trong công ty tài chính lớn nhất thế giới, cũng từng làm giám đốc ở đó, nhưng vì muốn về nước phát triển sự nghiệp nên mới từ chức ở nơi tương lai tươi sáng ấy mà về công ty mình làm giám đốc đó!”
Hà An Ân gật gật đầu, một người du học từ nước ngoài về với tương lai xán lạn, chỉ mới nghe tới đây thôi đã khiến cho bao cô gái chưa chồng mơ tưởng tới, chẳng trách hôm nay mọi người ai nấy không khoe ngực thì cũng khoe chân.
Cô háo sắc ngắm nhìn những làn da trắng trẻo mịn màng, mấy khi cái tu viện này có khung cảnh tươi xinh thế chứ?
“A! Tôi thấy rồi nè, tiểu Trần đang dẫn một người đàn ông đi về phía này!” Một cô đồng nghiệp vừa lùi về sau và nói to.
Nghe thấy vậy, các nữ đồng nghiệp lập tức nhảy cẫng lên, kẻ thì chỉnh váy, người thì chỉnh lại ngực, chỉ có Hà An Ân nhàn hạ đi tới cửa, đứng đó và đợi mấy cô kia chỉnh trang xong cùng qua đấy xếp hàng đón mừng.
Nhìn ra ngoài thì quả thực tiểu Trần dẫn theo một người đàn ông đi về hướng này, càng lúc đến càng gần, Hà An Ân cũng lặng lẽ nhìn rõ tướng mạo của anh ta.
Mắt to mày rậm, sống mũi cao, môi mỏng quyến rũ, thoạt nhìn khác hẳn với những mỹ nam như hoa của Hàn Quốc đang được yêu thích hiện nay. Nhưng sự nam tính cùng với thân hình cao to lực lưỡng nhìn có cảm giác rất an toàn, cũng khiến người ta có một cảm giác muốn được dựa dẫm, che chở.
Bỗng nhiên, Hà An Ân nheo con mắt đang nhìn say sưa lại, chẳng biết tại sao cái anh chàng này càng nhìn càng thấy quen, khiến cô chịu không được phải lục lại trong kí ức xem xem rốt cuộc anh chàng này đã từng dính líu gì với cô, có liên quan gì tới tiền bạc của cô hay không ?
Người mà có thể khiến cô nhớ dai rất là hiếm, đại đa số là những người đã từng mượn tiền cô, nên cô mau chóng nhận ra người trước mặt ngay.
Năm cô học trung học năm thứ nhất (lớp 10 của ta), từng có một đàn anh trong trường nói là ví của anh ta bị mất cắp, nhưng do gia đình anh ta có việc nên phải về nhà gấp. Bởi vậy anh ta đã để lại thẻ học sinh của mình để thế chấp và mượn cô 200 tệ để bắt xe về nhà. Anh ta còn hỏi cả tên và lớp của cô. Anh ta bảo vì anh phải ra nước ngoài một chuyến, khi về nước sẽ đem tiền tới trả cho cô.
Lúc ấy, cô thấy đàn anh này là một học sinh nổi tiếng, giỏi nhất trường, bất kể cuộc thi nào thì tên anh cũng nằm ở đầu bảng. Vả lại dáng vẻ của anh ta quả thực là rất vội vã, bởi vậy nên cô cũng thật thà lấy từ trong bóp của mình ra tờ 200 tệ – tiền cơm và đi lại trong một tuần của cô – để đổi lấy thẻ học sinh của anh ta.
Tuy ngày hôm đó cái bụng cô đói meo nhưng vẫn cố chấp không mượn tiền của bạn bè và đi quãng đường hơn một tiếng đồng hồ để về nhà. Nhưng do trong lòng nghĩ tiền sẽ được trả ngay, vả lại cô cũng làm được một chuyện tốt, nên cũng không thành vấn đề.
Nhưng mãi tới khi cô đợi tên kia tới trả tiền nguyên một tháng ròng mà vẫn không thấy, cuối cùng do chịu không nổi nên cô mới tìm đến tận lớp của hắn để hỏi. Không ngờ là cái cô nhận được không phải 200 tệ cô đã cho mượn, mà là một tin xấu: anh ta đã chuyển trường đi rồi!
Như sét đánh ngang tai. Nghĩ lại mà xem, Hà An Ân cô đường đường là một thần giữ của mà lại bị người ta lừa gạt. Mặc dù chỉ có 200 tệ nhưng cũng đủ khiến lòng cô tan nát không nói nên lời rồi! Không ngờ hôm nay đã cho cô gặp lại tên đàn anh từng mượn tiền không trả này tại công ty, quả là lưới trời lồng lộng. 200 tệ đã lâu không gặp của tôi ơi…