Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Du Du với sứ mệnh cao cả đã đưa Hà An Ân đến trước phòng bệnh của Đỗ Khang an toàn, tiếp đó vỗ nhẹ lên đầu cô, chỉ nói một câu “Tôi đi mua cháo cho người bệnh ăn” rồi liền rời đi.
Tim Hà An Ân đập loạn lên, Đỗ Khang ở ngay sau cánh cửa này, chỉ cần cô mở ra là có thể nhìn thấy anh. Nhưng cũng chính trong lúc này, sự hổ thẹn trong lòng lại khiến cô do dự không dám bước lên.
Cô sợ Đỗ Khang vẫn còn giận cô nên mới không nói cho cô biết việc anh bị thương nằm viện.
Cô chán nản dựa đầu vào cánh cửa, bàn tay nhỏ bé đặt lên tay cầm, chỉ cần cô ấn nhẹ xuống là cánh cửa sẽ mở ra, thế nhưng bàn tay cô như không có lực, cửa vẫn đóng im lìm.
“Cô gái, cô sao vậy?” Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh cô.
Hà An Ân giật mình, liền ngẩng đầu lên, thấy một nữ y tá đẩy xe đẩy đang nhìn cô. “Không, không có chuyện gì đâu, tôi không sao, tôi đến thăm người ấy mà.”
“Là phòng bệnh của anh Đỗ phải không? Đúng lúc tôi muốn vào đổi chai nước biển, cô theo tôi vào đó đi.” Nữ y tá vui vẻ nói rồi liền mở cửa đi vào.
Cô cả kinh, ngẩng đầu lên, liến bắt gặp ánh nhìn của Đỗ Khang trong tình huống hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Khang ngồi sát mép giường, nhìn thấy cô gái phía sau nữ y tá thì sững sờ trong chốc lát. “An Ân?”
Lẽ ra lúc này cô phải ở công ty mới đúng, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, việc này có ý nghĩa gì, sao Đỗ Khang có thể không biết. Thế nên anh cứ ngồi ngây người ra, vì người phụ nữ của anh, cô gái yêu tiền như tính mạng của anh lại có thể không cần tiền thưởng mà chạy tới bệnh viện thăm anh.
“Anh Đỗ, bạn gái của anh thật dễ thương, cô ấy cứ đứng ngoài cửa không dám vào là sao vậy? Hai người cãi nhau sao?” Cô y tá vừa đổi chai nước biển vừa cười cười hỏi.
Hà An Ân nghe cô y tá nhắc đến chuyện đó liền dỏng tai lên dò xét câu trả lời của Đỗ Khang.
“Phải.” Đỗ Khang quả là vẫn còn tức giận.
Hà An Ân đứng xa xa phía cánh cửa, không dám tới gần, sau khi nghe câu trả lời của anh thì rụt vai co mình, bộ dạng như một kẻ đáng thương bị ruồng bỏ, ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Lời nói thẳng như vậy cũng không dọa được nữ y tá, cô ấy khẽ cười. “Bạn trai bạn gái tranh cãi nhau là chuyện bình thường, cô An Ân đừng lo lắng quá. Mà cô An Ân này, bạn trai không được quá nhỏ nhen hẹp hòi, không thì bạn gái sẽ bị người khác cướp mất là lẽ dĩ nhiên.”
Đúng là chẳng đâu vào đâu, nữ y tá rốt cuộc là giúp cô hay hại cô vậy? Hai mắt Hà An Ân ngân ngấn lệ, sợ hãi nhìn Đỗ Khang vì lời nói của cô y tá mà sa sầm mặt.
“Nhưng mà vợ chồng son có cãi cọ thì sau này tình cảm sẽ càng tốt hơn, sau nhiều năm cãi cọ với ông xã tôi rút ra được một kết luận, mọi người thấy đấy, giờ tôi và ông xã đã kết hôn, dù rằng sẽ có lúc cãi nhau nhưng tình cảm cũng rất tốt đẹp, rất hạnh phúc.”
“Thật vậy ư?” Hà An Ân không nén được tò mò liền hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Nữ y tá thu dọn đồ đạc và nói: “Cho nên, hai người nhanh hòa giải đi, anh Đỗ cũng đừng giận nữa, anh xem bạn gái anh lo lắng đến phát khóc rồi kìa.”
Đỗ Khang liếc mắt nhìn Hà An Ân, trong đôi mắt to ấy quả nhiên ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương nhìn anh, muốn đến gần nhưng lại sợ dáng vẻ tức giận của anh. Trái tim anh cũng theo vậy mà tan chảy, những tức giận, bất bình, không cam lòng, toàn bộ đều vì ánh mắt như giọt sương gặp ánh mắt trời mà bốc hơi hết.
Nữ y tá thấy cảm xúc của anh dần thay đổi thì nở nụ cười rồi đẩy xe đi. “Hai người trò chuyện vui vẻ nhé.”
Khi đi qua chỗ Hà An Ân, nữ y tá nói thầm vài tai cô: “Đàn ông cứ dỗ dành là sẽ ổn thôi, nếu không thì đầu giường cãi nhau cuối giường hòa nhau, chiêu này hữu dụng lắm, ông xã tôi cũng bị chiêu này dụ. Có điều phải cẩn thận chút, không được để anh ta di chuyển, chân anh ta cần dưỡng thương.”
Nói xong cô bỏ mặc Hà An Ân với khuôn mặt đỏ au như muốn té xỉu mà nhanh nhẹn rời đi.
Cửa khép lại, phòng bệnh lại chìm trong một màn yên lặng.
Đỗ Khang nhìn cô gái kia, không nhịn được mà mở miệng nói: “Lại đây.” Cô ở cách anh quá xa, thật chẳng thích, anh muốn cô lại gần mình hơn, càng gần càng tốt.
Hà An Ân nhìn anh dường như không còn tức giận nữa, tuy rằng trong lời nói còn có chút bực bội nhưng Hà An Ân hoàn toàn không để ý đến, liền từ từ bước tới, đến bên giường của anh thì dừng lại, giống như con thú cưng bé nhỏ ngoan ngoãn mà nhìn anh, khiến trái tim anh ngày càng mềm nhũn, nhuyễn đến nát bét.
Thật là, đã định làm mặt giận một tuần mà ở trước mặt cô gái này, bao dự tính đều hỏng hết, hơn nữa anh còn phát hiện ra, tức giận với cô cũng là làm khó mình, nội thương ngày càng nghiêm trọng.
“Sao lại đến đây?”
“Sao anh nằm viện mà không nói cho em biết? Nếu không vì phát hiện hôm nay anh không đi làm mà đến hỏi Tiểu Trần, em còn không biết hóa ra anh đã nằm viện hai ngày rồi.” Không nói tới thì thôi, vừa nhắc đến hai mắt cô đã đẫm lệ, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
“Vì nguyên nhân này mà ngay cả một nghìn đồng tiền thưởng em cũng không cần sao?” Nói không cảm động là giả, cô gái này ngay cả tiền là thứ cô yêu nhất cũng không cần nữa, anh vui vẻ đến mức ngay cả tia bất mãn cuối cùng cũng đã biến mất.
“Đúng vậy.” Chuyện đã đến mức này, cô sao còn tâm tư mà nghĩ đến một nghìn đồng nữa, cô gật đầu trả lời.
“Hà An Ân, em thật có tiến bộ, lúc trước vì hai trăm đồng mà đòi nợ anh trước mặt mọi người, hôm nay lại đến bệnh viện thăm anh mà bỏ mất một nghìn đồng tiền thưởng.” Anh cố tình trêu ghẹo cô, muốn cô cười thật to, ít nhất cũng khiến cô không nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ ấy nữa, làm anh thấy mà đau lòng.
Nghe anh nói vậy, cô không hề có chút vui vẻ, ngược lại còn hỏi khó anh: “Sao anh lại bị thương? Nhập viện mà không nói cho em biết. Em đến chăm sóc cho anh không được sao? Anh không muốn gặp lại em sao?” Việc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đỗ Khang than thầm trong lòng, anh biết nếu không nói cho rõ ràng, cô nhất định sẽ khóc.
Anh thích nhìn gương mặt cô đầy nước mắt, nhưng chỉ là khi hai người hoan ái mãnh liệt, cô vì không chịu được sự nhiệt tình của anh mà rơi lệ, còn lúc khác, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô dù chỉ một chút.
“An Ân, em thật sự nghĩ là anh coi em như người ở sao?” Câu hỏi của anh khiến cô ngạc nhiên. “Sao anh lại nói vậy?”
“Những lời của anh ta nói vào hôm đó khiến anh nghĩ đi nghĩ lại rất lâu. Em biết không, ngay từ đầu anh đã lừa em đến giúp anh quét dọn, lại còn vì em thỉnh thoảng không muốn dọn dẹp mà lấy hợp đồng ra uy hiếp em, còn muốn em nấu cơm cho anh ăn. Cho nên An Ân, nói cho anh biết, em thật sự nghĩ là anh coi em là người giúp việc sao?”
Cho tới nay, cuộc tình nay đều do anh nắm quyền chủ động, anh chưa bao giờ nghe thấy cô nói không đồng ý, dù là nửa câu, ngoài việc cô thường than phiền thói quen lôi thôi của anh khiến cô thu dọn đến mệt chết đi được.
“Đỗ Khang, anh sẽ cùng người giúp việc… làm chuyện đó sao?” Hà An Ân không đáp mà hỏi lại, có điều hai chữ lên giường cô thẹn thùng không nói nên lời, chỉ có thể dùng từ “chuyện đó” để biểu đạt.
“Chuyện đó?” Người đàn ông thông minh đột nhiên chậm hiểu hết mức.
“Chính là chuyện đó đó.” Hà An Ân sốt ruột nói.
“Chuyện đó là chuyện gì cơ?” Anh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Đỗ Khang, anh thật đáng ghét.” Cho rằng anh đang đùa giỡn mình, cô tức giận, đập vào ngực anh một cái.
Cú đập nhẹ hều, cũng vì cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, anh bỗng hiểu ra “chuyện đó” là chuyện gì.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trên ngực mình. “An Ân, em đang ngượng thật kìa.” Đã coi như là vợ chồng, cô lại không nói nên lời hai chữ lên giường. Chậc, là vì anh dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn ư?
“Anh đừng đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của em.”
“An Ân, anh không phải người thích quan hệ lung tung, em biết mà, phải không?” Anh nhìn về phía cô đầy uy hiếp, chỉ cần cô dám nói không, anh liền cắn cô ngay.
Hà An Ân nghĩ một hồi rồi gật đầu. Quả thật, Đỗ Khang luôn kín kẽ trong chuyện nam nữ, tới nay chưa từng có scandal với người phụ nữ nào, anh chỉ háo sắc với cô.
“Cho nên người anh muốn chỉ mình em, cũng đơn giản là vì em nên anh mới có thể cùng em… làm chuyện đó.” Anh cố tình trêu chọc vốn từ vựng của cô.
Biết là anh cố ý, Hà An Ân dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ không vừa ý, thế nhưng trong lòng lại thấy phấn khích vì lời nói của anh.
Bởi vì là cô, cũng chỉ vì cô thôi.