Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự tự tôn của con gái được lấp đầy khiến cô vô cùng vui vẻ. “Nếu đã thế, em cũng chưa từng nghĩ như vậy, chưa từng cảm thấy anh coi em là người giúp việc.”
“Đương nhiên, anh chỉ đang thực hiện kế hoạch đào tạo vợ mà thôi.” Anh dương dương đắc ý, gật gù nói: “Em đã quên là em từng nói vợ tương lai của anh cần có những điều kiện gì sao?” Anh kéo cô về phía mình, dùng chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô.
Cần có những điều kiện gì? Hà An Ân suy nghĩ thật cẩn thận, rốt cuộc thì mình đã đánh giá gì về vợ tương lai của Đỗ Khang nhỉ?
Thấy cô không nghĩ ra, anh xấu xa dán sát vào tai cô: “Em nói, vợ của anh chắc chắn sẽ rất đảm đang, điểm này thì em đã làm được, bà xã.”
Hơi thở đàn ông nóng ấm phả vào vành tai mẫn cảm làm Hà An Ân sắp thở hổn hển thành tiếng, có điều lời cảnh báo của nữ y tá làm cô lập tức hoàn hồn lại, vươn tay đẩy mặt anh ra. “Anh đừng có làm bậy, chân anh còn bị thương đó.” Xong cô nghĩ nghĩ, lại thấy không đúng lắm. “Còn nữa, em không phải là bà xã của anh, anh đừng có gọi lung tung.”
“Không phải bà xã của anh? Vậy hôm ấy ai đã nói chúng ta sắp kết hôn trước mặt nhiều người thế? Em nói xem, ai vậy ta?” Đỗ Khang nheo mắt lại, không dễ gì bị đẩy ra.
“Hôm đó, hôm đó là do bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa… em cũng tưởng là anh lấp liếm cho em thôi chứ.” Thoáng ý thức được anh nói câu này là có ý gì, Hà Ân Ân hơi mừng thầm, lại hơi hồi hộp, hơi lúng túng.
Bọn họ qua lại còn chưa tới một năm mà anh đã định kết hôn rồi, thế có phải nhanh quá không? Lỡ như anh đột nhiên phát hiện ra cô không phải là người anh thích nhất, yêu nhất thì làm sao đây? Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên những kết quả không hay, khiến cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho anh nói lời cầu hôn được.
“Sao anh lại bị thương vậy?” Cô bối rối vòng sang chuyện khác, rồi dời mắt sang chỗ khác. Không ngờ khi ánh mắt cô chạm vào cái chân bị bó bột của anh thì cô liền cảm thấy đau lòng. “Đang yên đang lành mà sao lại như vậy? Bác sĩ có nói khi nào mới được tháo bột ra không?”
Khả năng lảng tránh vấn đề của cô thật sự rất kém, vì mọi năng lực của cô đều tập trung vào chuyện làm sao để kiếm tiền, làm sao để dành tiền, tiết kiệm tiền. Hơn nữa có lẽ cô đã đoán được tính toán của anh cho nên mới cố gắng lảng sang chuyện khác như vậy.
Có điều Đỗ Khang là ai chứ? Tuy anh đã tức giận rồi nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, rất kiên nhẫn giải thích với cô: “Cái chân này là bị Dương Thiếu Đình đá nứt đấy.”
“Anh ta đá anh? Anh ta đá anh khi nào?” Hà An Ân khó mà tin được, cứ tưởng là sau khi cô đi thì Dương Thiếu Đình mới đi tìm Đỗ Khang, đá gãy chân anh.
“Em không thấy sao?” Nghe được điểm mấu chốt, Đỗ Khang nheo mắt lại. “Trước khi anh đấm anh ta, anh ta đã dùng chân đá vào anh trước nên anh mới đánh trả.”
“Em… lúc ấy em không nhìn thấy. Nếu em mà thấy thì em tuyệt đối không đi đỡ anh ta đâu. Anh ta thật là, thật là quá đáng mà.”
Hà An ân cực kỳ hối hận, nếu lúc ấy cô biết Dương Thiếu Đình ra tay trước thì cô chẳng những không đi đỡ anh ta mà còn đá cho anh ta mấy cái để báo thù cho Đỗ Khang.
Lúc này Đỗ Khang mới biết lần này mình ghen tuông vớ vẩn biết bao.
“Để em gọi điện thoại cho dì Dương, không ngờ anh ta dám đá anh nứt xương chân.” Cô chỉ biết nghĩ cho anh nên hoàn toàn quên mất vết thương trên mặt Dương Thiếu Đình cũng không nhẹ. Vết sưng tím ấy sẽ không dễ gì tan hết trong vòng mười ngày nửa tháng.
“Được rồi được rồi, đừng có gọi.” Anh chặn bàn tay đang móc điện thoại của cô lại. “Chẳng phải anh đã đấm anh ta một phát rồi sao? Thế thì không ai nợ ai cả.”
“Nhưng anh phải nằm viện nè.”
“An Ân, ông xã nằm viện nên em đau lòng đúng không?” Anh đổi cách khác để dỗ cô.
“Anh, anh đâu phải là ông xã của em chứ.” Hà An Ân quay mặt đi, phản bác.
“Sao lại không phải? Em đã nói trước mặt mọi người là…” Anh tiếp tục lấn tới, chuẩn bị vòng trở lại vấn đề mà cô vừa lảng tránh.
Nhưng lần này, Hà An Ân lại tiếp tục tránh né: “À, anh có đói bụng không? Du Du nói đi mua cháo cho anh rồi. Tuy em có nấu cơm trưa cho anh nhưng anh ăn thanh đạm chút thì hay hơn. Sao Du Du đi lâu thế mà còn chưa về nhỉ? Anh đợi một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.” Cô nói một lèo, thậm chí còn ra ngoài né tránh.
“Hà An Ân, em đúng là vẫn chưa biết ngoan ngoãn.” Nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn ấy, Đỗ Khang khẽ mỉm cười, nụ cười gian xảo như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Hà An Ân cứ tưởng là chạy trốn thì sẽ ngăn được Đỗ Khang, thế thì quả là ngây thơ. Việc cô trốn tránh chẳng những không giúp gì được cho cô mà ngược lại, còn khiến cô phải chịu sự trừng phát khiến sau này hối hận không ngừng.
Hà An Ân đứng sau cánh cửa bỗng rùng mình một cái, sau lưng tự dưng thấy ớn lạnh.
Chậc, lạnh quá, lạnh quá!
Tháo bột ra, tập luyện để khôi phục một cách hoàn toàn, Đỗ Khang phải mất thời gian cả tháng trời. Trong thời gian này, Hà An Ân phát huy tiềm chất vợ hiền được đào tạo lâu ngày, chăm sóc anh hết sức cẩn thận, từ quét dọn ổ chó của anh cho tới sắc thuốc cho anh bổ dưỡng, không gì là không làm.
Điều duy nhất khiến Hà An Ân cảm thấy lạ chính là cái người mà trước đây, chỉ cần họ ở chung với nhau thì gần như sẽ đè cô ra giường tự nhiên lại không đụng đến cô trong suốt một tháng trời. Hôn thì có hôn, nhưng chỉ là nụ hôn thoáng qua theo phép lịch sự, hơn nữa còn là hôn lên trán.
Kỳ lạ thật, đúng là khác thường, khác thường đến nỗi khiến Hà An Ân cảm thấy nguy hiểm. Thế nhưng nguy hiểm kiểu gì thì Hà An Ân lại không thể nói được.
Lau cánh cửa lần cuối cùng, nhìn cánh cửa sáng bóng lấp lánh, trong lòng cô cảm thấy hết sức tự hào và tự thưởng cho mình một tràng pháo tay. Cô hớn hở xách dụng cụ, quay người lại định vào nhà vệ sinh đổ nước bẩn đi.
Nhưng vừa xoay người lại, suýt chút nữa là cô bị sự xuất hiện đột ngột của Đỗ khang làm giật mình mém xỉu. Cô thả mấy thứ trong tay xuống, đè lên trái tim đang nhảy thình thịch của mình, trách anh: “Anh làm em giật mình đấy. Anh có biết có khi hù quá sẽ làm chết người không? Lần sau đừng có thế nữa.”
“Làm em giật mình sao? Anh sờ thử xem nào.”
Anh vươn tay ra sờ lên ngực cô, dáng vẻ rất nghiêm túc như chỉ muốn sờ thử xem tim cô đập nhanh cỡ nào mà thôi, nhưng Hà An Ân bị anh ôm thì lại cảm thấy bàn tay háo sắc kia đang xoa nắn ngực cô.
Cảm giác tê dại suốt một tháng không gặp bỗng truyền tới khiến cô không nén được mà rên lên, nhưng nhớ tới việc mình vừa quét dọn xong, cả người toàn là mồ hôi thì cô đành phải giãy giụa uốn éo, định thoát khỏi sự trêu chọc của anh. “Đừng… trên người em toàn là mồ hôi và bụi bẩn không à.”
“Vậy anh tắm cho em.” Kìm nén suốt một tháng trời, làm hòa thượng suốt cả tháng, chủ yếu là muốn để xương cốt mình lành hẳn, như thế mới có thể muốn làm gì thì làm, nhưng nhịn suốt một tháng đúng là khó chịu mà.
Nhìn người con gái mình yêu cứ lượn lờ trong nhà mình, thỉnh thoảng còn vểnh mông lên lau cái này, chùi cái kia, suýt nữa là anh không kiềm nổi thú tính, muốn đè cô xuống, bắt cô phải khóc lóc van xin. Bây giờ chân anh đã khỏi hẳn, chạy nhảy hay lảm gì cũng không đau nữa, cho nên anh không thể kiềm chế được, vác cô vào nhà tắm luôn.
“Đừng mà đừng mà, em tự tắm là được.” Cô cứ né qua né lại, kiên quyết không cho anh tắm giúp cô. Cho dù hai người đã rất thân mật nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để anh tắm cho cô, vẫn không muốn để anh tìm hiểu mình một cách triệt để.
Bốp một tiếng, tay anh vỗ lên cái mông tròn trịa kia. “Ngoan đi nào, nếu không anh làm liền bây giờ đó.” Lần này mà làm, đương nhiên là không để cô trốn tránh gì được nữa.
“Anh ăn hiếp em.” Mông bị đau làm cô ấm ức lên án anh.
“Ăn hiếp em đó thì sao.” Anh cũng chỉ ăn hiếp một mình cô.