Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền
  3. Chương 8 : Chương 63
Trước /27 Sau

[Dịch] Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền

Chương 8 : Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“An Ân, nói anh nghe, có muốn anh không?” Anh gặng hỏi cô, đầu ngón tay lại chọt vào cái động đã mềm nhũn và ướt át của cô lần nữa, cứ thế ra vào.

Nơi ấy vừa trải qua cao trào, không cách nào chịu được sự kích thích như vậy. Cô nức nở, nhưng anh vốn chẳng nghĩ tới việc buông tha cô, ngón tay thon dài cứ thế ra sức mà chọt ra chọt vào, cọ xát vùng da thịt mềm mại thâm sâu ấy của cô, khiến cô tiết dịch càng nhiều hơn, ép cô nhịn không nổi phải thét thật to: “Muốn, em muốn anh!”

“Muốn ai?” Ngón tay dài vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục trêu chọc vùng da thịt mềm mại ấy một cách tàn nhẫn.

“Muốn anh… Đỗ Khang… muốn anh…” Vì chịu không nổi sự hành hạ này mà khóe mắt cô rưng rưng nước… Cô nức nở mà nhấp nhổm dưới cơ thể của anh, giống như từng đợt từng đợt sóng.

“Ngoan lắm!” Có được câu trả lời như ý muốn, Đỗ Khang không chần chờ gì nữa, rút ngón tay lại, lấy vật thể đàn ông đã căng ra đến nỗi rất đau mà để sát vào cô, sau đó lấy hết sức, cắm thật nhanh thật sâu vào cô, chọc vào tới đáy.

“Á..!” Cho dù anh làm đủ thứ và khiến cô ướt đẫm, nhưng cô vẫn đau tới mặt trắng bệch vì bị xé rách. Của anh quá to, với lại anh cũng chưa cho cô chuẩn bị tâm lí, đã như thế mà cắm vào tới tận cùng rồi.

“Suỵt… cưng à, vì anh mà nhịn nha, vì anh mà nhịn xíu nha!” Anh đè trên người cô, không còn manh động, chỉ đưa tay ra vỗ về gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi của cô, nhẹ nhàng nói một câu trấn an vỗ về cô.

Thật ra thì cũng khó mà nhịn lắm, tại cái khu vực đang vây chặt lấy anh của cô cứ không ngừng co thắt, cứ muốn đẩy nó ra khỏi cơ thể. Cảm giác vừa đau đớn lại sảng khoái đến mê mẩn ấy khiến anh dường như không thể chịu đựng nổi. Nhưng cô lại cau mày cau mặt, biểu hiện như khó chịu làm anh không đành.

Nhịp tim hòa vào nhau, hơi thở gộp làm một, không cách nào phân biệt được mồ hôi trên cơ thể là của ai, cũng không thể phân biệt rõ nhịp đập và hơi thở nghe được là của ai.

Đau thì vẫn đang đau, nhưng cô có thể dễ dàng cảm thấy mình tiết dịch ra càng nhiều, khiến vị trí hai người giao hợp ướt đẫm hoàn toàn. Cơ thể dần dần thích ứng với anh, vả lại một niềm khao khát không tên từ đó mà sinh ra, khiến cô không kiềm chế được mà nâng cao eo lên đón nhận anh.

Không cần ra hiệu gì nhiều, Đỗ Khang hôn lên chiếc môi hơi mím lại của cô, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, mặc sức nhào trộn lưỡi cô. Chiếc eo cường tráng bắt đầu dùng sức mà di chuyển chầm chậm, mỗi lần đều đâm vào cô thật sâu.

Cảm giác không thể nói bằng lời được truyền tới từ những động tác của anh, dù đau nhưng lại rất khoái lạc, khiến người ta muốn chạy trốn nhưng lại không đành. Cô nhắm mắt, đáp lại nụ hôn nồng cháy của anh, chiếc lưỡi cũng bắt chước anh, kết hợp với anh một cách vụng về.

Nụ hôn đang ngọt ngào trên môi dần di chuyển xuống dưới, anh ngậm luôn chiếc núm nhỏ màu hồng nhạt trước ngực cô, cho cả vào miệng, mặc sức liếm mút. Niềm khoái lạc lạ lẫm được anh liếm mà truyền tới, chiếc môi đang được cô mím chặt lại nhịn không mà rên lên từng tiếng mê người…

“Đỗ Khang…” Cô khát khao gọi tên anh. Vì nỗi khát khao truyền tới từ phía thân dưới, dần dần không thỏa mãn với sự di chuyển quá chậm của anh, cô muốn được nhiều hơn, nhanh hơn.

Tai nghe thấy tiếng rên rỉ cộng với việc thở hổn hển một cách đáng yêu của cô, lại cộng thêm tiếng kêu khó mà nhịn được của cô, Đỗ Khang chỉ cảm giác như là tất cả lí trí cuối trong đầu anh dường như bị thiêu rụi. Lấy tay ghì lấy hông cô, khi anh ra sức chui vào người cô thì sẽ ghim cô vào người mình, khiến cho mình được vào người cô sâu hơn, cướp toàn bộ cơ thể của cô để mang về sự khoái lạc của mình.

Tiếng nước ám muội khiến người ta phải xấu hổ tràn đầy khắp phòng, cộng với tiếng rên rỉ của cô và tiếng thở hổn hển của anh, khiến người ta xấu hổ tới nỗi muốn đưa tay lên bịt hai lỗ tai lại, không muốn nghe thấy âm thanh đen tối này nữa.

Nhưng anh lại không cho phép, vả lại còn cố ý đưa tay ra, vân vê nụ hoa nhỏ đã nhạy cảm tới mức không thể chịu thêm nữa, khiến cô run lên bần bật từng hồi, rên to, chiếc động mật của cô cũng thấm đẫm dịch khiến tiếng nước càng vang, càng to. Việc anh cố ý ấy, cô không thể nào khống chế được, anh không hề cho cô có cơ hội để ngăn chặn.

Mười ngón tay luồn qua tóc anh, hai tay vịn trên vai anh, cặp giò cũng bị anh làm cho phải vòng qua eo anh. Cô bất lực đành phải hùa theo sự chui vào càng ngày càng mạnh của anh.

Anh dùng sức như muốn đâm thủng người cô vậy, rất sâu. Tất cả giác quan như dâng trào sự khích thích thần kinh non nớt của cô một cách xưa nay chưa từng có. Nhưng cô không muốn trốn, không muốn trốn nữa, dù cho có chết ở lòng anh thì cũng cẳng sao.

“An Ân.” Anh khàn khàn gọi tên cô, cảm giác thấy cái động hoa ướt nhẹp của cô đang bắt đầu thắt lại, bắt đầu co giật. Âm thanh rên rỉ yêu kiều phát ra trong miệng lại càng mê mẩn người. Anh nhịn không được liền tăng tốc, nhập vào cô càng sâu, càng nhanh, đâm vào nơi thâm sâu nhất trong cơ thể cô.

Cô căng cứng cơ thể vốn mềm mại, trong người bị từng luồng nhiệt chà xát., thật lâu cũng không cách nào bình phục được, trí óc toàn bộ bị mê man, cô hoàn toàn không cách nào suy nghĩ, chỉ bị anh ôm như thế này. Cô cảm nhận được sự yên bình không gọi bằng tên được, giống như trời sinh ra cô để thuộc về nơi này, cần được anh ôm như thế này.

Bên tai vang lên nhịp tim vững vàng của anh, khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Lên giường với Đỗ Khang là chuyện cô không thể lường trước, mà sau hôm nay, cô và anh sẽ trở thành mối quan hệ gì đây, cô càng không thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ cô thực sự quá mệt rồi, cô không cách nào suy nghĩ tiếp được, chỉ còn cách đợi tỉnh lại rồi mới nghĩ.

Nhắm mắt lại, cô ngủ thiếp đi, hoàn toàn không hề ý thức được người đàn ông phía sau đã kéo cô vào lồng ngực mình, cả đêm cũng không buông tay ra, giống y như cô là một báu vật quý giá nhất của anh vậy

——————–

Trời tối rồi

Lúc Hà An Ân mở mắt ra thì trời đã bắt đầu tối. Cô khẽ nhích cái cơ thể rã rời, cảm thấy tấm chăn trên người trượt sang một bên, lộ ra cơ thể trần truồng dưới chăn, cô hô nhỏ một tiếng, cuống quýt kéo chăn che người lại, sau đó ngẩng lên xem kế bên có người đàn ông ăn thịt người đang nằm không.

Cũng may anh không có trên giường, cũng không có trong phòng, nếu không mà thấy bộ dạng cô như thế, nhất định sẽ lại đè cô xuống, tiếp tục một màn khoái lạc nóng bỏng khác.

Hôm nay họ đã xảy ra quan hệ, cô nghĩ mãi cũng không biết nên ứng phó thế nào với tình cảm mới này. Tình cảm này đến quá đột ngột, quá không thật, sau khi cô tỉnh, điều đầu tiên cô nghĩ được là chạy trốn.

Nhưng người cô còn chưa bước khỏi giường thì đã bị Đỗ Khang đè lên nệm, thân thể nam tính trần trụi rắn chắc gắn thắm thiết chặt chẽ với cơ thể cô. Cô lúng túng tới mức không nói thành lời, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn anh.

Đỗ Khang không nói gì, cứ thế mà hôn cô, cho tới khi cô sắp ngạt thở mới buông cô ra.

“Em đã là người của anh, biết chưa?” Sau nụ hôn nóng bỏng, anh liền nói ra câu tuyên ngôn đầy bá đạo này, định luôn mối quan hệ của họ, cũng không chấp nhận cô nói nửa câu cự tuyệt.

Vả lại sau đó, dường như Đỗ Khang rất hài lòng với cơ thể của cô, và cũng rất thích làm chuyện ấy. Mỗi lần cô tới dọn dẹp liền bị anh đè ở mọi ngóc ngách trong nhà, để cô phô ra những dáng vẻ mà anh thích nhất, sau đó sẽ là một màn bóc lột sức lao động không biết mệt mỏi, khiến cho cô không có sức lực cũng như thời gian để quét dọn.

Trông cậy Đỗ Khang quét dọn là chuyện không tưởng, cho nên sau một hai lần, nhà anh lại trông như cái ổ chó như ngày nào. Cô lại lần nữa ra uy, lại nắm cổ áo anh, uy hiếp nếu anh còn cẩu thả dơ dáy như thế, thì sẽ không cho “thịt” để ăn nữa.

Sự uy hiếp cũng có hiệu quả, nhưng lại rất nhỏ, vì đối thủ cô là ai chứ, Đỗ Khang đấy!

Đỗ Khang tuyệt đối là một tên nhỏ mọn, hay mang hận trong lòng, điểm này cô đã sớm biết. Lần này anh lại vì lời uy hiếp của cô, đè cô trên giường một cách hung hăng mà làm nguyên một ngày, khiến cô ngủ mê tới trời tối mịt mới tỉnh, tay chân cùng với bộ phận xấu hổ ngay giữa hai chân truyền tới từng cơn nhức mỏi.

Trong phòng vẫn cứ tràn đầy mùi vị sau khi yêu. Hà An Ân nhìn chiếc chăn dưới nền nhà, liền mở cửa sổ ra, một cơn gió đêm lành lạnh thổi vào, thổi tan mùi vị nồng nàn trong phòng.

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1

Copyright © 2022 - MTruyện.net