Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc gấp giọng hỏi.
" Không biết ". Tiểu Linh nói. "Là Jack chạy tới nói, hắn đang chờ dưới lầu, xin anh mau qua xem thử..."
"Đi". Tần Lạc nói xong liền chạy xuống lầu.
Lâm Hoán Khê nghe được lời của Tiểu Linh, biết bệnh nhân của Tần Lạc gặp chuyện không may, cũng vội trở về phòng thay áo ngủ chạy tới.
Đợi đến khi Tần Lạc xuống lầu, bọn Cố Bách Hiền, Lý Nhân cũng đã chờ ở phòng khách. Hai vị lão nhân này sống ở Mỹ cũng không quá quen, buổi tối ngủ còn có chút lạ giường, thường xuyên rất khuya mới có thể ngủ. Đã ngủ không được, đơn giản an vị ở trong phòng khách thưởng thức trà bàn về y... có thể có tri kỷ đồng hành nói chuyện trắng đêm, đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện vui vẻ.
Thấy Tần Lạc xuống lầu, Cố Bách Hiền nói: "Tần Lạc, mau đi xem một chút đi. Cũng đừng xảy ra loạn gì".
"Được. Vậy liền đi". Tần Lạc vội vàng gật đầu, cũng không chào hỏi ai, nhấc chân liền đi ra phía ngoài.
Bọn người Cố Bách Hiền liền đợi, Jesus cùng đầu to phụ trách gác đêm tối nay cũng tay nắm tay đi tới... Hai người bọn họ phụ trách bảo vệ Tần Lạc cùng cảnh giới.
Bây giờ đã là hơn mười một giờ khuya, còn chừng mười mấy phút nữa sẽ rạng sáng. Nhưng mà, ngoài viện vẫn coi chừng không ít phóng viên. Bọn họ thấy Tần Lạc hơn nửa đêm ra cửa chạy tới chỗ bà Mã Thụy, lập tức giống như sói ngửi được mùi máu mà lao tới.
"Bác sĩ Tần, có phải xảy ra chuyện gì không? Bệnh tình bà Mã Thụy xuất hiện chuyển biến xấu sao? "
" Sao muộn như vậy còn đi? Bà Mã Thụy có phải có nguy hiểm tới tính mạng không?"
"Bác sĩ Tần, anh ở Mỹ đã quen chưa? Có thích ăn bò bít tết nơi này không?"
Tần Lạc một mực không đáp, chỉ bước nhanh tới trước.
Jesus cùng đầu to một trái một phải chen tới cạnh hắn, không để cho bất cứ phóng viên nào tới gần.
Những phóng viên kia cũng rất khó hiểu, bọn họ rõ ràng đều xông lên, sao luôn cách Tần Lạc có mấy bước lại không có cách gì tới gần chứ?
Tới biệt thự của Jester rồi, bên kia cũng đề phòng sâm nghiêm. Có điều, toàn bộ đèn biệt thự bật lên, báo hiệu có chuyện gì đã xảy ra.
Đoàn người Tần Lạc tiến vào biệt thự, sau đó sải bước vào phòng bà Mã Thụy.
Jackson cùng người nhà của hắn đều đang ở đó, thấy Tần Lạc tới, không ít người lộ vẻ chán ghét cùng cừu hận trên mặt. Rõ ràng, bọn họ đều đổ chuyện xảy ra trước mắt lên người Tần Lạc.
Chung quy, là Tần Lạc bón bà ăn thảo dược khó ngửi màu đen kia mỗi ngày, cũng là hắn dùng những ngân châm lanh lảnh kia ghim vào đầu bà Mã Thụy...
Jackson cùng phu nhân của hắn ngồi ở đầu giường, đang dùng khăn lông lau máu tươi bà Mã Thụy nôn ra.
Đúng vậy, lần này là máu đỏ tươi, chứ không phải là máu tụ Tần Lạc vận dụng ngân châm bức bách ra nữa.
Thấy Tần Lạc tới, Jackson lập tức từ đầu giường đứng dậy, quát với hắn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy? Anh nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy? Anh không phải nói bà Mã Thụy sẽ tỉnh lại à? Bà sao đang nôn ra máu?"
" Tiên sinh, xin anh bình tĩnh một chút". Tiểu Linh tức giận nói. Nàng rất không thích thấy Jackson hô to gọi nhỏ với Tần Lạc. Tôi lạy đó, đây chính là thần tượng của nàng nha.
"Bình tĩnh? Tôi làm sao bình tĩnh? Mẹ tôi đang hộc máu, cô lại bảo tôi bình tĩnh?" Jackson quát lên như sấm. "Hơn nữa, chức trách của cô chính là phiên dịch lời của tôi cho hắn nghe, không cần phát biểu ý kiến của mình cô..."
Sau khi nghe Tiểu Linh phiên dịch, Tần Lạc lộ vẻ hài hước mà nhìn Jackson, không giận ngược lại cười, nói: "Tại sao phải như vậy, vậy phải hỏi anh đó".
"Anh có ý gì?" Jackson tức giận quát lên. "Người là anh trị. Thuốc là anh nấu, châm cũng là anh ghim... vậy có quan hệ gì tới tôi? Là anh nói mẹ tôi hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Nhưng mà, bà vẫn chưa tỉnh lại. Bà đang hộc máu, bà bệnh nguy kịch... Anh rốt cuộc làm cái gì với bà?"
Tần Lạc cũng không muốn vũ nhục mẹ người khác. Nhưng mà, hắn quả thật rất oan uổng, hắn cũng không có làm gì với mẹ Jackson.. Hắn là một người đàn ông chính trực. Hơn nữa tướng mạo bà Mã Thụy cũng rất không hợp thẩm mỹ quan hắn.
" Tôi không làm gì cả, tôi chỉ tận chức trách một bác sĩ". Tần Lạc nói.
"Tận chức trách?" Jackson giận dữ. "Nếu anh tận chức trách bác sĩ, mẹ tôi sẽ thành vậy à? Trước khi anh trị liệu cho bà, bà là khỏe mạnh như thế... trạng thái bà là tốt như vậy. Mặc dù bà không thể tỉnh lại, cũng có thể sống đến một trăm tuổi... sau khi anh đến rồi đã làm gì? Anh biến bà thành như vậy, anh là hung thủ giết người ".
"Tôi nói, có phải là nên tra thử bệnh tình bệnh nhân trước không?" Cố Bách Hiền thấy Tần Lạc sau khi đến đây chẳng quan tâm tới bệnh trạng đột phát của bệnh nhân, chỉ không ngừng đứng đó cãi nhau với người ta, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng đó đúng đó". Lý Nhân cũng vội khuyên giải. Tim hắn đập thình thịch, trán đầy mồ hôi. Nếu bà Mã Thụy có gì không hay xảy ra, nhiệm vụ đoàn thể bọn họ liền hoàn toàn thất bại.
Nói vậy, bọn họ cũng chỉ có thể xám xịt mà trở về.
Hơn nữa, không chỉ là tất cả đồng nghiệp trung y ở Mỹ, tình cảnh của họ sẽ là họa vô đơn chí.
Nếu Tần Lạc không thể chữa khỏi bà Mã Thụy, mọi người còn có thể cho là bệnh tình bà Mã Thụy quá nghiêm trọng, Tây y chịu bó tay, trung y trị không hết cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà, Tần Lạc không chỉ không thể chữa khỏi cho bà Mã Thụy, ngược lại còn trị bà chết... hậu quả này liền vô cùng nghiêm trọng.
Không chỉ có danh tiếng Tần Lạc bị hao tổn, mà cả thế hệ liền bị kéo theo. Mà ngay cả ngành trung y đều chịu ảnh hưởng chuyện này, danh tiếng trượt dốc.
Trung y là y học bảo thủ, kinh mạch Ngũ Hành nói không ngừng đến bây giờ cũng không có cách gì dùng khoa học hiện đại để chứng minh. Người trong nước Trung Quốc còn đỡ, ngoại trừ một số ít cặn bã không có lương tâm, trước khi Tây y nhập cảnh, bọn họ từng nhận ân huệ trung y, còn có biết ơn và tín nhiệm với nó. Còn những người nước ngoài kia cũng không có trải nghiệm như vậy. Một khi bản tin thần y Trung Quốc thất thủ, bà Mã Thụy nôn ra máu mà chết đẩy ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ hô to lừa gạt, lăng băm, khoát lác, hơn nữa sẽ đuổi tất cả người hành nghề trung y.
Nếu thật đi tới bước này, trung y còn có ngày nổi danh sao?
Tần Lạc thân bại danh liệt, còn có ai có thể ngăn cơn sóng dữ?
" Không cần tra thử". Thái độ Tần Lạc vô cùng cứng rắn nói: "Tôi đã trị khỏi bà Mã Thụy. Bà sao biến thành như vậy... không liên quan gì tới tôi".
"Tần Lạc, cậu suy nghĩ kĩ chút đi". Cố Bách Hiền lo Tần Lạc là nghĩa khí cầm quyền. Không để cho Tiểu Linh phiên dịch lời này của Tần Lạc, nếu không, Jackson không liều mạng với bọn họ mới lạ?
Hắn cầm lấy ống tay áo Tần Lạc, tận tình khuyên bảo: "Tần Lạc, cậu phải bình tĩnh một chút. Không nên xúc động, cũng không thể xúc động được. Tôi biết rõ trong lòng cậu oan uổng, tôi cũng oan uổng mà... không thì, tôi tới kiểm tra cho bà cụ, không cần cậu ra tay?"
"Lão Cố, anh kiểm tra không ra kết quả gì đâu". Tần Lạc vẻ mặt không cam lòng nói. "Lúc ấy tôi quả thật đã trục hết máu tụ trong đầu bà Mã Thụy ra rồi. Nếu không xảy ra bất trắc, bà ấy bây giờ nên tỉnh lại rồi... lúc ấy tôi còn đặc biệt dặn bọn họ, phải cố gắng chiếu cố tận lực chiếu cố. Bây giờ ra chuyện như vậy, tất cả đều là vấn đề của bọn họ. Tôi hoài nghi là bọn họ động tay chân".
"Mẹ tôi ơi". Cố Bách Hiền đều sắp khóc. May nhờ những người ngoài nghề kia nghe không hiểu tiếng Trung, nếu không, bọn họ bọn họ sẽ liều mạng, chắc chắn sẽ liều mạng. "Tần Lạc à, lời này cũng không thể tùy tiện nói ra được. Xảy ra vấn đề... chúng ta là bác sĩ Trung Quốc, là hình tượng đại biểu cho Trung Quốc đó".
"Tôi biết". Tần Lạc nói. Hắn nói với Tiểu Linh: "Em nói cho bọn họ biết, nói chuyện này không liên quan tới anh. Anh không quản nữa".
Tiểu Linh lộ vẻ khó xử.
Nàng là bác sĩ bộ vệ sinh, biết chuyện này nếu xử lý không tốt, có thể chính là sự kiện chính trị giữa hai nước.
"Bác sĩ Tần, hay là anh nghĩ lại chút đi?"
"Không cần lo lắng, cứ nói vậy đi". Tần Lạc bá đạo nói.
"Đừng nói, đừng nói". Cố Bách Hiền chắn ở phía trước Tiểu Linh. "Chuyện này nghe tôi. Tôi tới chẩn, tôi tới chẩn".
Hắn chạy đến trước giường bệnh bà Mã Thụy, sau ba chẩn nhìn, nghe, bắt mạch, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.
"Kỳ lạ". Cố Bách Hiền nói. "Từ mạch tượng mà xem, cơ thể bà cũng không đáng ngại, cũng không có dị thường gì... sao lại nôn ra máu không ngừng chứ? Chẳng lẽ là tạng phủ vỡ nát? Nhưng nếu như vậy, trên mạch tượng cũng nên có dấu hiệu chứ".
Tần Lạc bĩu môi, nói: "Cho nên nói rồi, vấn đề chính là ở bọn họ. Bọn họ nhất định động tay chân trên thân thể bà Mã Thụy... Bọn họ sợ tôi chữa khỏi bà Mã Thụy".
Không chỉ có bên Tần Lạc có phiên dịch Anh văn, Jackson bên kia cũng có phiên dịch tiếng Trung.
Sau khi nghe xong lời phiên dịch, Jackson thiếu chút nữa nôn ra máu không ngừng giống mẹ hắn.
Hắn rống lớn: "Franklin... Franklin... mở họp báo. Lập tức. Ngay lập tức".