Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ẩn cư nhiều năm, lão gia hai nhà Tần, Bạch vẫn luôn ở trạng thái đối địch tề tụ uống trà ở khách sạn Vương phủ, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Yến Kinh, cũng truyền vào trong tai Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Bọn họ đây là tạo thế, cũng là chỉnh hợp vì tài nguyên". Quả Vương ngồi đối diện Văn Nhân Mục Nguyệt, vẻ mặt ngưng trọng mà báo cáo: "Đây là để bọn họ tuyên cáo lập trường của mình với người thuộc trong ngành. Cũng đang báo cho người ngoài, không nên tùy tiện nhảy vào trận đấu này... hai nhà Tần, Bạch liên thủ, không có ai dám đi đối mặt tổ hợp của hai trùm sò này".
Vẻ mặt Văn Nhân Mục Nguyệt rất bình tĩnh, nàng không giật mình với tin tức này tí nào.
Đã quyết định hợp tác, tất nhiên phải thoải mái đứng ra cho thấy lập trường. Nếu luôn núp ở phía sau màn, ngược lại sẽ bị người xem thường.
Hơn nữa, với uy vọng của lão gia Tần gia cùng lão gia Bạch gia ở giới thương nghiệp, lực ảnh hưởng ở Yến Kinh, hai người bọn họ cùng nhau uống trà, sẽ mang đến cho người ta áp lực tâm lý rất lớn. Bất kỳ người nào nghĩ tới phải đối mặt với đả kích của hai nhà bọn họ, đều không thể không thận trọng suy nghĩ đến lập trường của mình.
Nàng không thể ảnh hưởng đến người khác làm gì, chỉ có thể khiến mình trở nên cường đại.
"Chuyện bác hai xử lý thế nào rồi?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Tin bác hai chết đi đã truyền ra ngoài. Tiếng bàn tán của giới bên ngoài rất lớn... Mọi người vẫn rất tín nhiệm nguyên nhân bệnh mà chúng ta tuyên bố ra. Đương nhiên, cũng có một số tạp âm". Quả vương nói hàm súc. Văn Nhân Trăn đột nhiên chết, mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt đã công bố tin này ra ngoài trước, chiếm tiên cơ trước. Nhưng vẫn có không ít người bàn tán, nói đây là gia tộc Văn Nhân đang tiến hành thanh tẩy nội bộ, Văn Nhân Mục Nguyệt người khống chế xí nghiệp Văn Nhân đang hạ độc thủ với người thân của mình.
Lần này, cho dù thế nào Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không thoát khỏi danh nhơ vô tình vô nghĩa.
Cho dù người bị hại từng phạm lỗi gì, bên ra tay kia cuối cùng vẫn phải gánh đại bộ phận trách nhiệm. Bạch Phá Cục như thế, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng như thế.
Trong tiềm thức, tất cả mọi người có tâm lý đồng tình với kẻ yếu. So với Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Trăn đã chết tự nhiên là kẻ yếu.
Người cũng bị người ta hại chết rồi. Vậy còn chưa đủ yếu sao?
"Chỉ cần tiếng xôn xao chính có lợi cho chúng ta thì đủ rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Người nên tin tưởng phải tin tưởng, người không nên tin... cho dù nói gì bọn họ đều sẽ không tin".
"Dạ. Tiểu thư". Quả vương gật đầu đồng ý. Nghĩ thầm, vẫn là Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thấu. Anh không phải là tiền mặt, không có cách gì khiến tất cả mọi người thích anh. Thứ anh có thể làm, chỉ có thể khiến những người nên thích anh sẽ thích anh. Có một số người, là không tranh thủ được... ví dụ như người hai nhà Tần, Bạch bây giờ. Cho dù giải thích của anh đầy đủ cỡ nào, bọn họ vẫn nhận định anh là hung thủ giết người.
" Trở về tổng bộ đi. Ở đó cần ông". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Dạ". Quả vương đứng dậy. "Tiểu thư, cho dù thế nào, chúng tôi đều đứng ở bên cô. Chúng tôi tin, cô sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng. Chúng tôi cũng tin, lão gia nhất định sẽ tỉnh lại".
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn mà ngẩn người, dường như đang suy nghĩ viễn vong, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, bác Thủy rón rén đi vào, nói: "Tiểu thư, có một vị tiểu thư họ Lâm tới gặp cháu".
" Họ Lâm?" Lông mày Văn Nhân Mục Nguyệt hơi nhướng, khóe môi kéo lên một độ cong quỷ dị.
"Ừ. Nàng còn đưa danh thiếp". Bác Thủy nói. Sau đó, hắn đưa danh thiếp trong tay tới.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, hơi chút trầm tư, liền nói: "Đi ra ngoài đón".
Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
BMW của Lâm Hoán Khê đỗ ở bên ngoài, nàng đứng một mình ở trước cửa sắt đại viện giàu có này.
Trang phục công chức màu trắng, áo sơ mi lụa màu bạc, trên cổ buộc một cái khăn lụa màu tím. Tóc vấn lên đầu lộ ra cái cổ thon dài, cả khuôn mặt tìm không ra bất kỳ tỳ vết nào. Hình tượng tịnh lệ, động lòng người chính là khí chất của nàng, giống như là một đóa hoa ngọc lan nở lặng lẽ trong thâm cốc sâu kín.
Đám vệ sĩ lập tức nhìn chằm chằm vào nàng, mặc dù đã nhìn quen gia tộc Văn Nhân người đẹp đông đảo, nhưng lúc thấy Lâm Hoán Khê vẫn cảm thấy rất đẹp.
Cô gái này đều không giống với tất cả nữ nhân nhà Văn Nhân, có một cổ hương vị độc đáo.
Văn Nhân Mục Nguyệt ra đón, dừng bước ở trước mặt Lâm Hoán Khê.
Lâm Hoán Khê nhìn cô gái nghiêng nước nghiêng thành này đi ra, vẻ mặt ung dung.
Các nàng đứng mặt đối mặt, nhưng không ai mở miệng nói chuyện trước.
Các nàng quen, nhưng lại không quen.
Văn Nhân Mục Nguyệt không biết nói gì, cho dù chỉ số thông minh của nàng cao tới đâu, cũng không nghĩ sẽ đối mặt một màn quỷ dị như vậy.
Mà Lâm Hoán Khê chủ động mà đến cũng không biết nên nói gì, thậm chí mãi đến giờ nàng cũng chưa nghĩ kĩ sao mình lại tới đây.
Bác Thủy là người thông minh, ngay lúc này tất nhiên phải do hắn tới hòa giải.
Hắn khom lưng đi tới giữa hai cô gái, vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, hay là mời khách vào trong nhà uống trà?"
"Mời". Văn Nhân Mục Nguyệt làm ra tư thế mời.
"Cảm ơn". Lâm Hoán Khê nói.
Hai người ngồi đối diện nhau ở phòng trà, đánh giá đối phương, nhưng ánh mắt không hề chạm nhau.
Rất ăn ý, ánh mắt của các nàng lại chuyển tới hòn non bộ bên ngoài.
Người giúp việc đưa nước trà lên, rồi lại lui ra.
Các nàng cầm chén uống trà, vẫn không nói tiếng nào.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây như vậy, các nàng dồn cả tinh lực vào tách trà trong tay cùng phong cảnh bên ngoài. Giống như Lâm Hoán Khê tới đây chính là vì để uống chén trà ngắm phong cảnh.
Khi uống hết nước trà, chén trà trở nên nguội lạnh, Lâm Hoán Khê đứng dậy, nói: "Nếu có gì cần tôi giúp, trên danh thiếp có số điện thoại của tôi..."
Nói xong, xoay người rời đi.
Văn Nhân Mục Nguyệt sửng sốt một chút, đứng dậy đưa tiễn.
-----------
-----------
Lui một bước, là chiến lược.
Lui hai bước, vẫn là chiến lược.
Lui ba bước, cũng có thể nói là chiến lược.
Lui liên tục không ngừng, đó chính là yếu thế... Đây là việc Hoàng Đế không thể chịu được.
Mặc dù hắn vẫn không tìm được sơ hở của Phó Phong Tuyết, mặc dù hắn biết một kích này phi thường nguy hiểm. Nhưng mà, sự tình liên quan đến tôn nghiêm, hắn phải lấy mạng đổi mạng.
Chiến đấu không có nguy hiểm không phải là chiến đấu, là đấu võ. Hắn thích cảm giác bồi hồi bên bờ sinh tử này.
Hoặc là sống. Hoặc là chết.
Đơn giản rõ ràng. Nhưng lại nhiệt huyết sôi trào.
Phó Phong Tuyết sử ra là thái cực kiếm. Đương nhiên, còn có một cái tên khác, gọi là vô cực kiếm.
Người kiếm hợp nhất. Rót kiếm khí toàn thân vào kiếm phong, đâm thẳng vào tử huyệt của Hoàng Đế.
Hoàng Đế một quyền đánh ra, quả đấm đánh thẳng vào mũi kiếm Phó Phong Tuyết.
Quả đấm thép với kiếm sắc bén? Cậu nghĩ mình là Thượng đế à?
Thấy loại phản kích ngu xuẩn này của Hoàng Đế, trong lòng đám người Tần Lạc đều nở hoa.
" Thượng Đế ơi, hắn bị ngớ ngẩn rồi sao?" Jesus nhỏ giọng nói. Không dám lớn tiếng, sợ đề tỉnh Hoàng Đế.
"Đúng là muốn chết mà". Hồng Phu nắm chặt quả đấm nhỏ.
Khóe miệng Tần Lạc chứa nụ cười, nhưng không lên tiếng phụ họa.
Hắn hy vọng Hoàng Đế thiếu não, nhưng lại không tin hắn thật sự thiếu não.
Khoảng cách trong nháy mắt gần hơn.
Trường kiếm Phó Phong Tuyết đâm về Hoàng Đế, sau đó đâm xuyên quả đấm của hắn...
Không đúng!
Lão đâm xuyên không phải là nắm đấm của Hoàng Đế, mà là xuyên qua khe hở giữa ngón tay của hắn.
Ở trong nháy mắt nguy hiểm kia, ở trong loại đón đỡ mũi kiếm nhanh như tia chớp kia, Hoàng Đế không ngờ có thể dùng khe hở ngón tay của mình kẹp mũi kiếm lại.
Sưu...
Thân thể Hoàng Đế vọt tới trước.
Tay trái kìm giữ trường kiếm không để nó nhúc nhích, tay phải đấm mạnh lên ngực Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết đánh một quyền qua, hai người từng quyền nối nhau, kình phong lăng lệ, lực mạnh ép xuống, thân thể văng mạnh về sau.
Nhưng mà, bởi vì sự nối liền của trường kiếm, hai người bọn họ không lui quá xa.
Phó Phong Tuyết rút kiếm, thân kiếm không hề cựa quậy, một mực nắm giữ ở trong tay Hoàng Đế.
Hắn dùng khe hở ngón tay là có thể nắm thanh kiếm chặt lại, Phó Phong Tuyết cầm chuôi kiếm kéo cũng không có cách gì rút ra được.
Lão biến rút thành xoay, muốn dùng kiếm phong sắc bén cắt rụng ngón tay Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng đồng thời dùng sức.
Rắc rắc...
Một tiếng giòn vang, trường kiếm không chịu nổi hai cổ vặn mạnh mà gãy thành hai đoạn.
Thần binh trăm năm, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!