Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi nghĩ tới thì sẽ làm được." Tần Lạc trả lời.
Đáp án rất chân thật thành khẩn. Hắn nghĩ tới phải cứu Long Vương, sau đó dẫn hắn thoát khỏi công kích quyền đầu của hoàng đế, vì thế liền làm được. Cho tới bây giờ hắn cũng không rõ vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy khi nguy hiểm ập tới tốc độ phản ứng của thân thể mình đột nhiên nhanh hơn, mà công kích của đối thủ lại biến thành thong thả.
Không biết đây là vấn đề nhãn lực hay là vấn đề khai phá não vực, Tần Lạc cũng không có thời gian đi tìm bác sĩ xem giúp mình, cũng lo lắng mình sẽ trở thành chuột bạch bị người ta nghiên cứu. Vì thế, đáp án này vẫn rất mơ hồ.
Nhưng, những lời này lọt vào tai hoàng đến thì chính là tự tin, chính là cuồng vọng, chính là bá đạo, chính là không để hoàng đế hắn vào mắt. Bởi vì hắn thường xuyên dùng những lời như vậy để trả lời người khác. Cho nên, đột nhiên có người trả lời mình như vậy, khiến trong lòng hắn ngập tràn phẫn nộ.
Từng sợi tóc đỏ của hắn dựng lên, giống như là vung cơ xí chiến đấu.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Từ giờ trở đi, người là đối thủ của ta."
Phó Phong Tuyết thoát lực ngã sấp xuống, Long Vương không còn sức chống cự, với hắn mà nói đã mất đi lạc thú chiến đấu. Giết chết bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà Tần Lạc liên tục vài lần tránh né công kích của công kích, khiến một quyền tất sát của hắn thất bại thì đã khơi dậy tính tích cực của hắn cực lớn.
"Từ rất lâu rồi, ngươi chính là kẻ địch của ta." Tần Lạc nói. Khi quỷ ảnh ám sát thất bại lần đầu tiên, biết hắn là một trong những bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, hắn đã coi Hoàng Đế là kẻ địch rồi. Lúc đó, hắn và Hoàng Đế chưa gặp mặt, cũng chưa phát sinh xung đột trực tiếp. Nhưng Tần Lạc hiểu rất rõ, đây là kẻ địch trong số mệnh của mình.
"Ngươi tới tấn công ta đi." Hoàng Đế nói.
Hắn đã cảm nhận được năng lực tránh né thiên hạ của Tần Lạc, nếu hắn lại có năng lực công kích hơn tầm thường, nếu hắn cường đại như Phó Phong Tuyết và Long Vương, trận chiến đấu này lại càng thú vị. Không thể không nói, thằng ôn này trời sinh đã có khuynh hướng tự ngược.
"Ngươi nghĩ hay lắm." Tần Lạc nói.
Luận tới bản lĩnh đơn đả độc đấu, hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp Hoàng Đế. Ưu thế hiện tại của hắn là ở năng lực trốn tránh mạc danh kỳ diệu đó. Một khi đã như vậy, hắn sao có thể bỏ qua sở trường mà đánh bừa với người ta?
Tần Lạc cũng không phải là một tên ngu xuẩn, lại càng không mang cái mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm.
"Vậy thì để ta tới." Hoàng Đế nói.
Quyền đầu của hắn đột nhiên phát lực, sau đó thân hình như tia chớp bắn ra, một quyền đập về phía đầu Tần Lạc.
Kình phong ùa vào mặt, thổi cho tóc Tần Lạc bay tán loạn, thổi cho da thịt ở phần mặt của hắn vặn vẹo. Thổi cho mắt mũi của hắn nghiêng đi, khó mà nhìn được vật.
Thuần tinh lực quyền.
Một quyền không có danh xưng xưng, là tinh lực của bản thân Hoàng Đế điên cuồng phóng thích ra.
Hắn muốn dùng thực lực vô địch của mình để đánh bại Tần Lạc.
Hơn nữa, sau lưng Tần Lạc chính là vách núi vạn trượng. Nếu hắn không thể tránh né một quyền này, có thể sẽ bị Hoàng Đế đánh rơi xuống núi, biến thành một đống thịt nát.
Nhanh.
Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng cách của Hoàng Đế và Tần Lạc vốn không xa, sau khi hắn biết ưu thế của Tần Lạc chính là tốc độ, hắn càng muốn vượt qua ở phương diện này. Cho nên, hắn đề cao tốc độ của thân thể mình đến cực hạn.
Vừa mới ra quyền, quyền đầu đã tới gần.
" Tới đi!"
Khi Tần Lạc nghĩ như vậy, thân thể hắn đã có phản ứng.
Chân phải tiến về phía trước một bước, thân thể nghiêng đi, bộ vị này vừa hay là góc chết của công kích ở quyền trái của Hoàng Đế. Trừ phi hắn đồng thời đánh ra hữu quyền hoặc là chuyển hướng tả quyền, bằng không hắn không thể công kích Tần Lạc.
Hoàng Đế lựa chọn chuyển hướng.
Tả quyền mang theo tiếng gió rít, gào thét đánh sang Tần Lạc.
Bất kể là như thế nào, một quyền này đều phải lập công.
Hắn không thể để người ta né tránh lần thứ ba, hơn nữa lại là một tên gia hỏa vô danh. Nếu truyền ra thì sẽ thành trò cười cho kẻ khác.
Hắn là Hoàng Đế, là Hoàng Đế Không có gì không làm được.
Hắn đã nhanh, nhưng Tần Lạc còn nhanh hơn.
Trước khi cánh tay của Hoàng Đế cong lại, Tần Lạc cũng đã nhìn thấu hành động của hắn.
Tay phải hóa quyền, một quyền đánh vào ngực của Hoàng Đế.
Lực lượng của hắn không bằng Long Vương Phó Phong Tuyết, nhưng, nếu bị hắn đánh trúng, hơn nữa vị trí trọng yếu như tim, dù thế nào cũng sẽ dẫn tới hậu quả tim vỡ hoặc là xuất huyết nhiều.
Vù.
Cỗ áp lực nên cạnh đột nhiên biến mất , loại cảm giác khiến cho người ta khó có thể nhúc nhích, giống như bị một cái lưới lớn bọc lấy lập tức biến mất.
Hoàng Đế thối lui, đứng ở chỗ cách một bước nhìn Tần Lạc với vẻ khó tin.
Rất khủng bố!
Rất thần kỳ!
Người đó khi tránh né công kích của mình đồng thời không ngờ còn có thể ra tay phản kích, hơn nữa, nếu không phải mình lui về phía sau đúng lúc, không khéo hắn sẽ đắc thủ.
Bị hắn đánh trúng tim, đây là khái niệm gì.
Phải biết rằng, cho dù là Phó Phong Tuyết và Long Vương cũng không làm được. Bọn họ chỉ có thể đánh bừa với mình, nhưng không thể nào tìm được sơ hở của mình.
Bởi vì tốc độ của bon họ không bằng mình, kỹ xảo cũng không bằng mình. Lại bởi vì khí lực cũng không bằng mình, cho nên mới thất bại.
Nhưng, Tần Lạc sao lại làm được.
Hắn thật sự muốn kéo tay Tần Lạc hỏi một chút xem hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn sao lại có thể làm được, nhưng lo lắng sẽ bị Tần Lạc nhìn với ánh mắt khinh bỉ, đành phải cố nén xung động muốn bước lên hỏi.
"Rất khá." Hoàng Đế tán thưởng: "Xứng để trở thành đối thủ của ta."
Đây là một câu ca ngợi cao nhất, trong mắt Hoàng Đế, trên thế giới này rất nhiều người chỉ là pháo hôi, không đáng để hắn phí sức ghi nhớ.
Hiện tại, hắn không ngờ nói Tần Lạc đủ tư cách để trở thành đối thủ của hắn.
Trong lòng Tần Lạc rất tức giận, muốn mắng một câu' Nhưng ngươi không xứng làm đối thủ của ta', nhưng những lời tức giận này chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa mình cũng không vững dạ. Thế là, hắn chỉ có thể tức giận nhìn Hoàng Đế, nhưng lại không muốn nói chuyện với gã.
"Đánh với ngươi, so với đánh với hai lão già đó thì thú vị hơn nhiều." Hoàng Đế liếm liếm môi, vẻ mặt hưng phấn.
Hắn đánh nhau với Phó Phong Tuyết và Long Vương, là đánh một cách áp đảo, bức bách bọn họ sử ra toàn bộ thực lực, từ đó khiến mình chịu áp lực, sau đó có được khoái cảm.
Lúc đó, tất cả đều được hắn nắm giữ.
An toàn, nhưng cũng thiếu kích thích.
Chiến đấu với Tần Lạc khiến hắn hoàn toàn không nắm chắc. Tương lai sẽ thắng hay thua thì ngay cả chính hắn cũng không biết được.
Không biết, lại khiến cho người ta tràn ngập chờ mong.
"Thật sự hy vọng ngươi đủ mạnh." Hoàng Đế nói: "Đến đây đi. Đỡ thêm một quyền của ta."
Lúc nói, thân thể hắn đã biến mất tại chỗ.
Bên trái. Bên phải. Chính giữa.
Ba đạo tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh đều là nắm đấm đập vào đầu Tần Lạc.
Phong sát!
Dùng tốc độ di động cực nhanh để phong tỏa phạm vi hoạt động của đối thủ, sau đó tiến hành đả kích trong phạm vi nhỏ. Có thể sử dụng một chiêu này đều là cao thủ trong cao thủ, ít nhất, tốc độ phản ứng và tố chất thân thể của hắn là siêu cấp biến thái.
Quỷ ảnh có thể làm được, nhưng hắn có thể phong tỏa đối thủ, lực đán lại yếu hơn Hoàng Đế.
Hoàng Đế có thể làm được phong tỏa, lực đả kích lại mạnh đến nghịch thiên.
Hắn vốn phong tỏa tứ phía, nhưng một mặt còn lại và vách núi, hắn không có lý do đem thân thể của mình ra mạo hiểm. Hơn nữa, nếu mục tiêu phong tỏa của hắn lui tới vách núi, vậy thì hắn thắng rồi. Ngọn núi này bản thân hắn tự trèo lên, hắn biết nó cao tới trình độ nào.
Đạo nào là thật? Đạo nào là giả?
Đối với Tần Lạc mà nói, đây là một vấn đề.
Hơn nữa là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đoán trúng, sống.
Đoán sai, chết.
Tần Lạc không đoán, hắn nhắm hai mắt lại.
Mắt sẽ lừa người ta, nhưng cảm giác của hắn thì không.
Phật.
Thân thể Tần Lạc bị một cỗ đại lực thổi bay lên, giống như là con diều dứt dây bay trên trời một lúc rồi mới rơi xuống.
May mà bay tới khu vực giữa ngọn Vũ Hóa, nếu là bay ra ngoài thì chỉ có đường chết.
Nhưng, nếu bị đại lực của Hoàng Đế đánh bay, hắn phải bay về phía vách núi mới đúng, sao lại bay ra giữa.
"Anh bị hắn lừa rồi." Một nữ nhân hắc y đứng giữa Tần Lạc và Hoàng Đế: "Mỗi một cái bóng của hắn đều là thật."
Thì ra, Hoàng Đế đã nhìn thấu năng lực của Tần Lạc, cho nên dùng ba cái bóng để mê hoặc Tần Lạc. Mặc dù hắn nhìn thấu lộ số công kích của mình, nhưng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn cũng không thể tránh được mãi. Bởi vì Hoàng Đế mạnh hơn Tần Lạc, hơn nữa hắn lại có ở cả ba mặt. Trừ phi Tần Lạc lui về phía vách núi, nếu không sẽ bị quyền đầu của Hoàng Đế đập cho nát bét.
"Cô cũng tới rồi à?" Tần Lạc kinh hỉ nói.
Long Vương đi từng bước tới trước mặt Phó Phong Tuyết, đặt mông ngồi xuống đất, cười ha ha nói: "Ông bạn già, thế nào? Anh nói hai người bọn họ liên thủ có thể đánh thắng Hoàng Đế hay không?"
Phó Phong Tuyết không đoán, giọng nói mỏng manh: "Chú ý hình tượng."
"Hình tượng cái rắm, huynh đệ của tôi đang nằm, tôi không thể đứng nói chuyện với hắn được." Long Vương rất khinh thường nói.