Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một trăm năm sau mẹ vẫn là mẹ con, không liên quan gì tới thời gian.
Một trăm năm sau hắn vẫn là nam nhân của con, không liên quan tới sinh tử.
Đây là ý tứ mà Vương Cửu Cửu muốn biểu đạt, Trương Nghi Y nghe hiểu.
Vương Cửu Cửu là người cực kỳ coi trọng tình cảm, không chỉ coi trọng tình mẹ con, còn coi trọng tình yêu nam nữ.
Bất kể là bây giờ hay là một trăm năm sau cô ta cô ta vẫn là con gái của Trương Nghi Y. Bất kể là còn sống hay đã chết, cô ta vẫn là nữ nhân của Tần Lạc, đây là sự thực không thể thay đổi.
Giúp Văn Nhân gia tộc là tâm nguyện của Tần Lạc, cô ta không thể bởi vì Tần Lạc sinh tử chưa rõ mà lui bước. Nếu vậy, đợi khi Tần Lạc trở về cô ta biết phải ăn nói thế nào với hắn? Còn mặt mũi nào mà gặp hắn?
Nước mắt của Trương Nghi Y như hạt châu rơi xuống, chảy xuống hai má trắng như trẻ con của bà ta.
Trong lòng bà ta vừa lòng chua xót vừa kiêu ngạo, Trương Nghi Y tôi sao có thể sinh ra được con gái ưu tú như vậy?
Bà ta lau nước mắt rồi đuổi theo, ôm lấy cánh tay của Vương Cửu Cửu nói: "Nói rất đúng. Không hổ là con gái của Trương Nghi Y. Cũng chỉ có Trương Nghi Y mới có thể sinh ra con gái tốt như con.Lý Lâm không làm được, Thái Tri Tâm không làm được, Triệu Mẫn không được, ngay cả Cố Tiểu Thủy dám cướp nam nhân với ta cũng không được. Mẹ đi với con, hôm nay chị em ta tìm.."
"Là mẹ con." Vương Cửu Cửu sửa lại.
" Không quan trọng." Trương Nghi Y nói: "Hôm nay chị em cùng nhau diễn một vở kịch, kéo những con mẹ ngốc đó sang bên chúng ta. Sẽ đấu một trận với đám xú nam nhân tự cho mình là đúng đó. Cái gì mà Yến kinh tam kiệt? Rắm chó. Ở trước mặt Trương Nghi Y ta tất cả chỉ là hổ giấy, một ngón tay của mẹ cũng có thể dí chết hai thằng."
"..." Vương Cửu Cửu vốn muốn hỏi một ngón tay của bà làm sao có thể "dí" chết được hai 'hào kiệt', nhưng thang máy đã tới rồi, có nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu đỏ đứng ở bên cạnh thang máy, cô ta không tiện hỏi.
Cô ta sợ câu trả lời của cực phẩm lão mụ quá kinh người. Khiến cô ta mất mặt.
Sau khi lên thang máy, Vương Cửu Cửu hỏi: "Mẹ. Mẹ đặt phòng nào đấy?"
"Sảnh Quốc Yến số hai." Trương Nghi Y đắc ý dào dạt trả lời.
Nghe xong đáp án này Vương Cửu Cửu suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Sảnh Quốc Yến số hai?" Vương Cửu Cửu mở to hai mắt nhìn.
Sảnh Quốc Yến số hai là đại sảnh mà khi lãnh đạo cấp chữ quốc mời các chính khách các quốc gia sử dụng, chỗ khác biệt là, nó không chính thức như số 1, ý nghĩa tượng chưng cũng không đậm như vậy. Cho nên người có chút bối cảnh muốn mượn dùng thì có thể mượn được.
Không nghi ngờ gì nữa Trương Nghi Y cũng thuộc loại nhân vật như vậy.
" ..." Trương Nghi Y rất là hài lòng với vẻ không thích ứng ngắn ngủi mà mình mang đến cho con gái."Vãi đái không con?"
"... Mẹ à, con gái ở bên cạnh mẹ, nói chuyện đừng có lưu manh như vậy được không?"
" Lưu manh chút mới có thể biểu đạt tâm tình của mẹ lúc này." Trương Nghi Y ngẩng khuôn mặt như hoa như ngọc của bà ta lên, nói: "Bênh nặng thì cần dùng thuốc nặng, loạn thế thì phải dùng cách độc."
"Cái gì mà lộn xộn linh tinh vậy." Vương Cửu Cửu rất hoài nghi năng lực sử dụng thành ngữ của mẹ cô ta, tiến tới hoài nghi học lịch ở Bắc Đại của mẹ mình. Loại nữ nhân tất cả dinh dưỡng trên người đều tập trung vào ngực có thể trở thành hoa hậu giảng đường ư? Nam nhân Bắc Đại mắt bị mù hết rồi à?
"Con nghĩ xem." Trương Nghi Y nói: "Những nữ nhân già nữ nhân trẻ hôm nay đến là ai? Mạng lưới tin tức của họ không bế tắc như chúng ta. Chuyện Tần Lạc mất tích ở Thái Sơn nhất định đã truyền ra ngoài. Vào thời điểm mấu chốt mà xuất hiện chuyện như vậy, thái độ của họ khẳng định sẽ dao động."
" Mặc dù họ không có gan đứng đối lập với chúng ta, nhưng khả năng bảo trì trung lập là rất lớn. Họ không thiếu tiền, nhưng chúng ta thực sự rất cần họ giúp. Tuy rằng hai chúng ta đều rất xinh đẹp và thông minh, nhưng, bọn họ cũng sẽ không nhất định nể mặt chúng ta phải không?"
Vương Cửu Cửu bừng tỉnh, nói: "Sảnh số hai này là mẹ dùng danh nghĩa của ông nội đặt đúng không?"
"Cũng không phải." Vẻ mặt Trương Nghi Y có chút điểm nhăn nhó: "Mẹ nói rằng ông nội con muốn tổ chức một buổi gia yến ở đây, họ rất nhiệt tình đáp ứng. Còn nói sẽ phái người tới phục thị và an bài, nhưng bị mẹ cự tuyệt."
"..." Vương Cửu Cửu thật sự là không còn gì để nói.
Thế này rõ ràng chắc phải mượn da hổ của ông nội để hành sự ư? Với địa vị của ông nội tại quốc gia này, với thân phận của ông ấy lúc này, đừng nói là mượn sảnh số 2, cho dù là mượn sảnh số 1 thì chỉ sợ là họ cũng đáp ứng.
Trương Nghi Y là tức phụ của lão vương gia bọn họ, cô ta tự mình tới đảnh sảnh tiệc, bọn họ không dám cho mượn ư?
Thậm chí bọn họ ngay cả hỏi ý ông nội một tiếng cũng không dám, ai dám đứng ra làm người không tin tưởng Vương gia bọn họ?
Vương lão gia tử biết thì sao, không biết thì sao?
Trương Nghi Y nói bà ta là đại biểu Vương gia mà đến, bọn họ sẽ cho rằng như vậy. Bằng không, đó không phải là đắc tội với Vương gia ư?
"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Mẹ không phải là không biết tính của ông nội." Vương Cửu Cửu thở dài.
Vương Nê Hầu là nhà cách mạng một đời, vào những năm đó chịu không ít đau khổ, cho nên một mực bảo trì tác phong sinh hoạt chịu đựng gian khổ mộc mạc. ông ta luôn dặn dò người của Vương gia phải tuân kỷ thủ pháp, không được tùy tiện chiếm tiện nghi của quốc gia. Nếu để ông ta biết Trương Nghi Y lấy tên của ông ta để
mượn sảnh Quốc yến, nhất định sẽ giận dữ gọi Trương Nghi Y đến răn dạy một phen.
Vương Cửu Cửu biết Trương Nghi Y làm như vậy hoàn toàn là vì cô ta. Bởi vì cú điện thoại đó của ông nội, bà ta không thể không đứng ra khuyên mình. Nhưng bà cũng làm ra tính toán khi không thể khuyên được. Từ hành động đặt sảnh yến hội của bà ta cho thấy, ba ta biết rằng mình không thể nào khuyên được con gái.
Đã không thể ngăn cản, vậy thì giúp nó đi. Đây là Trương Nghi Y, một người mẹ rất bình phàm, sáng nắng chiều mưa nhưng vào thời khắc quan kiện thì làm việc rất đáng tin.
"Mẹ biết." Trương Nghi Y cười hì hì nói: "Lấy đâu ra lần sau? Nếu không phải là mượn hổ uy của ông nội con để dọa cái đám đó, ai nguyện ý đến địa phương này ăn cơm? Mọi người cách xa mấy mét, nói cũng không tiện, làm cứ như là bát phương hội đàm vậy.”
Khi Hai người nói chuyện thì đã đến sảnh Quốc Yến số 2.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy họ tới, khom mình hành lễ, sau đó một trái một phải đẩy cái cửa bằng gỗ lim cực lớn.
Xôn xao.
Lập tức, đại sảnh huy hoàng đó liền hiện ra trước mắt hai người.
Trong phòng có bảy tám nữ nhân trung niên tuổi không còn trẻ nhưng bảo dưỡng rất tốt đang ngồi trên sa lông cúi đầu uống trà, còn có mấy nữ nhi trẻ tuổi cỡ Vương Cửu Cửu thì ngồi trên sô pha ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ai nếu đều có bộ dạng nơm nớp lo sợ.
Những nữ nhân này đều có lai lịch bất phàm, nhưng họ chung quy vẫn là gia quyến của một đại nhân vật nào đó, nào có cơ hội được chạy tới địa phương như thế này uống trà.
Vương Cửu Cửu và Trương Nghi Y liếc nhau, trong lòng đều cười trộm không thôi. Quả nhiên, chiêu này của Trương Nghi Y vẫn rất hiệu quả.
Những nữ nhân này đều là vô pháp vô thiên, người bình thường không thể hàng phục được họ. Họ đều rất có quyền thế, nhưng lại vô cùng sợ hãi người có quyền thế hơn họ. Bởi vì họ biết rất rõ, một khi mất đi quyền thế thì họ không còn gì cả.
Nhìn thấy Trương Nghi Y và Vương Cửu Cửu tiến vào, các phu nhân này đều buông chén trà đứng lên nghênh đón.
"Nghi Y, cô cuối cùng cũng tới rồi, chúng tôi còn tưởng cô định thả bồ câu chúng tôi."
"Đúng vậy, sao hôm nay có vẻ chính thức thế? Cô biết không, khi tôi lái xe tới đây trong lòng rất bồn chồn."
"Nghi Y, chúng ta là bạn bè nhiều năm. Về sau đừng hẹn ở những nơi nhé thế này nữa, to quá, nói chuyện cũng không tiện."
Trương Nghi Y không cười, mà là nghiêm túc nhìn lần lượt bọn họ, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Ông nội của Cửu Cửu bảo tôi thay ông xin lỗi mọi người. Vốn ông muốn tới trò chuyện với mọi người. Nhưng hộ sĩ nói ông mấy ngày nay huyết áp không ổn định, không cho ông ra ngoài."
Một đám nữ nhân đều kinh hãi. Ông nội của Vương Cửu Cửu là ai chứ, mỗi người bọn họ đều biết rõ. Nếu ông ta thật sự tới, sảnh số 2 này cũng quả thực là xứng với tên.
Nhưng, ông ta muốn nói chuyện gì với họ? Chẳng lẽ ông ta muốn tự mình nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa hai nhà Tần Bạch và Văn Nhân gia ư?
"Thôi thôi. Lão gia tử là nhân vật như Thái Sơn bắc đẩu. Không thể tùy tiện ra mặt được."
" Đúng vậy. sức khỏe của Lão gia tử là quan trọng nhất."
"Có chuyện gì chúng ta tự mình thương lượng rồi làm là được. Cần gì phải để lão nhân gia tự mình ra mặt nói chuyện."
Mọi người khách khí với nhau. Cũng không thể không khách khí được.
Trên mặt Trương Nghi Y lúc này mới nở nụ cười quen thuộc cười nói: "Ông không đến cũng tốt. Tôi thật sự cũng không muốn để ông tới. Ông tới rồi, chúng ta nói chuyện không tự nhiên. Ối, chị Lý, da chị càng ngày càng đẹp. Bảo dưỡng thế nào vậy? Mau nói cho tôi biết đi. Tôi nếu mà không bảo dưỡng tốt thì sẽ thành bà già mặt vàng mất."
Rất nhanh, Trương Nghi Y liền quấn lấy nhóm thái thái kia. Vương Cửu Cửu sau khi vấn an họ thì đi tới 'Kiều công chúa' thân phận tương đồng với cô ta.