Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Lạc ngồi xổm ở cửa, rút một cọng cỏ nhâm nhi trong miệng.
Két...
Cửa sắt mở ra, Ly cả ngày mặc áo đen từ trong thiên lao đi ra.
Tần Lạc vội đứng lên, hỏi: "Thế nào?"
"Nàng không biết gì cả". Ly nói.
"Sao có thể như vậy?" Trong lòng Tần Lạc phi thường thất vọng.
Đái Phổ đã chết, phu nhân Violet cũng đã chết. Vì muốn tìm ra bí mật phòng thí nghiệm Ober, Tần Lạc lập tức dẫn chiến sĩ cải tạo bị độc dược của hắn làm ngất tới Long Tức, sau khi cho nàng dùng giải dược, do Ly đi thẩm vấn nàng.
Hắn từng có quan hệ với rất nhiều người trong phòng thí nghiệm Ober, biến bọn họ làm việc tàn nhẫn, đối với địch đều không có chút tình cảm. Chỉ cần rơi vào trong tay kẻ địch, lập tức cắn độc tự sát. Bây giờ, con tin trong tay nàng chỉ có chiến sĩ cải tạo này. Phải lập tức thẩm vấn, tránh cho nàng sau khi tỉnh lại cũng cắn độc tự sát hoặc là dùng biện pháp khác tự sát. Như vậy bọn họ liền được không bù nổi mất.
Tần Lạc tin tưởng thủ đoạn của Long Tức có thể móc ra bí mật bọn họ cần từ trong miệng bất cứ kẻ địch nào, cho nên cũng không có tự mình qua thẩm vấn. Đứng ở cửa chờ trong chốc lát, đáp án lại làm cho hắn thất vọng như thế.
Ly liếc Tần Lạc một cái, nói: "Nếu anh không tin kết quả thẩm vấn của chúng tôi, anh có thể tự mình đi vào thẩm vấn".
"Tin. Đương nhiên tin". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Kể từ sau lần trước Quân sư nói rõ với hắn tình cảm của Ly với mình, thái độ của Ly với hắn cũng rất bạo lực. Đương nhiên, Tần Lạc hiểu tâm lý học biết, đây là vì nàng muốn dùng loại bạo lực này để che dấu hư nhược cùng khiếp đảm trong lòng mình. Nàng làm như vậy thật ra là tạo một lớp màng bảo hộ cho mình.
Những người giả bộ như không để ý tới bất cứ chuyện gì, thật ra nàng với chuyện gì đều rất để ý.
"Chỉ là tiếc nuối". Tần Lạc nói. "Đái Phổ đã chết, phu nhân Violet cũng đã chết. Vốn còn muốn từ chỗ nàng tìm chút bí mật có liên quan tới phòng thí nghiệm Ober... tổ chức này quá thần bí. Chúng ta hiểu thật quá ít đối với nó. Nhưng nó lại không gì là không biết với chúng ta. Vậy quá nguy hiểm ".
Thấy Tần Lạc nói nghiêm túc, Ly cũng nhíu mày, nói: "Sao để phu nhân Violet chết? Nàng là nhân vật quan trọng của phòng thí nghiệm Ober, cũng là người phụ trách chủ yếu ở Trung Quốc..."
"Là bọn tôi chủ quan". Tần Lạc cười khổ. "Con tin nói gì?"
"Nàng nói nàng là nhân viên bên ngoài tổ chức, sau khi trải qua cải tạo được phái đến Trung Quốc mở tiệm nến. Mãi đến mấy tháng trước phu nhân Violet tìm tới nàng, nàng bắt đầu phục vụ cho nàng ta... đối với tin tức như nhân viên cấu thành tổ chức, mục tiêu của tổ chức, cùng với cứ điểm hoàn toàn không biết gì cả. Tôi đã xác định nhiều lần, nàng quả thật không biết gì cả. Hay là, anh dùng châm phạt thử xem?"
Tần Lạc lắc đầu, nói: "Tôi tin kết quả thẩm vấn của các cô. Hơn nữa, tôi cũng có thể hiểu, một nhân viên bên ngoài không thể nào biết bí mật gì... Chúng ta không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người nàng. Có điều, đừng để nàng chết. Có lẽ về sau còn có chỗ lợi gì".
"Tôi biết". Ly nói. "Không chết được đâu".
"Tôi về trước". Tần Lạc nói. "Mệt mỏi quá".
Ngày hôm qua giằng co cả đêm với Vương Cửu Cửu, bởi vì biết sắp chia ly, tình cảm hai người buông thả cực kỳ mãnh liệt. Sáng sớm hôm nay liền rời giường đưa Vương Cửu Cửu đến sân bay, người vừa cất bước, liền phát hiện Đái Phổ, sau đó chính là kịch chiến so dũng khí, đấu trí với hắn một phen, sau đó nữa lại phát hiện phu nhân Violet...
Mãi cho đến 3h chiều, hắn cũng chưa nghỉ ngơi.
"Chuyện tôi nói anh nghĩ sao rồi?" Ly hỏi.
" Chuyện gì?"
Trong tay Ly liền có thêm một cây dao, tức giận nói: "Quân sư đó. Anh rốt cuộc có thích quân sự không?"
"A". Tần Lạc ngẩn người, nói: "Để tôi nghĩ kỹ thêm đi. Đợi đến khi nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho cô biết".
Nói xong, Tần Lạc liền sợ hãi mà chạy mất.
Ly giật phắt hắn lại, nói: "Thích chính là thích. Không thích chính là không thích... có khó như vậy không?"
"Tôi không phải là đã từng nói cho cô sao?" Tần Lạc cười khổ nói. "Tôi thích quân sư. Nhưng không phải là loại thích mà cô nghĩ... hơn nữa, đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, sao cô cứ muốn giới thiệu quân sư cho tôi chứ?"
"Bởi vì nàng không cần anh chịu trách nhiệm". Ly nói.
"Gì?" Tần Lạc mở to mắt nhìn Ly.
"Vốn là vậy mà". Ly chột dạ mà nói. "Các người có thể thế, nhưng... nhưng... dù sao quân sư cũng không thể nào gả cho anh. Anh chỉ cần lúc rảnh ở cùng nàng là được rồi".
Lần này, đến phiên Ly sợ hãi mà chạy trốn.
Tần Lạc đứng tại chỗ vẻ mặt dại ra, vài phút đã qua vẫn không có cách gì tiêu hóa câu kia của Ly.
Cảm tình Ly xem mình thành một gã mặt trắng miễn phí chuyền qua chuyền lại.
Hắn sờ sờ khuôn mặt tuấn tú bóng loáng của mình, nghĩ thầm, khó trách nàng cho là như thế... Mình quả thật có vốn như vậy.
---------
---------
Tần Lạc trở lại biệt thự Lâm gia, vừa đi tới cửa, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng cười râm ran.
Nghe được là tiếng cười của trẻ con, tâm tình Tần Lạc thoáng cái tốt lên, mệt mỏi một ngày cũng quét sạch.
Hắn sải bước đi tới, vừa đẩy cửa, chợt nghe Bối Bối hô: "Mẹ Hoán Khê, còn mẹ vốn có của con nữa... ba về rồi".
"..." Tần Lạc đầu đầy tuyến đen. Cái gì gọi là mẹ vốn có?
Bối Bối chạy vội tới hắn, theo sát phía sau chính là Lâm Hoán Khê cùng Tần Lam.
Tần Lạc bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Bối Bối hô mẹ vốn có, hóa ra là cô cũng tới Yến Kinh rồi.
Tần Lạc nhấc bổng Bối Bối từ dưới đất lên, ôm vào trong lòng, đi tới trước mặt Tần Lam, vui mừng nói: "Cô, đến đây lúc nào vậy? Sao không nói trước một tiếng?"
"Mới tới tối qua. Vốn định cho cháu với Bối Bối một kinh hỉ". Tần Lam vừa cười vừa nói.
Tần Lạc tối qua không về, nàng cũng không hỏi hắn đi chỗ nào. Có tiền lệ Vương Cửu Cửu này, Tần Lam đã rõ ràng tên nhãi mình trông từ nhỏ tới lớn ở trước mặt con gái rất có thủ đoạn. Có lẽ, hắn cũng không chỉ có Lâm Hoán Khê cùng Vương Cửu Cửu... đứng ở trên lập trường của nàng, tất nhiên sẽ không nói toạc chuyện này.
"Cháu ra ngoài bàn chuyện. Thời gian muộn quá nên không về". Tần Lạc nói. Những lời này thay vì giải thích với Tần Lam, không bằng nói cho Lâm Hoán Khê nghe.
Lâm Hoán Khê khẽ cười, nhìn Tần Lạc hỏi: "Buổi tối ở nhà ăn cơm chứ?"
"Ở nhà ăn cơm ". Tần Lạc gật đầu. "Buổi tối để anh làm cơm cho. Em không phải là thích ăn đồ ăn phương nam à? Tối nướng một con cá cho em nha?"
"Ừ". Lâm Hoán Khê cười đáp ứng.
Tần Lạc để Bối Bối xuống đất, nhìn cô Tần Lam hỏi: "Lần này cô tới Yến Kinh là để thăm Bối Bối?"
" Đây chỉ là một phương diện". Tần Lam nói. "Cũng có suy nghĩ dời nghiệp vụ đến đây... ở nước Mỹ chỉ để lại một trạm công tác, phần lớn sản nghiệp đều rút lại hoặc chuyển vào trong nước. Nếu ở trong nước, Yến Kinh cùng Minh Châu là chọn lựa đầu tiên... vừa hay lần này tới Yến Kinh thăm Bối Bối, liền muốn khảo sát thử thị trường Yến Kinh".
Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Minh Châu không tồi. Nhưng chúng ta chưa quen thuộc ở bên đó. Không bằng như vậy, trước tiên làm ở Yến Kinh đi, người quen bên này nhiều, hơn nữa Hoán Khê cũng có thể giúp đỡ không ít... Đợi đến khi thị trường bên này bão hòa, lại trải hàng ở mấy khu xung quanh. Cô thấy sao?"
"Ừ". Tần Lam thoải mái mà đáp ứng. "Bây giờ Tần Lạc có danh tiếng ở Yến Kinh như vậy. Có cháu phối hợp, chắc cũng sẽ không để cô chết đói".
Cơm tối do Tần Lạc tự mình xuống bếp, nấu món cá sạo hấp mà Lâm Hoán Khê thích, lại nấu mấy món đồ ăn đặc sắc phương nam, hơn nữa Lâm Thanh Nguyên sau khi tan việc trở về, người một nhà vui vẻ ngồi quây quần ăn bữa cơm đoàn viên.
Máu mủ tình thâm. Mặc dù đã lâu không gặp, Tần Lam đã trở lại, Bối Bối buổi tối cũng không đeo Tần Lạc Lâm Hoán Khê ngủ chung, mà lại lựa chọn ngủ với mẹ vốn có.
Tần Lạc tắm rửa xong lên giường, Lâm Hoán Khê đã nằm ở đầu giường đọc sách.
Mặt hơi nghiêng, tóc dài xõa vai, một vẻ đẹp nhu hoà mà tĩnh lặng. Mơ màng buồn ngủ, lại thêm một phần mệt mỏi. Tần Lạc đi tới ôm chặt nàng vào lòng.
Lâm Hoán Khê khép sách lại, nói: "Cao ốc Thái Cực đã ngừng phát triển. Toái Toái luôn ở bên kia nhìn chằm chằm, anh có thời gian thì qua xem thử".
"Ừ". Tần Lạc tựa đầu ở trên mặt Lâm Hoán Khê. "Gần đây có mệt hay không?"
" Không mệt". Lâm Hoán Khê lắc đầu.
Ngửi mùi thơm động lòng người trên người nàng, cảm nhận được mềm mại khác thường trên người nàng, Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nếu không mệt, vậy chúng ta liền tắm nước lạnh một lần đi?"
"Ừ". Giọng mũi Lâm Hoán Khê từ trong chăn truyền ra.
Tần Lạc vui vẻ, lập tức hành động.
Lâm Hoán Khê đè đầu Tần Lạc cọ ở trong ngực nàng, giọng dịu dàng nói: "Cô tới em rất vui, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương..."
" Khẩn trương cái gì?" Tần Lạc ngẩng đầu hỏi.
" Khẩn trương cô sẽ cướp Bối Bối đi". Giọng Lâm Hoán Khê mê say nói. Ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Lạc sáng quắc, nói: "Tần Lạc, chúng ta cũng sinh một cục cưng đi? Cục cưng đáng yêu giống Bối Bối?"
"Vậy thì nắm chặt thời gian". Tần Lạc nói.