Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tát Không Quân quay trở lại Thiên giới, lập tức đến chỗ Dạ Đế đang dưỡng thương. Trên gương mặt hiện vẻ đăm chiêu suy nghĩ, từ lúc rời khỏi tinh linh giới hắn không thể nào không lo lắng, tên kia rốt cuộc có bao nhiêu thần bí, hắn không biết được. Ngọn lửa vàng, trên đời này chắc hẳn chỉ còn một người sử dụng Hỏa diễm, chính là Dạ Đế. Lại nói, người khiến cho Dạ Đế thực sự xuống tay giao chiến, đích thực là ít ỏi. Tát Không Quân không ngừng lẩm bẩm ‘Hỏa diễm, năm trăm năm trước, bờ vong xuyên, ma vực…’ như nhận ra điều gì đó, hắn nghiến răng khuôn mặt tàn bạo. “Quang Thiềm, ngươi vẫn còn sống.”
Cửa phòng ‘phanh’ một tiếng mở ra, Dạ Đế nằm trên giường thở dài chán nản, hắn không ngờ một người nóng nảy như Tát Không Quân lại có thể tu thành bồ tát, lại cùng với đám hòa thượng thanh tâm vô dục ở chung một chỗ, đúng là chuyện lạ vẫn luôn không thiếu. Dạ Đế cất giọng lười biếng, nói trước: “Trở về thật sớm.”
Tát Không Quân chưa trả lời liền, vung cánh tay lập một kết giới bao bọc xung quanh căn phòng, vạn nhất không bằng nhất vạn, hắn vẫn nên đề phòng thì hơn.
Dạ Đế thấy vậy nhíu nhíu mày, ngồi dậy, đi đến trước mặt người kia. Giơ bàn tay phải ra: “Đoạt hồn thủy.”
Tát Không Quân không do dự, lấy tấm gương trong ngực ra đặt lên tay của Dạ Đế. Quan sát kĩ sẽ thấy gương vừa rơi vào tay của Dạ Đế bàn tay của hắn lập tức run rẩy một trận, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất bình thường như không có gì xảy ra. Thu gương vào trong, Dạ Đế cười bảo: “Còn vật gì đưa ta nữa sao?”
“Quang Thiềm vẫn còn sống.” Tát Không Quân nói giọng chắc chắn.
Dạ Đế chỉ ‘ồ’ một tiếng, xem như đã nghe.
Tát Không Quân lại nói tiếp: “Dạ Đế rốt cuộc ngươi còn giấu ta và Huyền Kì bao nhiêu việc nữa?”
Dạ Đế lại tiếp tục ‘ồ’ một tiếng.
Người đối diện trợn mắt nhìn vẻ mặt vô sỉ của Dạ Đế, mắng một tiếng: “Khốn khiếp.” Một chưởng đánh vào người Dạ Đế, nháy mắt cơ thể Dạ Đế tan biến, dưới đất còn lại một mảnh giấy đề rằng, “Đa tạ bồ tát giúp đỡ, bản thần quân vô cùng cảm kích!”
Tát Không Quân cởi bỏ kết giới của mình định chạy đi tìm Dạ Đế, bất quá vừa xoay người đã bị một tầng kết giới không gian mạnh mẽ kéo đi, thoáng cái đưa Tát Không Quân đến Cửu Trọng Đài, Huyền Kì ngồi trước mặt hắn ôm miệng cười, lễ phép chào hỏi: “Bồ tát đại nhân vẫn khỏe chứ!”
Tát Không Quân gào to mắng chửi: “Các ngươi đều là người khốn khiếp…”
Huyền Kì nghe vậy càng cười to hơn nữa, Tát Không Quân quắc đôi mắt đầy giận dữ nhìn chằm chằm: “Người ở Cửu Trọng Thiên quả là vô sỉ giống hệt nhau.”
Người kia lại lắc đầu ngao ngán, biện minh: “Tát Không Quân, Huyền Kì đế quân ta có làm gì ngươi sao?”
Tát Không Quân đen mặt, rất tốt, đến phong cách nói chuyện cũng y chang tên thần quân ngạo mạn kia. Tát Không Quân thở dài, chấp bằng ngồi xuống, đưa tay chỉ lên ngôi sao sáng nhất ở Cửu Trọng Đài: “Nơi đó có thân xác của Qủy Y phải không!”
Gương mặt Huyền Kì dịu đi, sắc mặt nhợt nhạt ban đầu lại hiện ra, hắn nhẹ nhàng: “Ừ.”
“Sự đời khó lường, ta vẫn không thể ngờ thân thể của Qủy Y lại cất nhiều thứ đáng kinh sợ đến vậy.” Tát Không Quân đưa tay chống cằm, mắt nhìn về phía bầu trời không bao giờ xuất hiện ánh nắng.
Huyền Kì gượng cười: “Bất quá cũng chỉ là được đọa thần(*) ưu ái.”
(*)Thần sa đọa.
Hòa thượng nào đó thở dài.
Lần Cửu Trọng Thiên sụp đổ cách đó mấy ngàn năm do đọa thần Thiện Cổ làm ra, hắn muốn xóa sổ tam giới lập ra một thế giới mới do hắn làm chủ, năm đó nhờ có Cửu Thiên cùng Tam Thánh hai vị thần quân lúc bấy giờ liều mình chiến đấu một trận sống còn, đáng tiếc sau đó hai vị thần quân kiệt sức vũ hóa, Cửu Trọng Thiên cũng theo đó sụp đổ tam giới hỗn loạn, sinh linh đồ thán. Về phía đọa thần, chân thân bị lửa của Tam Thánh thiêu sạch. Trong lúc hồn phách hắn sắp tiêu tan vô tình gặp Qủy Y đang bị trọng thương ngụ ở trong núi Cửu U Độ, đọa thần liền đem ma tính cùng sức mạnh toàn bộ đặt vào trong cơ thể Qủy Y, đọa thần là muốn chờ đến một ngày Quỷ Y không kìm chế được tâm ma hắn sẽ có thể làm chủ cơ thể này.
Dạ Đế bói một quẻ tiết lộ thiên cơ ngày Qủy Y rơi vào kiếp nạn, Huyền Kì lại có tình ý sâu nặng với Qủy Y liền cầu xin Dạ Đế tìm cách cải mệnh cho nàng, loại bỏ tâm ma do đọa thần đã phong ấn. Cải mệnh chính là nghịch với thiên đạo, hơn nữa ma tính đọa thần quá cường đại không thể nói một hai ngày là có thể hóa giải. Dạ Đế tìm ra một cách tuy nhiên cực kì nguy hiểm ngộ nhỡ thất bại sẽ khiến ma tính Qủy Y mạnh mẽ hơn, về phần người bày trận phải chịu mấy đạo thiên lôi trừng phạt, kế hoạch sắp sửa thành công, lại xuất hiện một Quang Thiềm xưng là đệ tử của đọa thần, đem toàn bộ tâm huyết của Dạ Đế, Huyền Kì và Tát Không Quân đổ xuống biển. Trong trận pháp lần đó Mạc Nhan bị Quang Thiềm giết chết (đó là lý do Tát Không Quân căm thù Quang Thiềm). Sau đó, ma tính Qủy Y ngày càng mạnh mẽ, trong một lần sơ xuất của Huyền Kì, hắn đã để nàng có cơ hội ra ngoài nhân giới giết sạch người trong thôn nọ. Thiên giới biết tin, liền lấy cớ Ma giới gây hại đến nhân giới cùng tội trọng cả gan bắt giữ Đế quân, cử thiên binh thiên tướng đến tiêu diệt Ma giới, nhưng ngại trước uy lực của Huyền Kì Đế quân cho nên toàn bộ người trên Thiên đình đến trước Cửu Trọng Thiên xin Dạ Đế thần quân làm chủ soái cho trận chiến.
Trước đó không lâu, Dạ Đế tìm ra cách khác thanh tẩy ma tính cho Qủy Y nhưng lúc đó nàng đang mang thai con của Huyền Kì, cho nên Qủy Y không đồng ý làm theo. Dạ Đế và Huyền Kì trao đổi, hắn đồng ý kéo dài thời gian một năm chờ Qủy Y hạ sinh. Ước hẹn ngày bảy tháng bảy năm sau sẽ mang thiên binh thiên tướng đến tiêu diệt Ma giới.
Ma giới đã giải tán khi Huyền Kì lấy Qủy Y, ngày mà Dạ Đế đưa thiên binh thiên tướng đến, trận chiến nhanh chóng thắng lợi chỉ vì yêu ma ở đó tất cả do Huyền Kì dùng phép tạo ra để che mắt người ở Thiên giới. Vừa tới nơi Dạ Đế đã thấy Huyền Kì dùng phong hình thuật phong ấn con hắn vào cây bỉ ngạn, tim của Qủy Y cũng đích thân Huyền Kì moi ra trao cho Dạ Đế. Tì nữ chịu trách nhiệm làm vật chủ cho Qủy Y lại bị Quang Thiềm giết, xung quanh Ma giới không kiếm được người nào thay thế tì nữ ấy thì Mạc Nhan gương mặt lạnh lùng đi tới đồng ý làm người thế thân. Huyền Kì định ngăn cản đã thấy Dạ Đế dùng phép đưa tim Qủy Y vào người Mạc Nhan, sau đó mở ra mộng cảnh đẩy nàng ta vào. Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Dạ Đế cũng vì quá gấp nên không để tâm tới Mạc Nhan, hắn nhận ra có một cỗ hơi thở vô cùng mạnh mẽ thuần khiết đang tiến lại gần, chính là Ngọc Đế… còn có vị khác nữa là Phật tổ.
Ngọc hoàng cùng Vương mẫu sớm đã không ưa thích vị Dạ Đế thần quân ngạo mạn không coi họ ra gì, lại không dám trực tiếp xung đột. Lại nói, có tình báo đến cho Ngọc hoàng biết Qủy Y đang cất giữ sức mạnh của đọa thần, nếu không tiêu diệt sớm nàng ta sẽ hủy diệt tam giới, đá đổ Ngọc hoàng cùng Vương mẫu. Hai người một phần lo lắng cho tam giới, phần khác lo sợ chức vị của bản thân, lập tức bày mưu. Ngọc hoàng bất ngờ tới cũng vì muốn chứng kiến Dạ Đế không làm đúng chức trách của thần quân, như vậy ông ta sẽ có cớ hạ bệ địa vị của Dạ Đế Thần quân xuống. Dạ Đế tính sai một điểm duy nhất là hắn không ngờ Tát Không Quân lại có tình cảm với Mạc Nhan ngoài ra đều nằm trong dự định của người nào đó.
Tát Không Quân xoay đầu nhìn về phía Huyền Kì, giọng nói chắc nịnh hỏi: “Dạ Đế còn giấu chuyện gì đúng chứ?”
Huyền Kì cười nói: “Với tính cách của hắn rất có thể.” Ngưng một lúc lại nói tiếp, “Dạ Đế làm việc gì cũng có lí do của hắn, ta chỉ không thể hiểu hắn thích làm mọi sự một mình đến thế sao.”
Tát Không Quân cười lớn tiếng: “Thần quân đại nhân rất ngạo mạn.”
Huyền Kì bắt chước bộ dáng vô lại của Dạ Đế, nhếch nửa khóe môi: “Có nên tìm cô nương xinh đẹp nào đến quyến rũ thần quân cao cao tại thượng của chúng ta không nhỉ!”
Tát Không Quân ‘bốp’ một tiếng, lấy tay đang chống cằm tét vào đùi, cười nham hiểm: “Ý hay.”
Hai người cười sảng khoái một trận, rồi quay lại nhìn nhau thở dài, nếu có thể bọn hắn đã làm từ lâu rồi. Tát Không Quân nghĩ tới gì đó đôi mắt chợt sáng như ngôi sao ở Cửu Trọng Đài: “Hề hề, Huyền Kì ta vừa nghĩ tới một chuyện.”
Huyền Kì nhướng mày ngài lên hỏi: “Hửm?”
Tát Không Quân nháy nháy đôi mắt: “Ngươi nhớ rượu vong tình chứ?”
Người đằng kia gật đầu một cái, Qủy Y vẫn hay đến trộm rượu của Mạc Nhan cho hắn uống mấy lần, rất ngon, rượu vong tình kia cũng không ngoại lệ. “Rượu vong tình mỗi người một vị.”
“Chính xác, vị mà Dạ Đế nếm được là ngọt, haha!”
Huyền Kì trợn mắt: “Không thể nào, mấy trăm năm nay hắn ngày nào cũng đến chỗ ta, cũng chưa hề nhắc một chữ đến cô nương nào!”
Nghe vậy Tát Không Quân ôm bụng cười lăn bò dưới đất, Huyền Kì hiểu hắn đang nghĩ gì đen mặt lại, dùng phép hóa ra một viên đá ném về phía người cười đến điên loạng kia. Người đó cư nhiên không thèm để tâm vẫn tiếp tục cười đến chảy nước mắt. Nghe xong lời của Huyền Kì mặt hắn còn thối hơn bãi phân. “Ta lại thấy hắn năm trăm năm không gặp mặt Tát Không Quân ngươi, nay vừa thấy, tình cảm ngày xưa lại mạnh mẽ nổi lên. Chi bằng Tát Không Quân ngươi hãy thường xuyên đến ghé thăm hắn, chúng ta là bằng hữu ta sẽ hết sức ủng hộ các người.” Nói xong, biểu hiện trên mặt Huyền Kì chính là ‘ta biết ngươi yêu thích hắn mà’.
Tát Không Quân nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Huyền Kì.”
Người bị gọi tên rất hòa nhã trả lời: “Ơi!”
“… …”
Huyền Kì cười ha hả hài lòng, hèn gì Dạ Đế rất thích đùa giỡn với người khác đặc biệt là tên này, cảm giác rất thú vị. Huyền Kì ho một tiếng lấy lại bộ dáng lạnh nhạt, nói: “Cửu Trọng Thiên này, người đặt chân tới không quá nhiều, trừ mấy tiên nữ đưa đồ, cũng chỉ có lão Tinh Phúc khụ… ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó, Dạ Đế hắn biết được ngươi liền chết không toàn thây.”
Tát Không Quân nghĩ đến cảnh Dạ Đế một lòng với Tinh Phúc đã thấy kinh sợ, nghe được lời nói sau đó của Huyền Kì, hắn không tránh khỏi rung lên bần bật, người kia quả thật rất có khả năng làm hắn sống chết không rõ.
Lại vô tình hỏi tiếp: “Hình như vẫn còn sót con lừa?”
Huyền Kì “… …” Hình như tên này muốn đi gặp Diêm vương sớm.
“Ngươi có thể gọi Tinh Phúc lên đây hỏi không?” Tát Không Quân rất nhanh chóng đưa ra ý kiến vô cùng hay. Huyền Kì gật đầu một cái dùng lực truyền âm cho lão Tinh Phúc lúc này đang chăm sóc bỉ ngạn.
Lão ta ngạc nhiên đi lên Cửu Trọng Đài thấy ánh mắt sáng quắc của Đế quân nhìn về phía mình, lại có dư thêm một cặp mắt long lanh muốn lao tới chỗ lão của vị Tát Không Quân bồ tát: “Đế Quân đại nhân, Tát Không Quân bồ tát.”
Tát Không Quân rất không nhẫn nại nói dài dòng, trực tiếp hỏi: “Gần đây Dạ Đế hắn có đặc biệt quan tâm đến người nào không?”
Lão Tinh Phúc có chút không hiểu, sao Tát Không Quân lại ở đây, lẽ ra giờ này hắn nên ngồi ở Tây thiên chứ? Lại hỏi bất ngờ như vậy, lão ta đưa đôi mắt ngơ ngẩn nhìn Huyền Kì. Người kia chỉ nhìn lão cũng không mở miệng giải thích. Lão gãi đầu, “Không a.”
“Đích thực không có?” Tát Không Quân hỏi lại lần nữa.
“Bồ tát, quả thực là không có a, Thần quân đại nhân cả ngày chỉ đến Cửu Trọng Đài nói chuyện nói Đế quân sau đó đến xem cây bỉ ngạn…” Tinh Phúc ngẫm lại nói.
“Bỉ Ngạn hoa?” Tát Không Quân nhíu mày, nét mặt Huyền Kì có chút đăm chiêu suy nghĩ.
“Là cây bỉ ngạn hoa thần quân mang từ Ma giới về năm trăm năm trước.”
Có lẽ nào Dạ Đế lại có sở thích biến thái như vậy?