Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11: Trốn Chạy.
Nửa đêm.
Mây đen từng mảnh từng mảnh bay nhanh, có vẻ sẽ mưa tầm tả bất cứ lúc nào.
Đường Hoa toàn thân trang phục màu đen, trên lưng mang một thanh trường kiếm. Hắn cũng mang đến một bộ đồ đen, giao cho Vệ Phượng Nương, muốn nàng choàng thêm bên ngoài, để dễ bề ẩn giấu.
Vệ Phượng Nương theo lời thay đổi y phục, sau đó, nàng cũng mang sau lưng một thanh trường kiếm đến trước mặt Đường Hoa.
Đường Hoa nhìn nàng, hỏi:
- Không phải nàng không biết võ hay sao?
- Trước đây ta không biết, gần đây mới học một chút kiếm pháp.
Đường Hoa nghĩ thầm: “Năm năm học đao, mười năm học kiếm. Chỉ học được một một chút lại mang kiếm theo, có vẻ cô nàng rất không biết tự lượng sức mình.” Nhưng hắn chỉ bảo:
- Mang theo kiếm mệt chết, cô...
- Không sao!
Vệ Phượng Nương đáp:
- Như vậy ta có cảm giác tương đối an toàn.
Đường Hoa nghĩ trong bụng “Gọi là đào tẩu, thực ra cũng chỉ là giả bộ mà thôi, có đi chậm một chút cũng không sao” nên gã không hề khuyên giải tiếp, chỉ bảo:
- Nếu có phát sinh chuyện gì, cô cứ ẩn nấp ở một bên, không nên phát ra tiếng động, hiểu không?
- Ta hiểu.
- Tốt, chúng ta đi.
Bọn họ đi rất chậm, rất cẩn thận, mỗi khi gặp phải khúc quanh, Đường Hoa đều nhìn trước ngó sau, không thấy người tuần thú mới đi tiếp. Hắn giả bộ y như bọn họ thực sự đang lẩn trốn.
Ly khai giải đất ở trung tâm Đường gia - nơi hoa viên Vệ Phượng Nương đang ở - bọn họ tới khu vườn lớn ở bên ngoài, đây có thể nói là một mảnh rừng nhỏ. Tại đây Triệu Vô Kỵ đã từng gặp nguy hiểm, nếu không có người của Phích Lịch đường cứu, hẳn chàng đã sớm chết.
Vệ Phượng Nương không biết chuyện này, nàng càng không biết rừng cây này tràn đầy trạm gác ngầm, cho dù người có võ công cao tới đâu cũng đừng hòng mơ tưởng vượt qua dễ dàng. Nàng chỉ cảm thấy mảnh rừng cây này rất âm trầm, nhất là trong đêm gió lớn, mây bay đầy trời càng lộ ra một phần quỷ dị cùng kinh khủng.
Điều duy nhất khiến Vệ Phượng Nương cảm thấy an toàn chính là Đường Hoa nắm tay nàng.
Đường Hoa một đường đều đi trước, nắm tay nàng. Tay của Đường Hoa cũng không vì khẩn cấp mà rét run, mà lại ấm áp không gì sánh được. Điều này khiến Vệ Phượng Nương có một phần tin tưởng.
Bọn họ nép vào cây mà đi, đi được khoảng ba mươi trượng, khi bọn hắn vừa ly khai một thân cây thì đột nhiên từ trên cây nhảy xuống hai nữ nhân vận đồ đen.
hai người vừa nhảy xuống, lập tức quát lớn:
- Người nào?
Đường Hoa lập tức kéo Vệ Phượng Nương lại gần, vươn tay trái ôm nhẹ vai trái nàng, đáp:
- Ta đây, Đường Hoa!
- Đã trễ thế này, các vị còn tới đây làm gì?
- Ban đêm như thế này, không thích hợp để tản bộ tâm tình sao?
Đường Hoa vừa đáp, vừa vươn tay phải bỗng dưng nhằm vào mặt người bên tay phải đánh tới.
Hai chưởng cùng đánh một lúc, tay trái hắn đẩy Vệ Phượng Nương ra, vừa quát to :
- Mau tránh ra!
Lúc này, hữu chưởng của hắn đã đánh trúng người bên phải, một chưởng rất nặng đánh vào trước ngực người nọ, miệng hắn phun máu tươi, người ngả nhào ra sau.
Lúc này trường kiếm của người bên trái cũng nhằm Đường Hoa đâm vút đến.
Đường Hoa mượn lực phản chấn lui lại một bước, trường kiếm liền đâm vào khoảng không.
Đường Hoa vừa lui ra phía sau lập tức đứng thẳng, hai chân giẫm nhẹ, người bay lên, đánh về phía người cầm kiếm, hữu chưởng vỗ vào ngực trái người nọ.
Kẻ đó thân thể di chuyển về bên phải hai bước, né tránh chưởng, trường kiếm xoay nhanh một vògn, phong bế chưởng của Đường Hoa, sau đó biến gạt thành đâm thẳng, nhằm vào giữa trán Đường Hoa.
Đường Hoa né nhanh qua bên, tránh được nhát kiếm. Thế nhưng trường kiếm lại biến đâm thành chém xuống, "Sưu" một tiếng, chém toạt bên trái y phục Đường Hoa . Trước khi trường kiếm chém rách y phục của y, hữu chưởng Đường Hoa đã bổ ra, "Phách" một tiếng, chém trúng ngực trái người nọ.
Người nọ cũng miệng phun máu tươi, ngã ngửa thịch một tiếng.
Vệ Phượng Nương lập tức bước lên hỏi Đường Hoa:
- Ngươi bị thương sao?
Đường Hoa không trả lời, chỉ bảo:
- Chúng ta lập tức rời đi.
Sau đó, hắn kéo tay Vệ Phượng Nương, chạy nhanh dọc theo hàng cây.
Đi tới cuối rừng cây, Đường Hoa mới dừng lại. Y vừa dừng, Vệ Phượng Nương đã hỏi tới:
- Ngươi bị thương sao?
Đường Hoa lúc này mới cúi đầu kiểm tra. Vệ Phượng Nương cũng tới bên cạnh kiểm tra, vừa nhìn nàng không khỏi bật một tiếng kêu sợ hãi.
Nguyên cả bên phải y phục của Đường Hoa đã nhuộm máu đỏ tươi, hơn nữa có vẻ máu vẫn còn đang chảy.
Nhưng Đường Hoa chỉ cười cười, bảo:
- Đừng lo.
- Máu chảy nhiều như vậy, thế nào mà đừng lo?
Đường Hoa lấy tay xoa bóp một chút ở chỗ chảy máu, nói:
- Không đau, chỉ là một chút ngoại thương mà thôi.
Đương nhiên không đau, bởi vì tất cả đều là giả đích, máu chảy, cũng không phải thật là máu, chỉ có y phục bị cắt rách là thật.
Vệ Phượng Nương lại không biết đây chỉ là một tình tiết trong vở kịch mà thôi, nên nói bằgn giọng lo lắng:
- Làm sao bây giờ? Trước tiên ta tìm một chỗ băng bó một chút đã.
Đường Hoa "Sưu" một tiếng, xé phần y phục bị rách, quấn trên người một vòng, thắt một cái nút, bảo:
- Không sao đâu, mau ly khai chỗ này nhanh chóng mới quan trọng hơn.
- Ngươi thực sự không sao cả?
- Thực sự.
Ngừng lại một chút, Đường Hoa lại nói:
- Nếu như ta bị thương rất nặng, thì làm sao bây giờ?
- Chúng ta đây sẽ không đi nữa, quay trở lại chờ ngươi chữa trị xong vết thương mới quyết định.
Đường Hoa nở nụ cười, cười rất thỏa thích. Thật ra hắn thực sự cảm kích Vệ Phượng Nương từ trong tâm khảm. một nữ nhân thiện lương như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp người tâm cơ đầy mình của Đường gia bảo. Ai! Đường Hoa nhịn không được thở dài một hơi.
Nhưng mà, Đường Hoa lại hỏi:
- Vạn nhất trở lại bị phát hiện thì sao?
Vệ Phượng Nương không chút suy nghĩ, lập tức đáp:
- Ta sẽ nhận hết trách nhiệm.
Đường Hoa cười nói:
- Người Đường gia sẽ tin cô sao?
Vệ Phượng Nương không trả lời được. Bởi vì đây chỉ là ý kiến của cô ta mà thôi. Người khác nghĩ như thế nào, nàng làm sao biết được?
Đường Hoa nhìn nàng, an ủi:
- Đừng lo lắng. Ta đã quyết định mang cô đi, nhất định sẽ tận lực mang cô đi thoát. Chúng ta cần phải đi nhanh!
Nói xong, hắn bèn kéo tay Vệ Phượng Nương đi tiếp.
Đi hết rừng cây, gặp đại môn của Đường gia bảo, trước của có hai người thủ vệ đang tuần thú.
Đường Hoa nói khẽ với Vệ Phượng Nương:
- Cô đợi ở đây, đợi ta sử dụng thuốc nổ của Phích Lịch đường; ngay khi nổ, nàng chạy đến, ta sẽ giữ cửa mở. Nhớ kỹ, phải làm nhanh!
Vệ Phượng Nương gật đầu, Đường Hoa lập tức giả bộ nhàn tản, như là đang đi tản bộ, chậm rãi đi tới đại môn.
Thủ vệ đích hai người thấy hắn đi tới, lập tức quát hỏi:
- Ai?
Đường Hoa đáp:
- Là ta, Đường Hoa.
Đường Hoa vừa đáp vừa bước nhanh tới. Hai người nọ còn muốn truy vấn thêm, nhưng miệng vừa mở, Đường Hoa đã ném thuốc nổ trên tay. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, tro bụi văng khắp nơi, căn bản Vệ Phượng Nương không thấy rõ mọi vật.
Tuy nhiên, nàng lập tức theo lời Đường Hoa, nhắm thẳng hướng đại môn, chạy vụt đến.
Chạy qua khỏi đám bụi bặm nồng nặc, nàng thấy đại môn đã mở rộng, cũng thấy Đường Hoa đang ngoắc, nàng càng chạy nhanh hơn, tới bên Đường Hoa, cùng nhau ra khỏi cửa thành.
Sau đó, Đường Hoa đóng cửa lại, quay đầu thở dốc nhìn Vệ Phượng Nương nói:
- Qua được một cửa!
vốn Vệ Phượng Nương cho rằng, ra khỏi cửa thành là an toàn rồi, không ngờ Đường Hoa nói vậy, hiển nhiên còn có cửa khác cần vượt qua, nàng nhịn không được, hỏi:
- Còn chưa an toàn sao?
- Còn một cửa nữa sẽ an toàn.
- Cửa đó dễ qua không?
- Khó hơn cửa vừa rồi.
Vệ Phượng Nương vừa nghe, lạnh cả người. Đối với nàng, chuyện vửa trải qua thoáng như giấc mơ, lòng của nàng đã sớm căng như dây đàn, chạy qua được cửa thành, thật vất vả mới thở dài một hơi, nghĩ không ra lại lập tức khẩn trương trở lại.
Đường Hoa thấy vẻ mặt của nàng biểu tình, bèn nói:
- Không nên hoảng hố, không chừng cũng có thể dê vượt qua.
- Vì sao?
- Cho đến chỗ này, đều là nhữgn tình huống ta nắm rõ, tất cả đều dễ vượt qua. Cửa ải tiếp theo, chúng ta phải đối mặt bốn người, bốn người này ta đều quan biết, nếu như ta dùng lời lừa được bọn họ, có thể không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể vượt được.
- Chúng ta phải gặp bốn người họ sao?
- Đúng vậy!
- Vì sao? Lẽ nào không có lối khác để đi?
- Không có. Muốn rời khỏi Đường gia bảo, đó là con đường duy nhất. Ngoại trừ con đường này, tất cả đều là vách núi, vách đá.
Vệ Phượng Nương không giấu được vẻ mặt lo lắng, Đường Hoa nhìn mắt nàng, bèn ra giọng an ủi:
- Đừng lo lắng, thời tiết ngày hôm nay rất có lợi cho chúng ta.
- Quan hệ gì đến thời tiết ?
- Có. Bốn người giữ con đường duy nhất này,không phải bất kỳ ai cũng không cho đi.
Bọn họ chỉ phụng mệnh mà làm việc thôi."
- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?
- Đương nhiên là theo mệnh lệnh của Đường gia. Theo quy củ của Đường gia, chỉ cần phát hiện có kẻ khả nghi rời đi, sẽ bắn pháo hoa cảnh báo. Bọn họ thấy pháo hoa, sẽ chặn người lại, cũng có lẽ giết chết.
- Bọn họ có võ công rất cao cường hay sao?
- Rất cao cường.
- Ngươi đánh thắng được bọn họ không?
- Đánh không lại.
- Vậy chúng ta dứt khoát trở lại, không cần mạo hiểm.
- Đừng, chúng ta thử vận may một lần."
- Vận may?
- Không sai, ngày hôm nay thời tiết rất xấu, không thích hợp để bắn pháo hoa; nếu có bắn cũng không chắc bọn họ có thể thấy được. Giả như bọn họ không thấy cảnh báo của Đường gia, chúng ta sẽ có cơ hội.
- Thực sự?
- Thực sự!
Đường Hoa vươn tay ra:
- Ngươi xem, trong lòng bàn tay ta là cái gì?
Không chỉ Vệ Phượng Nương thấy được, mà cũng cảm giác được.
… đó là nước mưa. Trời đã bắt đầu mưa.
Lúc này, đến Vệ Phượng Nương cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì mưa như thế này, làm sao khói lửa có thể phóng được lên trời?
Đây đích thực là một cơ hội.
Thế nhưng, Đường Hoa lại đột nhiên lộ vẻ ưu sầu.
- Thế nào nữa?
Vệ Phượng Nương vươn tay đón những giọt nước mưa:
- Cơ hội tới rồi, sao ngươi lại ưu sầu vậy?
- Ta đang lo lắng, chúng ta nên đi nơi nào tránh mưa.
Vệ Phượng Nương nở nụ cười, nàng bão:
- Tránh mưa có gì mà quan trọng? Trốn chạy mới quan trọng hơn!
- Khôgn phải, tránh mưa quan trọng hơn nhiều.
- Vì sao? Mắc mưa một trận sẽ không sinh bệnh đâu.
- Ta không phải sợ sinh bệnh.
- Vậy ngươi sợ cái gì?
- Có người buổi tối trời mưa ra khỏi thành hay không?
- Đương nhiên không có.
Vệ Phượng Nương hiểu ngay. Trên người bọn họ không thể có vết tích của cơn mưa, bằng không, hậu quả cũng chẳng khác gì địch nhân bắn được pháo hoa. Cho nên nàng lập tức hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?