Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Lựa chọn của Đường Ngạo.
Mùng Hai tháng Năm.
Vừa rạng sáng, Đường Gia Bảo đã ồn ào lắm rồi, từ lúc sáng sớm Lão Tổ Tông đã phân phó thuộc hạ hôm nay bà muốn ăn sáng với Đường Ngạo.
Lão Tổ Tông không tưởng được rằng cước trình của Đường Ngạo lại nhanh đến vậy, bà cho rằng nhanh nhất là sáng mai Đường Ngạo mới có thể về tới Đường Gia Bảo. Bà lại càng không ngờ rằng bữa sáng chưa chuẩn bị xong, Đường Ngạo đã về tới nơi.
Gọi là tới nơi, chỉ là đến trước đại môn của Đường Gia Bảo, nhưng Đường Gia có thể ngạo thị giang hồ, tự nhiên là có chỗ sở trường. Từ điểm nhỏ nhặt này mà suy ra, có thể thấy sự lợi hại của Đường Gia Bảo như thế nào.
Khi Đường Ngạo vừa bước qua cánh cửa đại môn của Đường Gia Bảo, tin tức đã đến tai Lão Tổ Tông, do trước đó Lão Tổ Tông đã đặt ra quy định bất luận có sự việc gì phát sinh, đều phải lập tức báo cho bà hay. Hiện giờ Lão Tổ Tông đã được đánh thức.
Ngay khi Lão Tổ Tông được đánh thức, không đợi ra lệnh, đầu bếp đã lập tức chuẩn bị bữa sáng.
Khi Đường Ngạo bước vào Hoa Viên, bàn ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn vừa bước vào “Đặc chu đình” phía bên trái Hoa Viên, đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lão Tổ Tông.
Hắn vừa chào bà, ngồi xuống phía đối diện, liền có một đĩa bánh rán nóng hổi được đặt lên bàn.
Lão Tổ Tông nhìn bộ dạng phong trần của Đường Ngạo, chỉ nói ba chữ: “Ăn đi đã!”
Đường Ngạo không nói một lời, hắn biết tính khí của Lão Tổ Tông, bà bảo ngươi ăn, ngươi nhất định phải ăn no rồi mới nói chuyện, nếu ngươi trái ý, bà sẽ rất không vui. Do vậy, hắn với lấy đĩa bánh rán cuộn một lớp thịt với ớt đỏ, ăn một hơi liền tám chiếc, ăn tới mức mồ hôi toát đầm đìa, vẻ mệt nhọc đều tiêu biến, hiển lộ phong thái hết sức thoải mái.
Lúc đó Lão Tổ Tông mới bảo: “Tinh thần không đủ, tư tưởng sẽ loạn.”
Đường Ngạo gật đầu: “Con biết.”
Lão Tổ Tông hỏi: “Chuyện của Thượng Quan Nhẫn, chắc ngươi đã biết?”
Đường Ngạo: “Chính vì thế con mới đi suốt đêm về đây.”
Lão Tổ Tông: “Ah! Ngươi đã phát hiện được bí mật gì sao?”
Đường Ngạo: “Đúng vậy, đại khái con đã nắm được tình hình Đại Phong Đường. Ở bên ngoài con cũng đã thu xếp đầy đủ, chuẩn bị đến tết Đoan Ngọ là phát động đợt công kích đầu tiên.”
Lão Tổ Tông: “Nếu vậy cần gì phải về gấp trong đêm? Để sáng mai về không được sao?”
Đường Ngạo: “Hôm nay đã là ngày mồng hai, con về sớm được một ngày để có thể cùng Thượng Quan Nhẫn kiểm chứng lại kết quả điều tra của mình, xem có phải bên trong Đại Phong Đường có những nội tình chúng ta chưa biết hay không.”
Lão Tổ Tông: “Kiểm chứng sớm thì chuẩn bị sớm, điều đó quả không sai. Khi cùng Thượng Quan Nhẫn kiểm chứng, ngươi nên để ý một chút.”
Đường Ngạo: “Tại sao? Lẽ nào Lão Tổ Tông không tin y?”
Lão Tổ Tông giải thích: “Ta vốn rất tin tưởng y, bởi y đã mang đầu Triệu Giản tới đây, biểu thị y thành ý muốn đầu nhập Đường Môn. Tuy nhiên, mấy hôm nay có phát sinh một số chuyện.”
Đường Ngạo nghi hoặc: “Đã phát sinh chuyện gì?”
Lão Tổ Tông đem chuyện Lý Ngọc Đường tham gia Đường Gia Bảo như thế nào, nhất nhất kể lại cho Đường Ngạo hay.
Đường Ngạo nghe xong, hỏi lại: “Viên Tam đã báo tin tức gì chưa?”
Lão Tổ Tông: “Vẫn chưa, nhưng chậm nhất là trưa nay người đi điều tra sẽ có tin đưa về.”
Đường Ngạo: “Vậy chiều nay con sẽ gặp Thượng Quan Nhẫn.”
Lão Tổ Tông: “Đúng vậy, cẩn thận một chút cũng không thừa. Lần này chúng ta phải nhất kích tiêu diệt toàn bộ thế lực của Đại Phong Đường, như vậy Đường Gia chúng ta mới có thể đứng lên xưng bá giang hồ được.”
Đường Ngạo: “Lão Tổ Tông yên tâm, con nhất định hoàn thành sứ mệnh này.”
Lão Tổ Tông: “Ta rất tin vào người. À, còn nữa, hôm qua Đường Khuyết có báo Tiêu Đông Lâu đã đến.”
Đường Ngạo: “Đến lấy giải dược à? Con thấy chúng ta nên dứt khoát đem toàn bộ giải dược đưa y một lần cho xong, hà tất phải tham lam kỳ trân dị bảo của y làm gì!”
Lão Tổ Tông: “Không phải ta chỉ tham châu ngọc của y. Ngươi cũng biết, trước kia chúng ta cần đồ trân quý của y để bán giá cao lấy tiền, rồi dùng số tiền đó để huấn luyện thêm người, tăng thêm thực lực. Nhưng sau đó ta đột ngột nảy ra một ý, ý tưởng này bây giờ đã thành hiện thực.”
Đường Ngạo: “Ý tưởng gì?”
Lão Tổ Tông: “Ngươi phải biết Tiêu Đông Lâu là nhất đại kỳ nhân, lúc trước y có thân phận và địa vị sánh ngang đế vương.”
Đường Ngạo: “Con biết rõ lai lịch y.”
Lão Tổ Tông: “Vì lẽ đó, ta từng nghĩ sẽ có một ngày y đến cho chúng ta những món bất ngờ .”
Đường Ngạo: “Là lần này?”
Lão Tổ Tông: “Đúng vậy.”
Đường Ngạo: “Thứ gì vậy?”
Lão Tổ Tông: “Một người.”
Đường Ngạo: “Một người? Người nào vậy?”
Lão Tổ Tông: “Vệ Phượng Nương.”
Đường Ngạo: “Người vợ chưa làm lễ bái đường của Vô Kỵ?”
Lão Tổ Tông: “Đúng vậy.”
Đường Ngạo: “Y mang cô ta đến nhằm mục đích gì?”
Lão Tổ Tông: “Hắn biết chúng ta đang xác minh một kẻ có phải là Triệu Vô Kỵ hay không, nên mang Vệ Phượng Nương đến.”
Đường Ngạo mỉm cười: “Đây quả là một biện pháp hay.”
Lão Tổ Tông: “Đúng vậy. Con có muốn gặp Tiêu Đông Lâu không?”
Đường Ngạo: “Gặp. Trưa nay, con sẽ mời y đến Di Hương Lâu, chỉ mời một mình y.”
Lão Tổ Tông cảm thấy kỳ quái: “Chỉ mời y? Không mời Vệ Phượng Nương?”
Đường Ngạo: “Về chuyện này, con tự có cách thu xếp.”
Lão Tổ Tông: “Được, tuỳ ngươi quyết định. Ngươi có cần làm việc gì nữa không? Nếu không, ngươi nên nghỉ ngơi một chút.”
Đường Ngạo: “Con muốn mời Chu tiên sinh đến vẽ chân dung vị Lý Ngọc Đường kia, hạn đến trưa nay phải xong.”
Vị Chu tiên sinh đó là Chu Tử Đơn, hoạ sĩ của Đường Gia, rất giỏi vẽ chân dung. Các yếu nhân của Đường Gia đều được người này vẽ chân dung, treo trong “Hoạ thất” của Đường Gia Bảo.
Bởi vì Chu tiên sinh chỉ vẽ chân dung cho những yếu nhân trong Đường Môn, nên Lão Tổ Tông ngạc nhiên: “Tại sao phải vẽ chân dung hắn? Sao không đợi Vệ Phượng Nương gặp hắn rồi mới vẽ?”
Đường Ngạo: “Lão Tổ Tông, con chưa thể tiết lộ được, để đến tối con sẽ báo cho bà rõ, được không?”
Lão Tổ Tông cũng không khác gì các bà tổ mẫu hiền từ trong thiên hạ, có chút phật ý nhưng vẫn vui vẻ nói: “Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể hồ đồ. Bất quá nếu ngươi tự tin như vậy, chắc hẳn trong lòng đã có biện pháp.”
Đường Ngạo cười: “Lão Tổ Tông là người hiểu con nhất.”
Lão Tổ Tông nói: “Bớt nịnh bợ, đi nghỉ đi!”
Ngủ một mạch đến gần trưa, Đường Ngạo tinh thần khoan khoái đi tới Di Hương Viên. Hắn vừa ngồi xuống, Tiêu Đông Lâu đã được hai người khiêng kiệu đưa đến.
Sau mấy câu khách khí ban đầu, hai người nhập tiệc, vừa ăn vừa bàn chuyện trên giang hồ.
Sau khi dùng trà, Đường Ngạo lấy bên mình ra một chiếc hồ lô, đưa Tiêu Đông Lâu: “Trong hồ lô này là giải dược, có thể dùng được sáu mươi sáu năm”.
Tuy Tiêu Đông Lâu biết sẽ được giải dược cho “Cương thi”, nhưng không ngờ lại có thể dùng tới ngần ấy năm, trong lòng vô cùng hoan hỷ. Ông biết nhất định đây là kết quả của việc mang Vệ Phượng Nương đến, liền hỏi: “Khi nào ngươi muốn gặp Vệ Phượng Nương?”
Đường Ngạo: “Ta không định gặp nàng.”
Tiêu Đông Lâu hơi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi không gặp nàng, vậy ai sẽ gặp?”
Đường Ngạo: “Không ai trong Đường Gia Bảo sẽ gặp nàng.”
Lần này Tiêu Đông Lâu ngạc nhiên thật sự, hỏi tiếp: “Không gặp? Vì sao?”
Đường Ngạo: “Ta nghĩ không cần thiết.”
Tiêu Đông Lâu: “Ngươi đã xác minh được kẻ đó không phải là Triệu Vô Kỵ?”
Đường Ngạo: “Vẫn chưa.”
Tiêu Đông Lâu: “Vậy…”
Đường Ngạo: “Chỉ là ta không muốn dựa vào một người khách đàn bà để xác định thân phận người của Đường Môn.”
Tiêu Đông Lâu lập tức trả hồ lô cho Đường Ngạo: “Trong trường hợp này, ta không thể nhận giải dược của ngươi.”
Đường Ngạo ngồi yên, chăm chú nhìn Tiêu Đông Lâu.
Tiêu Đông Lâu mỉm cười: “Ta rất cảm kích hảo ý của ngươi, nhưng bình sinh ta tuyệt không tự dưng tiếp nhận ân tình của người khác.”
Đường Ngạo hơi do dự, có chút không biết phải làm thế nào mới đúng. Tuy nhiên, y cũng là nhân vật đầu não của Đường Gia Bảo, suy nghĩ một chút, bèn nói: “Ta hy vọng ông tiếp nhận.” rồi đẩy hồ lô thuốc trở lại.
Tiêu Đông Lâu không nói gì, chỉ nhìn Đường Ngạo một cách thâm ý.
Rốt cuộc, Đường Ngạo bảo: “Vậy cứ theo phương cách của ông đi. Tiếp nhận hảo ý của ông, tôi quyết định đêm nay sẽ để người đó gặp Vệ Phượng Nương.”
Tiêu Đông Lâu cười nhẹ, cầm hồ lô thuốc lên: “Vậy thì đa tạ.”
Đường Ngạo đáp: “Người cần cảm tạ phải là ta.”
* * *