Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long
  3. Chương 8 : Quyết định khó khăn (Phần hạ)
Trước /16 Sau

[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 8 : Quyết định khó khăn (Phần hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cũng trong buổi tối hôm đó, Thượng Quan Nhận lại nghỉ ngơi một cách an nhiên, thoải mái. Trước khi đi ngủ, ông còn ghé thăm con gái một chút. Cô bé trước đã đem lòng thầm yêu Vô Kỵ, sau lại vì cứu mạng phụ thân mà bị Vô Kỵ - khi đó chưa hiểu rõ nội tình - ra tay đả thương, bộ dạng bây giờ so với vẻ sinh động hoạt bát trước kia thật một trời một vực. Vết ngoại thương đã dần hồi phục, nhưng vết thương trong tim thì dường như càng ngày càng trầm trọng hơn.

Về điểm này, Thượng Quan Nhận tịnh không mấy chú ý. Ngoài thương thế của con gái, ông chỉ quan tâm đến việc thám sát bí mật của Đường Môn và ngăn ngừa những bất lợi của Đường gia gây ra cho Đại Phong Đường.

Đừng nói đến tâm sự của con gái, ngay cả chuyện Đường Ngạo thả Vô Kỵ hay không, ông đều không buồn hỏi tới. Đương nhiên không phải ông không quan tâm đến sự an nguy của đứa con độc nhất của bằng hữu, nhưng đứng trước sự sinh tử tồn vong của Đại Phong Đường, mọi vấn đề của cá nhân đều trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Ông cần cẩn thận che giấu thân phận mới có thể tận lực vì Đại Phong Đường, có thể bí mật truyền tin. Ông tin chắc những tin tức của mình sẽ đến tận tay huynh đệ Đại Phong Đường.

*

Đêm đã rất khuya.

Thượng Quan Nhận và Vệ Phượng Nương đã ngủ say, trong chốn thâm sơn Triệu Vô Kỵ đang hối hận và phiền não, trong khi đó Đường Ngạo và Đường Hoa vẫn đang trao đổi.

Đường Hoa báo cáo: “Vệ Phượng Nương thực sự muốn rời Đường Gia Bảo.”

Đường Ngạo hỏi: “Đệ có lòng tin có thể đi cùng cô ta được không?”

Đường Hoa đáp: “Có, tối nay đệ đã dùng chút thủ đoạn ‘dục cầm cố túng’ (lạt mềm buộc chặt), đệ tin rằng ngày mai cô ta sẽ đối đãi với đệ rất tốt.”

Đường Ngạo dặn dò: “Đệ nên cẩn thận một chút, bước đi sắp tới của chúng ta rất có thể hoàn toàn phải dựa vào đệ mới xong.”

Đường Hoa đáp: “Đệ biết.”

Đường Ngạo đứng lên, bước tới một chiếc tủ, lấy ra một chiếc hộp gấm, đặt lên mặt bàn, nói với Đường Hoa: “Cái này dành cho đệ. Đệ mang theo mình, tuỳ thời sẽ có lúc cần đến.”

Đường Hoa hỏi: “Cái gì vậy?”

Đường Ngạo đáp: “Đệ hãy mở ra xem.”

Đường Hoa mở chiếc hộp gấm, thận trọng nhấc vật bên trong ra. Đó là một con rồng khắc từ bạch ngọc, trông sống động như thật.

Đường Hoa tán thưởng: “Đẹp thật!”

Đường Ngạo nói: “Vật này do bạch ngọc khắc thành, gọi là Bạch Ngọc Điêu Long.”

Bạch Ngọc Điêu Long không quá lớn, chỉ to hơn bàn tay một chút, đầu ngẩng lên trời, phảng phất như muốn phá không bay lên.

Đường Ngạo vươn tay cầm lấy Điêu Long trong tay Đường Hoa, chỉ vào miệng rồng, giảng giải: “Miệng rồng có thể mở ra, bên trong có một chỗ chứa bí mật, có thể đặt một cuộn giấy vào trong.”

Đường Hoa hỏi: “Kế hoạch của chúng ta phải dùng đến miệng con Điêu Long này ư?”

Đường Ngạo cười: “Nói đúng ra phải là dùng bụng Điêu Long”.

Đường Hoa hỏi: “Tại sao lại phải dùng Bạch Ngọc Điêu Long?”

Đường Ngạo đáp: “Bởi vì đây là vật do Thượng Quan Nhận đưa. Ông ta bảo món đồ này là vật Triệu Giản lúc sinh tiền thích nhất.”

Đường Hoa nghiêm trang: “Đệ sẽ giữ nó cẩn thận.”

Đường Ngạo dặn dò: “Nếu phải dùng đến, đệ hãy tới phụ cận trang viên của Triệu Giản, có một cửa hiệu bán văn phòng tứ bảo, tên là Bạch Ngọc Trai.”

Đường Hoa gật đầu: “Đệ biết. Chủ tiệm này tên là Bạch Ngọc Kỳ.”

Đường Ngạo tiếp: “Không sai. Gã Bạch Ngọc Kỳ này thiện nghệ về thư pháp, không chỉ viết chữ rất đẹp, mà còn có thể bắt chước chữ người khác không sai mảy may.”

Đường Hoa bàn: “Dù gì đi nữa đệ cũng đợi tin của huynh, đợi đến lúc cần sẽ gặp hắn, bảo hắn dựa trên kế hoạch của huynh mà viết.”

Đường Ngạo đồng ý: “Đúng vậy, đệ có thể tiết lộ thân phận cho hắn.”

Đường Hoa hỏi: “Hắn bị Đường Gia chúng ta mua chuộc à?”

Đường Ngạo đáp: “Mỗi năm 5000 lạng bạc.”

Đường Hoa cười: “Vậy hắn chẳng cần mở tiệm làm gì.”

Đường Ngạo cười nhẹ: “Nếu như kế hoạch Bạch Ngọc Điêu Long của chúng ta được tiến hành, thì sau này hắn đương nhiên không cần mở tiệm nữa.”

Đường Hoa hỏi: “Vì sao? Chúng ta sẽ cho hắn một số tiền lớn à?”

Đường Ngạo đáp: “Đương nhiên không. Đợi hắn hoàn thành xong vai trò của mình, đệ thuận tay giết luôn hắn là được.”

Đường Hoa hỏi: “Diệt khẩu sao?”

Đường Ngạo cương quyết: “Một kẻ chúng ta có thể mua chuộc, thì cũng có thể bị kẻ khác mua lại với giá cao hơn. Chúng ta không thể không đề phòng.”

Đường Hoa tán thành: “Rất hợp lý.”

Đường Ngạo mỉm cười: “Nếu làm việc không dựa trên lý luận, Đường Gia Bảo chúng ta có thể ngạo thị giang hồ qua hàng trăm năm nay sao?”

Đường Hoa cũng cười, nụ cười cực kỳ đắc ý.

Vừa lúc đó đột ngột có người gõ cửa.

Đêm đã khuya như vậy, lại có người đến viếng thăm, hẳn phải có sự tình rất khẩn cấp. Đường Ngạo vừa bảo Đường Hoa thu lại Bạch Ngọc Điêu Long, vừa ra mở cửa.

Người đứng bên ngoài lại chính là Đường Khuyết, trong tay hắn đang cầm một con bồ câu.

Đường Ngạo thuận tay khép cửa lại, cùng Đường Khuyết bước tới bên bàn. Đường Khuyết đưa con bồ câu trong tay cho Đường Ngạo. Bồ câu vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi tay hắn.

Đường Ngạo vạch cánh chim ra xem kỹ lưỡng, nói: “Đây không phải là chim đưa thư của Đường Gia.”

Đường Khuyết giải thích: “Con chim này mắc phải lưới của chúng ta chăng cách đây mười bảy dặm, đám thuộc hạ đã dùng khoái mã đem về đây.”

Đường Ngạo hỏi: “Của bang hội nào vậy?”

Đường Khuyết đáp: “Vẫn chưa dò ra. Trước giờ chưa thấy loại chim này.”

Đường Ngạo hỏi: “Liệu có phải của Đại Phong Đường?”

Đường Khuyết khẳng định: “Đại Phong Đường không dùng loại bồ câu này.”

Đường Ngạo hỏi: “Liệu có thể biết được nó bay từ đâu đến đâu không?”

Đường Khuyết đáp: “Các chuyên gia về bồ câu cho rằng rất có khả năng nó xuất phát từ Đường Gia Bảo, còn bay đến đâu thì chưa dám khẳng định.”

Đường Ngạo trầm ngâm: “Chim đưa thư ban đêm? Thật là một phương pháp truyền tin lợi hại. Kẻ nào trên giang hồ có khả năng huấn luyện loại chim này?”

Đường Khuyết trả lời: “Chưa từng nghe nói tới. Đệ vừa cho người đi hỏi Bách Hiểu Sinh, đại khái ngày mai có thể có tin đưa về.”

Đường Ngạo lại hỏi: “Hôm nay có người lạ nào đến Đường Gia Bảo không?”

Đường Khuyết: “Hôm nay không, nhưng ba ngày trước thì có.”

Đường Ngạo ngạc nhiên: “Ba ngày trước? Người đó ở lại đây ba ngày liền à?”

Đường Khuyết nói rõ: “Đó là một người buôn vải, tên đăng ký trong khách điếm là Ngô Dũng, trú tại Duyệt Lai khách sạn. Đệ đang cho người đi tìm hắn đưa về đây.”

Trong khi hỏi, Đường Ngạo đã thuận tay lấy mật hàm cuộn dưới chân bồ câu ra xem, nhìn ngắm tờ giấy hình trái tim.

Đường Khuyết ngước nhìn vị đại ca của mình, nói: “Đệ đã kiểm tra loại giấy này, đây là giấy tuyên mua ở một cửa hàng trong Bảo, ai cũng có thể mua được.”

Đường Ngạo cân nhắc: “Hình trái tim này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ là bồ câu đưa thư tình?”

Đường Khuyết phản bác: “Không có khả năng chuyện tư tình lại làm phức tạp đến thế. Huấn luyện chim bồ câu bay đêm để gửi thư tình à?”

Đường Hoa nói chen vào: “Đây quả là chủ ý hay. Sau này đệ nhất định sẽ học tập cách làm này để tấn công các vị cô nương.”

Đường Ngạo nói: “Về hình trái tim này, ta có thể lấy đầu ra bảo đảm rằng đây không phải là thư tình, nhất định là có ý nghĩa gì trong đó.”

Đường Hoa ghé mắt nhìn một hồi, bàn: “Trái tim này không lớn, không lớn nghĩa là nhỏ, phải chăng biểu thị người nhận cần ‘tiểu tâm’ (cẩn thận)?”

Đường Ngạo kết luận: “Rất có khả năng.”

Nói đến đây, cả ba người đều trở nên trầm mặc, cùng suy nghĩ theo một hướng. Chim bồ câu xuất phát từ Đường Gia Bảo, nội dung là yêu cầu phải cẩn thận, rất có thể là thông báo cho Đại Phong Đường phải đề phòng cuộc tấn công sắp tới của Đường Gia Bảo.

Đường Khuyết mở lời: “Liệu có phải Triệu Vô Kỵ không?”

Đường Ngạo hỏi lại: “Đệ có thấy hắn đến đây mang theo chim bồ câu không?”

Đường Khuyết thăm dò: “Nếu không thì ai?”

Đường Ngạo quyết định: “Chúng ta đợi tin tức của Duyệt Lai khách điếm rồi suy đoán cũng chưa muộn.”

*

Ánh sáng trong Duyệt Lai khách điếm thật ảm đạm, ngoại trừ một ngọn đèn chính giữa đại sảnh, bốn phía đều tối mò mò. Gã chưởng quỹ ngồi gà gật trên chiếc ghế tựa đằng sau bàn, xem chừng đã ngủ say lắm.

Hai người do Đường Khuyết phái đến đi vào Duyệt Lai khách sạn không buồn chú ý đến chưởng quỹ, tự động bước thẳng lên lầu, đến lầu hai, rẽ phải, đến cánh cửa thứ ba, cũng không cần dừng bước gõ cửa. Một người dụng lực đạp tung cửa, sau đó người kia phi thân bay vào.

Hắn ta dường như đã quen thuộc với căn phòng này, chỉ thấy hắn phi thân một cái đã đến bên giường, vươn tay điểm huyệt liên tiếp lên người nằm trên giường. Trừ tiếng động phát ra khi người kia đá tung cửa, không có âm thanh nào khác. Xem ra người nằm trên giường đang ngủ say thì bị khống chế, điểm hết huyệt đạo. Điểm huyệt xong, hắn quấn người nằm trên giường vào một cái áo dài, vắt lên vai rồi đi thẳng ra cửa.

Hai người tận lực thi triển khinh công, chẳng mấy chốc đã quay về Đường Gia Bảo. Đường Khuyết đích thân ra mở cửa, hai người tiến vào, mang người bị điểm huyệt quẳng lên bàn, nói: “Đã bắt được Ngô Dũng rồi.”

Đường Khuyết chưa kịp mở miệng khen ngợi hai thuộc hạ làm việc nhanh nhẹn, đã lập tức ngẩn người ra. Cả Đường Ngạo, Đường Hoa cũng bàng hoàng.

Họ phát hiện Ngô Dũng đã chết.

Đường Khuyết kinh ngạc hỏi: “Ngươi điểm huyệt hắn thế nào mà ra nông nỗi này?"

Người kia nhất thời không biết trả lời thế nào. Người phá cửa nói chen: “Hay hắn ta đã chết từ trước?”

Đường Ngạo trầm mặc không nói, bước đến xem xét thi thể của người có tên Ngô Dũng, đặt tay lên trán ông ta, rồi lên tiếng: “Không sai. Đã chết cách đây vài canh giờ.”

Bây giờ bọn họ mới để ý thi thể trên đã sớm chuyển sang tím tái.

Đường Hoa vạch miệng người chết, quan sát kỹ lưỡng rồi nói: “Hàm răng đã bị đen lại.”

Đường Khuyết cất lời: “Trúng độc Hổ Phong Châm của bọn ta ư?”

Đường Ngạo: “Trong Đường Gia bọn ta, mấy ai sử dụng được Hổ Phong Châm?”

Đường Khuyết cúi đầu lẩm nhẩm mấy cái tên, lần nào cũng lắc đầu nói không có khả năng, bởi vì những người đó hiện không có mặt tại Đường Gia Bảo, bị phái ra ngoài có công chuyện, ở lại đây chỉ còn có huynh đệ bọn họ mà thôi.

Cả bọn Đường Ngạo nhất thời đều băn khoăn.

Đường Ngạo trầm tư giây lát rồi nói với hai gã thuộc hạ vừa được phái đi: “Các ngươi dẫn chưởng quỹ Duyệt Lai khách sạn về đây cho ta.”

Sau khi hai người rời khỏi, Đường Ngạo sai Đường Khuyết: “Đệ thử tra xem có ai trong gia tộc chúng ta từng thất lạc Hổ Phong Châm không?” Đường Khuyết nhanh chóng đem một quyển sổ lại, giở rất nhanh từng trang rồi vụt nói: “Có rồi. Là Lý Văn Đình.”

Đường Ngạo hỏi tới: “Nơi nào, ở đâu?”

Đường Khuyết đáp: “Hồi tháng Một, ở Hà Nam.”

Đường Ngạo hỏi tiếp: “Mất như thế nào?”

Đường Khuyết trả lời: “Lúc ám sát Dị Bách Kiểm, có phóng ra hai mũi Hổ Phong Châm, bị Dị Bách Kiểm dùng túi vải thu mất.”

Đường Ngạo ngạc nhiên: “Dị Bách Kiểm? Có phải kẻ dị dung số một võ lâm hiện nay chăng?”

Đường Khuyết đáp: “Đúng vậy, tài liệu này viết rằng tài dị dung của hắn thực sự tinh thâm, như thể hắn ta có năng lực tuỳ ý biến ra một trăm khuôn mặt.”

Đường Ngạo hỏi: “Tại sao chúng ta muốn ám sát hắn?”

Đường Khuyết giải thích: “Chúng ta nhận được tin Dị Bách Kiểm đã bị Đại Phong Đường thu phục. Vì gã đó quá sức đáng sợ, Đường Gia chúng ta thà giết hắn chứ nhất định không để hắn làm việc cho Đại Phong Đường.”

Đường Hoa chen vào: “Đúng vậy, nghĩ mà xem, một người có thể tuỳ thời biến hoá ra một trăm gương mặt, biến một cái không ai có thể nhận ra, kẻ đó dùng vào việc thám báo nghe trộm, chẳng phải là hết sức dễ dàng hay sao.”

Đường Ngạo lắc đầu: “Ai ra lệnh giết hắn?”

Đường Khuyết đáp: “Khi đó huynh không có nhà, đương nhiên là đệ rồi.”

Đường Ngạo lại hỏi: “Lão Tổ Tông có biết không?”

Đường Khuyết đáp: “Không. Sao vậy? Đệ đã phạm sai lầm à?”

Đường Ngạo trả lời: “Đương nhiên. Nếu khi đó đệ hỏi ý kiến Lão Tổ Tông, đương nhiên bà sẽ phản đối.”

Đường Khuyết không chịu: “Sao lại phản đối?”

Đường Ngạo phân tích: “Hạng người như thế, tìm cách mua chuộc là thượng sách, phái thích khách đến giết hắn chỉ là hạ sách, giết không được lại càng thất sách hơn. Bây giờ hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Đại Phong Đường.”

Đường Khuyết im lặng, bởi vì lời nói của đại ca hắn quả là rất có đạo lý.

Đường Ngạo nói xong, cũng không buồn để ý đến phản ứng của Đường Khuyết, bước đến bên tử thi, vươn tay trái nhấc đầu tử thi lên, tay phải sờ nắn phía gáy. Hắn đột ngột cào mạnh phía sau gáy tử thi, chầm chậm dụng lực kéo lên.

Bây giờ cả bọn Đường Khuyết đều nhận ra khuôn mặt của tử thi thật ra là một chiếc mặt nạ cực kỳ tinh xảo.

Trong óc Đường Khuyết xuất hiện một cái tên.

Dị Bách Kiểm.

Đương nhiên kẻ này là do Dị Bách Kiểm hạ sát, sau đó đeo mặt nạ của mình lên mặt y.

Đường Ngạo lật mặt nạ lên, khuôn mặt bên dưới của tử thi đã biến thành đen xì. Chả trách cả bọn Đường Ngạo ngay từ đầu không phát hiện ra người này trúng độc mà chết, nguyên nhân là do khuôn mặt bị lớp mặt nạ che đi, không nhìn thấy sắc đen bên dưới.

Trong lúc ba người bọn họ đang ngẩn ngơ nhìn tử thi, hai tên thuộc hạ vừa nãy đã dẫn chưởng quỹ về tới. Chưởng quỹ vừa nhìn thấy khuôn mặt của tử thi, lập tức biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ ngây ngốc.

Đường Ngạo lập tức tra hỏi: “Kẻ này là ai?”

Chưởng quỹ lập cập trả lời: “Hắn… hắn tên là… Lý Nhân Tông, nhưng…”

Đường Ngạo tiếp lời: “Nhưng ngươi đã tận mắt thấy hắn rời khách điếm, đúng không?”

Chưởng quỹ không kìm được lén nhìn Đường Ngạo: “Sao… sao ngài biết?”

Đường Ngạo hờ hững: “Chuyện này không rõ ràng sao? Cái tên tự xưng là Ngô Dũng, khi tới Đường Gia đã mang theo chiếc mặt nạ này rồi.” Hắn giơ cao chiếc mặt nạ da người vừa mới tháo ra, nói tiếp: “Kỳ thực hắn chính là Dị Bách Kiểm. Sau khi làm xong việc, hắn lập tức sát hại cái gã Lý Nhân Tông ở phòng bên cạnh, đeo chiếc mặt nạ này lên mặt gã, giả như Ngô Dũng đã chết, tự mình đeo mặt nạ của Lý Nhân Tông lên, rời khách điếm, cao chạy xa bay khỏi Đường Gia Bảo.”

Chưởng quỹ nghe xong, sợ tới mức mặt không còn giọt máu, nói: “Kẻ này… quả là đáng sợ…”

Đường Ngạo quay lại hỏi Đường Khuyết: “Ngô Dũng lui tới những nơi nào?” Đường Khuyết đem những tin tức mình thu thập được, nhất nhất kể lại.

Đường Ngạo vừa suy nghĩ, vừa phân tích rồi kết luận: “Sự tình nếu không bắt nguồn từ tiệm mỳ, nhất định từ Lệ Xuân Viện. Ta nghi ngờ con bồ câu này…”, hắn chỉ vào con bồ câu do Đường Khuyết mang lại, “là do y thả ra.”

Đường Khuyết liếc qua quyển sổ trong tay, thốt lên: “Đúng vậy, trong hồ sơ của Dị Bách Kiểm có nói hắn ta có sở thích nuôi bồ câu.”

Đường Ngạo nói: “Người tiếp xúc với Dị Bách Kiểm ở tiệm mỳ là Thượng Quan Nhận, còn người tiếp xúc với hắn ở Lệ Xuân Viện là…” Đường Khuyết tiếp lời: “Cô ta tên gọi Tiểu Bình.”

Đường Ngạo lắc đầu: “Tiểu Bình sinh ra và lớn lên ở đây, không nên nghi ngờ.”

Đường Hoa hỏi: “Liệu có thể là Thượng Quan Nhận?”

Đường Khuyết dè dặt: “Có chắc không? Ông ta chỉ đưa hắn một đĩnh bạc thôi mà.”

Đường Hoa chưa chịu: “Có thể trong đĩnh bạc đó có điều gì kỳ quái.”

Đường Ngạo đáp: “Có thể. Đệ đi gọi…” Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn chưởng quỹ và hai tên thuộc hạ. Đường Khuyết lập tức nói: “Các ngươi về đi, ở đây không còn chuyện gì nữa.” Cả ba lập tức tuân lệnh lui ra.

Đường Ngạo lại tiếp tục: “Đệ đi gọi Quyên Quyên tới đây.”

Đường Khuyết ngạc nhiên: “Gọi Quyên Quyên? Để làm gì?”

Đường Ngạo đáp: “Ta muốn muội ấy dùng mỹ sắc dò thám Thượng Quan Nhận, để xem ông ta có bí mật gì chúng ta chưa biết không.”

*

Sau khi chia tay hai gã tuỳ tùng của Đường Khuyết, chưởng quỹ lại quay về Duyệt Lai khách điếm. Ông lại ngồi lên cái ghế ban nãy ông ta đang gà gật, lôi quyển sổ đăng ký tạm trú của khách sạn ra, dò đến cái tên Ngô Dũng, dùng bút khuyên hai vòng nhỏ. Sau đó ông rời khỏi quầy, bước ra ngoài cửa, trong đêm tối âm thầm rời Đường Gia Bảo. Sau khi đi một quãng xa, chưởng quỹ mới vươn tay ra sau đầu, cũng như cách làm ban nãy của Đường Ngạo, dùng lực kéo một cái, lôi ra một chiếc mặt nạ da người.

Ông nhếch mép cười nhạt, thì ra ông ta mới chính là Dị Bách Kiểm.

*

Trời chưa sáng, một người bịt mặt đến chỗ Duyệt Lai khách điếm, dùng một thứ thân pháp kỳ quái mẫn tiệp phi thân vào trong quầy, mở quyển sổ đăng ký tạm trú ra, liếc qua trang có tên của Ngô Dũng, rồi lập tức rời đi.

Người bịt mặt phi thân nhanh như chớp về phía Hoa Viên của Đường Gia, ông ta tỏ ra rất quen thuộc với địa hình nơi đây, chỉ thấy ông ta tận lực luồn lách trong bóng tối, chốc lát đã tiến vào một căn phòng giữa Hoa Viên. Sau khi vào phòng, ông bỏ khăn bịt mặt xuống, hiện nguyên hình là Thượng Quan Nhận.

Thượng Quan Nhận vừa quẳng khăn bịt mặt lên bàn, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Ông hơi giật mình kinh hãi, bởi vì khi đó còn quá sớm, mà ông lại vừa từ Duyệt Lai khách điếm trở về, lẽ nào trong Đường Gia đã có người phát hiện hành tung của mình?

Theo bản năng, ông toan nhặt tấm khăn lên, tìm chỗ giấu đi, nhưng lập tức nghĩ ra người ngoài cửa rất có thể là Quyên Quyên, bèn cất tiếng hỏi: “Ai đó?”

Phía bên kia lập tức trả lời: “Là tôi.” Rõ ràng là tiếng Quyên Quyên.

Quyên Quyên là người mà Thượng Quan Nhận vừa tới Đường Gia đã lập tức thân mật, bởi vì nàng rất có hảo cảm với ông, do đó gần đây nửa đêm vẫn thường tới đây ngủ lại.

Nhận ra Quyên Quyên, Thượng Quan Nhận yên tâm, thuận tay nhét khăn bịt mặt vào trong áo, rồi ra mở cửa. Cửa vừa mở, Quyên Quyên lập tức lao vào lòng ông, nũng nịu kêu một tiếng, mặt áp vào mặt Thượng Quan Nhận. Thượng Quan Nhận mỉm cười, giang tay ôm lấy nàng, dìu nàng đặt lên giường.

Sau đó, cả hai người quấn lấy nhau như sam…

*

Trời đã gần sáng, Triệu Vô Kỵ vẫn ngồi trên cây ngây dại nhìn màn đêm trên cao.

Chàng cũng đang lưỡng lự, bởi vì khi trước đã sơ ý giết mất một con chim đưa thư, điều đó khiến chàng hối hận muốn chết. Chàng thực sự nghĩ không ra biện pháp nào để sửa chữa lỗi lầm của mình, nghĩ ngợi suốt đêm, đến giờ mới hạ quyết tâm. Những nơi khác đều quá xa, đến nơi thì đã quá Tết Đoan Ngọ. Do đó, chàng quyết định đến Bàn Long Cốc. Trong tiết Đoan Ngọ, giữa lúc mọi người đang say sưa hội hè, lại cũng là lúc dễ bị đột kích nhất. Nghĩ đến đây, trong lòng Vô Kỵ nóng như lửa đốt, lập tức nhảy khỏi cành cây, cưỡi ngựa phi thật nhanh về phía Bàn Long Cốc.

*

Cũng trong buổi sáng sớm hôm đó.

Đường Ngạo, Đường Khuyết, Đường Hoa cả ba người vừa tỉnh giấc đã ngồi lại bàn bạc về sự việc liên quan đến Dị Bách Kiểm và con bồ câu đưa thư vừa qua. Đường Ngạo đưa mắt nhìn sắc trời trắng đục ngoài sân, nói với Đường Khuyết: “Ta muốn thay đổi kế hoạch tấn công.”

Đường Khuyết ngạc nhiên: “Tại sao?”

Đường Ngạo giải thích: “Có rất nhiều sự việc ngoài ý liệu đã xảy ra, ta sợ sẽ phát sinh biến cố.”

Đường Khuyết hỏi: “Huynh định làm gì?”

Đường Ngạo đáp: “Dùng phi cáp truyền thư, lập tức báo cho ba lộ nhân mã bên ngoài nhất loạt tấn công ngay.”

Nguyên lai trước đó hắn đã bố trí ba lộ nhân mã mai phục gần ba cứ điểm chính của Đại Phong Đường, chỉ cần đợi Đường Gia phát lệnh là lập tức phất cờ tấn công. Trước đây hắn dự định cùng Đường Khuyết, mỗi người đích thân dẫn một đội quân tấn công cấp tập. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cải biến kế hoạch, không những không tự mình đi, mà còn đẩy thời gian tấn công lên sớm hơn.

Trước đây ngoài mặt hắn nói là tấn công trong dịp tết Đoan Ngọ, kỳ thực muốn đợi đến hai ngày sau Đoan Ngọ mới phát động công kích. Như thế, nếu ai đó tiết lộ tin tức, Đại Phong Đường sẽ tận lực chuẩn bị ứng chiến trong tết Đoan Ngọ, nhưng đợi mòn đợi mỏi sau hai ngày vẫn không thấy phát sinh biến cố gì, Đại Phong Đường không những sinh lòng nghi ngờ đối với người đưa tin, mà còn lơi lỏng cảnh giác, đó mới là thời cơ tấn công lý tưởng.

Nhưng hắn đã quyết định thay đổi chiến lược, bởi vì đột nhiên hắn cảm thấy áp lực. Áp lực này xuất phát từ việc Triệu Vô Kỵ đột nhiên mất tích, thêm vào đó là sự xuất hiện của Dị Bách Kiểm.

Hắn bảo Đường Khuyết lập tức thả phi cáp truyền thư, ra lệnh cho ba cánh quân mai phục bên ngoài Đại Phong Đường nhận được mật thư là lập tức phát động tấn công.

Tấn công bất chấp hậu quả.

*

Sau thời khắc hoan lạc, Thượng Quan Nhận ngủ thiếp đi, ngủ rất ngon lành, không hề có chút giới bị.

Thấy ông ta ngủ say sưa như vậy, Quyên Quyên không cầm được ngoảnh lại nhìn lần nữa. Nguyên cô ta đến đây phục vụ Thượng Quan Nhận là có mục đích, cô nhận lệnh Đường Khuyết đến dò la Thượng Quan Nhận, kể cả những lời nói mơ của ông ta, để về báo cáo lại với Đường Khuyết.

Do đó cô mặc lại quần áo, trở dậy, nhặt bộ quần áo của Thượng Quan Nhận dưới đất lên. Cô xem xét rất chăm chú, rồi lôi ra một chiếc khăn màu đen, chắc hẳn dùng để che mặt. Sau đó cô lại tìm được một cái túi gấm nhỏ, khâu chặt vào trong nội y, do đó trước đây cô chưa từng phát hiện ra, nào ngờ lần này lại thu hoạch lớn. Cô mở cái túi đó ra, bên trong là một tờ giấy rất mỏng, trên đó không có chữ gì cả, chỉ có hình một trái tim nhỏ.

Cô không biết điều này mang ý nghĩa gì, chỉ biết rằng đó là một chứng cứ rất quan trọng. Thượng Quan Nhận vì sao phải để vật này trong túi gấm bên trong nội y?

Cô gấp mảnh giấy lại, bỏ vào trong túi gấm như cũ. Cô đến trước bàn phấn, cẩn thận chỉnh trang lại quần áo, sau đó không nhịn được lại quay lại bên giường, nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhận, hốt nhiên không kìm được cúi người rúc vào lòng Thượng Quan Nhận, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ông.

Thượng Quan Nhận vẫn nhắm mắt, nhưng chầm chậm nhấc tay phải lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Quyên Quyên. Điều này khiến cô ta đôi chút cảm động. Nói cho cùng, Thượng Quan Nhận luôn là người biết cách khiến cô đạt được khoái lạc tột đỉnh. Trước kia, không phải những chuyện như thế này cô ta chưa làm bao giờ, nhưng chỉ với Thượng Quan Nhận mới có thể đưa cô tới cảm giác hoan lạc như vậy.

Thượng Quan Nhận cảm thấy thân thể Quyên Quyên run rẩy nhẹ, tay ông từ vuốt ve trở thành vỗ về, dịu dàng cất tiếng: “Sao vậy?”

Quyên Quyên lập tức nhận ra sự sơ xuất của mình, vôi vàng rút tay lại, đứng dậy nói: “Không có chuyện gì. Em phải đi thôi.”

Thượng Quan Nhận cũng không cảm thấy có gì khác lạ, bởi vì mỗi lần Quyên Quyên đến đây, chỉ ở đến tờ mờ sáng là đi, lần này cũng không khác. Do đó ông chỉ khịt mũi một cái rồi lăn ra ngủ tiếp.

Quyên Quyên nhìn lại Thượng Quan Nhận lần nữa, rồi quay đầu đi thẳng. Rời khỏi phòng Thượng Quan Nhận, cô ta đi rất chậm, bởi vì nơi cô phải đến lúc này chính là địa điểm mà Đường Ngạo, Đường Khuyết đang bàn bạc. Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nên hay không nên đem hết những gì mình biết kể lại cho hai gã đó? Nhưng nghĩ ngợi chưa xong thì chân đã bước đến trước cửa phòng. Cô không thể do dự nữa, bởi vì không còn thời gian để do dự. Những kẻ bên trong hẳn đã biết có người bên ngoài, nếu cô không vào thì bọn họ hẳn sẽ nghi ngờ. Do đó cô lập tức vươn tay gõ cửa.

Tiếng Đường Khuyết vọng ra: “Vào đi.”

Quyên Quyên mở cửa, trong lòng ngổn ngang mâu thuẫn.

Tuy nhiên, bất luận cô có quyết định gì, vẫn phải bước vào phòng. Một khi cô đã bước vào, bọn Đường Ngạo nhất định sẽ truy hỏi cô đã phát hiện được gì.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Chào! Thanh Xuân!

Copyright © 2022 - MTruyện.net