Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dọc hai bên đường đến khu vực đấu giá tụ tập đầy phú hào quý tộc. Đám quý tộc này rất tự giác đứng tách ra thành một con đường đến khu vực đấu giá. Hai vị Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc, Lan Phổ Sâm của Quang Minh giáo đình, Phân Lai quốc vương Khắc Lai Đức, tổng quán trưởng Mại Á của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, thiếu gia Da Lỗ của Đạo Sâm thương hội cùng với thiên tài ma pháp - thạch điêu đại sư Lâm Lôi mấy người vừa nói vừa cười rời khỏi Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.
"Cát Nhĩ Mặc đại nhân, Lan Phổ Sâm đại nhân."
"Bệ hạ."
"Lâm Lôi đại sư."
Xung quanh các quý tộc phú hào đều mỉm cười, khiêm tốn hướng tới bọn họ vấn an. Người của Đức Bố Tư gia tộc bị ép vào góc đường. Kéo vành mũ xuống, Ngải Lệ Tư cố nén không dám ngước đầu lên nhìn. Giữa những quý tộc, phú hào và cường giả đó, nàng chỉ quan tâm đến mỗi Lâm Lôi.
Hôm nay, Lâm Lôi chính là nhân vật thiên tài truyền kỳ.
Mười bảy tuổi là thất cấp ma pháp sư, hơn thế nữa trong lĩnh vực điêu khắc thạch điêu còn đạt tới cấp bậc đại sư ngang với Phổ Lỗ Khắc Tư, Hoắc Phổ Kim Sâm, Hồ Phật… Quả là một ngôi sao sáng trên bầu trời khiến cho mọi người phải ngước nhìn. Đợi một lát sau khi hai vị Hồng y đại giáo chủ, quốc vương Khắc Lai Đức, Lâm Lôi, Da Lỗ mấy người đi khỏi, đám quý tộc phú hào này mới trật tự rời đi.
"Cô là Ngải Lệ Tư?" Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
Nhóm người của Đức Bố Tư gia tộc đều quay lại nhìn. Chỉ thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang đi tới, phía sau còn có một lão giả với nụ cười thân thiện. Cho dù là cô gái hay lão giả cũng đều toát lên một khí chất quý tộc, điều này khiến cho mọi người phải cảm thấy có chút tự ti.
Bá Nạp Đức vừa trông thấy liền tiến lên khiêm tốn giới thiệu: "Các vị, đây chính là Địch Lỵ Á tiểu thư. Nghe nói tiểu thư nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hôm nay gặp mặt so với lời đồn còn thấy xinh đẹp hơn nhiều."
Đức Bố Tư gia tộc chỉ có ảnh hưởng tại Phân Lai vương quốc, so với siêu cấp gia tộc của Ngọc Lan đế quốc ‘Lai Ân Gia Tộc’ chênh lệch không biết bao nhiêu lần.
"A, ngài là tộc trưởng của Đức Bố Tư gia tộc?" Địch Lỵ Á liếc mắt nhìn Bá Nạp Đức hỏi.
Bá Nạp Đức khiêm tốn gật đầu.
"Đây là hôn thê của con trai ngài?" Địch Lỵ Á nhìn thoáng qua thấy Ngải Lệ Tư nấp phía sau Tạp Lam.
"Cô ta? Không, cô ta không phải là chánh thê của Tạp Lam."
"Không phải chánh thê?" Địch Lỵ Á trên mặt xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo. Nàng chậm rãi hướng về phía Ngải Lệ Tư đi tới, Bá Nạp Đức căn bản không dám ngăn cản. Địch Lỵ Á cứ thế đi tới trước Tạp Lam, Tạp Lam cố gắng nhích người ra ngăn cản đối phương song ánh mắt của Địch Lỵ Á làm cho y cảm thấy lạnh người. Nghĩ tới đối phương là đại tiểu thư của Lai Ân gia tộc, Tạp Lam trong lòng ngay cả một chút khí thế cũng chẳng còn. Hiện tại Đức Bố Tư gia tộc cùng Đạo Sâm thương hội quan hệ đã rất tệ, nếu lại đắc tội cùng Lai Ân gia tộc, Lai Ân gia tộc muốn đối phó với gia tộc của hắn thì quả thật là dễ dàng.
"Ngải Lệ Tư." Địch Lỵ Á nhìn thẳng vào mắt Ngải Lệ Tư.
Ngải Lệ Tư ngước lên nhìn, cố gắng nhìn thẳng vào Địch Lỵ Á, gắng gượng hết sức để cho mình bình tĩnh không khiếp sợ.
Nhưng Địch Lỵ Á lại nở nụ cười khẽ nói:"Ngải Lệ Tư, ta thật sự không biết Lâm Lôi như thế nào lại thích ngươi?" Ngải Lệ Tư sắc mặt không khỏi tái đi nhưng vẫn mở miệng đáp: "Chuyện này không liên quan gì đến ngươi."
"Không liên quan đến ta?" Địch Lỵ Á hờ hững nói: "Đúng, không liên quan đến ta, có điều ta thực sự tiếc cho ngươi đã để tuột mất Lâm Lôi. Kết quả là ngay cả vị trí chánh thê của gia tộc Đức Bố Tư cũng không đạt được. Ta nghĩ ngươi sẽ hối hận... Đáng tiếc, sau này ngươi sẽ không còn cơ hội, ngươi đã như vậy thì sẽ không thể lặp lại quan hệ với Lâm Lôi nữa. Các người về sau cơ bản là thuộc về hai thế giới khác nhau. Hiểu chưa?" Địch Lỵ Á không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Tạp Lam và Ngải Lệ Tư. Đoạn nàng quay qua Bá Nạp Đức, rất lễ phép:
"Xin lỗi đã quấy rầy."
Bá Nạp Đức khiêm tốn khom người: "Địch Lỵ Á tiểu thư đi thong thả". Lão giả bên cạnh Địch Lỵ Á liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tạp Lam hừ lạnh một tiếng rồi sau đó mới bỏ đi. Bá Nạp Đức vẫn giữ nụ cười đưa mắt nhìn đối phương rời đi. Đợi Địch Lỵ Á hai người đi hẳn, Bá Nạp Đức mới quay lại nhìn Tạp Lam và Ngải Lệ Tư.
"Hỗn trướng!" Ông ta giận dữ mắng.
Tạp Lam và Ngải Lệ Tư không dám nói gì, mấy người của Đức Bố Tư gia tộc cũng đều im lặng, lặng lẽ ra về.
Phân Lai thành, trong phủ đệ của Tạp Tư gia tộc.
"Lâm Lôi đại sư, không, không cần." Kiệt Bố hầu tước lúc này vội vàng cự tuyệt Lâm Lôi. "Thật sự không cần sáu mươi vạn kim tệ, Lâm Lôi đại sư, thật sự rất xin lỗi, ta thật sự không biết trong lĩnh vực thạch điêu ngài lại có tài nghệ như thế."
Kiệt Bố hầu tước quả thật là một lão đầu ngoan cố, lúc này nhìn Lâm Lôi với một ánh mắt sùng bái.
Kiệt Bố hầu tước không có nhiều sở thích, ông ta chỉ có một sở thích duy nhất là sưu tầm.
Mà đối với một nhân vật cấp đại sư, tự nhiên ông ta phát sinh ra sự sùng bái từ đáy lòng. Sợ rằng ngay cả quốc vương trước mặt cũng không có khả năng có được sự sùng bái, kính ngưỡng từ nội tâm của ông ta như vậy. "Nếu không, đưa ta 18 vạn đi, gia tộc ta lúc trước mua 18 vạn kim tệ, bây giờ bán lại 18 vạn cũng công bằng. Lâm Lôi đại sư, ta không thể lấy thêm kim tệ nữa của ngài được. Nếu lấy kim tệ của ngài, ta sẽ ngủ không yên mất."
Kiệt Bố hầu tước lúc này đúng là một lão đầu ngoan cố đáng yêu.
"Kiệt Bố hầu tước, lúc trước Tạp Tư gia tộc mua chiến đao Đồ Lục này từ gia tộc của ta mất 18 vạn kim tệ. Nhưng 18 vạn kim tệ từ mấy trăm năm trước, so với bây giờ giá trị nhiều hơn không ít." Lâm Lôi không muốn chiếm phần tiện nghi.
Kiệt Bố hầu tước vẫn cố chấp nhìn Lâm Lôi.
"Ha ha, các ngươi, các ngươi thật là...." Bên cạnh Da Lỗ ôm bụng cười: "Kẻ bán đồ hạ giá không được, đòi đem cho người khác. Kẻ mua đồ thì lại đòi đưa nhiều tiền hơn. Chuyện này lần đầu ta mới thấy a."
Lâm Lôi bất đắc dĩ cười: "Kiệt Bố hầu tước, như vậy đi, mấy trăm năm trước 18 vạn kim tệ, bây giờ giá trị phải đến 36 vạn kim tệ. 36 vạn kim tệ, ngài không nên từ chối, nếu không ta cầm ma tinh tạp này trực tiếp vứt đi."
Lâm Lôi nói rồi lấy ma tinh tạp từ trong người ra.
Kiệt Bố hầu tước nhìn thoáng qua Lâm Lôi rồi miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi."
Lâm Lôi không khỏi bật cười.
Kiệt Bố hầu tước đột nhiên có chút xấu hổ bẽn lẽn cười nói: "Lâm Lôi đại sư, ta có một thỉnh cầu, không biết có nên nói ra hay không?"
"Nói đi" Lâm Lôi cười nhìn ông ta.
Kiệt Bố hầu tước lập tức quay về phía người hầu phất tay, hai người hầu rất nhanh mang từ phía sau bàn ra một phiến đá phẳng dựng đứng.
"Lâm Lôi đại sư, ta chỉ mong ngài có thể làm giúp ta một cái chữ ký, ta sẽ vĩnh viễn bảo quản nó." Kiệt Bố hầu tước chờ đợi nhìn Lâm Lôi.
Lâm lôi cười cười, sau đó rút từ trong người ra một cây bình đao.
Tùy ý vung tay lên, đao ảnh huy vũ, mặt ngoài phiến đá, nhất thời đá vụn bay tán loạn. Trong khoảng thời gian chưa đầy ba hơi hít thở, Lâm Lôi đã thu hồi bình đao, nhẹ nhàng quay lưng về phiến đá. Lúc đó tảng đá mới vỡ ra hoàn toàn, bụi bay lên, để lộ ra hai chữ đại tự như rồng bay phượng múa: ‘Lâm Lôi'
Kiệt Bố hầu tước hai mắt sáng ngời lên nhìn hai chữ này: "Hay! Thủ pháp phiêu dật, nét chữ xuất thần. Hai chữ này còn đáng giá hơn 36 vạn kim tệ a."
Nghe nói như vậy, Lâm Lôi dở khóc dở cười.
Hai bên đường nối giữa Phân Lai thành với Ô Sơn trấn là hai hàng cây Thuỷ sam chỉnh tề xếp hàng thẳng tắp. Lâm Lôi thúc ngựa chạy thật nhanh, trên lưng hắn, quàng qua vai là một cái hạp tử thật lớn. Cái hạp tử này nặng phải đến mấy trăm cân. May là Đạo Sâm thương hội tặng cho một con ngựa thật tốt. Nếu là ngựa thường, có thêm ngần ấy cân nặng trên người chắc chắn không thể chạy nhanh như vậy được.
Phía sau Lâm Lôi còn có một đội ngũ kỵ binh chừng 100 người.
Đây là một đội ngũ thuộc Quang Minh giáo đình do Hồng y giáo chủ Cát Nhĩ Mặc giao cho Lâm Lôi. Đối với Quang Minh giáo đình, an toàn của Lâm Lôi là vô cùng quan trọng. Lần trước bị bắt cóc là một ví dụ rõ ràng. Trong đội kỵ binh này, thực lực thấp nhất cũng đã là ngũ cấp chiến sĩ. Đây chính là một tiểu đội thuộc Vương bài kỵ sĩ đoàn của Quang Minh giáo đình.
Trăm thớt chiến mã phi vội vã để lại bụi mù trên khắp con đường phía sau.
Lâm Lôi nhìn thấy Ô Sơn trấn phía xa càng ngày càng rõ, trong đầu không khỏi hiện lên những hình ảnh từ thủa nhỏ của mình tại Ô Sơn trấn. Trước kia tại Ô Sơn trấn trong trường huấn luyện, lần đầu tiên nhìn thấy Tấn mãnh long đã hoảng sợ như thế nào.
Lúc đó trong mắt Lâm Lôi, Tấn mãnh long quả thật là vô địch. Nhưng bây giờ, đối với hắn mà nói, Tấn mãnh long chẳng là cái gì cả.
Rầm rập…. Mặt đất chấn động. Hơn trăm thớt chiến mã phi nước kiệu, tiếng vó ngựa vang dội, từ xa cũng có thể nghe thấy được.
Tại Ô Sơn trấn có không ít cư dân đều tỏ ra lo sợ trước âm thanh vọng lại từ xa. Cả đám người đều tò mò, sợ hãi, lo lắng, nhìn ra xa chỉ thấy một đội kỵ binh cường đại.
"Đội ngũ kỵ binh quả là mạnh!"
Tại Ô Sơn trấn, Hi Nhĩ Mạn đang đi trên đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một đội ngũ chỉnh tề, rất nhanh, tiếng vó ngựa đã dồn dập phi tới, trong lòng Hi Nhĩ Mạn dâng lên một nỗi khiếp sợ. Ngay cả trong quân đội hắn cũng chỉ thấy qua vài lần các kỵ binh có tố chất như thế. Thấp nhất là ngũ cấp chiến sĩ, đó là tố chất Vương bài kỵ binh đoàn của Quang Minh giáo đình sao?
Những người này khí thế mãnh liệt khiến người ta phải phát run. "Họ là ai?" Hi Nhĩ Mạn đưa mắt nhìn thấy một người phía trước.
"Lâm Lôi." Sắc mặt hắn không khỏi đại biến, sau đó rất nhanh chạy về hướng phủ đệ của Ba Lỗ Khắc gia tộc.
Lâm Lôi thống lĩnh tiểu đội kỵ binh tiến vào đến Ô Sơn trấn liền chạy chậm lại. Chỉ có Lâm Lôi chạy thật nhanh về hướng phủ đệ gia tộc mình. Nhìn từ xa thấy thấp thoáng bóng phủ đệ tường viện, trong đầu Lâm Lôi chợt hiện lên những hình ảnh thời thơ ấu của mình.
"Ta xuất thân từ Ba Lỗ Khắc gia tộc." Lâm Lôi trên lưng đeo chiến đao 'Đồ Lục' đựng trong hạp tử, trong lòng lúc này chỉ có một cảm giác vô cùng tự hào.
Hắn vẫn nhớ rõ những lời cha nói với mình trước khi lần đầu tiên đi tới Ân Tư Đặc Học viện. Những lời đó, chỉ sợ là cả đời cũng không thể quên được.
"Lâm Lôi, nhớ kỹ điều này, tâm nguyện của tổ tiên suốt mấy trăm năm qua, hãy nhớ kỹ sự sỉ nhục của cả gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta." " Con sau khi tốt nghiệp thực lực ít nhất cũng đã là lục cấp ma pháp sư, chỉ cần chăm chú khắc khổ tu luyện thì trở thành thất cấp ma pháp sư cũng không khó. Hơn nữa, con lại là song hệ ma pháp sư, tại Phân Lai vương quốc tuyệt đối là đại nhân vật. Con sau này chắc chắn phải mang được về nhà truyền thừa chi bảo của gia tộc. Nếu con không mang được về, ta cho dù đã chết cũng sẽ không tha thứ cho con."
"Ta cho dù đã chết cũng sẽ không tha thứ cho con."
Câu nói ấy không ngừng quanh quẩn trong đầu Lâm Lôi. Có thể cảm nhận được sức nặng của chiến đao 'Đồ Lục' trên lưng, trong lòng Lâm Lôi lập tức hiện lên một cảm giác hào tình. "Phụ thân, con đã trở về"
"Phụ thân, con đã mang theo chiến đao 'Đồ Lục' trở về!"
Lâm Lôi nhanh chóng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, trực tiếp xông vào giữa sân.
"Phụ thân!" Lâm Lôi lớn tiếng gọi: "Con đã trở về, mang theo cả chiến đao 'Đồ Lục'.” Thanh âm của Lâm Lôi tràn ngập niềm vui sướng và hưng phấn. Các vị tổ tiên cố gắng suốt mấy trăm năm, hy vọng lớn nhất của cả đời phụ thân, vậy mà hôm nay chính mình cuối cùng đã vì phụ thân mà hoàn thành.
"Chiến đao 'Đồ Lục'?" Một giọng nói vang lên.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, đúng là Hi Nhĩ Mạn. "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, phụ thân ta đâu? Mau cho người biết, ha ha, cuối cùng ta cũng thực sự mang được chiến đao 'Đồ Lục' trở lại. Truyền thừa chi bảo của Long huyết chiến sĩ gia tộc ta cuối cùng đã trở lại. Thúc thúc mau cho ta biết phụ thân ta đang ở đâu? Phụ thân mà biết, nhất định sẽ vô cùng cao hứng cho mà xem. Sợ là tối hôm nay cũng muốn uống thật nhiều. Hi Nhĩ Mạn thúc thúc yên tâm, hôm nay ta sẽ không từ chối, nhất định không say không dừng." Lâm Lôi khắp người hưng phấn không kìm được, vẫn còn nhớ đến hạp tử trên lưng liền tháo xuống, ôm hạp tử nhìn Hi Nhĩ Mạn.
Nhưng lúc này…. Hi Nhĩ Mạn trên mặt không có chút vui mừng mà thay vào đó lại là một nét ảm đạm.
" Hi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc?" Lâm Lôi nhíu mày lại nhìn Hi Nhĩ Mạn. "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, phụ thân ta đâu?"
Hi Nhĩ Mạn nhìn Lâm Lôi cố gượng cười: "Lâm Lôi, ngươi mang được chiến đao 'Đồ Lục' trở lại rồi ư? Nếu cha ngươi mà biết, nhất định sẽ rất cao hứng, nhất định thế." "Phụ thân ta đang ở đâu?”
"Phụ thân ngươi, ông ấy, ông ấy ba tháng trước đã chết rồi." Hi Nhĩ Mạn hít sâu một hơi chậm rãi nói ra, trong khi nói, khóe mắt đã ươn ướt. Lâm Lôi cảm thấy trong nháy mắt hình như có vô số sấm sét đánh bên tai mình, đầu óc trống rỗng.
"Co….oong!" Hạp tử từ trong tay hắn rơi xuống đất. Nắp hạp tung ra, lập tức sát khí tràn ngập, lộ ra một thanh cự hình chiến đao trên thân khảm một tia máu màu đỏ. Đạo sát khí lanh như băng, huyết tinh khí trong nháy mắt đã toả ra áp lực khắp sân. "Đã chết?"
Lâm Lôi khó có thể tin nhìn Hi Nhĩ Mạn. Hi Nhĩ Mạn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đột nhiên Lâm Lôi nở nụ cười: "Ha ha, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, người nhất định là gạt ta, ha ha, ta đã mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về, người mau lại xem đi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về, phụ thân ta làm sao chết được, người còn muốn xem chiến đao 'Đồ Lục' này mà."
Lâm Lôi cầm chiến đao 'Đồ Lục' lên, huyết tinh khí tức thậm chí làm cho Hi Nhĩ Mạn cảm thấy trong lòng cứng lại.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, người xem, ta mang chiến đao 'Đồ Lục' trở lại, hơn nữa còn muốn nói cho phụ thân biết, ta đã có thể biến thành Long huyết chiến sĩ rồi." Hai bàn tay Lâm Lôi lân phiến bắt đầu mọc lên, chỉ trong chốc lát liền biến thành long trảo.
Hai long trảo ôm lấy hai vai Hi Nhĩ Mạn , Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào ông ta: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, người xem, ta đã có thể trở thành Long huyết chiến sĩ, ta còn mang chiến đao 'Đồ Lục' trở về. Thật mà! Phụ thân đâu, phụ thân ta đâu?"
"Ta còn muốn cho phụ thân nhìn chiến đao 'Đồ Lục'." "Ta còn chưa nói cho phụ thân biết, ta đã có thể trở thành Long huyết chiến sĩ."
Long trảo tóm chặt Hi Nhĩ Mạn, nhưng Lâm Lôi lại nhìn Hi Nhĩ Mạn với ánh mắt van xin: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta xin người, nói cho ta biết, phụ thân ta rốt cuộc là đang ở đâu?" Lâm Lôi giống như một cô nhi đáng thương đã mất hết mọi thứ, nhìn Hi Nhĩ Mạn với ánh mắt van nài. Giống như chết đuối vớ được cọc, ôm lấy Hi Nhĩ Mạn. Hi Nhĩ Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: "Lâm Lôi, cha ngươi đã chết rồi."
Lâm Lôi nhếch miệng cười một cách thê lương: "Không, không phải thế, ta còn muốn cho người nhìn chiến đao 'Đồ Lục', ta còn muốn nói cho phụ thân biết, ta đã có thể biến thành Long huyết chiến sĩ, tối nay ta còn muốn uống rượu với người mà." Vừa nói, Lâm Lôi mắt đã nhoè lệ.
Hi Nhĩ Mạn nhìn Lâm Lôi, không nhịn được, lắc đầu, hai hàng nước mắt cũng tuôn ra.
"Không, không phải!" Lâm Lôi đưa cặp lợi trảo túm chặt lấy Hi Nhĩ Mạn, ánh mắt gắt gao nhìn ông ta, thậm chí con ngươi còn hiện ra cả màu vàng lợt như Cức bối thiết giáp long. Một cỗ sát khí tràn ngập khắp sân, so với chiến đao 'Đồ Lục' còn kinh khủng hơn.
Một giọng nói khản đặc từ cổ họng phát ra:
"Nói cho ta biêt, phụ thân ta ở đâu?"
(Hết chương 17)
HẾT QUYỂN V
"Nói cho ta biết phụ thân ta ở đâu?" - Câu hỏi cuối cùng của chương kết thúc đã khép lại Quyển 5 với nỗi bâng khuâng trong lòng người đọc. Ngày về... với biết bao vinh quang: là thắng lợi của cuộc đấu giá, là danh tiếng vang khắp đại lục... với biết bao niềm mong đợi: ta muốn gặp phụ thân để nói với người rằng ta đã mang được truyền thừa chi bảo trở về, để nói với người rằng con trai người cũng đã có thể trở thành Long huyết chiến sĩ... Vậy mà ngày về bỗng chốc biến thành cơn ác mộng khi hay tin phụ thân đã vĩnh viễn ra đi. Lâm Lôi năm ấy mới có 17 tuổi. Tuổi 17, một cái tuổi tuy không phải là nhỏ song cũng chưa đủ trưởng thành, vậy mà từ nay hắn sẽ phải bơ vơ, không nơi nương tựa. Giữa vòng xoáy cuộc đời với biết bao sóng gió đắng cay và nghiệt ngã ấy, cánh chim cô đơn kia liệu rồi đây sẽ đứng lên từ trong nghịch cảnh như thế nào?
Tất cả sẽ đến ở Quyển 6