Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mại Á quán trưởng không hề nói một tiếng nào, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên thạch điêu ‘Mộng Tỉnh’. Thời gian chầm chậm trôi qua. “Da Lỗ lão đại, người đó đã xem suốt 2 giờ rồi.” Lôi Nặc từ trong người lấy ra một cái đồng hồ nhỏ, nhìn một chút rồi nói. Da Lỗ lắc đầu, khẽ nói: ”Đừng nóng vội, cứ để Mại Á bá bá xem cho kỹ. Mại Á bá bá là tổng quản của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, khẳng định là là hậu nhân của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư. Tin rằng, phán định của ông ta là vô cùng chính xác. Không biết tác phẩm này của lão tam rốt cuộc đạt tới cấp bậc nào?” Lôi Nặc cũng thong thả gật đầu.
Gần 3 giờ...
Mại Á quán trưởng đứng dậy, thở ra một hơi: “Nghe nói tác phẩm này tên là Mộng Tỉnh?” Ông ta dò hỏi. Da Lỗ gật đầu đáp :”Đúng vậy, lão tam hắn tự mình đặt cái tên đó.” Mại Á quán trưởng khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn thạch điêu Mộng Tỉnh than vãn: "Ta không thể không nói rằng, vị thạch điêu Lâm Lôi kia đúng là một thiên tài, có thể so sánh với thiên tài Phổ Khắc Lỗ đại sư. Mặc dù tác phẩm của hắn so với Phổ Khắc Lỗ tư đại sư có chút chênh lệnh về bút họa điêu khắc, nhưng cũng là một tác phẩm có linh hồn, đạt tới cảnh giới đỉnh cao.” Mại Á quán trưởng than vãn.
“Bút họa điêu khắc?” Da Lỗ nghi hoặc hỏi. Mại Á quán trưởng gật đầu đáp: ”Đúng, bất quá tác phẩm này có một chút hà tỳ, nhưng cũng làm cho kẻ khác phải cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi. Hà tỳ chính là, xử lý những đường cong cơ thể còn một chút khiếm khuyết. Nhưng tác phẩm của Lâm Lôi huynh đệ này, có thể xem là phi thường. Dùng mắt nhìn, hiệu quả tuyệt đối có thể so với vài món tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư. Chủ yếu là, tác phẩm này có thể tích rất lớn.” Mại Á quán trưởng cảm thán nói: ”Một tác phẩm truyền thế mỗi một nét, đều hao phí tâm huyết kinh người, chỉ cần một lần không cẩn thận có thể làm hỏng cả tác phẩm. Từ đó có thể thấy, để xuất hiện một thạch điêu khó như thế nào. Lâm Lôi hắn làm ra năm thạch điêu, làm cho kẻ khác phải khâm phục chính là linh hồn của năm bức thạch điêu này. Hơn nữa, cái ý nghĩ vô cùng rõ ràng. Nếu ta đoán không sai, người huynh đệ lấy kinh nghiêm từ một lần thất tình.” Ánh mắt của Mại Á quán trưởng dĩ nhiên nhìn ra ý tứ của năm thạch điêu này.
“Mộng Tỉnh, có thể khắc ra năm thạch điêu này, thật làm cho người ta sợ hãi.” Ông ta không thể không than vãn vài tiếng.
“Mại Á quán trưởng, người nói tác phẩm của huynh đệ ta đạt tới cấp bậc nào? Có bằng tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư không?” Lôi Nặc lên tiếng hỏi. Mại Á quán trưởng nhướng mày: ”Kỳ thật, ta cũng không thể xác định được. Ta nói với ngươi như thế này, tác phẩm này có thể coi là đạt tới cấp bậc cao thủ, chỉ là so với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư thì có một số điểm đặc thù riêng. Bút họa của tác phẩm này hết sức rõ ràng, liền lạc. Từ đầu đến cuối, có thể nói năm kiện thạch điêu này là một chỉnh thể hoàn mỹ. Đây chính là phong cách điêu khắc độc lập, độc hành mà ta mới nghe lần đầu, mới thấy lần đầu.” Mại Á quán trưởng than vãn. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bức thạch điêu.
Da Lỗ vội vàng nói “Mại Á bá bá, cái tác phẩm này rốt cuộc đạt tới cấp bậc nào?” Mại Á quán trưởng bất đắc dĩ đáp :”Ta cũng không xác định được. Từ phương pháp đánh giá truyền thống, tác phẩm này xem như đạt tới cấp bậc đại sư, ít nhất nét độc đáo chính là có thần, có linh hồn trong tác phẩm không thể nghi ngờ. Bút pháp điêu khắc của hắn đã biểu đạt loại thần vận này.”
“Phương pháp giám định truyền thống?” Da Lỗ, Lôi Nặc đều nghi hoặc nhìn Mại Á quán trưởng. Mại Á quán trưởng gật đầu, nói: ”Phương pháp giám định truyền thống là phương pháp giám định của đại đa số thợ điêu khắc. Nhưng ta cảm giác…. khi xem xét tác phẩm của Lâm Lôi, tác phẩm vô cùng hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm. Thạch điêu tồn tại vốn để cho người ta xem. Hiệu quả của việc xem xét quyết định tất cả, có thể nói như vậy. Lâm Lôi có thể không được công nhận là thạch điêu tông sư, nhưng tác phẩm này được đánh giá rất cao, đủ để xếp vào 'Thập Đại Thạch Điêu'.” Mại Á quán trưởng cười nói.
Không phải thạch điêu tông sư, nhưng tác phẩm được xếp vào ‘Thập Đại Thạch Điêu’. Thật là từ trước đến giờ, chưa từng xảy ra việc quái dị như vậy, nhưng Mại Á quán trưởng không phải đã nói sao, sự tình này có thể phát sinh. “Ồ!” Da Lỗ, Lôi Nặc gật gật đầu. Kỳ thật, đây là khuyết điểm của Bình đao lưu phái điêu khắc. Dù sao, sử dụng bình đao trong việc tạo đường cong, không thể bằng được những công cụ chuyên môn . Lâm Lôi sử dụng bình đao, có để đạt tới hiệu quả này cũng được xem là cao thủ. Nhưng ngay cả thạch điêu đại sư, khi điêu khắc, xử lý nét bút còn có khuyết điểm. Bình đao phái, kỳ thực nó cũng có ưu điểm như tính liền mạch. Còn với người khác, điêu khắc phải không ngừng thay đổi công cụ. Nhưng Bình đao phái điêu khắc phải là Địa hệ ma pháp sư, tâm linh dung hợp với thiên địa mới có thể bắt đầu điêu khắc. Loại điêu khắc này ngược lại, có để đề cao sự tăng trưởng của Tinh thần lực.
“Lâm Lôi hắn ở đâu?” Mại Á quán trưởng dò hỏi. Da Lỗ lắc đầu đáp: ”Lão tam hắn dù sao cũng là ma pháp sư, hắn dành đa số thời gian cho tu luyện, hắn hiện tại đang khổ tu tại Ma Thú sơn mạch. Ta cũng không rõ khi nào hắn trở về.”
“Da Lỗ, ngươi có thể thay thế Lâm Lôi, đáp ứng cho Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán tác phẩm này không?” Mại Á quán trưởng đề nghị. “Không được.” Da Lỗ trả lời rõ ràng, “Không có sự đồng ý của lão tam, ta không thể quyết định.” Mại Á quán trưởng tiếp tục nói: ”Mang trưng bày được không? Dù sao các tác phẩm của Lâm Lôi cũng đều được trưng bày ở Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.” Da Lỗ biết rất rõ ý nghĩa của tác phẩm này đối với Lâm Lôi, nó đại biểu cho một đoạn tình cảm thống khổ của hắn. Lâm Lôi có đồng ý mang đến trưng bày hay không còn rất khó nói. Hắn không muốn làm Lâm Lôi khó xử. “Không được, ta là người phụ trách giữ, cho nên triển lãm mại điêu phải chờ cho đến khi lão tam trở về mới được.” Da Lỗ trịnh trọng nói.
Đã 2 tháng ở Ma Thú sâm lân, Lâm Lôi vẫn trầm tư bên ‘Tử Huyết’ nhuyễn kiếm. Theo như nhìn nhận của hắn thì đây là thanh vũ khí tốt nhất, về độ sắc bén lục cấp ma pháp sư bình thường không thể chống đỡ được. Mà sắc bén chỉ là một đặc điểm nhỏ của Tử Huyết kiếm mà thôi. Ưu điểm của nó là cương nhu tùy tâm, tốc độ cực nhanh, ẩn chứa sát khí lớn. Khi phát hiện ra Tử Huyết nhuyễn kiếm, Lâm Lôi đã dùng để giết vài ma thú, Tử Huyết nhuyễn kiếm này ẩn chứa một loại năng lượng kỳ dị. Một kiếm bổ ra, hội tụ trong tự nhiên một loại sát khí kỳ dị. Loại sát khí này so với long uy gần giống nhau, tuy không kinh khủng như long uy nhưng trong chiến đấu, sát khí này có hiệu quả rất lớn.
Đêm tối, giữa vùng Ma Thú sâm lâm là cả một bầy Phong lang, mỗi con Phong lang đều nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi điên cuồng rống lên giận dữ, nối tiếp nhau xông vào tấn công hắn. Thân hình phiêu động, giống như cơn gió xuyên qua bầy sói. Trong tay hắn, trường kiếm như một vầng sáng xanh lưu chuyển.
Tử Huyết thần kiếm sau khi được quán thâu Phong hệ ma pháp lực, tốc độ không những nhanh hơn, đồng thời quỹ tích huy động lại càng thêm phiêu hốt, căn bản là không có lực cản.
Trong đám mây đen nhanh chóng lóe lên vầng sáng màu xanh. Quỹ tích phiêu hốt quỷ dị, mỗi lần lóe lên đều có một, hai con Phong lang bị chém thành hai nửa. Phong lang chỉ là tứ cấp ma thú. Ở giữa mấy trăm Phong lang, cũng chỉ có một ít con là ngũ cấp mà thôi. Hai thủ lĩnh là lục cấp, lúc này Lâm Lôi bảo trì trạng thái thân người, lực lượng lục cấp chiến sĩ. Đừng nói là lục cấp chiến sĩ, cho dù là thất cấp chiến sĩ, cùng mấy trăm Phong lang chém giết, phỏng chừng cũng không dám. Dù sao cũng chỉ có một mình, mà Phong lang móng vuốt rất sắc bén, thân thể Lâm Lôi cũng bị móng vuốt cào xé làm đổ máu không ít. Trừ phi tiến vòa trạng thái ‘Long Hóa’.
"Hống!" Một lang nha cực nhanh phóng tới, miệng đỏ lòm như máu. "Chíu!" Tử Huyết thần kiếm lóe lên, trực tiếp chém đầu nó làm hai nửa.
Tử Huyết thần kiếm tốc độ đích thực là rất nhanh. Chỉ thấy tàn ảnh, Lâm Lôi đã giết chết một Phong lang. Bầy Phong lang rốt cuộc sợ hãi, chúng không sợ chết nhưng không biết chết như thế nào. Bọn chúng đều không dám xông lên tiếp.
"Ngao..." Hai Phong lang thủ lĩnh ở phía sau ngửa đầu rống lên, tất cả Phong lang đồng loạt rút lui. Thanh âm bi phẫn của bầy Phong lang từ phía xa truyền lại, hiển nhiên đồng bọn bị chết mà vẫn không săn được con mồi. Lâm Lôi động tay, cái bóng màu tím hiện lên. Tử Huyết thần kiếm quấn quanh eo hắn. “Đối phó với bọn chúng, căn bản không cần phát huy lực công kích chính thức của Tử Huyết”.
Trường bào Lâm Lôi dính vài vết máu, đó là máu của Phong lang lưu lại. Giữa bầy sói, tiến hành giết chóc từ đầu chí cuối. Đối phó với bầy sói, chỉ cần tốc độ và độ sắc bén là đủ. Tử Huyết thần kiếm khi thì thẳng tắp, khi thì khúc chiết, lực công kích giảm đi vài phần. “Lão đại ngày càng lợi hại a.” Bối Bối hưng phấn nhảy lên vai Lâm Lôi, hắn cười nói: ”Ngươi cũng không kém a”, hít sau một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Lâm Lôi nhìn lại xung quanh, lại nhìn cái túi trên vai. Hai tháng nghiên cứu phương pháp sử dụng Tử Huyết thần kiếm, Lâm Lôi cũng có một bao đầy ma tinh hạch. “Hai tháng qua, ta vận dụng lực công kích của Tử Huyết thần kiếm đạt tới cảnh giới cao nhất. Bình cảnh, nếu muốn gia tăng, chỉ có thể gia tăng lực tay cùng lực bản thân.” Trong 2 tháng, Lâm Lôi từ rút kiếm, xuất kiếm, sử kiếm các phương diện đều tiến hành nghiên cứu. Mục tiêu là nhanh hơn, cố gắng đạt tới trạng thái nhanh nhất. Hơn nữa, hắn đối với Phong hệ nguyên tố hiểu biết không ít, khiến cho Lâm Lôi rất nhanh lĩnh ngộ được kiếm pháp ảo diệu. Vừa rồi hơn một trăm Phong lang vây công, cũng không làm hắn bị thương một chút nào. Đây chính là thành tích tốt nhất đạt được, Lâm Lôi cũng không nghĩ mình có thể đạt tới thành tích này. ”Đạt tới bình cảnh, cũng nên từ Ma Thú sâm lân trở về.”
Buổi sáng. Ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất. Tử Huyết thần kiếm quấn quanh eo, trên vai một túi đầy ma tinh hạch, mang trường bào lấm tấm vết máu đã khô, Lâm Lôi bước vào cửa Ân Tư Đặc học viện. Bối Bối đứng trên vai hắn. “Rốt cuộc đã trở lại.” Lâm Lôi đã thấy Ân Tư Đặc học viện, tâm linh cảm thấy tĩnh lặng. Ân Tư Đặc học viện và Ma Thú sâm lân là hai thế giới trái ngược nhau, ở chỗ này không ai dám lạm sát, đều có khí độ tốt đẹp. Còn Ma Thú sâm lân là thế giới của kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ bị giết chết, giết chóc mọi thời khắc đều có thể phát sinh. “Là Lâm Lôi”, người giữ cửa Ân Tư Đặc ma pháp học viện tự nhiên biết Lâm Lôi là nhân tài của học viện, đương nhiên không ngăn trở.
Lâm Lôi thong thả gật đầu với người thủ vệ, rồi tiến vào học viện. Trên đường không ít đệ tử nhìn thấy Lâm Lôi, đều nhỏ giọng xì xào với nhau.
“Là Lâm Lôi. Nhìn xem. Trên người hắn còn có vết máu, chắc vừa từ Ma Thú sâm lâm trở về, nghe nói hắn năm ngoái đi tới đó nên không tham gia kỳ kiểm tra hàng năm. Ở đó bốn tháng, tại Ma Thú sâm lân ở tận bốn tháng, thật là lợi hại a.”
“Địch Khắc Tây trong kỳ kiểm tra năm ngoái đã đạt tới Lục cấp ma pháp sư, bằng Lâm Lôi nhưng không có tham gia trắc thí”
Nghe những lời này Lâm Lôi chỉ mỉm cười, hướng ký túc xá của mình đi tới. Ở đó ba người Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì đang chuẩn bị đi ăn sáng.
“A, lão tam, ngươi đã trở về rồi.” Lôi Nặc là người đầu tiên đứng dậy, hưng phấn kêu lên.
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cả ba người đều vui mừng vọt tới, Lâm Lôi mỉm cười nhìn ba vị huynh đệ của mình.
(Hết chương 5)