Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong huyết chi hải dương vô tận, các bộ bạch cốt, thi thể cũng khác nhau. Có thi thể là cự nhân cao gần mười thước, trên người đầy lân giáp, đỉnh đầu có 2 sừng. Có bạch cốt ẩn hiện màu vàng quỷ dị….
“A….”
Ánh mắt Lâm Lôi hiện lên một tia đỏ nhạt, cả người tự nhiên tán phát ra một loại sát khí kinh khủng, loại sát khí này giống như những thực thể đỏ như máu hình thành xung quanh. Mà Lâm Lôi thứ sát khí đó giống như là một sát thần.
Bối Bối cách Lâm Lôi không xa, tự nhiên cũng bị áp lực từ cỗ sát khí này đè lên.
Nó hoảng sợ, toàn thân lông tóc dựng đứng lên. Bối Bối rõ ràng cảm giác được da thịt toàn thân run lên bần bật, huyết dịch sôi trào, thậm trí ngay cả lợi trảo của nó cũng không thể khống chế.
Sợ hãi.
Sự sợ hãi chưa từng có trước đó!
“Lão…Lão đại, huynh sao vậy?”. Bối Bối hoảng sợ hỏi.
Lâm Lôi giờ phút này thậm trí vẫn còn có lý trí, có điều sau khi bị cỗ sát khí xâm nhập, hắn lại bị kích thích ham muốn sát nhân.
“Cây Tử Huyết nhuyễn kiếm này…?”. Lâm Lôi cố nén sự thôi thúc sát nhân trong lòng, cúi đầu nhìn Tử Huyết nhuyễn kiếm.
“Coong!”. Tử Huyết nhuyễn kiếm trên tay hắn tỏa ra một luồng hồng quang yêu dị, tựa như máu tươi, toàn thân kiếm không ngừng rung động. Lâm Lôi có thể cảm giác được khát vọng của cây kiếm. Nó muốn giết chóc, giết chóc bất tận.
Mà lúc áp lực sát nhân trong lòng Lâm Lôi càng tăng thêm, loại kích động này càng lúc càng nghiêm trọng, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng đỏ rực lên.
“A!”. Lâm Lôi điên cuồng rống to.
Nhất thời cả người hắn tựa như một đạo kình phong từ trên núi lao xuống. Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay giống như một tia chớp không ngừng lấp lánh. Qua vài nơi cây cối gãy đổ, cự thạch vỡ vụn, trở thành một đống hoang tàn.
Bối Bối thấy Lâm Lôi điên cuồng chạy xuống núi như vậy, đứng chần chờ một hồi. Nó trước kia chưa từng thấy qua sát khí kinh khủng như vậy, nhưng vì lão đại của nó.
“A!!!”. Bối Bối cắn răng, bất thần từ trên núi chạy ào xuống. Tại chân núi cách chỗ Lâm Lôi không xa có một hồ nước xanh trong veo, bên bờ có một đám Kim nhãn sư ngao cư ngụ. Kim nhãn sư ngao thuộc loài sống quần cư, bọn chúng không giống các loài ma thú hổ, báo khác. Hổ và báo trong khi có chiến tranh có thể tập trung ở một chỗ, nhưng khi sinh sống lại phân ra các nơi.
Nhưng Kim nhãn sư ngao thì không giống vậy, ý thức bầy đoàn của chúng rất mạnh lại am hiểu phối hợp. Lực công kích của Kim nhãn sư ngao nha trảo rất kinh nhân. Một bầy Kim nhãn sư ngao có chừng một trăm con, tuy nhiên bản thân chúng lại là bát cấp ma thú. Nhưng một cửu cấp ma thú bình thường cũng không dám gây chuyện với chúng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng là bá chủ ở nơi này.
Lúc này đám Kim nhãn sư ngao này không nằm nghỉ trên bãi cỏ bên bờ hồ mà tùy ý đi lại bên bờ hồ hoặc tung tăng bên bờ hồ. Hiện tại không phải là thời gian ra ngoài kiếm ăn, với năng lực của bọn chúng không phải lo lắng kiếm không ra thức ăn.
Không ít Kim nhãn sư ngao cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía núi cao. Với sự linh mẫn của bọn chúng hoàn toàn có cảm giác được một sinh vật đang tiến rất nhanh tới nơi này. Đám Kim nhãn sư ngao đang nằm nghỉ cũng nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phái sinh vật đang tới.
Kim nhãn sư ngao cao chừng ba thước, dài sáu thước, toàn thân màu vàng kim nhìn tựa sư tử, nhưng ánh mắt của bọn chúng lại quỷ dị lộ ra tia kim quang.
“Hống!!!”. Thủ lãnh của đám Kim nhãn sư ngao bỗn nhiên gầm nhẹ.
Bọn chúng rốt cuộc cũng thấy được sinh vật đến khiêu khích – Đó là một con người cầm trong tay một thanh tử sắc trường kiếm yêu dị được bao phủ bởi lớp hồng sắc yêu vụ nhàn nhạt. Đám Kim nhãn sư ngao trí tuệ cực cao trong lòng có chút nhẹ nhõm, chỉ là một con người mà thôi. Trừ phi la Thánh vực cường giả, nếu không căn bản không lay động được chúng.
Nhưng trong nháy mắt khi người đó đến gần, đám hồng sắc vụ bao phủ chúng lại. Tất cả các con Kim nhãn sư ngao đều cảm thấy một nỗi sợ hãi mà chúng chưa bao giờ trải qua. Nỗi sợ này so với sự áp bức của Thánh thủ ma thú còn khinh khủng hơn nhiều lần. Sát khí này ập tới làm tất cả Kim nhãn sư ngao cảm giác tứ chi tựa hồ không thể khống chế được, cả đám sợ hãi phục xuống, cúi rạp cái đầu cao quý của mình.
Máu, máu …
Lâm Lôi cố gắng bảo trì lý trí nhưng hắn lại cảm giác được khát vọng đối với huyết dịch của Tử Huyết nhuyễn kiếm đang dẫn động huyết tinh sát khí đang ẩn sâu bên trong thanh kiếm, nhất định phải để Tử Huyết nhuyễn kiếm uống đầy đủ máu tươi.
“Bùm!”.
Tử Huyết nhuyễn kiếm hóa thành một đạo tử sắc lưu quang, trực tiếp tìm tới cổ một con Kim nhãn sư ngao. Cái đầu cao chừng một thước bắn vọt lên không trung.
Lâm Lôi tốc độ quá nhanh.
Nhưng chuẩn xác mà nói, tốc độ sát lục của Tử Huyết nhuyễn kiếm qua nhanh. Sau khi chém một lượt tám cái đầu của Kim nhãn sư ngao, khi cái đầu của con Kim nhãn sư ngao thứ nhất bắn vọt lên trời cao, tất cả Kim nhãn sư ngao đang sợ hãi quỳ xuống mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Hống!!!”. Tại cách đó không xa con Kim nhãn sư ngao đầu lĩnh có cái đầu to nhất cố gắng đứng dậy, ngửa đầu nộ rống lên. Có điều cho dù làm thế, tứ chi của nó vẫn hơi run rẩy, trong mắt vẫn còn nỗi sợ hãi khó che dấu.
Nhưng trí tuệ bọn chúng rất cao.
Bọn chúng đều hiểu con người trước mắt này đang phát ra khí tức khinh khủng chưa từng có trước đó là muốn giết chúng. Mặc dù sợ hãi, nhưng bọn chúng vẫn muốn phản kháng.
Tử Huyết nhuyễn kiếm uống máu tươi, vui sướng phát xuất ra tiếng kiếm ngâm.
“Chết, chết này!”. Càng chém giết Lâm Lôi càng cảm thấy sự giết chóc trong lòng phản phất như đang bị dẫn dắt. Lúc này hắn chỉ nghĩ đến sự giết chóc mà thôi.
Hơn một trăm con Kim nhãn sư ngao căn bản không dám quay mặt đối diện với Lâm Lôi, cả đám quay đầu chạy trốn.
“Vút!”. Tử Huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi bổ về phía một con Kim nhãn sư ngao gần nhất.
Con Kim nhãn sư ngao biết trốn không thoát, quay người hướng cái miệng to như chậu máu tới Lâm Lôi, đồng thời trong miệng phun ra một quả cầu lửa nóng rực. Lâm Lôi bên ngoài thân tự nhiên hiện lên vòng bảo hộ thanh hắc sắc Long huyết đấu khí, ngăn trở ngọn lửa phát ra của con Kim nhãn sư ngao.
Khi Tử Huyết nhuyễn kiếm đến gần con Kim nhãn sư ngao này, nó cảm thấy sát khí đang đè nén này hơn nhiều so với trước đó. Loại sợ hãi này trước đó chưa từng xảy ra như vậy làm cho tứ chi của nó như nhũn ra, ngay cả năng lượng của ma tinh hạch đang lưu động dâng trào trong cơ thể cũng đang ngừng trệ, mặc cho cây Tử Huyết nhuyễn kiếm một kiếm chặt đứt đầu nó.
Lâm Lôi thực chất bị sát khí bao phủ, không ngừng đuổi giết đám Kim nhãn sư ngao.
Đám Kim nhãn sư ngao vốn xưng vương xưng bá lúc này thật sự kinh hoảng, bọn chúng không biết từ địa phương nào lại xuất hiện một sát thần như vậy. Sát khí đó mãnh liết làm thân thể bọn chúng xuất hiện một vấn đề: Cho dù bọn chúng muốn liều mạng nhưng cơ bản thân thể không thể khống chế.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tàn chi, đầu lâu bay toán loạn….
Trong nháy mắt đã có hơn ba mươi con Kim nhãn sư ngao bị giết.
“Lão Đại, lão Đại”. Bối Bối lo lắng kêu gọi.
Bối Bối cũng cảm ứng được trạng thái trong lúc này của Lâm Lôi, nó cũng sợ hài Lâm Lôi sau này thật sự biến thành tên điên cuồng không ngừng giết chóc. Dần dần, thân ảnh của Lâm Lôi cũn dừng lại.
“Bối Bối ta không có việc gì.” Tiếng của Lâm Lôi vang lên trong đầu Bối Bối.
Bối Bối lập tức chạy tới, nó trông thấy Lâm Lôi hoàn toàn xích lõa nửa thân trên, trên trán đầy mồ hôi, da dẻ hơi ửng hồng. Giờ phút này Lâm Lôi đang nhắm mắt, ngực phập phồng như muốn bể.
“Phù…..!”
Thở ra một hơi, rốt cuộc Lâm Lôi cũng mở mắt. Lúc này ánh mắt hắn đã khôi phục vẻ minh mẫn bình thường.
“Lão Đại, huynh..huynh làm sao vậy?” Bối Bối lo lắng hỏi.
Lâm Lôi trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua Tử Huyết nhuyễn kiếm đang cầm trong tay,. Giờ phút này hắn chắc chắn rằng Tử Huyết nhuyễn kiếm nhất định là một thanh sát lục chi kiếm, hơn nữa đã từng giết chóc không ít người. Lâm Lôi thậm chí còn hoài nghi không ít thi thể, xương trắng trong biển máu hiện ra trong đầu đều là kiệt tác của Tử Huyết nhuyễn kiếm này.
Chỉ là các thi thể này… Lâm Lôi phần lớn không thể phân biệt được đó là chúng tộc nào.
“Có chủng tộc đầu trâu mình người ư? Chẳng lẽ là Ngưu đầu nhân trong truyền thuyết?” Lâm Lôi nghi hoặc nghĩ thầm, từ trong thư tịch hắn cũng thấy trong sách giới thiệu về Ngưu đầu nhân. Nhưng trên Ngọc Lan đại lục lại không có Ngưu đầu nhân.
Hơn nữa trong đám thi thể này, Lâm Lôi không thấy có trong các thư tịch.
Tỷ như loại cao mười thước, toàn thân đầy vảy, đỉnh đầu còn có hai sừng to lớn kềnh càng, thi thể phát ra khí tức làm Lâm Lôi trong lòng sợ hãi. Hắn cảm giác cái loại to lớn kềnh càng này tuyệt đối không kém hơn so với đám Thánh vực ma thú mà hắn đã từng thấy.
Nhưng những chủng loại thi thể này không biết bao nhiêu mà kể!
Chính là khí tức không hề thua kém so với đám Thánh vực ma thú phát ra từ đống thi thể tựa như biển máu kia chỗ nào cũng thấy.
“ Tử Huyết nhuyễn kiếm này, tiền thân chủ nhân là ai mà lại có thể giết chóc nhiều cường giả đến như vậy?”
Lâm Lôi trong lòng chấn kinh, cảm giác Tử Huyết nhuyễn kiếm này khẳng định là món đồ cao cấp, bởi vì tại Ngọc Lan đại lục căn bản không có nhiều cường giả. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước tìm thấy Tử Huyết nhuyễn kiếm, Lâm Lôi trong lòng hiểu được: Tử Huyết nhuyễn kiếm này đích xác không ở trên Ngọc Lan đại lục này.
Lâm Lôi tâm ý vừa động, thu Tử Huyết nhuyễn kiếm vào không gian giới chỉ.
“Phù, không đến thời khắc tất yếu, không thể dẫn động sát khí bên trong Tử Huyết nhuyễn kiếm này được.” Lâm Lôi trong lòng thầm nhủ quyết định.
Bối Bối trong lúc đó đã nhảy tót lên vai Lâm Lôi.
“Lão Đại rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?” Nó chất vấn hỏi.
Lâm Lôi cười nhìn Bối Bối : “Bối Bối, ngươi còn nhớ lúc đầu chúng ta ở dươi Mê Vụ sơn cốc, phát hiện ra cái ma pháp trận thần bí không?” Đức Lâm gia gia nói, ma pháp trận thần bí đó so với Thánh vực ma pháp còn phức tạp hơn. Mà Tử Huyết nhuyễn kiếm lại là phụ trợ cho ma pháp đó. Cây Tử Huyết nhuyễn kiếm này ta cũng khẳng định ngay từ đầu là không đơn giản, hiện tại quả nhiên là như vậy!”.
Bối Bối lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.
Cây Tử Huyết nhuyễn kiếm này phải trải qua rất nhiều trận sát lục, mà sát lục đại đa số là cường giả, cường giả cấp bậc Thánh vực càng cao hơn! Nguyên do bởi như vậy mà làm cho cây Tử Huyết nhuyễn kiếm này bên trong có ẩn tàng sát khí. Một khi xuất động ra ngay cả đám Kim nhãn sư ngao đó cũng toàn thân run bần bật quỳ xuống, nhưng cũng có cái lợi, cũng cả cái hại…. Một khi dẫn động cây Tử Huyết nhuyễn kiếm nếu không thấy máu thì sẽ không theo tâm ý của ta ngoan ngoãn quay về không gian giới chỉ.
Bối Bối gật gật đầu.
“Lão Đại, cây Tử Huyết nhuyễn kiếm đích xác là rất đáng sợ, sát khí vừa rồi làm cho ta phát run, tứ chi cũng run rẩy. Dưới trạng thái này cho dù ta có đạt đến cửu cấp ma thú, cũng có lẽ chỉ có thể phát huy được năm thành công lực.” Bối Bối thành thật trả lời.
Còn như bát cấp ma thú, mười thành có lẽ chỉ còn một.
Trong khi Tử Huyết nhuyễn kiếm bị dẫn động, đối phương chịu ảnh hưởng bởi sát khí, thực lực giảm xuống rất nhiều. Ngay cả cửu cấp ma thú cũng bị chịu ảnh hưởng. Bởi vậy có thể tưởng tượng sự lợi hại của sát khí này trong khi chiến đấu.
“Có điều cái cảm giác điên cuồng bạo ngược muốn giết chóc này thật sự bất hảo, một khi khơi gợi ra sát khí đó ta phải giết không ít sinh vật mới có thể bình ổn loại khí tức cuồng bạo này. Lâm Lôi đã rút được kinh nghiệm trong lòng hiểu rõ.
Không đến thời khắc tất yếu không thể dẫn động sát khí đó.
“Tốt rồi! Bối Bối lấy một ít ma tinh hạch, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
”Ma tinh hạch nhiều quá!” Bối Bối hưng phấn đi thu thập ma tinh hạch.
Sau khi lấy được ma tinh hạch trong đầu đám Kim nhãn sư ngao, Lâm Lôi bỏ mặc thi thể đám Kim nhãn sư ngao, tiếp tục xuất phát. Tại chốn Ma thú sơn mạch này, ma thú lợi hại sau khi chết cũng trở thành thức ăn cho các sinh vật khác.
Sự phát hiện sát khí của Tử Huyết nhuyễn kiếm này chỉ là một trong những phát hiện.
Lâm Lôi tiếp tục cuộc sống khổ tu, mỗi ngày chỉ tiến hành cuộc lữ trình mười dặm. Phần lớn là khổ tu, đối với sự vận dụng trọng kiếm, hắn cơ hồ mỗi ngày đều có chút lĩnh ngộ. Lâm Lôi hoàn toàn chìm đắm trong khổ tu, phát triển trong cảm giác mỹ diệu
(Hết chương 3)