Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với tính cách của Hạ Hi, Hạ Hoành hiểu rất rõ, mà Lệ Hành lại càng rõ hơn. Muốn cô có thể phục tùng mệnh lệnh nghỉ phép và không âm thầm tham gia hành động, là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, lúc trước Lệ Hành và Mục Nham đã đạt được chung nhận thức, ‘theo dõi chặt chẽ’ nhất cử nhấ động của sĩ quan Hạ. Mà trọng trách quan trọng này lại rơi lên người Lão Hổ. Nhưng chuyện thật chứng minh nếu Lão Hổ có thể tin được, thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
Từ ngày vào trường cảnh sát cho tới sau này, ngày nghỉ đối với Hạ Hi như là mây trôi. Bây giờ đột nhiên được rảnh rỗi, cô có phần không biết làm sao. Vốn muốn đến đoàn 532 dẫn Hắc Hầu Tử về, nhưng Mục Khả lại không cho.
Cô ấy nói ở trong điện thoại, “Ai nói Tiểu Hắc là của em hả? Chị chỉ biết là Tham mưu trưởng Lệ giao cho chị chăm sóc, chị chỉ muốn bảo đảm chắc chắn là mình làm xong nhiệm vụ.”
Đây điển hình chính là cách nói của Mục Khả. Hạ Hi cũng mặc kệ cô ấy có phải chị dâu mình hay không, cũng nói chêm vào trêu chọc, “Bộ chị không thấy trên trán nó có viết là ‘vật sở hữu của Hạ Hi’ hay sao, không phải của em thì của chị chắc?”
Mục Khả nhe răng cười, “Ở nhà chị thì là của chị, đều là đồ của chị.”
“Dám cùng cảnh sát tranh luận về vấn đề thuộc quyền sở hữu à, cẩn thận em bắt chị.” Ý thức được uy hiếp của mình không có sức dọa người, Hạ Hi lại hù dọa thêm cô ấy, “Tiểu Hắc sợ người lạ, nếu mà nó không cẩn thận cắn chị, thân là chủ nhân của nó, em không chịu trách nhiệm đâu.”
Mục Khả đắc ý, “Báo cáo Cảnh quan Hạ, Tiểu Hắc đã được Tham mưu trưởng Lệ huấn luyện nên đã nhận được mặt chị rồi.”
Hạ Hi phát bực nở nụ cười, “Vớ vẩn, chị cứ lên mặt đi.” Thấy Mục Khả quá thích chó không muốn trả lại, cô chỉ đành dặn, “Không được cho nó ăn đồ ăn lung tung, đặc biệt là những thứ đồ xanh xanh đỏ đỏ gì đó của chị.”
Mục Khả bĩu môi, “Những thứ này đều là chồng chị mua cho chị, chị cũng không nỡ cho nó ăn đâu.”
Hạ Hi phê bình cô ấy, “Nhìn xem chị keo kiệt chưa kìa!”
Cúp máy, Hạ Hi gửi một tin nhắn cho Lệ Hành.
Lệ Hành đang huấn luyện ở trong rừng sâu núi thẳm, vì sóng điện không tốt, nhận được tin nhắn thì cũng là một giờ sau đó. Lúc đó anh đang cùng Hạ Hoằng Huân tra soát sở chỉ huy ở vùng lân cận, thấy trên di động phát ra một tin nhắn, “Chị dâu chiếm đoạt Hắc Hầu Tử!” Khi đó anh xém chút nữa là phun nước đang uống vào mặt Hạ Hoằng Huân.
Thấy mặt anh kiềm nén tới mức đỏ lên, Hạ Hoằng Huân khó hiểu, “Làm sao vậy? Tin nhắn gì mà làm cho đường đường là đồng chí Tham mưu trưởng của chúng ta lại tỏ ra không bình tĩnh như vậy?”
Bình tĩnh? Anh không bị sặc nước đã là tốt lắm rồi.
Lệ Hành quay sang chỗ khác ho khan vài tiếng rồi mới thở, ăn ở hai lòng nói, “Không có việc gì, Tiểu Thất tố cáo nói chị dâu không trả Tiểu Hắc lại cho cô ấy.”
Tính tình tinh quái của Hạ Hi và Mục Khả anh có thể hiểu được, mặc dù sau khi vào trường cảnh sát thì đã thu liễm, nhưng sau khi Lệ Hành xuất hiện, chiều quá nên lại xuất hiện nữa rồi. Hạ Hoằng Huân làm như ra vẻ hiểu biết, vỗ vai Lệ Hành, anh ý vị sâu xa nói, “Gánh nặng đường xa.”
“Đã thành thói quen rồi.” Lệ Hành vỗ trán, ngoài miệng thì bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại vui sướng vì sự ỷ lại của Hạ Hi.
Sau khi thừa dịp nghỉ ngơi không có hồ sơ quấy rầy Lệ Hành trả lời tin nhắn, “Nói vớ vẩn gì đấy hả?”
Tự hiểu tin nhắn có nghĩa khác, Hạ Hi đuối lý nói, “Xin lỗi mà, do sốt ruột quá nên nói bậy.”
Bệnh nghề nghiệp của Lệ Hành lại tái phát, lấy giọng điệu chỉ huy nói, “Viết kiểm điểm đi, chờ diễn tập xong đưa cho anh.”
Hạ Hi quậy phá, “Em chính là đang bị giam cầm nha.”
Lệ Hành cười, “Biết sai là tốt, biết sai sửa lại nha đồng chí.”
“Cảm ơn Thủ trưởng đại nhân đại lượng. Chờ diễn tập xong sẽ khen thưởng anh.”
“Khen thưởng bằng miệng thì miễn đi, phải có chút thực tế mới được!”
Thực tế! Hạ Hi nằm ngửa ra giường, định nói, “Vậy muốn em lấy thân báo đáp? Làm dáng!” Kết quả chuông cửa nhà trọ không hề báo trước vang lên, gấp tới mức dép trong nhà cũng chưa kịp mang cô đã phải phóng ra phòng khách. Kết quả dưới tình huống cấp bách, tin nhắn chưa soạn xong đã bị gửi đi thành công.
Nghĩ cũng biết, khi Lệ Hành nhận được một tin nhắn ‘khiêu khích’ như ‘em lấy thân báo đáp’ như vậy thì còn có thể bình tĩnh được sao?
Đây không phải là quấy rối lòng quân hay sao? Lưu manh như Tham mưu trưởng, rốt cuộc cũng bị bại trận. Nghiêm túc đứng trên sân huấn luyện, Lệ Hành bị Hạ Hi chỉnh đến suy nghĩ hồi lâu, anh cực kỳ không mạnh mẽ trả lời lại một câu, “Chờ anh về thu phục em!” Sau đó lại làm như anh đã làm chuyện có lỗi với đảng và nhân dân, trên mặt lại xuất hiện vệt hồng không rõ.
Đến thăm nhà trọ của Hạ Hi chính là cô bạn lâu rồi chưa gặp, Nhan Đại. Khoảng thời gian trước, cô ấy bị tòa soạn phái đi Hongkong. Kết quả mới xuống máy bay, đại tiểu thư họ Nhan của chúng ta bi thống phát hiện chìa khóa đã bị khóa ở nhà, cho nên mới đến đây tìm Hạ Hi nương tựa.
Thấy đầu Nhan Đại đầy mồ hôi, tay chân không ngừng run rẩy, Hạ Hi nhận va ly trong tay cô ấy kéo vào phòng khách, “Cậu từ sân bay chạy về đây mà mệt như vậy sao?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói!” Nhan Đại không có hình tượng ngã xuống ghế sofa, “Chỗ của cậu mất điện cậu không biết à? Là lầu 12 nha, mình tự bò lên đấy!” Mang nước lên cho cô ấy, cô ấy mở miệng to uống xong còn tức giận mắng, “Rốt cuộc mình mới vừa đi lên, cửa thang máy lầu 12 liền đinh một tiếng mở ra, anh hàng xóm đẹp trai của cậu liền đi ra. Mẹ nó cư nhiên lại có điện!”
“Chính mình ngu lại còn trách người khác. Nếu không phải đúng lúc mình nghỉ phép thì mình cũng chẳng có ở nhà.” Hạ Hi cười gập cả lưng, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Nhan Đại phóng qua, cô vội vàng đưa cho Nhan Đại một ly nước.
Chìa khóa nhà Nhan Đại, Hạ Hi cũng có một chìa dự phòng. Giống như chìa khóa nhà trọ của Hạ Hi vậy, Nhan Đại cũng có một chìa. Nhưng Nhan Đại thật sự rất mệt, toàn thân làm như di chuyển thêm chút nữa thì sẽ gảy ra. Nghe thấy Hạ Hi kêu cô nghỉ ngơi, cô liền quyết định không đi. Chờ Hạ Hi làm cơm xong, cô ăn xong để lấy lại sức sống, phát huy tinh thần nhiều chuyện của mình hỏi chuyện tình cảm của Hạ Hi khi mình không có ở nhà.
Trước kia vốn không muốn nhắc đến Lệ Hành vì vết thương cũ trong lòng vẫn chưa lành, nhưng bây giờ lòng tràn đầy hạnh phúc, tự nhiên Hạ Hi cũng không giấu diếm chị em, thành thật thẳng thắn khai báo, nhưng cô lại bỏ qua đoạn mẹ Lệ từng tìm cô. Không biết nữa, Hạ Hi không hi vọng người khác đối với mẹ của Lệ Hành có cách nghĩ khác, cho dù bà đã từng tổn thương cô.
Nhan Đại nghe xong, vốn không ngừng mắng Hạ Tri Dư, lại xoay mặt giáo huấn cô cho thông suốt thì mới bỏ qua, cuối cùng yêu cầu như lẽ đương nhiên, “Cậu đã là người của Tham mưu trưởng Lệ, lấy thân phận là người nhà của cậu, mình tất nhiên phải tới đơn vị phỏng vấn.”
“Cậu là người nhà của ai hả? Chờ anh rể tiếp nhận cậu đi, còn mình thì không có cái phúc phận đó.” Hạ Hi và cô ấy cười đùa ầm ĩ một hồi, mới đáp ứng chờ diễn tập xong cùng đi chào hỏi Hạ Hoằng Huân, dưới tình huống thủ trưởng đồng ý, trong phạm vi điều kiện cho phép, thì sẽ dẫn Nhan Đại qua đó.
Ngày hôm sau, hai cô gái đều cứ ru rú ở trong nhà nghỉ ngơi. Lúc Nhan Đại ngủ trưa, Hạ Hi yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách, kết hợp giữa tài liệu và tình cảnh lần gặp mặt Trần Bưu, cô đột nhiên cảm thấy Trần Bưu không giống Trần Bưu.
Không giống ở chỗ nào? Trong lúc này Hạ Hi vẫn không thể nói rõ. Suy nghĩ hồi lâu cô liền gọi điện cho Trác Nghiêu.
Nghe xong cách nghĩ của cô, lông mày của anh lại căng ra, anh có vẻ đăm chiêu nói, “Dựa theo tài liệu cho thấy, Trần Bưu không có anh chị em.”
Đối với điểm này Hạ Hi đã biết. Nhưng cô vẫn có một trực giác, Trần Bưu ở trong tư liệu và người đàn ông cô từng gặp ở Thiên Trì không phải cùng một người.
Giống như đoán được suy nghĩ của Hạ Hi, sau một lúc im lặng Trác Nghiêu mới nói, “Để tôi thông báo bên kia điều tra thêm.” Nghe thấy tiếng cô ừ ở đầu bên kia, anh nhắc nhở, “Cô đang nghỉ phép, chuyện vụ án này không cần phải lo nữa đâu.”
Hạ Hi đáp ứng không xen vào nữa.
Mà Nhan Đại cũng không biết trong khoảng thời gian trước Hạ Hi đã nhận một nhiệm vụ đặc biệt. Buổi tối cô liền đề nghị đi Thiên Trì thả lỏng một chút.
Hạ Hi vốn vẫn không tính từ bỏ hành động, nghĩ thầm cũng có thể Trần Bưu sẽ xuất hiện cũng không chừng. Hắn xuất hiện cô liền biến thành Mễ Kha. Hắn không xuất hiện, cô đi tới Thiên Trì cũng không có ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ vây bắt của cảnh đội. Nghĩ như vậy, Hạ Hi đi thay đồ, rời khỏi nhà.
Khi cánh cửa nặng nề đẩy ra, một loại hơi thở mê loạn và phóng túng đập vào mặt. Nhạc Heavy Metal, sân nhảy náo động, mặt mày trai gái đều đưa tình, và không coi ai ra gì siết chặt thân thể nhau, và không chỗ nào không lộ làm cho người ta không chống cự được loại dục vọng hấp dẫn này.
Đây là hỗn loạn chỉ thuộc về ban đêm.
Đây là sự xa hoa và phóng túng ẩn phía sau thành phố lớn phồn hoa.
Đây là bầu không khí vốn có của quán bar.
Trong ánh sáng choáng váng, Hạ Hi và Nhan Đại được Thẩm Minh Tất sắp xếp chỗ ngồi trước quầy bar. Với thái độ khác thường, anh cũng không tiếp tục đi làm việc, mà như đang làm nhiệm vụ, đứng ở chỗ bọn cô.
Rất nhanh Hạ Hi đã phát hiện ra dụng ý của Thẩm Minh Tất, cảm động đối với sự quan tâm và bảo vệ của Tiêu Dận, cô hỏi, “Anh ấy đâu?”
Vẻ mặt Thẩm Minh Tất bình tĩnh và thản nhiên, anh trả lời, “Tiêu tiên sinh có việc đi ra ngoài rồi. Có cần tôi gọi điện cho anh ta báo rằng các cô tới không?”
Hạ Hi lắc đầu, đang muốn nói, “Không cần, chúng tôi ngồi một chút rồi đi.” Lại nghe Nhan Đại trách móc nói, “Để mình gọi điện cho anh ta, lấy tư cách là bạn của người giàu có như anh ấy, mình không có thói quen tự mình thanh toán hóa đơn.”
Hạ Hi lấy khuỷu tay chọt cô, tức giận nói, “Có chút tiền đồ chút có được không? Có lần nào để cho chúng ta thanh toán hóa đơn đâu? Cậu đừng có quấy rầy anh ấy, anh ấy có việc gấp đấy.”
“Tối rồi có chuyện gì mà gấp chứ?” Nhan Đại không để tâm nói với Thẩm Minh Tất, “Nếu như anh ấy đang tán gái thì tôi sẽ không quấy rầy.”
Bí hiểm nhìn vào mắt Hạ Hi, Thẩm Minh Tất nở nụ cười, “Nhan tiểu thư, cô đừng có nói giỡn.” Sau đó lấy điện thoại ra, “Để tôi hỏi anh ta một chút xem chừng nào anh ta quay lại.” Chờ anh từ bên ngoài quay lại báo cáo, “Hai mươi phút sau Tiêu tiên sinh sẽ tới.”
Nhưng hai mưới phút trôi qua người tới không phải Tiêu Dận, mà là –Mễ Kha.
Vốn nhiệm vụ đã kết thúc, gặp Mễ Kha cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng vấn đề ở chỗ, cùng với Mễ Kha một trước một sau bước vào chính là người đang được cảnh sát vây bắt—Trần Bưu. Bây giờ hắn chính là người đầu tiên.
Khoảnh khắc lúc nhìn thấy Trần Bưu và Mễ Kha, thân thể Hạ Hi đột nhiên căng thẳng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, khi cô đứng dậy vội vàng nói, “Không cần tới gần mình, làm như không biết là được! Còn nữa, đợi lát nữa Tiêu Dận đến thì bám chặt lấy anh ấy!” Khi Nhan Đại còn chưa kịp phản ứng, thì chân cô đã vội vàng đi tới chỗ Mễ Kha.
Hạ Hi đi xuyên qua đám người, đứng ở chỗ cách Mễ Kha khoảng hai thước vẫy tay chào. Mễ Kha thấy Hạ Hi, ánh mắt cô ấy sáng lên đang muốn giơ tay lên chào, bỗng nghe có người gọi, “Mễ Kha, bên này!”
Cho dù tiếng nhạc trong quán bar rất lớn, nhưng giọng nữ có lực sắc bén vẫn có thể xuyên thấu qua tai của Hạ Hi. Sau đó, dừng bước không chỉ có Mễ Kha mà còn có Trần Bưu ở sau lưng cô ấy.
Cô nghe thấy rất rõ ràng, ở khoảng cách gần như vậy, Trần Bưu không thể không nghe thấy. Sau khi dừng lại khoảng một giây để quan sát chung quanh, Hạ Hi theo tiếng nói nhìn qua, thấy một người phụ nữ sớm đã giơ tay lên với Mễ Kha. Sau đó trước khi Mễ Kha trả lời, Hạ Hi đã hành động. Bước nhanh lên giữ chặt tay cô ấy, trước khi Mễ Kha lên tiếng Hạ Hi đã nói trước, “Ở bên này, đi thôi.”
Vì thế giờ phút này, Hạ Hi chính là Mễ Kha.
Lúc Mễ Kha đang xoa bóp bàn tay của mình hai lần, vẻ mặt Hạ Hi vẫn tự nhiên dùng giọng chỉ có hai người nghe, “Lập tức rời khỏi nơi này!” Sau đó lại làm như người vô ý ngẩng đầu lên, tầm mắt chống lại Trần Bưu, vẻ mặt trong nháy mắt từ kinh ngạc chuyển sang mỉm cười, cô thay đổi không chê vào đâu được, “ Anh Trần?”
Vẻ mặt của Trần Bưu có biến hóa rất nhỏ, mắt híp lại vững vàng nhìn Hạ Hi vài giây, hắn ta lạnh nhạt nói, “Cô Mễ.”
Tiếng ‘Cô Mễ’ này đặc biệt lạnh! Khi nhìn vào ánh mắt cô, lại càng khiến người ta khiếp sợ. Nếu như Hạ Hi không phải là cảnh sát đã chịu qua huấn luyện, có lẽ sẽ không dám đối mặt với hắn.
Thân hình vẫn cường tráng như vậy, gương mặt giống nhau như đúc, thậm chí vẫn còn cái mắt kính gọng vàng nho nhã lịch sự đó, nhưng vào giờ phút này cái người Trần Bưu ở trước mắt này và người Trần Bưu háo sắc kia tựa như hai người vậy.
Tư liệu đã cho thấy Trần Bưu là con trai độc nhất, không hề có anh em song sinh. Nhưng nếu như bọn họ không phải là cùng một người, vậy vì sao Trần Bưu ở trước mắt này lại nhận ra cô? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Hạ Hi lập lại suy nghĩ, nhưng nghĩ vẫn không ra. Nhưng có một chuyện cô có thể đưa ra kết luận, người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô cùng với Trần Bưu cô đã gặp lần đầu tiên rất có tư chất phòng bị khi người tiếp cận của ‘Lão Quỷ’.
Phát hiện này làm cho cô cảm thấy rất cần phải mạo hiểm một phen.
Huống chi cô còn là cảnh sát, cho dù là nghỉ phép, cũng không có quyền để tránh nguy hiểm.
Vì thế, Hạ Hi không dấu vết đẩy Mễ Kha ra, nói với cô ấy như nhắc nhở, “Em đi trước đi, chị sẽ đi sau.” Tiếng nói bay đi, cô liền nghênh ngang đi về phía Trần Bưu.