Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
  3. Chương 196 : Tứ quốc công luận đại hội
Trước /492 Sau

[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 196 : Tứ quốc công luận đại hội

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phượng Nữ trầm ngâm nói: "Dựa theo năng lực của chàng mà nói, đương nhiên là có thể giúp đỡ, theo ta biết, Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển trước đây đều là bởi năm vị trưởng lão đạt tới đệ tam biến cùng hợp sức hoàn thành. Mà chỉ nói về thực lực, con đường của chàng đi mặc dù là ma pháp, nhưng cũng chí ít tương đương với hai vị tam biến trưởng lão rồi, lực lượng giống như chúng ta và mẫu thân, mặc dù chỉ có ba người, nhưng dù cho khi diễn ra Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển, hỏa sơn bộc phát mạnh hơn gấp đôi, chúng ta cũng có thể ứng phó. Ta hiện tại lo lắng chỉ là phượng hoàng niết bàn chân hỏa kia, bất quá, dựa theo Linh nhi nói, có lẽ đây đúng là một cơ hội.”

Lam Thần gật đầu, nói: "Muội đồng ý với Niệm Băng, chúng ta hiện tại nghĩ nhiều chẳng được gì, đợi sau khi đến phượng tộc, cẩn thận xem xét điển tịch, lại kết hợp với tình huống lúc đó, tìm kiếm biện pháp tốt nhất là được. Tỷ tỷ, nếu, nếu cuối cùng thật sự phải dùng tính mạng của muội mới có thể ngăn cản phượng hoàng niết bàn chân hỏa, muội …”

"Không được nói vậy." Niệm Băng ngắt lời Lam Thần, "Nàng là thê tử của ta, ta tuyệt không cho phép ai lợi dụng tính mạng của nàng, nếu thực sự đến lúc đó, Phượng Nữ, các nàng chớ có trách ta, dù cho phượng tộc bởi vậy mà gặp kiếp nạn, ta cũng không để Thần Thần bị thương tổn gì." Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không hề do dự. Vốn là, Niệm Băng tưởng rằng Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển này có Phượng Nữ và Ngọc Như Yên đi cũng là đủ rồi, hắn sở dĩ đáp ứng Phượng Nữ, một là không muốn chia lìa Phượng Nữ, nhưng hiện tại vừa nghe điển lễ này có thể phát sinh biến cố, hắn minh bạch, mình không thể không đi. Bảo vệ thê tử của chính mình, là chuyện hắn phải làm, không ai có thể thay đổi quyết định của Niệm Băng.

"Niệm Băng, thiếp…" Thanh âm của Lam Thần lại trở nên nghẹn ngào. Niệm Băng ôn nhu an ủi nói: "Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều quá, đã khuya rồi, chúng ta ngủ đi. Chờ tứ quốc công luận đại hội kết thúc, ta sẽ cùng các nàng lập tức phản hồi phượng tộc. Ta không tin, ngay cả ranh giới tử vong mà ta còn có thể vượt qua, mà lại gặp khó khăn gì với Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển này." Trong giọng nói tràn ngập tự tin, đây là hoàn toàn xuất phát từ niềm tin vào thực lực, hắn đã không còn phải Niệm Băng mới đi ra từ Đào Hoa lâm, lúc mà đồng nguyên ma pháp tùy thời đều có thể xuất hiện vấn đề. Hắn hiện tại, trên Ngưỡng Quang đại lục sớm đã là cường giả của cường giả. Hắn có niềm tin tuyệt đối đối với chính mình, dù là vẫn có chuyện không thể làm được, nhưng bảo vệ thê tử thì không có vấn đề gì.

Niệm Băng ôm chặt lấy Phượng Nữ, tay kia cầm tay Long Linh, nhất phu tam thê, liền cứ vậy chung chăn mà tiến vào mộng đẹp. Tâm tình kích động, dần dần lắng xuống trong căn phòng tối, lúc này, chẳng ai còn không muốn tu luyện nữa, bọn họ đều hưởng thụ một đêm ấm áp mà khác thường này. Khúc mắc được cởi, Niệm Băng rốt cục đã chân chính chiếm được tâm của các nàng.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, tứ quốc công luận đại hội cử hành ở ngay Thiên điện trong Hoa Dung đế quốc hoàng cung, chủ đề của đại hội lần này đương nhiên là hòa đàm. Chủ trì hội nghị chính là Hoa Dung đế quốc tể tướng Tô Việt được mệnh danh là đại lục đệ nhất cố vấn. Sáng sớm, Niệm Băng cùng Mộc Tinh, Lạc Nhu đồng thời đi tới Thiên điện, theo yêu cầu của Hoa Dung đế quốc, mỗi người chỉ được phép mang theo một hộ vệ, đi cùng Lạc Nhu đương nhiên là Ngọc Như Yên, mà đi theo Niệm Băng đến đây chính là ải nhân Tích Lỗ. Vốn kẻ đi theo Mộc Tinh là thần cấp cao thủ Trát Mộc Luân, đáng tiếc, Trát Mộc Luân đã bị Niệm Băng và Tích Lỗ liên thủ giết chết. Ngày hôm qua nàng lại tìm Niệm Băng nói chuyện một lần, hôm nay trước khi tới đây, Niệm Băng đã an bài cho nàng một hộ vệ, đó chính là Phượng Nữ thân mang Ly Thiên Kiếm thân, người đã đạt tới phượng hoàng lục biến. Vốn Mộc Tinh còn hoài nghi về thực lực của Phượng Nữ, theo nàng, trong tam nữ của Niệm Băng thì Băng Vân Lam Thần có thực lực mạnh nhất. Nhưng lúc Phượng Nữ dùng Ly Thiên kiếm, dễ dàng chém xuống một con quạ đen trăm trượng trên không, nghi hoặc trong lòng Mộc Tinh đã tiêu thất, nhận thức về sự thâm bất khả trắc của Niệm Băng càng thêm sâu sắc, đối với việc Niệm Băng giết Trát Mộc Luân, nàng cũng không hoài nghi gì nữa.

Bốn chiếc bàn để ngang bằng nhau, cho thấy Hoa Dung đế quốc đã coi tứ quốc có địa vị ngang hàng, Niệm Băng bọn họ cũng không phải chờ đợi quá lâu, Hoa Dung đế quốc tể tướng Tô Việt, cùng với thống soái toàn quốc binh mã Dung Thân Vương cùng đến. Dung Thân Vương đuổi người hầu trong điện ra, cùng Tô Việt ngồi xuống, Tô Việt mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng nhìn không thấy vẻ già yếu nào, tinh thần quắc thước, nhìn ba thanh niên trước mặt, mỉm cười, nói: "Xem ra, sau này thế giới là của thanh niên các ngươi, ta đã già rồi, sợ rằng, không còn nhiều sức lực để phấn đấu vì đế quốc nữa.”

Lạc Nhu mỉm cười, nói: "Tô lão còn ích tráng, hậu bối chúng ta còn xa mới so được với ngài, lần này ta đại biểu cho Áo Lan đế quốc mà đến, còn phải thụ giáo ngài nhiều.”

Tô Việt liếc nhìn Lạc Nhu thật sâu, hắn đã từng nghe nói đến thành tích của Lạc Nhu ở Áo Lan đế quốc thủ đô Áo Lan thành, biết rõ nữ tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng kiến thức uyên bác, trí tuệ phi phàm, không phải một đối thủ dễ xơi, mỉm cười nói: "Nặc Nhĩ tể tướng khiêm nhường rồi, ta già rồi, bất quá các vị yên tâm, Tô Việt còn chưa đến mức làm những chuyện ngu ngốc." Nói xong, hắn nở nụ cười, bầu không khí ngưng trọng trong điện đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, "Hôm nay mời đại biểu của Lãng Mộc, Băng Nguyệt, Áo Lan tam quốc tới vì cái gì, ba vị đã rất rõ ràng rồi, ta muốn nghe ý kiến của tam quốc sứ giả các vị, nếu chúng ta có thể thống nhất ý kiến, cũng sẽ không cần kéo dài thời gian ở chỗ này làm gì, ta cũng có thể về nghỉ ngơi sớm, chẳng biết vị nào nguyện ý nói trước?”

Nhìn Tô Việt trên mặt đích tươi cười, trong lòng Niệm Băng thầm hô lợi hại, vị lão nhân nổi danh cùng gia gia này quả nhiên khó đối phó, nói mấy câu thì đã đẩy được tam quốc lên trước. Lạc Nhu mỉm cười, nói: "Trước khi tới đây, ta cùng bàn với hai vị đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc và Lãng Mộc đế quốc, Áo Lan đế quốc chúng ta quyết định, tất cả mọi chuyện sẽ tuân theo Băng Nguyệt đế quốc mà làm.”

Tô Việt ngây ra, Niệm Băng hắn đương nhiên đã gặp qua, trước đây Niệm Băng từng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc trong Tân Duệ ma pháp sư đại tái, lúc này nghe Lạc Nhu đột nhiên đổ hết việc đàm luận lên đầu Niệm Băng, không khỏi càng phải lau mắt mà nhìn, hắn đương nhiên sớm đã biết Niệm Băng là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, cũng từng đàm luận với Dung Thân Vương về chuyện của Niệm Băng, viện rằng không hề có quan hệ gì tới Dung gia, bất luận Tô Việt làm thế nào, Dung Thân Vương cũng không giải thích gì nhiều. Sự thông tuệ của Nặc Nhĩ, hóa thân của Lạc Nhu, thì Tô Việt biết rõ, lần này đàm phán, hắn đặt trọng điểm chính là đại biểu của Áo Lan đế quốc này, bởi vì diện tích tiếp giáp giữa Áo Lan đế quốc và Hoa Dung đế quốc rất rộng, hơn nữa lại là vùng đất bằng phẳng, nếu tam quốc muốn động võ với Hoa Dung đế quốc, tất nhiên phải đi qua lãnh thổ của Áo Lan đế quốc, cho nên, chỉ cần Áo Lan đế quốc đồng ý hòa đàm, chuyện lần này sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Thế nhưng, hiện tại Lạc Nhu lại đánh ra một chiêu Thái Cực quyền, đem mọi chuyện đổ đầu Niệm Băng, đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, hiển nhiên là hoàn toàn tin tưởng hắn. Chẳng lẽ, Niệm Băng này chẳng những có ma pháp lợi hại, ở chính trị còn xuất sắc hơn Lạc Nhu sao? Mặc dù hòa đàm vừa mới bắt đầu, Tô Việt đã cảm thấy mình thoáng bị vây ở thế hạ phong, hắn từng cho điều tra Niệm Băng, nhưng tư liệu thu được lại ít đến thương cảm. Hắn đương nhiên không biết, là Huyết Sư giáo giáo chủ, toàn bộ tư liệu về Niệm Băng sớm đã trở thành điều cơ mật tối cao, mặc dù Niệm Băng không hạ lệnh, nhưng thuộc hạ của hắn sớm đã ẩn giấu cho hắn rồi.

Lạc Nhu vừa dứt lời, không đợi Tô Việt hỏi Niệm Băng, Mộc Tinh ở một bên đã mở miệng, " Lãng Mộc đế quốc chúng ta cũng giống Áo Lan đế quốc. Tất cả đều làm theo Băng Nguyệt đế quốc.”

Lời này của Mộc Tinh vừa nói ra, ngay cả Tô Việt lão mưu thâm toán, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Cho tới nay, Lãng Mộc đế quốc đều luôn đối kháng với Hoa Dung đế quốc, hắn không hề nghĩ đến Lãng Mộc đế quốc luôn luôn cầu tiến cũng đem mọi chuyện đổ lên đầu Băng Nguyệt đế quốc vốn rất ít tham dự chinh phạt trên đại lục, hơn nữa Mộc Tinh còn không che dấu tốt như Lạc Nhu, khi nàng nói, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng lại mang vài phần tôn kính. Toàn bộ đều bị Tô Việt nhìn được. Địa vị của Niệm Băng ở trong lòng hắn đương nhiên lại tăng thêm vài phần, tính toán của hắn đã hoàn toàn rối loạn.

Nghe Lạc Nhu và Mộc Tinh trước sau quyết định ủy thác cho Niệm Băng, Dung Thân Vương cũng không khỏi kinh hãi, nhìn tôn tử của chính mình thản nhiên ngồi đối diện, trong lòng không khỏi thầm tán thán, tiểu tử này so với tưởng tượng của chính mình còn lợi hại hơn nhiều, Huyết Sư giáo cũng không có tin tức gì về việc hắn liên kết với Lãng Mộc, Áo Lan lưỡng quốc. Hắn bắt đầu an bài vào lúc nào? Giờ đây, hắn đã trở thành mấu chốt của cuộc đàm phán.

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Việt không giảm, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng, nói: "Nếu Lãng Mộc, Áo Lan lưỡng quốc đã nguyện ý nghe theo ý kiến của Băng Nguyệt đế quốc, vậy thì xin mời Niệm Băng đại biểu nói." Hai chữ nghe theo này của hắn dùng rất hay, mục đích chính là muốn chia rẽ quan hệ của tam quốc, đáng tiếc chính là, điều này đối với Niệm Băng ba người mà nói đã không có tác dụng gì. Tô Việt đương nhiên hiểu tình hình hiện tại nghiêm trọng, Lãng Mộc đế quốc và Áo Lan đế quốc bày tỏ thái độ, hiển nhiên là đang nói cho hắn, tam quốc đã liên kết thành một thể, đang âm thầm kết thành liên minh, xem ra, chuyến mình đi Áo Lan đế quốc là uổng phí rồi.

Niệm Băng mỉm cười, bình tĩnh cầm chén trà nhấp một ngụm, buông chén trà, rồi nói: "Tô tướng không cần khách khí, Niệm Băng sớm đã nghe đại danh của Tô tướng, đây là lần thứ hai gặp được ngài. Có thể đại biểu cho Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan tam quốc phát biểu ý kiến, Niệm Băng vạn phần vinh hạnh. Đầu tiên, ý tứ của Hoa Dung đế quốc khi triệu tập tứ quốc công luận đại hội này, chúng ta đều minh bạch. Trước hết, ta muốn nghe Tô tương nói về nguyên nhân quý quốc đột nhiên công kích và thôn tính Kỳ Lỗ đế quốc. Đại lục ngũ quốc hòa bình hơn trăm năm, chỉ vì hành động của Hoa Dung đế quốc mà thay đổi, ngoại trừ xâm lược, ta nghĩ không ra Hoa Dung đế quốc còn có mục đích gì khác, mà Hoa Dung đế quốc sau khi đoạt được Kỳ Lỗ đế quốc thì triệu khai công luận đại hội này, theo ta thấy, thật sự có chút buồn cười.”

Tô Việt liếc nhìn Dung Thân Vương, Dung Thân Vương ngồi cạnh hắn cúi đầu, dường như chẳng nghe thấy gì, Tô Việt thản nhiên cười, nói: "Chuyện này sợ rằng là có điều hiểu lầm, cũng không phải chúng ta Hoa Dung đế quốc muốn xâm lược Kỳ Lỗ đế quốc, mà là Kỳ Lỗ đế quốc bày trọng binh hùng hậu ở biên giới quốc gia ta, có thể muốn động binh, chúng ta nhận được tin tức, Kỳ Lỗ đế quốc có ý lén tập kích trọng trấn phía đông của quốc ta, bất đắc dĩ mới điều binh bảo vệ biên giới của bản quốc, sau lại vì Kỳ Lỗ đế quốc vô cùng kiêu ngạo, lúc này mới đánh thẳng vào quốc cảnh bọn họ, tất cả chỉ để cảnh cáo bọn họ mà thôi. Các vị hẳn đều biết, quân đội của chúng ta cũng không chiếm lĩnh thành thị của Kỳ Lỗ đế quốc, cũng không phá hoại triều đình bọn họ, về phần thôn tính, đó là bởi vì Kỳ Lỗ đế quốc cam nguyện đầu hàng, phụ thuộc vào quốc gia của ta mà thôi. Cũng chính bởi vì vậy, quốc gia của ta sợ Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan tam quốc hiểu lầm, mới triệu khai hội nghị lần này, với lập trường yêu chuộng hòa bình của chúng ta, để đạt thành hòa bình hiệp nghị lần này.”

Nghe Tô Việt nói xong, Mộc Tinh không nhịn được nói: "Lời này của Tô tướng tựa hồ chỉ có thể lừa gạt trẻ con ba tuổi mà thôi, nếu không phải các ngươi công chiếm Kỳ Lỗ đế quốc thủ đô, giam giữ các thành viên của hoàng thất thì bọn họ sao có thể đầu hàng. Dù cho ngài nói chính là thật sự, đây chỉ là một hiểu lầm, vậy lần trước Dung Thân Vương của quý quốc đái lĩnh đại quân công kích vào cảnh nội của quốc gia ta cướp bóc thì giải thích ra sao đây?”

Tô Việt cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: "Mộc Tinh công chúa không phải mới vừa nói mọi chuyện đều nghe theo Băng Nguyệt đế quốc mà làm sao? Sao bây giờ ngươi lại thay đổi chủ ý?”

Mộc Tinh tức giận, vừa muốn cãi lại, trong đầu lại vang lên thanh âm của Niệm Băng, "Tỉnh táo một chút, không nên mắc mưu của Tô Việt." Miễn cưỡng đè nén tức giận trong lòng, ngồi im không hề lên tiếng.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Mộc công chúa nói cũng chính là chuyện ta muốn hỏi, mấy năm tới nay, Hoa Dung đế quốc điều động quân sự tới tấp, chẳng lẽ, đây là lập trường yêu chuộng hòa bình của các ngươi sao?”

Tô Việt nói: "Cũng là một hiểu lầm, các vị cũng biết, quốc gia của ta và Lãng Mộc đế quốc phân cách bởi núi non, giao thông rất không tiện lợi, vì có thể thông thương cho tốt, chúng ta mới nghĩ biện pháp khai thông một con đường mới, nhưng ai ngờ, chuyện này lại khiến cho Lãng Mộc đế quốc hiểu lầm, hiểu rằng chúng ta muốn phát động chiến tranh, kết quả là binh lính thủ vệ biên cương của bọn họ công kích chúng ta, quân nhân của chúng ta chỉ có thể chống cự, các ngươi hẳn là đều biết, quân đội của quốc gia ta trong lúc phản kích, cũng không hề sát thương một bình dân nào, thậm chí sau khi đánh lui công kích của Lãng Mộc đế quốc thì lập tức rút lui về lãnh thổ của quốc ta. Về phần Mộc công chúa nói rằng chúng ta cướp bóc, không biết căn cứ vào đâu, ta chưa hề nghe được tin tức như vậy, có lẽ chỉ là tiếng đồn sai mà thôi, cũng có thể là đạo phỉ trong cảnh nội của quý quốc nhân cơ hội hoành hành. Nếu trận chiến ấy ảnh hưởng gì tới Lãng Mộc đế quốc, ta đây đại biểu cho Hoa Dung đế quốc xin nói lời xin lỗi với quý quốc."

Quảng cáo
Trước /492 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net