Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
  3. Chương 229 : Tối hậu di tích ( Di tích cuối cùng)
Trước /492 Sau

[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 229 : Tối hậu di tích ( Di tích cuối cùng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Niệm Băng nhíu mày, lầm bầm làu bàu nói:

“ Cánh của này rất kì quái, Phượng Nữ, nàng phát hiện ra cái gì sao?”

Vừa nói, hắn quay lại bên cạnh nhìn lại Phượng Nữ, khi hắn bắt gặp Phượng Nữ thì phát hiện ánh mắt Phượng Nữ đang tập trung vào phù điêu hồng bảo thạch Phượng Hoàng kia ở trên cánh cửa đá, trong ánh mắt của nàng toát ra quang mang trầm tư, tựa hồ cũng không nghe được thanh âm Niệm Băng đang hỏi.

Phượng Nữ hạ tấm trường bào đang khoát trên người xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ mềm mại, hồng quang nhàn nhạt vây quanh da thịt của nàng, đôi mắt nàng từng đợt phát sáng lên, Vương tộc chi vũ sau lưng hướng ra hai bên mà xoè rộng, thân thể bồng bềnh dựng lên, trôi đến phía trước cánh cửa đá. Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bức phù điêu hồng bảo thạch kia, trong mắt toát ra tình cảm sâu sắc, hồng quang nhàn nhạt dần dần biến thành màu vàng, theo sự vuốt ve của nàng, dung nhập dần vào bên trong hào quang của hồng bảo thạch kia, đột nhiên, trong miếng phù điêu trên đồ án Phượng Hoàng, đôi mắt Phượng Hoàng chợt phát sáng, hào quang chợt loé, vừa lúc cùng ánh mắt Phượng Nử tương hợp.

Thân thể mềm mại của Phượng Nữ xuất hiện bộ dạng đờ đẫn trong phút chốc. Ngay sau đó, một tiếng phượng hót rõ to từ trong miệng Phượng Nữ vang lên, hào quang màu đỏ bao quanh thân thể của nàng trở nên ngày càng cường thịnh, khí lưu nóng rực bức bách Niệm Băng phải không ngừng lui về phía sau, phóng thích ra Thiên Nhãn lĩnh vực mới có thể không bị ngọn lửa Phượng Hoàng kia ảnh hưởng, thân thể Phượng Nữ rất nhanh xảy ra biến hoá, Niệm Băng mơ hồ có thể cảm nhận được, trên người Phượng Nữ tản mát ra một cổ khí tức uy nghiêm, làm cho lượng sáng kia trong sát na tiếng phượng hót biến mất, hồng quan trong nháy mắt thu liễm. Thân ảnh Phượng Nữ một lần nữa rõ ràng đứng lên, đó là một Phượng Hoàg toàn thân đỏ rực, trên người mỗi một chiếc lông phượng, đều như một viên hồng bảo thạch xuyên thấu trong suốt thông thường, trong đôi mắt màu đỏ của nàng tràn ngập sự uy nghiêm, lông vũ trên người lại hoàn toàn giống như hồng bảo thạch được điêu khắc mà thành, hào quang lóng lánh như ánh sáng ngọc lục.

Niệm Băng hô nhỏ một tiếng :

“ Phượng Hoàng bát biến, Phượng Hoàng giác tĩnh thân hoá phượng.”

Đúng vậy, lúc này Phượng Nữ đã lại một lần nữa sử ra đệ bát biến, Niệm Băng đột nhiên phát hiện, lần hoàn thành đệ bát biến này của Phượng Nữ, cư nhiên cùng với cái đồ án Phượng Hoàng trên cánh cửa đá kia dị thường giống nhau. Trong lúc hắn đang tự hỏi về việc biến hoá này, thì Phượng Hoàng màu đỏ bay lên thế nhưng chỉ trong nháy mắt ở khoảng cách ngắn ngủi chợt gia tốc, trực tiếp nhắm về phía cánh cửa đá, không đợi Niệm Băng kinh hô thành tiếng, Phượng Nữ đã biến thành Hoả Phượng Hoàng, vậy mà kỳ dị tan vào bên trong cánh cửa đá kia, hồng quang trong nháy mắt bạo phóng, càng thêm sáng rực chói mắt, cả đường hầm tựa hồ đều có chút run rẩy. Ngay sau đó, cánh cửa đá lớn trước mắt theo hào quang lóng lánh, thế nhưng dần dần hướng lên phía trên mà kéo lên, tiếng vang long trời lỡ đất chấn động, một cổ cảm giác nóng rựa theo bên trong cửa đá mà phóng thích ra bên ngoài.

NIệm Băng kinh ngạc nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, vội vàng tiến về phía trước vài bước, hướng về bên trong cánh cửa mà lao vào. Khi hắn nhìn rõ toàn cảnh cánh cửa được đẩy lên mới hiểu được vì sao bản thân mình không thể đẩy nó được, sức nặng của cánh cửa đá dày cộm này đạt đến trình độ mà hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi. Thế nhưng vẫn một mực hướng thân vào bên trong khoảng mười trượng, hơn nữa, theo khí tức ma pháp phát ra từ trên cánh cửa đá mà đến xem, cánh cửa đá lớn án ngữ lối vào này bên trong tuyết đối có ẩn chứa ma pháp phong ấn cấm chế. Xuyên qua cánh cửa che chắn con đường ngầm, Niệm băng đi vào bên trong. Đầu tiên hắn gặp lại chính là cái đồ đằng màu vàng lóng lánh hào quang kia.

Đây là một gian thạch thất hình vuông trống trải, hai bên tả hữu dài chừng ba trượng, ở bên trong khu vực trung tâm thạch thất, một pho tượng Phượng Hoàng thật lớn hoàn toàn dùng hồng bảo thach để điêu khắc mà tạo thành, lóng lánh chiếu rọi chói cả con mắt.

Đúng vậy, đó tất cả đều là một khối hồng bảo thạch trong suốt, với tư thế Phượng Hoàng tung cánh bay cao, mắt phượng là do hai khối bảo thạch màu vàng đính lên mà thành, khí lưu hoả nhiệt kia chính là theo pho tượng uy nghiêm này mà tán phát ra. Phượng Nữ cũng không thấy xuất hiện bên trong căn thạch thất. Khiến cho Niệm Băng trong lòng có chút bất an, không khỏi cao giọng gọi lớn:

“ Phượng Nữ, nàng ở nơi nào? Nơi này rốt cuộc là địa phương gì thế?”

Đột nhiên, một cổ nhiệt lượng mênh mông theo đồ đằng ở dưới chân Niệm Băng mà truyền đến, Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng thế nhưng cũng không thể làm suy nhược cái cổ nhiệt khí này, bức bách hắn không thể không rời khỏi phạm vi đồ đằng( vật tổ lưu lại từ thời xa xưa - thường mang ý nghĩa thiêng liêng trong tôn giáo kiểu như chén thánh vậy đó – đây là nhờ sự tư vấn của các chuyên gia dịch thuật TTV ^ -^).

Một thân ảnh hư ảo theo bên trong đồ án màu vàng kia chợt sáng lên. Một cổ nhiệt khí thánh khiết tràn ngập cả toà thạch thất, Thân ảnh đang đứng lên kia chính là do Phượng Nữ hoá thành Phượng Hoàng, bắt đầu theo đạo hư ảo mà dần dần ngưng kết thành thật thể. Chỉ trong khoảng thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, thì nàng rốt cuộc cũng đã hoàn toàn hiện thân, Niệm Băng mới nhẹ nhàng thở phào. Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp lúc trước ở bên ngoài lại vang lên.

“ Phượng Hoàng vĩ đại à!! Ngài rốt cuộc đã trở về rồi, đợi đến ngày hôm nay, chúng ta quả thật rất khổ!! Rất khổ a! Chúng ta các thần dân của Di Thất đại lục cuối cùng cũng đã không thể tránh khỏi số mệnh an bài. Có lẽ ngài đã tới chậm mất rồi.”

Phượng Nữ một lần nữa biến trở lại hình người, nhìn thấy pho tượng Phượng Hoàng thật lớn ở trước mắt, hai hàng nước mắt theo khuôn mặt nàng chảy xuống, từ trong giọng nói trầm thấp kia, nàng cảm nhận được một cổ bi thương rất chân thật.

Giọng nói trầm thấp kia tiếp tục vang lên:

“ Ngài bây giờ nghe được thì cũng là trí nhớ của chúng ta được lưu lại tại thời điểm cuối cùng trước khi bị huỷ diệt, mặc dù ta đã chết nhưng ta lại muốn đem những cảm thụ trong lòng lưu lại, chỉ khi năng lượng của ngài xuất hiện, mới có thể nghe thấy được thanh âm của ta. Làm một vị quân vương cuối cùng của Di Thất đại lục, ta đã thất bại, nhưng ta không muốn thừa nhận bản thân mình đã thất bại. Ta cũng không hề làm sai điều gì cả, Di Thất đại lục là vì bản thân mình mà tranh đấu, nhưng ta tại thời khắc cuối cùng bởi vì vận mệnh an bài mà thất bại.

Ta biết, ngài đã cố hết sức rồi, nhưng ở thời điểm chúng ta sắp chiến thắng, thì đám khủng bố tồn tại kia lại xuất hiện, bọn chúng khiến chúng ta phải ly khai khỏi thế giới, ta đem trớ chú lưu lại ở trên Ngưỡng Quang đại lục, mặc dù chúng ta dưới sự tham dự của đám khủng bố tồn tại kia mà chịu thua, nhưng ta lại có cảm giác, một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại trở về, bởi vì chúng ta thuộc về cái thế giới của chính chúng ta, mà đám khủng bố tồn tại này lại không thuộc về nơi đó. Hơn nữa, chúng ta đã tìm được một ít tư liệu về bọn chúng, thậm chí cũng đã tìm được một ít siêu cấp vũ khí còn lưu lại từ thời tiền sử, chỉ có thứ vũ khí này mới có thể đem bọn chúng huỷ diệt đi. Di Thất đại lục mặc dù bị đẩy dạt sang một không gian khác, nhưng ta không hề hối hận. Vì tự do, ta nguyện ý nổ lực hết thảy, ta cùng các thần dân đều nguyện ý.

Bọn chúng nghĩ rằng nếu đem chúng ta ngăn cách với phần còn lại của thế giới thì có thể khiến cho tín ngưỡng của chúng ta mất đi hay sao?

Điều này hoàn toàn không thể, ta luôn tin rằng Phượng Hoàng đại nhân ngài sẽ không chết? Trong tưong lai một ngày nào đó nhất định ngài sẽ trở về dẫn dắt chúng ta quay về lại thế giới của chính chúng ta. Chẵng những có thể tìm lại tự do cho mình hơn nữa còn đem đám khủng bố tồn tại kia mà tiêu diệt đi. Ta ở trước mặt thần dân của mình, lấy danh nghĩa Lô Sát Thập Thất Thế phát lời thề, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về, trở lại thế giới thuộc về chúng ta, tìm lại mọi thứ mà chúng ta muốn có.”

Lô Sắt Thập Thất Thế, nghe đến năm chữ này, Niệm Băng tâm thần chấn động, hắn rốt cuộc cũng biết nơi này lưu lại di ngôn của ai rồi, thì ra lúc trước, khi còn đang chủ trì Di Thất đại lục quyết chiến cùng Thần Chi đại lục, là vị đế vương cuối cùng suýt chút nữa đã dẫn dắt Di Thất đại lục đến thắng lợi cuối cùng đó sao! Đáng tiếc! Đến khi đối mặt với chân thần cũng đành vô lực hoàn thủ, dẫn đến việc Di Thất đại lục bị cưỡng bức, bị đẩy vào trong một không gian khác. Theo lời hắn nói đám khủng bố tồn tại kia hiển nhiên đúng là ba vị chân thần. Giọng nói của Lô Sắt Thập Thất Thế đầy vẽ căm phẫn như thế, mặc dù chỉ là thanh âm do hắn lưu lại, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm nhận địch ý trào sôi trong lòng hắn.

Thanh âm căm phẫn biến mất, bên trong thạch thất chìm vào khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi, sau nửa ngày trời, thanh âm trầm thấp mà tràn đầy uy nghiêm phát ra một tiếng thở thật dài. Trong tiếng thở dài này ẩn chứa nhiều điều gì đó khó nói, có chút giận dữ, có chút bi thương, cũng có sự không cam lòng sâu sắc:

“ Phượng Hoàng đại nhân, nếu mọi thứ đều đúng theo như sự tiên đoán của ta mà phát triển, thì cho dù ta có chết đi, ta cũng sẽ cầu phúc cho đại quân của Di Thất đại lục đem đám Thần chi đại lục san thành bình địa, đem đám địch nhân giam cầm tự do của chúng ta mà tiêu diệt hết thảy để cho ánh rạng đông chiếu rọi khắp mặt đất.

Lúc mới đầu khi ta lưu lại lời nguyền rủa, cũng đã khơi dậy khao khát dục vọng bên trong nhân loài. Chỉ có thể lấy Hắc Ám thánh nữ mới dẫn đạo được lời nguyền, thực chất đó chính là âm mưu của ta, chỉ là muốn cho chúng ta được thật sự trở lại, còn việc trở thành chúa tể của Di Thất đại lục chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.

Kỳ thực từ trong trớ chú đó (lời nguyền rủa) mà tìm được chổ đúng, chỉ có Hắc Ám Thánh Nữ mà thôi. Nhưng hắn cũng không có khả năng trở thành chúa tể của Di Thất đại lục. Chỉ có ta Lô Sắt gia tộc mới là người kế thừa thực sự, mới là quân vương chân chính của phiến đại lục này, nhưng ta lại phát hiện rằng, bản thân có một việc đã nghĩ sai mất rồi. đó chính là phán đoán về việc đối phó với mấy tên khủng bố tồn tại kia. Đúng vậy! Bọn chúng sao có thể cho phép sau này lại có một thứ gì đó xuất hiện có thể uy hiếp đến sự tồn tại của bọn chúng được đây?

Khi chúng ta bị đẩy tới không gian khác, khi ta tràn ngập tin tưởng rằng sẽ chuẩn bị dẫn thần dân của Di Thất đại lục một lần nữa phát triển trở lại, nhưng bọn chúng lại gây ra cho chúng ta rất nhiều thiên tai. Bọn chúng dùng lực huỷ diệt cường đại để hạn chế chúng ta về mọi mặt, cải biến hoàn cảnh của chúng ta, huỷ diệt tất cả những gì có thể sinh ra uy hiếp đối với bọn chúng, kể cả quân đội lẫn thần dân của chúng ta. Bây giờ, bọn chúng nhân tiện ở bên ngoài không ngừng huỷ diệt mọi thứ, bọn chúng muốn huỷ diệt không phải là tất cả các thần dân của Di Thất đại lục mà là muốn huỷ diệt nền văn minh của cả Di Thất đại lục a!

Bọn chúng dùng năng lực của bản thân, không ngừng huỷ diệt. Cải biến trật tự của Di Thất đại lục. Ở trong thời điểm đó, ta dưới sự bảo vệ của đám thuộc hạ, mới có thể trốn đến nơi đây, nhưng ta biết, bọn chúng sẽ không để cho ta có cơ hội sống sót, nền văn minh của Di Thất đại lục đã bị huỷ diệt. Bây giờ, ta có thể làm được gì nữa đây, chỉ còn cách cuối cùng lưu lại cho các thần dân chút hy vọng, ta đem lời nguyền rủa ở lại trên Ngưỡng Quang đại lục để mong có một sự thay đổi nào đó. Nếu Di Thất đại lục thật sự có thể trở lại với thế giới vốn có của chúng ta, vậy hãy để cho Hắc Ám thánh nữ kế thừa vị trí của ta trở thành chúa tể của các thần dân trên Di Thất đại lục đi.

Đám khủng bố tồn tại kia sẽ không để cho chúng ta có thể lưu lại một chút văn mình nào, ta vẫn nghĩ rằng bản thân mình rất thông minh, ta có dã tâm, có thủ đoạn.. nhưng trước loại sức mạnh huỷ diệt kia của bọn chúng, ta phát hiện ra rằng bản thân mình thật là nhỏ bé.

Phượng Hoàng đại nhân, ta không biết ngài có thể nghe thấy được thanh âm ta lưu lại hay không, nhưng nếu ngài thật sự đã nghe được,ta, Lô Sắt Thập Thất Thế chỉ có một lời thỉnh cầu, xin ngài hãy đối xử tử tế với các thần dân của ta, sợ rằng bọn họ bởi vì nền văn minh đã bị huỷ diệt quên đi sự tồn tại của Di Thất đại lục, mong rằng ngài thiện tâm giúp đỡ cho bọn họ. Đám khủng bố tồn tại này, chúng ta không có khả năng đối kháng lại được, ta chỉ hy vọng, Di Thất đại lục còn có thể lưu huyết mạch để truyền thừa cho đời sau.

Phượng Hoàng đại nhân, không cần phải hy sinh một cách vô ích làm gì, điều này cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Ta sẽ phải chết, nhưng dù có chết, ta cũng vẫn dũng cảm mà đi, Phượng Hoàng đại nhân, ngài chính là đồ đằng của Di Thất đế quốc, cho dù Di Thất đế quốc có chính thức bị huỷ diệt đi, thì điều này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn như thế, nền văn minh của chúng ta!!!!!”

Bi thương, sự bi thương sâu đậm tràn ngập cả không gian bên trong căn phòng, chung quanh mọi thứ đều trở nên có chút mờ mịt. Tại giờ khắc này, Niệm Băng đã hiểu được mọi chuyện, nguyên nhân thật sự gây nên sự huỷ diệt của nền văn minh Di Thất đại lục, cũng không phải tại hoàn cảnh trong không gian khác mà là bởi ba vị chân thần kia phân biệt thành Huỷ Diệt chi thần, Trật Tự chi thần cùng Thời Gian chi thần, bọn hắn mặt ngoài chỉ nói là đem Di Thất đại lục đẩy đi, nhưng khi bọn hắn đem Di Thất đại lục đưa vào một không gian khác, thì tự xưng là đang trong thời gian ngủ sâu để tu luyện rồi lại đi tới Di Thất đại lục, đem tất cả những gì có thể uy hiếp đến bọn hắn mà hoàn toàn tiêu diệt đi.

Chẵng những hủy diệt tất cả những gì còn lưu lại từ thời tiền sử, đồng thời cũng đem huỷ diệt cả nền văn minh của Di Thất đại lục luôn!

Giỏi cho một cách làm quá mức nhẫn tâm. Giỏi cho một cái âm mưu, có lẽ cả Tạp Áo cùng Hắc Ám Thiên Hương, cũng không biết được bọn hắn lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như thế. Chân thần không hổ danh là chân thần, trách không được khi Mặc Áo Đạt tư phong ấn bọn hắn cũng không quan tâm gì lắm, nguyên do là mọi thứ chính thức đều sớm đã nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, Còn cái gì phải quan tân nữa đây? Di Thất đại lục trở về, đối với thế giới này mà nói, chỉ là có thêm một mảnh lục địa mà thôi, có thể uy hiếp được bọn chúng là văn minh thời tiền sử thì đã không còn tồn tại nữa, Di Thất đế quốc, cũng chẵng còn lại gì

Đinh!! Một tiếng nhỏ vang lên đem Niệm Băng đang trong tâm trạng căm phẫn tỉnh lại. Hắn giật mình bắt gặp, pho tượng Phượng Hoàng do hồng bảo thạch điêu khắc mà thành tại trước ngực xuất hiện một vết nứt, theo thanh âm rắc rắc nho nhỏ, vết nứt dần dần lan rộng ra, trong đôi mắt màu vàng kia của pho tượng Phượng Hoàng, hào quang dần trở nên ảm đạm. Phượng Nữ không biết từ khi nào đã quỳ xuống dưới đất. Có phần ngây dại nhìn pho tượng trước mắt, khi vết nứt che kín hết toàn thân pho tượng cũng là lúc theo “ Bich!” một tiếng, pho tượng hoàn toàn vỡ vụn, hồng bảo thạch rốt cuộc đã không có chiếu sáng chói rọi nữa. Giọng nói của Lô Sắt Thập Thất Thế, hiển nhiên đúng là được chứa bên trong pho tượng đang ngồi này, Hắn chẵng những là một vị quân vương vĩ đại, đồng thời cũng là một ma pháp sư vĩ đại, xếp đặt đến xảo diệu như thế, cả Niệm Băng cũng tự than thở thầm tiếc.

Thật đáng tiếc!

Thời đại của Di Thất đại lục đã hoàn toàn chấm dứt, Lô Sắt Thập Thất Thế đã cuối cùng hoàn thành được tâm nguyện của hắn, diệt vong mà ra đi.

Một khối bảo thạch hình trái tim, hấp dẫn sự chú ý của Niệm Băng, sau khi pho tượng đã hoàn toàn vỡ vụn thì chỉ có khối bảo thạch huyền bí này vốn nằm ở vị trí trung tâm của pho tượng. Hào quang của bảo thạch thực sự kỳ lạ. Nó thế nhưng lại lóng lánh toả ra hai loại ánh sáng rực rỡ, trong chốc lát loé ra hồng quang, một chốc lại loé ra lam quang, cũng không có khiến cho hoàn cảnh xung quang xảy ra biến hoá gì, nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huỵệt lại rõ ràng cảm giác được, bên trong khối bảo thạch này ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Đây là cái gì? Hắn trong lòng mọc lên vô số nghi vấn, ngay lúc này, khối bảo thạch hình trái tim kia lại đột nhiên có động lực bay lên, từ từ bay hướng đến trước người Phượng Nữ, rồi nằm ở ở trên tay nàng

Quảng cáo
Trước /492 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phi Vụ Cừu Non

Copyright © 2022 - MTruyện.net