Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
  3. Chương 236 : Khô mộc phùng xuân ( Cây khô trở lại xuân thời)
Trước /492 Sau

[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 236 : Khô mộc phùng xuân ( Cây khô trở lại xuân thời)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời gian, từng phút một chậm rãi trôi qua, bởi vì Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng, nên bên trong phòng không phát ra một tiếng động hay hơi thở nào dù là nhỏ nhất, Băng Khiết một mực chờ đợi, cho dù trong lòng nàng rất khẩn trương, nhưng lại không dám quấy rầy.

Mặt trời từ phương Đông rốt cuộc dần xuất hiện, bầu trời màu đen chuyển sang màu lam, lúc bình minh sắp đến, thì Băng Khiết đột nhiên phát hiện, trên người mình đã xuất hiện một lớp băng mỏng từ lúc nào mà nàng không hay biết, cái này không phải do hoàn cảnh tự nhiên tạo thành, thời tiết bây giờ không nóng, nhưng đã vào mùa Xuân, Băng xuất hiện hẳn là vì ma pháp lực Băng hệ của nàng tự phát ra, nhiều năm tu luyện như vậy, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được ma pháp lực của mình dẫn đến tình trạng này.

Trời càng lúc càng sáng, mặt trời như lòng đỏ trứng gà xuất hiện ở chân trời xa xa, ánh sáng chói lọi hiện ra, đây là một cảm giác rất kỳ diệu, như là mặt đất được ánh mặt trời đánh thức, tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang cũng to dần lên, các loài sinh vật tỉnh giấc cũng nhiều lên, mặc dù phần lớn chỉ là một ít loài chim, nhưng cũng khiến cho đại lục đã mất đi văn mình này có thêm vài phần sinh cơ.

Cánh cửa được từ từ mở ra, người đi ra đầu tiên là Niệm Băng với vẻ mặt mệt mỏi, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng tiêu hao quá nhiều năng lượng khó có thể dấu được tình trạng bây giờ của hắn, khuôn mặt hơi tái thoạt nhìn trông hắn tiều tụy thêm mấy phần. Thấy vẻ mặt như không có gì của hắn, trái tim Băng Khiết đập loạn lên.

“Hả!! Sư mẫu, người sao lại ở đây?”

Niệm Băng kinh ngạc khi nhìn thấy Băng Khiết.

Băng Khiết bây giờ, đã không phải Băng Tuyết nữ thần lạnh lùng, ngập ngừng nói:

“Ta, ta lo cho các ngươi, ở bên ngoài hộ pháp cho các ngươi, Niệm Băng, lão…, Sư phó của ngươi sao rồi.”

Niệm Băng cười cừi, nụ cười của hắn như ánh mặt trời ấm áp khiến tim Băng Khiết đập mạnh lên. Nàng đương nhiên biết nụ cười biểu hiện điều gì, đúng lúc này, người đó đã từ trong phòng đi ra.

Dáng người đó chỉ thấp hơn Niệm Băng một chút, từng bước đi ra của lão đều rất ổn định, mặc một chiếc áo vải bình thường, đã có một cổ hơi thở ôn hòa. Lão vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho không khí xung quanh tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt

Băng Khiết ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn trước mặt, dù thế nào cũng không thể tin đây là sự thật. Người trước mặt thân hình khôi vĩ , tướng mạo anh tuấn, thoạt nhìn như mới hơn ba mươi tuổi chẳng lẽ là lão đó sao?

Ánh mắt Tra Cực rất ấm áp, mặc dù lão không thấy được khuôn mặt của mình, nhưng lão có thể cảm nhận được sự biến hóa của làn da, làn da tươi mới đã không còn cảm giác ứ đọng, không còn nếp nhăn, như được sống lại một lần nữa. Mỗi một bộ phận trên người lão đều tản ra sức sống mãnh liệt. Đây là cảm giác rất nhẹ nhàng, bay bổng, như là đã đi đến thế giới khác. Băng Nguyệt Hồ trước mặt trở nên đẹp hơn, mà vùng đất canh tác trước mặt càng thêm xanh mượt, Tra Cực muốn hỏi chính mình một câu, đây là mình sao?

Thời điểm lần đầu tiên Băng Khiết gặp gỡ Tra Cực, Tra Cực đã bốn mươi tuổi rồi, mặc dù khi đó lão có vẻ thành thục, nhưng tuyệt đối không anh tuấn như bây giờ. Cảm giác ôn hòa, gương mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, đây là người mình yêu sao? Băng Khiết muốn lao tới ôm chầm lấy lão, nhưng là, nàng không biết làm thế nào để khẳng định đây là sự thật.

Niệm Băng cười cười, vui mừng cười, mệt mỏi trên người lúc này đã không còn lại chút nào. Hắn thỏa mãn nhìn thấy sư phó sống lại, niềm sung sướng trong lòng không thể nói thành lời, dù nỗ lực nhiều hơn nữa, hắn cũng không hề bất mãn, tất cả đều đáng giá. Đây là kỳ tích do một tay mình sáng tạo nên.

Đúng vậy, điều này chỉ có thể dùng đến hai chữ kỳ tích, thân thể già yếu của Tra Cực, dưới tác dụng tổng hợp của Thủy hệ Ma pháp, Quang Minh Ma pháp và với Sinh mệnh lực dư thừa, chẳng những khôi phục Sinh mệnh lực, hơn nữa còn khôi phục thanh xuân của lão. Bây giờ, thân thể lão tương tự như người ba mươi tuổi, hơn nữa, còn có Sinh Mệnh chi khí khổng lồ, đừng nói là mười năm, mà bây giờ có sống thêm một trăm năm cũng hoàn toàn có thể tin được..

Niệm Băng mỉm cười nhìn sư mẫu:

“Sư phó đã trở lại. Sư mẫu, con nghĩ, người và sư phó nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời.”

Băng Khiết ngơ ngẩn nhìn Niệm Băng, giọng nói run run:

“Lão, thật là lão…”

Niệm Băng gật đầu kiên định:

“Con tận mắt chứng kiến từng giờ, từng phút sư phó biến thành thế này, Sư mẫu, ôm sư phó đi, sư phó bây giờ khẳng định rất muốn người.”

“Tiểu Khiết, ta đã trở lại, mạng của ta đã trở lại. Bây giờ, không phải là nàng chiếu cố ta, mà là ta chăm sóc cho nàng cả đời một đời.”

Giọng nói của Tra Cực không còn già nua như trước, tiếng nói hùng hậu tràn ngập cảm giác vui sướng. Lão bước đi trầm ổn, từng bước đi về phía người con gái mình yêu, giờ phút này, trái tim lão hẳn là đang rất kích động.

Niệm Băng mìm cười nhìn hai thân ảnh từ từ hợp lại, hắn nở nụ cười, nụ cười vui vẻ. Trong lòng hắn rất hưng phấn, tựa như giống hệt lúc hắn cứu được cha mẹ vậy, cảm giác đó rất tuyệt vời, rất động lòng người. Trái tim Niệm Băng đang run lên vì vui sướng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, hắn biết, hắn không còn gì lo lắng nữa. Có lẽ đám Thần Nhân sẽ không cho mình nhiều thời gian hơn nữa.

Lúc ôm cơ thể trán ngập sức sống của Tra Cực, Băng Khiết mới khẳng định tất cả đều là sự thật, trên người Tra Cực, ngoài khí tức của lão, còn có thêm một mùi hương dịu nhẹ, đó là do tác dụng của Bách Hoa Lộ. Lão đã được sống lại, chẳng những thân thể đã khôi phục bình thường, mà tay chân bị cắt đứt của lão cũng đã khôi phục hoàn toàn nhờ sự chữa trị của Niệm Băng. Bây giờ, lão đã là một người đầy đủ tay chân, cùng với những người khác mà so sánh cũng không còn khiếm khuyết nữa.

Băng Khiết khóc, nàng khóc vì hạnh phúc, nằm trong lòng ngực Tra Cực, nước mắt hạnh phúc tuôn trào, còn có cái gì hạnh phúc hơn lúc này nữa chứ? Cánh tay phải của Tra Cực đang ôm nàng rất có lực, khí tức thân thiết của lão, tất cả những việc trước kia, giờ đã chìm vào quên lãng.

Ôm, phảng phất như một thế kỷ dài dằng dặc đã vừa trôi qua, lúc hai người tách ra, trên mặt bọn họ đã không còn nước mắt, tay nắm tay, bốn ánh mắt đều dừng lại trên thân thể có phần mệt mỏi của Niệm Băng. Hai người đều khom lưng hướng về phía Niệm Băng.

Niệm Băng hoảng sợ, không hề do dự nhảy sang một bên, bối rối nói:

“Sư phó, sư mẫu, hai người làm gì vậy, muốn con tổn thọ hay sao?”

Băng Khiết cảm kích nhìn Niệm Băng:

“Cảm ơn ngươi, Niệm Băng, rất cảm ơn ngươi. Không có ngươi, thì ta và sư phó của ngươi sẽ không có tương lai. Có một việc ta quên không nói cho ngươi. Thực ra, lúc trước ta vẫn muốn Băng Vân mang ngươi trở lại Băng Thần Tháp, là do ta muốn ngươi gặp cha mẹ ngươi. Nhưng ngươi lại như một con cá linh hoạt, dù thế nào cũng không bắt được, cuối cùng còn lừa gạt cả Băng Vân bỏ trốn.”

Niệm Băng giật mình nhìn Nàng:

“Không thể nào, sư mẫu, ngài thật sự có ý như vậy. Tuy nhiên, con cũng không có lừa dối Băng Vân đâu á! Con thật sự yêu nàng.”

Băng Khiết mỉm cười nói:

“Cái này ta không biết, lúc trước, ta mặc dù không thể làm trái mệnh lệnh của sư phó mà thả hai vợ chồng Băng Linh ra, nhưng cho các ngươi gặp nhau thì có thể. Được rồi, sư phó của ngươi giờ đã không có việc gì, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”

Niệm Băng do dự một lát rồi nói:

“Sư mẫu, người lưu lại đi, tiện thể cũng để bảo vệ ở đây, ở đây chúng ta phải lưu lại người tốt nhất, để tránh đám Thần Nhân giảo hoạt chạy sang bên này .

Hắn đương nhiên biết thực lực của Băng Khiết sẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng sư phó mới khôi phục, hắn sao có thể nhẫn tâm chia rẽ trái tim bọn họ chứ?

Tra Cực mỉm cười nói:

“Được rồi, ý của tiểu tử ngươi ta còn không biết sao? Vừa rồi chúng ta khom người với ngươi, là để cảm ơn ngươi đã khiến cho chúng ta sau này được sống bên nhau. Chỉ điểm này thôi, ngươi đã trả được công dưỡng dục cho ta. Ngươi để sư mẫu ngươi đi cùng ngươi đi. Sư mẫu ngươi là người quan trọng nhất đời ta, ngươi cũng vậy. Ta hy vọng các ngươi có thể bình an trở về, ta chỉ là một trù sư không thể giúp được gì cho các ngươi, nhưng bây giờ tay ta đã khôi phục bình thường, ta sẽ tận dụng thời gian này khôi phục lại kỹ thuật Trù Sư một chút. Sư phó sẽ làm một bàn tiệc thật ngon, đợi các ngươi trở về thưởng thức.”

“Sư phó, con…”

Niệm Băng không biết nói gì.

Tra Cực buông tay Băng Khiết ra, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của nàng:

“Nhớ lấy, ta chỉ có một yêu cầu, là các ngươi phải còn sống trở về, ta đợi các người, nếu các người không về, ta cho dù khôi phục Sinh mệnh lực, cũng vẫn không còn lý do để sống. Ta nghĩ, các người đều hiểu được ý của ta.”

Dưới sự tống biệt lưu luyến của Tra Cực, Niệm Băng và Băng Khiết bước vào Truyền tống trận, một vầng hào quang nhàn nhạt hiện lên, hai người bọn họ đồng thời biến mất.

Nhìn thấy Ma pháp trước mặt, hai mắt Tra Cực toát ra tia nhìn ấm áp:

“Nhất định phải còn sống trở về, ta đợi các ngươi, vĩnh viễn chờ các người”

Hào quang lóe lên, Niệm Băng và Băng Khiết xuất hiện ở điểm truyền tống lúc trước hắn đã rời đi, vừa mới xuất hiện, hắn lập tức thấy được những ngọn cờ bay trong gió, và hơn mười triệu đại quân, gần hai mươi triệu người, xếp thành đội hình chỉnh tề. Mỗi một người đều đang rất bận rộn, có người đang dựng công sự, có người đang phân bố ở xung quanh. Nơi đây mặc dù là bình nguyên, nhưng xung quanh có rất nhiều đồi núi thấp, mà mấy ngọn đồi này, là nơi bố trí công sự. Niệm Băng mặc dù không ở đây, nhưng mà trong mọi người, đã có một thống lĩnh thông minh tuyệt đỉnh, đó chính là Tể tướng Lạc Nhu của đế quốc Áo Lan. Thậm chí ngay cả Dung Thân Vương cũng không thể không bội phục năng lực chỉ huy và điều động quân đội của Lạc Nhu, thảo luận một chút, liền tạm thời giao cho Lạc Nhu phụ trách binh quyền của bốn nước.

Chiến đầu lần này, là của cả Đại lục, không phải là vinh nhục của mỗi một Quốc gia, mà quan hệ đến tương lai của cả nhân loại. Có thể tiếp tục duy trì, phát triển hay không, phải xem trận chiến này có thể đánh bại đại quân Thần Nhân hay không. Bởi vậy, bốn đại Đế quốc đồng tâm hiệp lực. Nếu mà là một năm trước kia, sợ là không có ai có thể tin được điều này, nhưng tất cả đều là sự thật, tất cả, đều là do một sợi dây kết nối lại, sợi dây đó không chỉ nối liền cả bốn đại đế quốc, đồng thời còn phát động quyết tâm cùng nhau chống giặc ngoại xâm của bọn họ. Niệm Băng, chính là sợi dây kết nối đó

Đối với sự chỉ huy của Lạc Nhu, Niệm Băng không hề nghi ngờ. Hắn hiểu rõ, Lạc Nhu được học tập chính quy từ nhỏ, trí tuệ chẳng những không thua kém mình, đồng thời ở phương diện chỉ huy và triển khai, mình còn không bằng nàng. Điều nàng có thể làm được, tuyệt đối còn hoàn thiện hơn mình, vậy mình cần gì phải tham gia cho loạn?

Rất nhanh, Niệm Băng đã gặp được lãnh đạo của bốn Đại Đế quốc, mà sư mẫu Băng Khiết của hắn thì đi tìm phe cánh Băng Thần Tháp. Quân lực của bốn đại Đế quốc, tinh nhuệ nhất chính là quân đoàn ma pháp sư của Băng Thần Tháp và Hoa Dung Đế quốc, bọn họ liên hợp với nhau, và đám ma pháp sư của hai Đế quốc còn lại, thành lập nên đội quân có sức uy hiếp lớn nhất với đám Thần Nhân.

Những lều vải đơn giản xuất hiện ở hai bên đồi núi ở giữa bình nguyên, mảnh bình nguyên này cũng không rộng lắm, tất cả đều hẹp và dài. Lần trước tới đây, Niệm Băng đã thấy cái ốc đảo cuối cùng có các di dân nhờ vả sinh tồn, cái hồ bạc này mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng nước trong hồ chỉ còn một phần năm. Hơn nữa chất lượng nước rất kém, nước đen ngòm, nhìn như là từ một con sông bẩn mà tới. Nhưng mà lúc này, hắn lại đến đây, hồ nước này đã thay đổi, hồ nước chẳng những đã dâng lên một phần hai, hơn nữa còn rất trong.

Người hưng phấn nhất lúc này là những người Di dân, bọn họ chẳng những tìm được rất nhiều lương thực, lại còn có nguồn nước tươi mới, đối với những người Di dân muốn tìm được quyền lợi sinh tồn mà nói, đã không có gì hoàn mỹ hơn.

Trong trướng thống lĩnh toàn quân, lúc Niệm Băng đến đây, lãnh đạo của bốn đại Đế quốc đang thảo luận, cũng phát ra từng đạo mệnh lệnh. Hiển nhiên, tối muộn hôm qua đi đến đây, đám người bọn họ cũng chưa nghỉ ngơi.

Niệm Băng, ngươi đến vừa kịp lúc, chúng ta đang thương lượng kế sách

Dung Thân Vương vẫy tay với Niệm Băng, ra hiệu cho hắn đứng lên.

Niệm Băng thấy bốn vị đại diện cho bốn Đế quốc là Dung Thân Vương, Tuyết Phách, Mộc Tinh và Lạc Nhu, lập tức nhìn thấy một cái sa bàn đơn giản, sa bàn mặc dù đơn giản, nhưng có thể thấy được địa hình xung quanh. Thật không hổ là những người lão luyện trong việc hành quân, mặc dù trận đánh này rất khó khăn, nhưng trí tuệ của bọn họ tập trung lại sẽ tạo ra một sức mạnh rất lớn.

Niệm Băng liếc nhìn sa bàn nói:

“Vừa rồi khi ta đến đã xem qua, dựa vào địa hình ở đây, Lạc Nhu bố trí rất tốt, đồi núi hai bên sẽ dùng binh chủng tập kích, mà trung ương là nơi phòng ngự chắc chắn nhất của chúng ta, ma pháp sư sẽ ở trong công sự phòng ngự, nói về phương diện chiến tranh, các ngươi giỏi hơn ta rất nhiều. An bài thế nào ta không có ý kiến, ta chỉ phụ trách dẫn người nghênh đón bộ phận mạnh nhất của đám Thần Nhân mà thôi

Quảng cáo
Trước /492 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net