Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả ngày mệt mỏi, Tần Viễn Kỳ dựa người vào giường nghĩ muốn thiếp đi một chút. Trong lòng âm thầm suy nghĩ đến tấm chăn đệm thơm ngát mùi hương cùng thân mình mềm mại của nữ nhân nào đó.
A… con chim xinh đẹp đó lại xuất phủ dạo chơi, khiến hắn bây giờ nghĩ muốn ôm nàng một chút cũng không được. Tuyết Nhi lại bướng bỉnh không muốn thả người, hắn cũng đành thúc thủ vô sách.
Rốt cuộc ở phủ tướng quân có cái gì hấp dẫn nàng đến thế?
Ngày hôm nay trong vương phủ tiến nhập không ít quà mừng, toàn những kỳ trân dị bảo trên thiên hạ. Bản thân hắn bao năm qua đến ngày này cũng chỉ trôi qua trong cô độc, đống báu vật đó sớm đã không khiến hắn cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo cùng trống rỗng. Vỗn dĩ hắn biết rõ, việc nàng không biết ngày sinh của hắn là điều dễ hiểu, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên mong muốn được trải qua cùng nàng…
Thở dài ra tiếng, Tần Viễn Kỳ cầm chén trà lên uống 1 ngụm. Đắn đo rốt cuộc bản thân có nên làm một chuyến đến Bạch tướng phủ đòi người hay không.
” Cộc cộc…”
– Ai?
– Viễn Kỳ.
– Băng Nhi. – Tần Viễn Kỳ kinh hỉ bật dậy bước ra cửa, mau chóng đem cửa phòng mở ra. Cảnh tượng trước mắt bất giốc khiến hắn ngẩn ngơ. Phải mất 1 lúc hắn mới bình tâm trở lại, nheo mi nhìn thật kỹ nữ nhân trước mặt – Băng Nhi, nàng…
Mỹ nữ trước mặt hắn rất đẹp, đẹp đến mức khiến hắn hô hấp không thông. Nàng mặc một bộ cẩm y quý giá, ôm lấy những đường nét thanh thoát mê người. Vòng eo nhỏ nhắn kia tưởng chừng như hắn chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy. Dung nhan của Băng Nhi bình thường dù không trang điểm nhưng cũng mang theo nét thanh thuần thoát tục, giờ đầy được trang điểm kỹ lưỡng lại trở nên diễm lệ khiến hắn khó cưỡng lại.
Tần Viễn Kỳ cố gắng ổn định tâm tình hỗn loạn của mình, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rất lâu không thể nói lên 1 câu hoàn chỉnh. Mà thiếu nữ trước mắt bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, gò má hồng của nàng hơi đỏ lên, cánh môi đỏ son mân nhẹ rồi mở miệng.
– Vương gia! Tiểu nữ có thể bước vào không?
Tần Viễn Kỳ nhờ 1 câu nói của nàng mà tỉnh lại, thần trí cũng chưa phục hồi để nhận thấy sự kỳ lạ trong câu nói của nàng. Hắn trúc trắc nghiêng mình để đường cho nàng.
– Có thể.
Nàng bước vào hắn đi đến bàn lớn, nhẹ nhàng đặt khay thức hăn lên. Lúc này Tần Viễn Kỳ mới chú ý nàng có mang điểm tâm đến. Hắn bước lại gần nàng, nhìn nàng từ tốn đặt từng đĩa điểm tâm nóng hổi xuống bàn. Rất lâu mới có thể mở miệng.
– Băng nhi, nàng đây là…
– Vương gia! – Hàn Băng Băng nắm lấy tay áo hắn kéo lại – Xin mời ngồi.
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng nhận thấy được sự bất thường của nàng là ở chỗ nào. Tần Viễn Kỳ có điểm không hiểu nhìn nàng.
– Nàng sao vậy?
Hàn Băng Băng không trả lời. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, uyển chuyển cầm lấy bầu rượu trên bàn rót cho hắn một ly – Vương gia! hôm nay là ngày mừng của người, tiểu nữ có một thứ muốn đưa cho vương gia xem.
Chân mày của Tần Viễn Kỳ cau lại càng chặt, suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nàng đang suy tính điều gì thì Hàn Băng Băng đã rút trong người một tờ giấy đưa cho hắn. Nhìn gò má nàng đỏ bừng lên, ánh mắt cũng một mực trốn tránh nhìn xuống dưới bàn. Tần Viễn Kỳ bán tín bán nghi nhận lấy, mở ra nhìn dòng chữ quen thuộc trong thư, nét mặt của hắn cũng từ đó mà thay đổi rõ rệt.
Từ nghi hoặc đến hiểu ra, cuối cùng hắn gấp lại tờ giấy đưa lên môi, ánh mắt mang theo hứng thú cùng gian manh nhìn theo từng cử chỉ của nàng.
Thì ra là thế!!!
Món quà này… hắn thích.
Tần Viễn Kỳ vươn tay đỡ lấy cằm nàng kéo lại gần, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt tuyệt sắc của nàng đến bàn tay bối rối đang nắm chặt lấy chiếc khăn thêu kia. Khóe môi hắn cong lên ngả ngớn, lời nói phá lệ trở nên vô cùng mờ ám.
– Là như vậy sao?
Làn da nàng đỏ bừng lên lan đến tận vành tai nhỏ nhắn. Trái tim trong lồng ngực tăng nhịp đập như muốn phá ngực nhảy ra, tiếng nói cũng trở nên lý nhí.
– Vâng.
Nụ cười trên môi hắn càng thêm dương cao, trong lòng không khỏi đối với vị tiểu muội nào đó tăng thêm 1 phần khen thưởng. Mặc dù hắn không biết tiểu nha đầu đó vì cái gì mà sắp đặt thế này, nhưng hắn cũng phải cảm tạ nàng. Nói cách khác, hắn yêu chết cái ý tưởng này đi được.
– Vậy bắt đầu. – Hắn buông nàng ra, bày ra một bộ dáng thập phần hưởng thụ cùng chờ đợi. Đem ly rượu nàng vừa rót uống can, vị giác vương vấn nơi đầu lưỡi khiến hắn kinh ngạc – Rượu này là nàng pha?
Hàn Băng Băng gật đầu, động tác đẹp đẽ gắp thức ăn cho hắn. Tần Viễn Kỳ cũng rất phối hợp nghiêng người về phía trước, đem thức hăn mà nàng tỉ mỉ chế biến cho vào miệng.
– Có ngon không?
– Rất ngon!
Tần Viễn Kỳ gật đầu, ánh mắt hắn không rời khỏi nàng một chút, lưu luyến dáng điệu mê người trước mặt. Hắn sớm biết nàng rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến nhường này. Mọi ngày Băng Nhi chỉ khoác lên người một bộ bạch y đơn điệu, làm hắn không thể lường đến loại vải vóc màu sắc mượt mà này vận lên người nàng lại có thể mỹ diễm đến nhường này.
Nếu không phải bức thư tín mà Tuyết Nhi viết vẫn còn đang trong ngực hắn, e rằng chính hắn cũng sẽ ngỡ đây chỉ là ảo ảnh do chính mình tưởng tượng.
Hàn Băng Băng nghiêng tay rót rượu cho hắn, đôi khuyên tai màu đỏ rượu theo động tác của nàng mà đong đưa, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết. Thanh âm của nàng mềm mại, nụ cười trên môi kia khiến Tần Viễn Kỳ như mê như say.
– Vương gia! Nếu người thích, sau này ngày nào tiểu nữ cũng sẽ nấu cho người.
– Chỉ ý không tệ. – Hắn mỉm cười hài lòng, uống rượu trong chén. Vị rượu thơm nồng lan tỏa trong miệng mang đến cảm xúc lâng lâng khó nói thành lời.
Nàng đứng dậy bước lại gần hắn, đặt tay lên bờ vai vững chắc. Mái tóc mượt mà của nàng vương trên y phục của hắn, chảy dài qua lại khiến lòng hắn ngứa ngáy, kìm lòng không được mà đưa tay lên khẽ ve vuốt.
– Hôm nay là ngày vui của người, tiểu nữ sẽ mua 1 điệu tặng vương gia có được không?
– Nàng múa? – Chân mày của hắn khẽ nhướn lên. Quà mừng này của nàng quả thực không nhỏ chút nào, từng thứ một đều khiến hắn kinh ngạc.
Hàn Băng Băng đứng giữa phòng, cảm nhận được rất rõ ánh mắt nóng bỏng của hắn đuổi theo từng bước đi của nàng. Cố gắng hấp thu lấy một ngúm khí để giảm bớt đi căng thẳng trong lòng, bàn tay nõn nà của nàng đưa lên khẽ vỗ hai tiếng.
Một tiếng sáo êm dịu vang lên, Tần Viễn Kỳ bật cười khẽ uống 1 ngụm rượu.
Hóa ra còn có Minh Vũ giúp nàng.
Ánh mắt hắn đầy thưởng thức nhìn theo những động tác mượt mà của nàng, đôi tay cùng thân thể nàng như tan vào giai điệu, uyển chuyển thướt tha như hương gió mùa xuân, mang theo hương hoa mị hoặc. Khóe môi nàng hơn cong lên, ánh mắt long lanh liếc nhìn về phía hắn, mang theo cỗ hấp dẫn như muốn đem lình hồn hắn bắt đi. Tần Viễn Kỳ cảm giác thần trí trở nên mụ mị, vị ngọt ngào của rượu còn lưu trên khóe môi khiến hắn có cảm giác mình đang say dần.
Là say rượu, hay say mỹ nhân?
Bước chân của nàng tiến gần về bên cạnh hắn, Tàn Viễn Kỳ không cưỡng lại được vươn tay bắt lấy tay nàng kéo lại, để nàng ngồi lên đùi mình. Bản thân tham lam vùi mặt vào hõm cổ nàng hít sâu một hơi.
Hàn Băng Băng đỏ mặt nắm lấy vai hắn, mím môi một chút.
– Vương gia, người thấy tiểu thư múa thế nào?
– Đẹp! – Hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng – Tiểu mỹ nhân, điệu vũ của nàng đẹp mê hồn.
Quả thực đã đem hồn vía của hắn bắt đi rồi.
Nụ cười của Tần Viễn Kỳ gian xảo kề bên vành tai nàng – Rót rượu cho bổn vương đi.
Hàn Băng Băng nghe lời muốn đứng dậy rót rượu, nhưng cánh tay mạnh mẽ kia lại giữ chặt lấy eo nàng. Không còn cách nào khác đành phải ngồi nguyên trên đùi hắn, cầm lấy ly rượu thơm đưa lên môi hắn.
Hắn không nhận, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại của nàng – Dùng nơi này dâng rượu cho bổn vương thì thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoát một cái nóng bừng như lửa, bàn tay đang cầm ly rượu cũng không khống chế được mà hơi run lên. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân bản thân mình đến nơi này hôm nay, nàng cố nén lại cơn chuếnh choáng vì rượu, đem thứ chất lỏng cay ngọt trong chén uống vào miệng. Nàng ôm lấy gương mặt hắn, bạc môi của hắn hơi nhướn lên, ánh mắt nóng rực nhìn nàng chờ đợi. Trong cơn say mơ hồ, Hàn Băng Băng cúi đầu áp môi mình lên môi hắn, trúc trắc đem thứ rượu thơm trong miệng truyền sang.
Vòng tay của hắn trên eo nàng siết lại càng chặt. Rượu dù đã hết, nhưng Tần Viễn Kỳ vẫn không buông nàng ra. Hắn ôm lấy thân người của nàng áp sát vào mình, cướp đoạt lấy sự ngọt ngào của người con gái trong ngực. Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, trong cơn say dường như người con gái trong lòng hắn càng trở nên ngọt ngào quyến rũ. Mái tóc nàng rũ xuống, mang theo hương thơm ngan ngát bao vây lấy hắn. Tần Viễn Kỳ si mê cắn nhẹ lên môi nàng, tiếng nói trầm khàn khe khẽ.
– Bảo bối! Đại lễ này của nàng… ta thích.
– Thật không?
– Thật! – Hắn lại hôn nhẹ một cái lên mặt nàng,
Sóng mắt nàng mê li, giọng nói ngọt ngào thấp tiếng thủ thỉ.
– Viễn Kỳ, chúc mừng sinh nhật.
Tần Viễn Kỳ thỏa lòng hôn lên môi nàng, tìm xuống cần cổ trắng nõn mút nhẹ. Trong lòng nghĩ muốn đem nữ nhân mê người trong lòng ăn luôn vào bụng, giữ lại nàng cả đêm nay. Bàn tay của hắn vuốt theo đường nét trên cơ thể nàng qua lớp vải lụa, nhẹ nhàng nới rộng vạt áo của nàng…
Ánh mắt nàng lâm vào mơ màng, đôi môi ướt át thì thào trên môi hắn – Vẫn còn một thứ nữa.
– Còn 1 thứ?
Hàn Băng Băng tháo từ trên tay xuống một chiếc vòng màu đen được thêu chỉ trắng đeo vào tai hắn, ngại ngùng nói.
– Em cũng không biết làm cái gì, cũng không biết chàng có thích không…
– Ta thích. – Tần Viễn Kỳ vòng tay ôm lấy người nàng, bạc môi ghé sát bên hõm cổ nàng cười khẽ – Nàng tặng cái gì ta cũng thích.
Hắn nâng niu hôm vào lòng bàn tay nàng, mắt nhìn thoáng qua những vết thương nhỏ trên ngón tay cái vì bị kim thêu đâm phải. Trong lòng hắn thoáng xót xa, ngón tay lướt qua sự mềm mại của vải lụa, thưởng thức sự trơn mượt của tơ tằm như làn da của thiếu nữ.
Hàn Băng Băng ngồi trong lòng hắn dường như có chút không yên. Mắt nàng nhìn thoáng qua bàn điểm tâm đã dùng qua, bối rối muốn rút ra khỏi luông không gian ái muội này.
– Vậy… quà cũng đã tặng rồi. Em quay về trước…
Muốn chạy rồi?
– Ngượng ngùng?
Tần Viễn Kỳ nhìn gò má nàng thắp lên một ngọn lửa hồng mê người, đôi mắt lưu ly vì men rượu mà long lanh thêm, lưu chuyển sóng tình. Bộ dạng này của nàng ở trong lòng hắn thế này… khiến hắn cũng không khỏi dâng lên ý xấu.
– Bảo bối. – Tần Viễn Kỳ ghé sát bên vành tai đỏ ửng của nàng, hơi thở nóng ấm mang theo hương rượu ngan ngát khiến đầu óc của Hàn Băng Băng càng thêm mụ mị. Nàng mơ hồ nhìn hắn di chuyển đến gần sát môi nàng, chỉ cách rất gần…
– Ta bây giờ đang nghĩ đến một chuyện.
Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm ngấm ngầm, thân thể của nàng hơi run lên, nhỏ giọng hỏi lại.
– Chuyện gì?
Nghĩ đến việc đem nàng bế lên bàn ăn, đem món mỹ thực là nàng từng chút ăn vào trong bụng.
Nhưng hắn không thể nói thế. Nếu hắn nói như vậy, tiểu mỹ nhân nhát gan này chắc chắn sẽ sợ hãi mà chạy mất.
Ngón tay hắn lướt qua eo nàng, di động qua một tầng vải vóc. Thanh âm trần khàn đầy mị lực vang lên bên cạnh nàng. – Có thích nụ hôn của ta không?
Một câu nói, đủ khiến cho hai má nàng cháy bừng.
Tuy là vậy, can đảm trong lòng không biết lấy từ đâu ra. Ngón tay mềm mịn của Hàn Băng Băng vuốt nhẹ môi dưới của hắn, nhìn thật lâu. Trong lòng không rõ vì sao dâng lên khao khát muốn hôn hắn.
Hành động còn sớm hơn suy nghĩ, làn môi của nàng áp lên môi hắn… miết thật nhẹ.
Trong đáy mắt Tần Viễn Kỳ lấp lánh ý cười, rất hài lòng với hành động của nàng. Đôi tay hắn ôm lấy nàng, nhiệt tình đáp lại.