Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngắm nhìn nữ nhân kiều nhược trong lồng ngực, đáy mắt Tần Viễn Kỳ thấm đượm dịu dàng cùng thương tiếc. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, lời nói uy nghiêm vọng ra bên ngoài xe.
– Đánh xe đến cửa nam!
– Tuân lệnh!Phu xe nhận mệnh, roi ngựa quất lên thay đổi đường đi tiến vào màn đêm rồi dần dần mất hút.
….
Nơi Bắc Thành Vương phủ, Huyền Ảnh nhàm chán ngồi trên một thân cây cổ thụ nhìn ra xa. Chuyện ngày hôm nay rõ ràng đã khiến Vương phủ chấn động không ít, Vương gia đã đưa Hàn tiểu thư đến rừng trúc phía nam, nhưng trong Vương phủ đám gia nô cùng a hoàn vẫn không ngừng đi lại gấp gáp. Huyền Ảnh liếc mắt nhìn xuống bóng lưng quen thuộc đi về phía căn phòng nhỏ ở Huyền Lâm Viện. nhếch môi cười nhạt.
Lúc trước còn cứng rắn đi đến Hồng Phấn Lâu cùng Vương gia thay hắn, hẳn còn tưởng tên tiểu tử này không chút lo lắng chứ, hóa ra cũng chỉ được cái cứng miệng cố chấp.
Huyền Ảnh hừ nhẹ búng phiến lá trên tay đi. Tên đầu gỗ đó cũng thật là, động tác cứ ì ạch như thế, lo cho nha đầu đó thì cứ nói ngay từ đầu có phải là mau lẹ không!
.
Căn phòng nhỏ mơ hồ mùi hương dược liệu, một nam nhân nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa bước vào trong, bên giường hai nha hoàn nhìn thấy hắn liền cúi đầu nghiêm cẩn.
– Minh Vũ hộ vệ!
– Được rồi! – Minh Vũ gật đầu – Chuyện ở đây ra sẽ lo, các ngươi lui ra đi!
Hai nha hoàn nhanh nhẹn rời đi, cũng khẽ khàng đóng cửa. Minh Vũ nhẹ nhàng đi đến bên chiếc giường đơn, nhìn xuống thiếu nữ nhỏ nhắn vẫn còn lịm say trong cơn mê man, đôi tay nhỏ bé của nàng để bên ngoài chăn đệm, từng ngón tay thanh mảnh quấn trắng từng lớp băng gạc khiến hắn nhìn thấy cũng thấy xót xa.
Ngồi xuống bên cạnh giường, hắn thật cẩn thận cầm lấy bàn tay chi chit những vết thương của nàng, lớp vải trắng trên tay nàng khiến hắn không khỏi nhớ đến lúc ấy, bàn tay nàng đầy máu đỏ tươi nắm chặt lấy ngực áo hắn, những vết thương lớn nhỏ căn bản không thể nhìn thấy rõ ràng dưới tầng máu tươi dù đau đến run rẩy cũng nhất quyết không buông ra, nức nở cầu xin hắn cùng Vương gia cứu tiểu thư của nàng.
Nhìn nàng, rõ ràng chỉ là một nha đầu nhỏ bé vừa nhát gan vừa yếu đuối…
Vậy mà hắn ngay cả việc bảo hộ một nha đầu ngốc như nàng cũng làm không được!
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn vào đôi tay này có ai biết được rằng, chủ nhân của nó lại là một cô gái quật cường đầy nghị lực như thế. Hắn không dám tưởng tượng nàng làm sao có thể thoát ra nơi ấy, vì chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân khiến đôi tay này đỏ thẫm máu tươi cùng vết bầm cũng đủ khiến hắn cắn răng vì tự trách.
Liễu Nhi nằm trên giường dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nàng khó khăn mở mắt, cơn đau đớn từ những ngón tay cùng đôi chân khiến nàng nhíu mày rên nhẹ một tiếng.
– Sao vậy? – Minh Vũ vội vàng ghé sát lại gần – Muội thấy trong người thế nào?
Liễu Nhi mơ màng lắc đầu, tầm mắt của nàng dần dần rõ ràng hơn. Ánh mắt của nàng cố gắng nhìn quanh căn phòng, nét mặt chợt trở nên hốt hoảng muốn chống người ngồi dậy.
– Minh Vũ đại ca, tiểu thư của muội…
Động tác của nàng khiến Minh Vũ gấp gáp giữ lại, vội mở miệng trấn an nàng – Tiểu thư của muội không có việc gì, nàng ấy đang ở cùng với Vương gia, muội đừng lo lắng, cố gắng nghỉ ngơi lấy sức đi!
– A… – Liễu Nhi cười yếu ớt. Tiểu thư được an toàn là nàng yên tâm rồi. – Cám ơn huynh !
Minh Vũ thở dài, tiểu nha đầu này thân mình đang thê thảm thế nào còn không biết hay sao mà còn có sức để cám ơn hắn chứ. – Muội lo cho mình đi !
– Muội giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi ! – Bàn tay đang bị hắn cầm lấy chưa buông khiến Liễu Nhi thấy hơi ngượng ngùng. Nàng hơi tránh ánh mắt hắn ấp úng nói – Cũng đã muộn rồi, huynh mau đi nghỉ đi.
Minh Vũ cười nhẹ. Cẩn thận gém lại chăn cho nàng, bàn tay to lớn ấm áp xoa nhẹ đỉnh đầu nàng đầy dịu dàng – Không cần phải lo cho huynh, muội ngủ rồi huynh sẽ đi.
Liễu Nhi mím môi, ngập ngừng gật đầu rồi nhắm mắt lại cố gắng tự ru mình vào giấc ngủ. Không lâu sau, hơi thở của nàng dần dần trở nên đều đặn, nhưng nam nhân lục y ở bên giường nàng vẫn yên tĩnh nhìn nàng không đi. Bàn tay hắn thật nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại vương trên gò má nhợt nhạt của nàng, cảm xúc nơi đầu ngón tay thô ráp qua nhiều năm tập võ là làn da trơn mịn như cánh hoa khiến hắn nảy sinh lòng lưu luyến. Ngắm nàng ngủ yên bên giường, nét mặt ngây ngô đơn thuần chìm sâu trong giấc ngủ, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi lòng khó tả không lời nào có thể nói hết…
.
.
Chiếc xe ngựa đi sâu vào làn sương mù trong rừng trúc âm u rồi dừng chân bên một trạch viện xinh đẹp, Tần Viễn Kỳ từ bên trong xe ngựa cẩn thận bế theo nữ nhân xinh đẹp, hắn nhìn căn nhà trúc trước mặt một lúc rồi bước chân tiến vào. Phu xe không dám làm phiền hắn mà nhẹ nhàng đánh xe rời đi. Tiếng xe ngựa từ từ mất đi, trong trạch viện chỉ còn lại hắn và nàng.
Người con gái trong ngực hắn không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, cảnh vật quen thuộc trước mặt khiến nàng mơ hồ không hiểu. Nét mặt hoang mang của nàng khiến Tần Viễn Kỳ bật cười, hôn lên gương mặt của nàng nói khẽ.
– Đừng lo, nơi này không có ai cả.
Những nữ nhân kia hắn đã sớm đưa cách nàng trở về nhà rồi. Hôm nay nàng cũng hoảng hốt không ít, nơi này rât thích hợp cho Băng Nhi của hắn nghỉ ngơi.
Tiết trời lúc này đã thấm sương lạnh, y phục trên người nàng chỉ là một lớp sa y mỏng manh, cho dù có được choàng thêm áo choàng của hắn đi nữa, với thể chất băng hàn của nàng lúc này căn bản là sẽ chịu không nổi. Không cần nói đâu xa, ngón tay nàng đang nắm lấy ngực áo hắn lúc này sớm đã trở nên trắng bệch, nhiệt độ lạnh lẽo từ ngón tay truyền qua y phục đến cơ thể của hắn khiến hắn không khỏi lo lắng nôn nao. Tần Viễn Kỳ không một chút đắn đo đưa nàng đi sâu vào trong trạch viện. Phía sau, một hồ nước nóng được bao quanh bởi những hòn giả sơn thật lớn không ngừng tỏa ra hơi nước nóng hổi.
– Trước đây cha ta đã vô tình tìm thấy một mạch suối nước nóng ở nơi này, nên ông đã xây lên căn trạch viện này ở đây. – Hắn nhẹ giọng giải thích, cẩn thận giúp nàng tháo xuống lớp áo choàng – Cơ thể nàng bị nhiễm lạnh rồi, ngâm mình một chút sẽ tốt hơn.
Hàn Băng Băng gật đầu dựa theo hắn bước vào hồ nước. Nhuyễn cân tán trên người nàng vẫn còn chưa tan hết, lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phụ thuộc hoàn toàn vào hắn. Dòng nước nóng từ từ vòng quanh thân thể nàng, Tần Viễn Kỳ từ từ đặt nàng ngồi trên một hỏm đá lớn.
– Viễn Kỳ – Nàng đỏ mặt nắm lấy sa y của chính mình, hắn không có ý định đi ra, không lẽ hắn lại muốn giúp nàng tắm rửa nữa hay sao ?
– Nàng ngượng ? – Viền môi mỏng của hắn khẽ cong lên, ngón tay tà ác trêu ghẹo viền áo mỏng manh nơi cổ nàng hơi vén lên – Chúng ta chuyện thân mật hơn cũng đã làm qua, nàng vẫn còn ngại sao ?
Không nói đến việc đó, cơ thể của nàng hiện tại liệu có thể tự mình tắm rửa hay không chứ hả ?
Hai má Hàn Băng Băng đỏ bừng lên. Dĩ nhiên là da mặt của nàng không có dầy bằng hắn rồi, cho dù hai người đã thân mật với nhau không ít lần nhưng việc này đối với nàng cũng là quá sức tưởng tượng rồi…
Tần Viễn Kỳ vươn tay vuốt nhẹ gò má mềm mại của nàng, bờ môi hôn nhẹ lên mi mắt cong vút kia – Được ! Ta không trêu nàng nữa. Ta đi tìm y phục cho nàng. Ta sẽ đứng ngay bên ngoài, có chuyện gì phải gọi cho ta biết không ?
Hàn Băng Băng vội vàng gật đầu – Vâng !
– Được rồi !
Hắn gât đầu đứng dậy đi ra ngoài. Những nữ nhân ở trong trạch viện sớm đã được chuyển đi từ lâu, đồ đạc cũng vì thế mà được dời đi toàn bộ. Nhưng dù sao nơi này cũng là nơi được chọn là điểm thư giãn của hắn, tuy không nhiều nhưng vẫn có vài bộ y phục dành cho hắn đây. Chỉ là để Băng Nhi mặc y phục của chính mình, dáng người của nàng thanh mảnh nhỏ xinh như vậy, chắc chắn là sẽ không vừa.
Nghĩ đến bộ dạng của nàng khi mặc y phục của mình khiến Tần Viễn Kỳ bật cười, cầm theo y phục đi về phía sau trạch viện. Nơi hồ nước nóng vang lên tiếng nước tí tách, bóng lưng xinh đẹp của nàng phía sau hòn giả sơn thoải mái đùa nghịch dòng nước xung quanh. Mái tóc đen dài dán lên da thịt nàng chảy xuôi rồi xõa tung trôi nổi lên làn nước lấp lánh dưới ánh trăng khiến cảnh tượng ấy tuyệt mỹ vô cùng.
Hắn không nhớ rõ chính mình đã ngây dại trước nhan sắc của nàng bao nhiêu lần, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không tự chủ được vì nàng mà mê muội hết lần này đến lần khác. Để mỗi lần như vậy trong lòng lại khảm lên sự chiếm hữu mãnh liệt ngày một dày thêm…
Hắn chưa từng biết được rằng bản thân mình lại tồn tại lòng chiếm hữu mạnh mẽ đến nhường này. Trước khi gặp nàng, hắn chưa từng sở hữu sự khát khao đối với một người con gái đến như vậy. Đối với nàng, hắn vừa muốn nâng niu trong ngực, vừa muốn đem nàng giam hãm ở một nơi mà không có bất kỳ ai có thể mơ mộng tơ tưởng tới. Ở nơi đó, không một kẻ nào có thể nhìn thấy nàng, không một người nào có thể cướp nàng đi, cũng không có bất kỳ một ai xen vào giữa nàng và hắn…
Nữ nhân ấy là của hắn, nàng thuộc về riêng hắn…
Là hắn chứ không phải bất kỳ kẻ nào khác…