Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rung động
Đức Lỗ lời nói vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh tựa như bị lôi điện chạy qua, sợ hãi đến ngây người.
“Tần Thắng, ngươi thật sự đạt tới thất cấp chiến sĩ ?” An Đức Lỗ căn bản không thể tưởng tượng nổi phải hỏi lại!
“Tần Thắng, ngươi không phải là người mà?” Ba Khắc vẻ mặt không tin tưởng nói.
Tần Thắng chỉ cười cười không nói, rồi như là đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn lấy ra 1 đống bì mao cùng lân giáp để lên bàn, quay qua Lạp Cơ Tư Đặc nói: “Lạp Cơ, ngươi không phải thường nói ngươi quen biết nhiều nơi bán đấu giá vật phẩm cao cấp? Ngươi giúp ta bán mấy thứ này được không.”
Ngây người nhìn ma thú lân giáp cùng bì mao trên bàn, Lạp Cơ Tư Đặc vừa mới mới khép lại miệng lại mở ra, hơn nữa càng lúc mở càng lớn.
“A! Đây là ngũ cấp hùng sư bì mao! Như thế nào lớn như vậy a!”
“A! Còn lục cấp ma lang bì mao! Ai nha! Bên này còn có thiết giáp bạo hùng giáp!......”
......
Đám người nhìn bì mao cùng lân giáp đầy phòng, vẻ mặt kinh ngạc cùng hưng phấn. Thỉnh thoảng phát ra thanh âm hô to gọi nhỏ.
Đan Ni cầm trên tay thương không ma lang bì giáp, thân thể run nhè nhẹ, nghiêm túc nhìn Tần Thắng nói:“Tần Thắng, ta bây giờ một điểm cũng không hoài nghi ngươi bây giờ đã có thực lực thất cấp, hơn nữa ta nghĩ ngươi thực lực không chỉ có thất cấp sơ giai.”
Bên cạnh mọi người an tĩnh xuống, hai mắt nhìn Đan Ni không dứt như muốn nghe hắn giải thích một chút.
Giơ tay phải lên chỉ đống đồ, Đan Ni nói: “Đây là bát cấp Song dực hổ bì mao. Đây là da mãng giao ít nhất đã hơn thất cấp ma thú.”
“Ngươi nói đúng bát cấp ? Là bát cấp.” Lạp Cơ Tư Đặc run rẩy hỏi Đan Ni.
Nhìn Đan Ni kiên định gật đầu, Lạp Cơ Tư Đặc thân thể nhoáng lên thiếu chút nữa một chút té trên mặt đất.
Ngoài hắn ra, đám người còn lại đều choáng váng hồi lâu.
“Lão Thiên! Ngươi quá không công bình, cho hắn làm siêu cấp thiên tài! Lại còn cho hắn chiếm được hảo vật!”
Lạp Cơ Tư Đặc đứng dậy, hướng Tần Thắng nói: “Tần Thắng, Tần lão đại, ngươi sau này là lão Đại của ta! Sau này tại học viện, ta cứ dựa vào danh tiếng Tần lão đại, còn ai dám gây sự nữa! ha ha.......”
Tần Thắng chứng kiến bộ dáng Lạp Cơ Tư Đặc, cũng không lắc đầu.
“Tên này hết nói nổi.” Đan Ni không thương tiếc mắng. Sau đó quay đầu lại Tần Thắng nói:“Tần Thắng, ngươi thật muốn bán! Phải biết rằng vật đó ở bên ngoài phi thường trân quý! Được rồi, nếu ngươi cần tiền gấp, ta có thể cho ngươi mượn trước a! Không cần bán những hảo vật đó, lân giáp của mãng giao cùng Song dực hổ hoàn toàn có thể làm ra phòng hộ nhuyễn giáp hộ trụ loại cực phẩm đó.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tần Thắng lão Đại, ngươi nếu cần tiền có thể tìm chúng ta, nhà của ta cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền” Lạp Cơ Tư Đặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt ta đây là có tiền, tươi cười nói.
Ba Khắc mang theo vẻ mặt nghi vấn hỏi: “Tần Thắng, ma thú tinh hạch ngươi không bán sao! Mặc dù lân bì rất trân quý, nhưng so cùng tinh hạch căn bản giá trị thấp hơn nhiều! Ngươi nếu thiếu tiền, tại sao không xuất tinh hạch ra bán!”
“A, ta cũng không phải thiếu tiền, chỉ là lân giáp bì mao đối ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, không bằng bán đi kiếm chút tiền lời. Về phần tinh hạch, ta còn chuẩn bị cho Tử Văn phi hùng sau này làm đồ ăn vặt.”
“Không phải vậy chứ! Lão Đại ngươi cũng quá xa xỉ, ngươi phải biết rằng đó là bát cấp ma thú tinh hạch a! Ngươi biết nó giá trị bao nhiêu tiền không? ” Lạp Cơ Tư Đặc nghe được Tần Thắng muốn mang ma thú tinh hạch cho Tử Văn phi hùng làm đồ ăn ặt, vẻ mặt dữ tợn hét lên.
Lúc này Tần Thắng đã không thể chịu được nghe Lạp Cơ Tư Đặc thóa mạt, đang nghĩ có nên cho hắn một cước hay không, thì thấy man nhân Ba Khắc đi đến, túm áo Lạp Cơ Tư Đặc, dùng sức ném hắn ra sau, nói
“Cũng không phải của ngươi a! Ngươi có ý kiến làm gì a! Tinh hạch vốn là của Tần Thắng, hắn muốn làm sao thì làm!”
Được rồi, Tần Thắng ngươi không nói chúng ta cũng quên mất, Tử Văn đâu sao không thấy nó!” An Đức Lỗ nhất thời hướng Tần Thắng hỏi.
“Nó hả! Đang ngủ để tiêu hoá vài khối ma thú tinh hạch! Cũng không biết nó lúc nào mới có thể tỉnh lại!” Tần Thắng có điểm buồn bực không vui sờ sờ giới chỉ nói.
“Hôm nay kinh ngạc nhiều quá, phải uống thôi. Uống rượu a!” Chứng kiến Tần Thắng có chút buồn bã, ải nhân Thước Ni Khắc vội vàng nói.
Mọi người giơ lên cao chén rượu. Bàn tiệc bắt đầu tràn đầy hào khí.
......
Trở lại học viện, Tần Thắng 1 lần nữa trở lại cuộc sống bình thường trước kia. hắn bắt đầu lẳng lặng tìm hiểu hướng tu luyện tiếp theo.
Lúc đầu Tần Thắng chuẩn bị mang phụ trọng để huấn luyện, nhưng vài ngày sau, hắn phát hiện thân thể đã hoàn toàn thích ứng trạng thái mang phụ trọng, cho nên huấn luyện đã không còn tác dụng như trước.
Có một lần đi dạo phía sau núi, Tần Thắng vô ý phát hiện 1 thác nước, hắn đột nhiên nhớ ra trước kia mình huấn luyện dưới thác nước hiệu quả phi thường nhanh.
Càng làm cho hắn tâm động chính là, lần này thác nước ở đây so với trước kia mạnh hơn mấy lần, áp lực nước khổng lồ rất thuận lợi cho việc kích thích tinh hoa long cốt thảo.
Dòng nước cao ngàn thước từ trên đổ xuống ầm ầm không dứt, sinh ra áp lực kinh khủng đánh sâu vào thân thể, dù là thất cấp chiến sĩ cũng không thể kiên trì lâu được.
Một loại đau đớn nói không nên lời. Lần đầu tiên đứng ở thác nước, Tần Thắng cảm giác như là có người cầm cương châm không ngừng hung hăng đâm xuống toàn thân, từng giây từng phút liên tục không ngừng.
Nhưng Tần Thắng cũng không lui bước, hơn nữa đúng từng bước cũng không có thể lui về phía sau. Dù 1 bước nhỏ cũng không, bởi Tần Thắng biết, nếu như mình lui về phía sau, cho dù là lùi 1 chút, sau này cũng tạo thành áp lực lớn cho việc tiến lên.
Đối với kẻ đuổi võ học như Tần Thắng mà nói, 1 lần thất bại có thể lưu lại bóng ma trong lòng, vĩnh viễn không vượt qua nổi.
Mỗi ngày Tần Thắng kiên trì đến khi kiệt lực, hắn mới bò lên bờ, chờ khi tinh lực khôi phục 1 phần nhỏ, lại bật người một lần nữa huấn luyện dưới thác cao.
Cứ như vậy, Tần Thắng chậm rãi mỗi ngày chịu áp lực nước thật lớn, lúc mới bắt đầu còn lung lay muốn ngã, sau này đã đứng vững như thái sơn, tiến bộ trông thấy rõ ràng.