Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tháng 9 năm 2003, 003 tiếp nhận chỉ thị của quốc gia, sử dụng mỹ nhân kế dụ dỗ mục tiêu, thành công lấy được tư liệu tuyệt mật về Hk47!"
"Năm 2004…"
"Đủ rồi, Lý Thiếu Tướng!!!"
"Thủ trưởng" Lý Dương tiếp tục lớn tiếng nói: "Năm 2006, 003 đến Chicago trộm một kế hoạch tuyệt mật, lại bị bên địch hãm hại phát tán tin tức cô ấy làm phản ra ngoài, bộ tình báo chúng ta nhất thời bị địch che mắt, phái ra hơn hai mươi đặc công ưu tú bắt 003 về quy án, cô ấy từ trong nước chạy thoát, cửu tử nhất sinh đến Chicago, ngăn chặn được kế hoạch đặt bom của địch trên máy bay của chúng ta, mà ngài cũng là một trong những người có mặt tại trong ngày ấy thưa thủ trưởng!" Người đàn ông cao niên khi nghe Lý Dương nói đến đây thì sắc trở nên trắng bệch, cuối cùng trầm mặt hồi lâu rồi tiến đến vỗ nhẹ nên vai Lý Dương, âu sầu cất giọng: "Lý Dương, lão biết rõ công lao của 003 đối với quốc gia này, cũng biết cô ấy là đặc công ưu tú nhất của chúng ta, tuy nhiên những thứ trước mắt suy cho cùng cũng không thể vượt qua lợi ích của đất nước. Sơn Miêu lần này hành động đã gây ảnh hưởng đến khá nhiều quốc gia, cho dù đặc công của chúng ta khi thi hành nhiệm vụ không lưu lại bất kì chứng cớ nào thì cũng không thể làm cho quốc gia này tránh khỏi nguy cơ tiềm ẩn, tất cả những đội viên của hành động Sơn Miêu đều phải bị trừ đi, đối với chuyện này lão cũng vô cùng đau lòng, nhưng vì lợi ích và an toàn của một tỷ ba dân chúng lão lại không thể không đưa ra quyết định như vậy. Chúng ta là những người bảo vệ quốc gia, nhiều lúc không thể có những tình cảm như người bình thường"
Lão ta nói xong liền quay người bước đi, đoạn không quên ra lệnh cho người cảnh vệ bên cạnh: "Bắt đầu từ bây giờ, thiếu tướng Lý Dương không thể rời phòng hội nghị phía Tây một bước!"
Nhìn cửa phòng hội nghị dần dần đóng lại, Lý Dương sắc mặt buồn bã khôn siết, trái tim cảm nhận từng trận lạnh lẽo: "Tiểu Thi, cô đã từng nhiều lần thoát khỏi nguy cơ sinh tử, liệu lần này cô có thể thoát khỏi được sự đuổi giết từ quốc gia mà cô luôn một lòng trung thành hay không?!"
Thời gian từ từ trôi qua...
Đêm càng ngày càng khuya...